Everyday, Average Jones

Chương 10

Melody tỉnh giấc, biết rằng giấc ngủ trưa của cô đã kéo dài đến tận xế chiều. Trong phòng và bên ngoài đều tối đen. Chiếc đồng hồ báo thức của cô đang chỉ 11:14 tối.

Ai đó đã vào phòng trong khi cô ngủ và đắp cho cô một tấm chăn. Nhưng ai đó không phải chị gái cô, người đã được gọi đến bệnh viện trước khi Melody lên giường ngủ, và ai đó, từ việc phòng Brittany trống không và sự yên tĩnh của ngôi nhà, vẫn chưa trở về.

Melody liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xuống chiếc lều nằm ở sân sau. Trời tối đen. Không nghi ngờ gì là Jones đã ngủ sau khi rời phòng cô.

Mặc dù, có thể ở cùng Andy. Cậu bé đã tiêu tốn rất nhiều thời gian ở nhà họ, làm việc-hoặc chơi-với chiếc máy tính của Britt. Trong tuần qua kể từ khi Jone hoàn thành 'bài học để đời' về việc say xỉn tập 101, Andy đã không hành động như một cựu tù nhân 30 tuổi nữa và giống một cậu bé 12 tuổi hơn nhiều.

Anh và Brittany đã thực sự đánh bật-cả hai thứ. Kể từ sau cuộc ly hôn của Britt, cô đã luôn tập trung vào mặt tiêu cực thay vì mặt tích cực, nhưng từ khi Andy ở quanh, Melody đã nghe thấy nhiều hơn những tiếng cười của chị gái mình.

Oh, Britt có phàn nàn về cậu bé.Những mẩu vụn vương vãi quanh máy tính. Thức ăn bừa bãi trên bàn bếp. Nhưng cô vẫn cho đứa trẻ mật khẩu và tài khoản máy tính của mình và để cậu bé sử dụng nó ngay cả những tối hoặc những đêm cô phải đi làm.

Cậu bé là một đứa trẻ ngoan, mặc cho danh tiếng xấu của mình. Cậu bé có một sự quyến rũ tự nhiên và cả sự hài hước. Nhưng không thể nào cậu bé bỏ lại máy tính của Britt đủ lâu để bước lên cầu thang và đắp một tấm chăn cho cô. Chắc hẳn phải là Jones đã làm điều đó.

Trong tuần qua, anh đã thức dậy mỗi sáng, ngồi trước bàn bế trong khi cô ăn sáng chuẩn bị đi làm. Sau khi quan sát cô nuốt bánh mì khô trong nhiều ngày liên tiếp, anh thạt sự đã chuẩn bị thịt xông khói, trứng, bánh và bột yến mạch với hy vọng một trong số đó sẽ có thứ cô muốn.

Anh luôn chờ cô trở về sau giờ làm việc, cũng tốt. Cô đã bắt đầu quen với việc ngồi trước hiên nhà cùng anh, nói chuyện nhẹ nhàng và ngắm mặt trời lặn dưới những chiếc lá mùa thu rực rỡ với sắc đỏ và cam.

Jones cũng luôn ở cạnh cô trong bữa tối. Cũng như Andy, cậu bé đã hoàn toàn quyến rũ được Brittany. Và cả Melody, well, cô đã có thể khiến cậu bé mỉm cười với cô từ bên kia bàn ăn.

Cô luôn chờ đợi để anh hôn cô lần nữa-theo cách anh đã làm ở thư viện. Nhưng kể cả anh có bồn chồn, anh vẫn giữ khoảng cách của mình, giữ cho cô có nhiều không gian hơn.

Nhưng thường xuyên, khi mắt họ gặp nhau, luôn có một tia lửa tình cảm không ngừng nóng lên, và cái nhìn của Jones luôn nán lại trên miệng cô. Thông điệp của anh rất rõ ràng. Anh muốn hôn cô lần nữa và anh muốn chắc chắn rằng cô biết điều đó.

Những ý nghĩ về việc Jones lên phòng cô, đắp chăn cho cô, và ngắn cô ngủ lại là một phát hiện mới, và cô cố gắng để dẩy nó đi. Cô không muốn nghĩ về điều đó. Cô không muốn nghĩ về Jones nữa.

Thay vào đó, cô tập trung vào cơn đói cồn cào trong khi bước xuống bếp. Cô đang, như họ thường hay nói ở Boston, đói gần chết.

Melody cắn nhẹ một miếng bánh ngọt trong khi lục tủ lạnh, sau đó đến tủ đựng thực phẩm, tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì để ăn.

Với bệnh cúm đang lây lan giữa các y tá điều dưỡng trong bệnh viện, Brittany không có thời gian để rẽ qua cửa hàng tạp hóa. Không còn gì để ăn. Sửa lại, không còn gì Melody muốn ăn.

Cô sẽ tự đi mua sắm, nhưng Britt đã hứa với cô chắc chắn rằng cô sẽ không phải vật lộn với những chiếc giỏ mua hàng cùng đám đông tại cửa hàng và siêu thị cho đến khi sinh em bé.

Tất nhiên, nếu Britt giữ lời hứa, Melody sẽ dành vài tháng tới trên giường. Và từ cách anh đã nói tuần trước bên ngoài thư viện, Jones cũng có cùng một lời hứa. Nhưng anh muốn cô ở trên gường với mục đích hoàn toàn khác.

Melody không thể hoàn toàn tin rằng động cơ của anh chỉ đơn thuần là đam mê. Cô không chính xác tìm kiếm một mối quan hệ lúc này, trừ khi, tất nhiên, ai đó chủ động trước. Như Andy nói "béo và trông buồn cười", ngay lập tức trở lại một cách chính xách trong tâm trí. Không, cô phải tin rằng Jones muốn cô trên giường anh chỉ vì anh biết rằng anh sẽ có cô ở đó, anh biết rằng càng gần gũi cô càng dễ dàng kết hôn với cô.

Vì lợi ích của em bé.

Với một tiếng thở dài, cô cởi áo khoác và móc lên cửa, kiểm tra để chắc chắn rằng chìa khóa và ví của mình trong túi. Brittany có thể đi tới những siêu thị ở xa, nhưng các cửa hàng tiện lợi dọc theo đường cái cũng đủ tốt rồi.

Có lẽ nếu Melody lang thang quanh các dãy hàng hóa cô sẽ bắt gặp một thứ gì đó cô thật sự muốn ăn bên cạnh những chiếc bánh quy socola chip, vậy đấy.

Cô mở cửa và bước ra hiên nhà, suýt đâm sầm vào Jones. Anh chộp lấy cô bằng cả hai tay, giữ chặt cô ép vào mình để cả hai không lao xuống những bậc cầu thang.

Cơ thể anh thật ấm áp và tóc anh rối như thể anh vừa thức giấc. Cô trông anh giống hệt như khi còn ở Paris. Cô không thể nhớ đã bao lần cô được đánh thức bên dưới cơ thể ấm áp, mở mắt để trông thấy nụ cười lười biếng và đôi mắt xanh lá ngái ngủ kia.

Thời gian dường như bị lãng quên khi đó. Họ ngủ khi mệt, ăn khi đói và làm tình phần còn lại của thời gian. Đôi khi họ thức dậy, khi đó hoặc là trời tối đen, hoặc là buổi bình minh, đôi lúc là ánh sáng ấm áp của mặt trời buổi xế chiều đang tàn dần sau tấm rèm cửa.

Nhưng điều đó không quan trọng. Phần còn lại của thế giới dường như không tồn tại. Điều quan trọng là khi đó, trong căn phòng đó, trên chiếc giường đó.

"Anh thấy đèn sáng" anh nói, giọng anh vẫn khàn từ giấc ngủ, âm điệu kéo dài trở nên rõ rệt hơn "Anh chỉ muốn ghé qua, để chắc chắn là em ổn"

"Em không sao" Melody lùi lại, và anh để cô đi. Không khí ban đêm lạnh hơn và cô mất đi hơi ấm từ anh gần như ngay lập tức "Dù vậy, em đói. Em định chạy đến nhà giam"

Anh chớp mắt "Em...Cái gì?"

Cô bắt đầu bước xuống cầu thang "Đến Honey Farms-cửa hàng tiện ích trên đường Connecticut"

Jones bước theo cô "Ừ. Nhưng...em định đến đó làm gì?"

"Săn tội phạm. Anh biết đấy, bởi mức giá mà họ tính phí ở đó là tội ác"

Anh cười lớn, có sự vui vẻ thật sự trong giọng anh "Tuyệt. Anh thích nhà giam"

Melody không thể không mỉm cười "Cậu bé, không cần gì nhiều để khiến anh vui vẻ, phải không, Jones?"

"Không, ma'am. Và ngay bây giờ anh sẽ vô cùng ngây ngất để có thể đi săn tội phạm cùng em. Chỉ cần em đưa anh chìa khóa xe của em, cho anh biết em cần gì và anh sẽ trở lại ngay cạnh em trong vòng 10 phút"

Melody nhìn quanh "Xe anh đâu?"

"Anh đã, à, hơi đắt khi giữ một chiếc xe thuê trong thời gian này" Anh rút một chiếc chun buộc tóc ra khỏi túi trước quần jean. Cào tóc thành một búi với các ngón tay, cột nó lại sau gáy "Anh đã trả nó lại khoảng một tuần rưỡi trước"

"Chúa ơi, và em thậm chí còn không nhận thấy"

Jones giờ tay lên "Thôi nào. Hãy đưa anh chìa khóa và đặt bữa tối của em đi"

Cô bước qua anh, hướng về phía chiếc xe "Cảm ơn, nhưng không cảm ơn. Em không biết mình muốn gì cả. Em định đi và tìm xem"

"Em có phiền không nếu anh đi cùng?"

"Không" Melody nói, ngạc nhiên rằng đó là sự thật "Em không quan tâm"

Cô mở cửa trước xe nhưng anhd đã di chuyển để chặn cô lại "Có sao không nếu anh lái xe?"

"Anh biết lái xe số sàn không"

Jones chỉ nhìn cô.

"Phải rồi" cô nói, đưa anh chìa khóa "Navy SEAL. Chúa ơi, anh có tin là em gần như quên rồi không? Nếu như anh có thể lái một chiếc máy bay, anh có thể chắc chắn xử lý được chiếc xe của em, như vốn thế."

Sẽ dễ hơn nhiều khi ngồi vào ghế hành khách mà không cần tự lái. Jones chờ để nổ máy cho đến khi cô đóng cửa xe và thắt chặt dây an toàn.

"Bộ ly hợp hơi thất thường" cô bắt đầu nói, nhưng dừng lại khi anh ném cho cô một cái nhìn bén nhọn.

Tuy nhiên, anh mỉm cười, và cô thấy mình cũng đang cười. Cô luôn thấy mình mỉm cười mỗi khi anh ở quanh.

Jones cẩn thận lái chiếc xe xuống đường vào đường chính mà không một lần dừng lại, thậm chí anh không cần phanh.

Anh lái xe dễ dàng, thoải mái, với một tay trên vô lăng và một tay đặt trên cần số. Tay anh thật đẹp. Chúng mạnh mẽ và đầy khả năng, giống như chính anh.

"Anh đang nghĩ" anh nói, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng khi họ rẽ vào cửa hàng, "rằng ngày mai liệu có phải một ngày đẹp trời để trồng lại khu vườn của em cho mùa đông không. Nó nên được đặt trên cao và có đủ ánh sáng" Anh liếc nhìn cô "Anh có thể giúp em sau buổi lễ ở nhà thờ, nếu em muốn"

garden bed

Melody không biết phải nói gì.

"Anh sợ là anh không phải người làm vườn giỏi. Anh không thật sự chắc rằng mình phải làm gì" Anh hắng giọng "Anh sẽ làm tốt nhất những việc của mình để thay thế tay và lưng của em. Em nói anh biết phải làm gì, nâng cái gì, phải thực hiện điều gì, và anh sẽ làm nó cho em"

Chỉ có một chiếc xe khác trong bãi đỗ xe của cửa hàng tiện ích và đang nhả khói ngay trước điện thoại công cộng. Jones lái xe của Melody gọn gàng vào điểm đỗ gần cửa ra vào và tắt động cơ. Tuy nhiên anh quay người thay vì trèo ra.

"Em nghĩ sao?"

Melody nhìn vào mắt anh và mỉm cười "Em nghĩ là anh đã nghe nói về lễ hội hái táo từ thiện diễn ra tại vười quả của Hetterman ngày mai sau buổi lễ nhà thờ, và anh muốn đảm bảo rằng anh có một lý do thật sự tốt để không tham gia"

Jones cười "Không, anh chưa nghe bất cứ tin gì về điều đó. Thỏa thuận là gì? Hái táo à?"

"Hettennanluôn gặp vấn đề khi thuê nhân công mùa vụ để hái táo. Đó là trang trại tự phục vụ, và mọi người từ thành phố tới để tự hái táo mua về, nhưng luôn có nhiều táo hơn số đó. Khoảng bảy năm trước, họ đã thực hiện một thỏa thận với đội tình nguyên Girl Scout địa phương. Nếu các cô gái có thể cử 20 người ra ngoài hái táo mỗi ngày, Hettennanhứa rằng sẽ thường mỗi đứa trẻ vào đại học 100 đô. Well, các cô gái đã làm được. Họ đã cử 100 người đến và hoàn thành công việc trong khoảng ba giờ thay vì mất cả ngày. Và trong vòng bảy năm kể từ đó, nó đã trở thành truyền thống của thị trấn. Năm ngoái, bốn trăm người đã tham gia sự kiên này, và họ đã hoàn thành công việc trong vòng chưa đầy 2 giờ đồng hồ. Và năm trăm đô la từ Hettennan đã được góp và cùng Glenzen Brothers Hardware, Giáo hội giáo đoàn, Ngân hàng thành phố và một nhà hảo tâm tư nhân tạo thành quỹ học bổng 5000 đô la"

Cô bật cười với chính mình "Nghe em nói kìa. Như thể em là Pollyanna (một nhân vật nữ, người luôn lạc quan). Em không thể giúp được gì, dù vậy. Ý nghĩa của việc tất cả mọi người cùng làm việc khiến em trông như thể một con ngỗng mập mạp đầy lông. Em biết, em biết. Em thật ngớ ngẩn"

"Không, em không phải" Jones mỉm cười dịu dàng với cô "Anh nghĩ nó cũng thật tuyệt. Đó thật sự là làm việc theo nhóm đấy"

Anh đang quan sát cô thật gần, thật kỹ càng, như thể cô đang nói với anh về tin tức quan trọng nhất trong vũ trụ. Là trung tâm của tất cả những điều đang áp đảo anh.

Ánh đèn trong bãi đỗ xe tỏa ánh sáng vàng lờ mờ qua cửa kính xe, tạo ra những mảng màu phức tạp sáng tối trên bảng điều khiển. Quá yên tĩnh và thân mật. Cô nên ra khỏi xe. Cô biết cô nên làm vậy.

"Năm nay, họ đang cố gắng để vận động 600 người tham gia và hoàn thành công việc chỉ trong hơn một giờ. Họ đang muốn cố gắng để lập kỷ lục"

Anh vươn tới và bắt lấy một lọn tóc của cô. Chạm như không "Vậy thì chúng ta tốt hơn là nên xuất hiện, huh?"

Melody cười nhẹ, kéo tóc khỏi tay anh, cố gắng để phá vỡ bầu không khí, biết rằng cô phải làm vậy, cô không có sự lựa chọn. Nếu cô không làm vậy, sẽ không còn lâu nữa trước khi anh cúi xuống hôn cô "Em không thể hình dung được việc anh tiêu tốn chỉ là nửa giờ để nhặt táo". Cô tháo dây an toàn nhưng Jones vẫn không di chuyển để ra khỏi xe.

"Tại sao không?"

"Nghiêm túc đi, Jones"

"Anh nghiêm túc. Nó nghe có vẻ vui. Vui thật luôn đấy"

"Nhặt táo không chính xác phù hợp với tốc độ của anh"

"Yeah, well, có thể anh không biết chút nào về việc đó" anh lè nhè "nhưng anh biết tất cả về việc hoạt động theo nhóm, và nó nghe như thể đây là một đội mà anh sẽ rất tự hào nếu được là một phần trong đó"

Melody bước ra khỏi xe, nhanh chóng. Cô phải, hoặc cô sẽ làm điều gì đó thật sự ngu ngốc-như hôn anh.

Nhưng anh chắc hẳn có thể đọc được suy nghĩ của cô vì anh đã đi theo và nắm lấy tay cô trước khi cô có thể thậm chí bước được đến cửa của cửa hàng tiện ích.

"Thôi nào" anh nói, ghim chặt mắt cô "Hãy lên kế hoạch thôi. Chúng ta sẽ đi nhặt táo, ăn trưa, sau đó về nhà và giải quyết khu vườn" Anh mỉm cười "Và sau đó đến tối, nếu em muốn một chuyến phiêu lưu, chúng ta có thể đi bộ xuống Audubon Bird Refuge"

Melody cười, và Jones cúi người xuống và hôn cô.

Cô biết chính xác anh đang làm gì, những gì anh đã làm trong cả tuần qua. Anh muốn hạ sự phòng thủ của cô xuống, từng chút một. Anh đang cực kỳ cố gắng để khiến cô yêu anh. Anh đang làm mọi thứ thật chậm. Anh đang cố gắng nhẹ nhàng một cách phi thường.

Ngoại trừ điều này không hề yếu ớt, nụ hôn. Lần này, anh đang cuốn cô theo cơn bão, bắt giữ miệng cô một cách đói khát cướp lấy hơi thở của cô. Cô có thể nếm được sự đam mê của anh cùng vị kem đánh răng bạc hà ngọt ngào mà hẳn anhd dã sử dụng trước khi anh bước khỏi lều đến gặp cô.

Cô có thể cảm thấy bàn tay anh trong tóc cô, trên lưng cô, trượt dần xuống khum lấy mông. Anh đã ôm cô theo cách đó ở Paris, ôm chặt cô mạnh mẽ áp vào mình để chắc chắn cô cảm nhận được bằng chứng sự kích thích của anh, ép chặt cô vào giữa chúng.

Nhưng điều duy nhất nằm giữa họ bây giờ là chiếc bụng to lùm lùm của cô.

Cô nghe thấy anh gầm gừ, nửa như cười, nửa như thất vongk "Làm tình với em thật sự rất tuyệt. Chúng ta sẽ có vài sự sáng tạo, phải không?"

Melody có thể cảm thấy tim mình đang đập dồn dập. Cô thở khó khăn khi ngước lên nhìn vào đôi mắt anh, nhưng cô dường như không thể quay đi. Cô không muốn quay đi. Cô thực sự muốn anh đưa cô về nhà và hôn cô theo cách đó thêm lần nữa.

Cô muốn làm tình với anh. Chúa ơi, cô đang yếu đi. Anh đang phá vỡ sự phòng thủ của cô chỉ trong vòng chưa đầy 14 ngày.

Nhưng có lẽ cô bị điên khi nghĩ rằng cô có thể chống lại người đàn ông này.

Nhưng thay vì kéo cô về phía xe, Jones bước tới cửa "Hãy tới lấy thứ chúng ta đến để mua thôi"

Anh dừng lại để chờ cô bước vào trước.

Melody chạm tay lên môi khi cô bước vào cửa hàng. Nụ hôn đó thật nóng bỏng, một cách chính xác, đánh dấu cô. Nhưng cô vẫn chưa thể mở miệng nói được gì.

Đèn trên trần sáng hơn nhiều so với ngoài bãi đậu xe, cô nheo mắt một chút khi cô nhìn quanh cửa hàng nhỏ bé đầy thất vọng.

Isaac Forte trực đêm nay. Ông luôn luôn trực tối-điều mà dường như khá thích hợp. Với vẻ nhợt nhạt của mình, khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi, khung người gầy, ông nhắc cô nhớ về một con ma cà rồng.

Nếu ánh sáng ban ngày có bao giờ đến được chỗ ông, không nghi ngờ gì ông ấy sẽ sụp xuống như tro bụi. Nhưng cô cũng đã trở thành một sinh vật sống đêm trong vài tháng vừa qua. Và cảm giác thèm ăn kỳ lạ của cô khiến cô trở thành khách hàng thường xuyên của Honey Farms, vậy nên cô biết khá rõ Isaac. Ông ấy có vấn đề riêng, nhưng uống máu người để tồn tại không phải một trong số đó, ơn Chúa.

"Chào, Isaac" cô nói

Hai người đàn ông trong bộ đồ đen đang đứng tại quầy tính tiền. Isaac đang chờ họ và-

Jones di chuyển quá nhanh, anh gần như ảo ảnh.

Anh đá, và cái gì đó vừa bay sang phía bên kia căn phòng.

Một khẩu súng. Một trong những người đàn ông kia có súng, và Jones đã tước vũ khí của hắn, đánh bật nó ra khỏi tầm tay trước cả khi Melody hầu như nhận thấy.

"Ra khỏi đây!" anh hét khi đập một trong 2 gã kia xuống sàn nhà, ném tên còn lại lên trên gã kia.

Gã đàn ông đầu tiên choáng váng, nhưng gã thứ hai đã bò đi, cố gắng để với tới khẩu súng vừa rơi. Melody có thể trông thấy nó, lấp lánh và chết chóc, trên sàn nhà ngay trước quầy bỏng ngô và khoai tây chiên.

"Melody, mẹ kiếp, đi đi!" Jones gầm lên ngay khi anh túm lấy gã thứ hai, tay quấn quanh áo khoác của tên côn đồ.

Anh đang nói với cô. Anh muốn cô được an toàn.

Một giá sách bìa mềm đổ ập xuống sàn khi gã đàn ông giận dữ chiến đấu để thoát ra, để túm lấy khẩu súng. Melody nhìn, bị thôi miên với nỗi sợ hãi băng giá, khi Jones chiến đấu khó khăn để bám vào, thậm chí không dừng lại một giây nào khi anh đá thẳng hạ bộ vào gã đầu tiên, hắn chết đứng, sụp xuống sàn với một tiếng ầm.

Không có gì gần như công bằng trong trận đấu vật này. Không có quy tắc nào, không có luật lệ nào, không có thời gian cho loạt luân lưu. Jones đập đầu gã cầm súng xuống sàn khi hắn đang tiếp tục hớp lấy không khí. Khuỷu tay, đầu gối, bàn tay, bàn chân-nó dường như đang điều khiển Jones, nhưng SEAL không thể ngăn cản, anh chỉ tiếp tục.

Vẻ mặt của Jones thay đổi, đôi mắt anh ánh lên vẻ xấu xa. Anh trông giống một con thú hơn là con người, môi anh mím lại trong một tiếng gần gừ đáng sợ của cơn thịnh nộ.

Anh đá súng thậm chí còn xa hơn khi anh ném mạnh gã đàn ông theo hướng ngược lại. Hộp Cheerios nổ tứ tung khi anh bước theo, đập gã đàn ông, đánh hắn lần nữa, lần nữa cho đến khi không một ai nghi ngờ rằng tên cướp sẽ không thể dậy nổi. Ít nhất là bây giờ.

Bên ngoài bãi đậu xe, chiếc xe tải tăng tốc với tiếng rít của lốp.

Dù cả hai gã đàn ông đều gục và còn ở đây, Jones di chuyển quá nhanh, đến chỗ khẩu súng.

Melody gần như sụp xuống vì nhẹ nhõm khi tay anh nắm chặt khẩu súng. Anh an toàn. Cô sẽ không phải đứng đó và nhìn anh bị găm với tất cả số đạn.

Cô có thể nghe thấy tiếng còi hú của cảnh sát rất gần. Isaac, không nghi ngờ gì, đã kích hoạt hệ thống báo động ngay khi cuộc chiến bắt đầu. Giờ đây, ông đang nhìn chăm chú một cách thận trọng qua quầy, mắt mở to khi nhìn chằm chằm vào Jones.

Jones kiểm tra súng, tháo chốt và đạn. Và rồi anh nhìn về phía cô, mắt anh vẫn sáng rực với sự tức giận ma quỷ.

"Lần tới, anh sẽ để em đặt hàng, mẹ kiếp, em sẽ làm thế!"

Anh thở khó khăn, ngực vẫn còn nặng nề từ cuộc chiến khi anh hít vào không khí để thở. Mũi anh chảy máu và mặt trước áo phông của anh nhuốm máu đỏ tươi, nhưng anh thậm chí còn không chú ý tới.

"Một mệnh lệnh? Nhưng-"

"Không nhưng nhị gì hết" Anh đặt rầm khẩu súng rỗng xuống quầy tính tiền. Melody chưa bao giờ trông thấy anh như vậy, không ngay cả khi anh đang giải cứu con tin. Anh đang cực kỳ tức giận. Với cô. "Những tên cặn bã có vũ khí. Melody. Nếu mấy tên hè hạ ở kia-" anh ra kiệu về phía tên đang vật vã "-xoay xở để đặt bàn tay mình lên đó, hắn chết tiệt là sẽ sử dụng nó! Và gần đây, em yêu, em không chính xác là một mục tiêu bé nhỏ đâu!"

Cắn chặt răng, Melody quay đi và bước ra khỏi cửa.

"Giờ thì em mới bỏ đi" anh nói, kéo cánh cửa mở ra để theo cô "Hoàn hảo"

Cô quay lại đối mặt với anh "Em không nhận lệnh từ anh. Em không phải một trong mấy anh bạn SEAL của anh-em không biết cách nhận lệnh!"

"Em đã làm rất tốt ở Trung Đông"

"Yeah, well, nhìn quanh anh xem, Trung úy. Đây không phải Trung Đông. Đây là Appleton, Massachusetts. Và em không được đào tạo để phản ứng ngay lập tức khi em bước vào giữa một cửa hàng đang bị cướp" Giọng cô lạc đi nửa như tiếng cười, nửa như tiếng nấc. "Chúa ơi, và em chỉ mới bắt đầu nghĩ rằng anh là một người đàn ông bình thường. Yeah, anh nói anh bình thường-và em sẽ bắt đầu chiến thắng tại cuộc thi Hoa hậu áo tắm Mỹ. Như trò đùa ấy!"

Màn đêm hết sức lạnh giá. Hoặc có lẽ không phải do cái lạnh của không khí khiến người cô run lên.

"Em muốn lấy lại chìa khóa xe." Cô nói, hếch cằm, cố gắng không sụp xuống trước mặt anh. "Em muốn về nhà ngay bây giờ"

Anh vò tay lên mái tóc rối tung của mình, nhắm mắt và ấn ngón tay vào hai bên thái dương, rõ ràng đang cố gắng ép bản thân ra khỏi chế độ chiến đấu. Và khi anh nói, giọng anh thậm chí còn hơn thế "Anh không nghĩ là anh có thể chỉ là bỏ đi. Họ sẽ muốn một vài lời khai-"

"Em không nhờ anh đưa em về. Em chắc chắn một trong số những cảnh sát kia có thể đưa em về khi anh xong việc"

Jones túm lấy cô "Melody..."

Cô cứng người lại, nhắm mắt và từ chối bất kỳ cảm giác nào khác khi nhận thấy vòng tay anh đang ôm lấy cô "Em không muốn anh chạm vào em" cô nói với anh qua hàm răng nghiến chặt.

Anh lùi lại, nhưng chỉ một chút. Anh hít sâu một hơi, buộc sự tức giận của mình tiêu tan "Em yêu, em phải hiểu. Anh thấy khẩu súng đó và-"

"Anh đã làm những gì phải làm" cô kết thúc hộ anh "Những gì anh được đào tạo để làm. Anh bị tấn công. Anh đã cực kỳ giỏi ở đó, em sẽ giúp được anh rất nhiều" Cô bước khỏi vòng tay anh "Vui lòng nói với cảnh sát trưởng Beatrice là em sẽ đến sở vào sáng mai để lấy lời khai. Nhưng bây giờ, em phải về nhà"

Anh giữ chìa khóa xe trong tay. "Sao em không để anh lái xe nhỉ?" Anh ngước lên như thể lần đầu trông thấy những chiếc xe cảnh sát đang kéo đến ngày càng nhiều, và anh hét lên qua tiếng hú của những chiếc xe "Anh sẽ nói với họ rằng anh sẽ trở lại trong giây lát"

Tiếng còi ngừng hẳn, khiến tiếng hét của anh vang lên trong không gian im lặng "Anh không muốn em lái xe"

Cô lấy chìa khóa từ tay anh "Em ổn. Em có thể tự lái."

Isaac Forte đang đứng lấy lời khai và ba cảnh sát ra tiếp cận Jones. Melody lợi dụng cơ hội để chui vào xe. Nhưng cô nên biết Jones sẽ không để cô chỉ là lái đi như vậy. Anh đến bên cạnh chiếc xe và chờ cho đến khi cô mở cửa kính.

"Anh sẽ không lâu đâu" anh nói với cô. Anh nhìn xuống như thể nhận ra máu lần đầu tiên trên ngực áo mình, cũng như vậy, anh thận trọng chạm lưỡi vào môi như thể kiểm tra lần đầu tiên "Liệu chúng ta có thể nói chuyện khi anh về không?"

Cô nhìn qua cửa kính chắn gió, sợ việc phải nhìn vào mắt anh "Em không nghĩ đó là ý hay đâu"

"Mel, làm ơn đi? Anh biết anh không nên nói như vậy với em, nhưng anh đã sợ muốn chết khi em có thể bị thương-"

"Em mệ rồi, Jones" cô nói dối "Em sẽ ăn một bát súp và đi ngủ lại". Anh đang chống cả hai tay lên nóc xe cô, vậy nên cô không chỉ là lái đi. Dù vậy, cô vẫn về số xe. Cô biết anh có thể thấy đèn hậu đang sáng. Nhưng kể cả như vậy anh vẫn không lùi lại, cô cuối cùng cũng nhìn vào anh "Em muốn đi bây giờ", cô nói, cố giữ cho giọng mình khỏi run rẩy.

Tất cả sự giận dữ của anh trước đó đã biến mất, và anh trông bầm dập-như thể anh đã thua thay vì chiến thắng.

"Anh xin lỗi" anh nói với cô, đứng thẳng lại. Nếu cô không biết rõ hơn, cô có thể nghĩ rằng có nước mắt trong mắt anh "Mel, anh vô cùng xin lỗi"

"Em cũng vậy" cô thì thầm.

Melody nhấn ga và đưa xe khỏi bãi đỗ. Cô chỉ phanh lại 1 lần khi cô đưa xe vào đường chính hướng về nhà.

***

"Có chuyện gì vậy?"

Cowboy ngước lên từ cuốn sách của mình và mỉm cười với Andy "Hey, cậu bé. Chú đang chuẩn bị để khu vườn của Mel sẵn sàng cho mùa đông"

"Không, chú không" Andy chế giễu "Chú đang đọc sách"

Andy có một bên môi bị sưng và một vết bầm khó chịu ngay bên hàm. Cậu bé đã đánh nhau, có lẽ với thằng nhóc lớn hơn-Alex Parks-người đầy vui vẻ trong việc hành hạ cậu bé.

Đôi mắt nâu của Andy thách anh dám bình luận về vết thương của mình.

"Well, yeah, chú đang đọc sách" Cowboy nói, cố không biểu lộ gì. "Đó là bước đầu tiên. Xem này, đầu tiên chú phải tìm hiểu xem nên làm thế nào-cháu biết đấy, tìm ra những dụng cụ tốt nhất mà chú cần"

"Cuốn sách này sẽ nói cho chú tất cả những cái đó à?'

"Phải. Tin hay không, tất cả thông tin chú cần chỉ là bước đến thư viện cách đây 2 dặm về phía đường chính của thị trấn. Muốn sửa tủ lạnh? Dễ như ăn bánh. Chỉ cần đưa chú một cuốn sách. Chú có thể học một ngôn ngữ khác, xây dựng một ngôi nhà từ nền tảng đó, đóng móng một con ngựa-đặt tên cho nó, những kiến thức chú cần để làm gì đó đều có trong thư viện, đảm bảo luôn. Đặc biệt là khi nó được kết nối internet"

Andy nhìn vào 'khu vườn', các luống cây đã héo và đổi sang màu nâu trong khí đên mát mẻ, vài hạt đậu cuối cùng vẫn đeo bám dai dẳng vào sự sống. Cậu quay lại nhìn Cowboy, rõ ràng không mấy ấn tượng. "Vậy thì, phải làm gì? Tất cả đều đã chết. Chú không thể trồng bất cứ thứ gì mới cho đến mùa xuân"

"Cháu từng nghe đến việc phủ rơm chưa?" Cowboy hỏi

"Chưa"

"Chú, cũng chưa. Ít nhất thì cũng không hơn gì sự mơ hồi trước khi chú chọn cuốn sách này. Nhưng dường như là, nó cũng khá tốt. Chú không hoàn toàn hiểu lắm, nhưng chú đang cố"

Andy trợn tròn mắt "Chú biết đấy, có cách dễ dàng hơn nhiều để làm việc này"

"Thế à?"

"Phải. Chỉ cần hỏi Melody những gì cô ấy muốn làm"

Hỏi Melody. Đó là ý tưởng tuyệt đến chết tiệt. Nhưng không may, Cowboy không thể hỏi bất cứ thứ gì cho đến khi cô ngừng trốn anh một lần nữa.

Đã 3 ngày kể từ sự cố tại cửa hàng tiện ích Honey Farms. Nhà giam, cô đã gọi nó như vậy. Và đó là cái tên thật phù hợp. Họ chắc chắn có vài hoạt động phạm pháp, chắc luôn.

Chúa ơi, anh chưa bao giờ biết đến nỗi sợ hãi như thể, anh cảm thấy nóng-và-lạnh chạy dọc theo mình khi trông thấy khẩu súng lục. Anh chỉ có khoảng một phần mười giây để quyết định phải làm gì, và trong tích tắc rất nhỏ đó, lần đầu tiên trong đời, anh thật sự gục ngã. Anh thật sự nghĩ về sự đầu hàng.

Nhưng anh không thể nói trong tích tắc rằng những gã đó có sử dụng súng hay không. Anh không dám chắc chỉ trong nháy mắt, nếu những tên đó phát điên, sử dụng ma túy, hoặc chất kích thích, tuyệt vọng và sẵn sàng bắn vào bất cứ ai chúng trông thấy.

Tất cả những gì anh biết là kỹ năng của mình, khi anh có một vũ khí, anh luôn sẵn sàng để sử dụng nó. Vậy là anh đã tấn công chỉ trong tích tắc khi khẩu súng lục đang chĩa vào nhân viên bán hàng, túm lấy kẻ ít cảnh giác hơn. Toàn bộ cuộc chiến đã kéo dài chỉ trong tám mươi lăm giây.

Nhưng đó là tám mươi lăm giây địa ngục.

Melody chỉ đứng đó, như một mục tiêu, dễ dàng để ngắm tới hoặc bắn nếu như tên khốn đó lấy được khẩu súng lục.

Cowboy mất gấp đôi thời gian để hạ gục kẻ thủ và giành quyền kiểm soát vũ khí. Anh sợ rằng Melody sẽ bị thương hoặc bị giết trong lúc đó. Và anh đã công kích cô vì chuyện đó. Anh đã mắng cô, trong khi tất cả những gì anh thật sự muốn là kéo cô vào vòng tay anh và ôm chặt cô cho đến tận cùng của thời gian.

Nhưng cô đã không mấy vui mừng với kết quả anh đạt được. Và cô lại muốn chạy trốn anh một lần nữa.

Trước khi họ vào trong cửa hàng, Melody đã sẵn sàng để mời anh đến phòng ngủ của cô qua đêm-anh hầu như chắc chắn về điều đó. Anh đã rất gần với sự cứu rỗi từ sự thất vọng kinh khủng này.

Tất nhiên, bây giờ sự thất vọng còn tệ hơn gấp 10 lần. Anh thậm chí còn không trông thấy cô trong ba ngày qua. Địa ngục cùng với việc thiếu sex. Chỉ cần không trông thấy cô lái xe đi cũng khiến anh phát điên.

"Chú có muốn cháu hỏi Melody giúp không?" Andy hỏi "Cháu đang chuẩn bị vào trong-Britt nói là không vấn đề gì nếu sử dụng máy tính của cô ấy để tìm kiếm trên Internet."

"Cháu đang muốn tìm cái gì?"

Andy nhún vai "Vài thứ về quân đội thôi mà"

"Thế à? Vài thứ gì?"

Một cái nhún vai nữa "Cháu cũng không biết"

Cowboy nhìn chằm chằm vào cậu bé "Cháu đang định tranh thủ đấy à?"

"Chắc vậy"

"Cách duy nhất để trở thành một SEAL là tham gia vào lực lượng Hải quân Hoa Kỳ, không phải là vào quân đội"

"Yeah" Andy nói "Cháu biết. Tối nay chú lại chạy à?"

Cowboy chạy cả tối và sáng sớm trong nỗ lực để chôn chặt sự thất vọng của mình sâu xuống lòng đất "Tại sao? Cháu muốn thử lại không?" Andy đã chạy cùng anh tối qua, nhưng cậu bé chỉ chạy được khoảng 2 dặm trước khi bỏ cuộc.

"Có ạ"

"Cháu biết đấy. Nếu cháu bắt đầu từ bay giờ, cháu sẽ là một con quái vật khi tốt nghiệp trung học"

Andy đá vào một dãy cỏ "Cháu ước cháu có thể là một con quái vật ngay bây giờ"

Cowboy đề cập đến vết bầm trên mặt cậu bé "Lại là Alex Parks, huh?"

"Nó là một thằng ngớ ngẩn"

"Nếu cháu muốn, chú có thể giúp cháu với PT của cháu" Cowboy tình nguyện "Cháu biết đấy, huấn luyện ấy. Và nếu cháu muốn, chú có thể dạy cháu chiến đấu"

Andy chậm rãi gật đầu "Có thể" cậu bé nói "Chiến đấu thế nào?"

Cowboy cười toe toét. Cậu bé là một đứa sáng dạ "Cháu đúng. Có một điều kiện"

Cậu bé rên rỉ "Cháu sẽ ghét điều này, phải không?"

"Hứa là sau khi chú dạy để cháu đánh bại Alex Parks, cháu sẽ chỉ sử dụng những gì học được để tự vệ. Và sau khi thằng nhóc đó hiểu được rằng cháu đã sẵn sàng và có thể đá vào mông nó, cháu sẽ dừng lại và bỏ đi"

Andy trông hoài nghi "Thế thì có gì tốt?"

"Đó là ý của chú. Chấp nhận hay không"

"Làm cách nào chú biết cháu sẽ giữ lời hứa?"

"Bởi vì nếu cháu không, chú sẽ xé xác cháu" Cowboy nói kèm theo một nụ cười "Oh, và nếu học cách chiến đấu, cháu sẽ cần học thêm chút kỷ luật. Cháu cần phải học để tuân thủ mệnh lệnh. Mệnh lệnh của chú. Khi chú nói nhảy, cháu phải nhảy. Khi chú nói thư giãn, cháu phải thả lỏng. Nếu để chú thấy bất kỳ thái độ rác rưởi nào, bất kì câu rên rỉ nào, thì thỏa thuận của chúng ta chấm dứt"

"Gee, chú đang khiến chuyện này quá tuyệt để đồng ý" Andy nói, đảo mắt,

"Oh yeah. Một điều nữa. Nếu chú hỏi cháu một câu hỏi, cháu phải trả lời thẳng. Cháu sẽ nói "Vâng, thưa ngài" hoặc "Không, thưa ngài"

"Chú muốn cháu gọi chú là ngài á?"

"Phải, đúng vậy" Chúa biết rằng Andy có thể học một hoặc hai điều về sự tôn trọng.

Andy im lặng.

"Vậy là, chúng ta có thỏa thuận không?" Cowboy hỏi

Andy chửi thề "Có, được rồi"

"Có, thưa ngài" Cowboy chỉnh cậu bé

"Có, thưa ngài. Jeez" Andy quay về phía ngôi nhà "Cháu sẽ nói với Melody là chú có thể sử dụng sự giúp đỡ của cô ấy với khu vườn"

"Cảm ơn, bé con, nhưng điều đó cũng không khiến cô ấy ra đây được đâu. Mấy ngày nay cô ấy đang trốn chú"

"Cháu sẽ nói với cô ấy là chú rất tiếc, Thưa ngài. Chúa ơi"

"Thưa ngài là đủ tốt rồi, Marshall. Cháu cũng không cần gọi chú là Chúa đâu" Cowboy trêu chọc.

"Xì" Andy đảo mặt lần nữa khi quay đầu bước về phía cửa bếp.

Sự thật là, Cowboy có tiếc. Anh tiếc về rất nhiều thứ. Anh tiếc vì anh không thể vào nhà và sửa lại cánh cửa phòng Melody sau khi anh rời đi vào đêm đó. Anh tiếc vì anh vẫn không thể tìm ra cách để dùng vũ lực, để khiến cô ngồi lại và nói chuyện với anh.

Dù vậy, anh vẫn không hoàn toàn chắc anh muốn nói với cô điều gì. Cowboy không chắc anh muốn thật sự chia sẻ sự thật rằng sau khi cô rời Honey Farms, ngay khi anh đưa lời khai cho Tom Beatrice, cảnh sát trưởng của Appleton, anh đã thấy hối hận về bản thân mình. Anh bước vào căn phòng đầy đàn ông và cảm thấy khủng khiếp, phát ốm.

Ban đầu, anh nghĩ rằng anh bị cúm-mọi người trong thị trấn này đang trở thành nạn nhân của căn bệnh nguy hiểm này.

Nhưng khi màn đêm phủ trên vai và anh nhận ra mình không cảm thấy ốm nữa, anh buộc phải đối mặt với sự thật.

Đó chính là tàn dư của nỗi sợ hãi khiến anh phải cúi đầu trước chúa trời.

Nỗi sợ hãi cho sự an toàn của Melody đã ép chặt anh không rời, khiến ruột gan anh nhộn nhạo và huyết áp tăng vọt cho đến khi anh đủ mạnh để kiểm soát dạ dày mình.

Thật kỳ lạ. Sự nghiệp của anh là một SEAL, đã tham gia phần lớn nhiệm vụ với rủi ro cao. Và anh thấy ổn với chuyện đó. Anh biết rằng anh sẽ chết tiệt sống sót chỉ cần anh còn có thể chiến đấu. Nhưng nếu sự sống của anh phụ thuộc vào một điều gì đó khác nằm ngoài sự kiểm soát của anh-như việc họ phải đối mặt với hiểm nguy mỗi lần nhảy ra khỏi máy bay, biết rằng chỉ cần chút bất cẩn, như dây dù rối hoặc dù không mở đúng cách, họ sẽ kết thúc không gì hơn một vết bẩn trên mặt đất-nếu như sự sống của anh phụ thuộc vào những điều như vậy, Cowboy biết rằng việc sống chết của anh nằm trong tay Chúa. Không sự sợ hãi hay lo lắng nào có thể thay đổi được điều đó, vậy nên anh hiếm khi bận tâm về nó.

Nhưng anh đã thấy bản thân mình không thể hoàn toàn bình tĩnh khi nó liên quan đến sự an nguy của Melody. Bất cứ khi nào anh nghĩ về khẩu súng lục đang chĩa về phía cô, ngay cả bây giờ, sau ba ngày, anh vẫn cảm thấy bụng dạ mình nhộn nhạo.

Nó tương tự cảm giác anh cảm thấy khi anh nghĩ về việc cô phải sinh đứa con mà cô đang mang.

Cũng như phương pháp thông thường anh sử dụng khi buộc bản thân phải đối mặt với điều anh không biết, anh sẽ lôi về một đống sách mang thai từ thư viện. Anh đọc gần như tất cả từ đầu đến cuối, và thẳng thắn là, kể cả danh sách các biến chứng đe dọa tính mạng người mẹ và đứa trẻ đã khiến máu anh lạnh toát.

Phụ nữ có thể bị sốc và bị tiểu tường trong thai kỳ. Hoặc bị đột quỵ gây ra bởi sự căng thẳng thần kinh. Một số phụ nữ đơn giản chỉ là bị chảy máu đến chết. Tỷ lệ tử vong được công bố trong những cuốn sách khiến Cowboy bị sốc. Nó dường như không thể rằng trong thời đại này và tuổi tác của họ, y học hiện đại, phụ nữ vẫn có thể chết đơn giản chỉ vì họ sinh non.

Anh muốn xông vào bệnh viện và hiến máu, sẵn sàng để ưu tiên cho Melody trong trường hợp cô cần tới. Anh là một nhà tài trợ toàn cầu, nhưng anh biết rằng việc tiêm chủng của anh cũng như việc anh đi khắp thế giới sẽ khiến cho anh không đủ điều kiện.

Anh đã tiếp cận Brittany chỉ để tìm hiểu nhóm máu của cô có phù hợp với em gái mình-việc biết rằng cô ấy có thể hiến máu khiến nỗi sợ hãi của anh dịu đi đôi chút. Cô ấy đã nhìn anh như thể anh bị điên, nhưng rồi vẫn đồng ý làm xét nghiệm.

Cowboy nhìn về phía ngôi nhà, lên cánh cửa sổ anh biết là phòng Melody. Anh muốn thấy rèm cửa chuyển động. Anh hy vọng trông thấy một cái bóng hoặc ánh sáng di chuyển nhưng anh chẳng thấy gì cả.

Melody đang ở xa cửa sổ.

Và sự kiên nhẫn của anh đang cạn kiệt.
Bình Luận (0)
Comment