Everyday, Average Jones

Chương 7

"Ai đó có thể dành thêm 100 đô la chết tiệt cho cái thứ này thêm chút bộ nhớ không? Cứ như đang lướt net trên 1 cái ván trẻ em ấy. Thề với Chúa trên cao, nếu cái thứ này mất nhiều thời gian hơn, tớ sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình nữa đâu!" Wes đã được đưa cho chiếc màn hình máy tính tốt nhất chỉ cho kẻ sát nhân tâm thần khi Cowboy đập vào vai anh.

"Cậu có thấy sếp đâu không?"

Wes không nhìn lên "Ờ, Bobby - H. à?" anh hét lớn qua chiếc lều quân sự đầy những người đang bận rộn trước khi lẩm bẩm với chiếc máy tính "Đừng có làm phiền tớ."

"Không." Bobby hét trở lại.

"Không." Wes cuối cùng cũng ngước lên "À, Cowman à! Cậu đã trở lại. Thấy khá hơn chưa?" Nụ cười của anh mang đầy vẻ hiểu biết. "Xong rồi chứ?"

Cowboy đập vào sau đầu anh chàng nhỏ con. "Không phải việc chết tiệt của cậu, đồ não phẳng. Và tiện thể, tớ không trông thấy Harvard. Tớ tự hỏi cậu biết tớ có thể tìm cậu ấy ở đâu không?"

"Cowboy chẳng 'xơ múi' được gì rồi" Wes oang oang bằng chất giọng tỉ lệ nghịch với ngoại hình nhỏ bé của mình khi Cowboy tiến sâu hơn vào chiếc lều quân sự, tìm một chiếc bàn trống và một chiếc điện thoại.

Vài thứ ở đó xác nhận đây là chiếc bàn của Harvard. "Xem này, các cậu. Trông như 1 chú heo đất đang nhìn thấy bóng của mình ấy. Cowboy nghỉ phép và không ghi được bán thắng nào trong khi chúng ta sẽ có thêm 6 tháng mùa đông nữa."

"10 tháng" Blue McCoy chỉnh lại bằng chất giọng đậm chất miền Nam của mình "Mùa đông đang tới rồi đây."

"Vài điều tốt đẹp đang đến" Lucky lên tiếng.

Cowboy vờ như không nghe thấy khi nhấc điện thoại và bấm số nhà riêng Joe Cat.

"Có lẽ là do mái tóc." Wes gợi ý "Chắc cô ấy muốn cho cậu biết là cậu nên cắt tóc đi"

"Chắc cậu cần chút gì đó để phân tâm" Bobby nhập hội " Wes và tớ đã từng cùng với vài cô cực tuyệt hồi dừng ở Weseten Bar. Vấn đề là, ở đó có tận 3 cô, vậy nên sẽ thật sự là đặc ân nếu như cậu để chúng tớ-"

"Không, cảm ơn." Cowboy nói, nghe điện thoại reo "Tớ không quan tâm."

"Yeah, đó cũng chính là thứ tớ đã nói." Lucky kê chân lên bàn của mình "Tớ ở đó cùng Bobby và Wes, họ không hẳn cực tuyệt như mấy cô người mẫu áo tắm của Sports Illustrated, nhưng thế cũng quá tuyệt cho một quán bar trong bối cảnh Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao rồi."

Bobby gật đầu "Cậu nhầm về một điều, O'Donlon. Tớ đang nói về những siêu mẫu tiềm năng cơ."

"Tiềm năng. Điều đó có nghĩa hoặc họ 12 tuổi hoặc cần phẫu thuật thẩm mỹ." Lucky trợn mắt.

"Một ngày nào đó, O'Donlon" Blue nói bằng chất giọng nhẹ nhàng "cậu sẽ đối mặt với một người phụ nữ nào đó trên thế giới có khả năng khiến cậu cảm thấy hối tiếc cuộc sống và cậu sẽ bước về phía cô ấy bởi cô ấy sẽ đạt 11 trên thang điểm 10."

"Phải phải, tớ biết. Khốn khổ, thật khổ cho tớ" Lucky giả vờ lau nước mắt. "Tớ sẽ chết trong cô độc - và già cỗi và đau đớn."

Bên kia phía đầu dây nhà Joe Cat, tiếng máy trả lời tự động: "Đại úy Joe Catalanotto" giọng gầm gừ mang âm hưởng NY vang trong tai Cowboy "Tôi hiện không có nhà. Xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp."

"Yeah, Skipper. Là Jones đây. Nếu cậu thấy sếp lớn, nói với ông ấy tôi đang tìm ông ấy càng sớm càng tốt."

"Bọn tớ chuẩn bị làm bữa bar đây, cậu bé Texas" Wesley nói nhái giọng miền Tây khi Cowboy gác điện thoại" Có nhảy nhót và ít phấn khích và tất cả mọi thứ"

"Gồm cả Staci, Tiffani và ít Savannah Lee nữa" Bobby lên tiếng và thở dài "Với chút ít may mắn, Wes, Jones sẽ bước ra sàn nhảy và quay lại với 3 em trên tay."

"Tớ không quan tâm." Cowboy nhắc lại "Thật đấy"

Phía bên kia lều, cánh cửa bật mở.

Joe Cat bước vào cùng Harvard bước ngay phía sau. Cả 2 người đàn ông trông đều rất hạnh phúc. "Nhặt đồ lên nào, các chàng trai, chúng ta đã được bố trí. Chúng ta sẽ sẽ ra khỏi đây."

Bố trí. Cowboy cảm thấy tim mình vừa rớt xuống. Chết tiệt, việc cuối cùng anh muốn là bị buộc phải xin chuyển đi từ Alpha Squad. Nhưng nế họ bị gửi ra nước ngoài...

Ngay bây giờ anh phải có trách nhiệm. Trách nhiệm khác cần được ưu tiên.

Hai ngày trước, mục tiêu số một của anh là ở lại Alpha Squad cho đến khi anh có thể, không thành vấn đề nếu họ phải rời đi, không thành vấn đề bất cứ việc gì họ phải làm.

Giờ thì, mục tiêu số 1 của anh đã khác.

"Cái quái gì vậy, Cat?" Bobby lên tiếng "Tớ tưởng đào tạo FinCOM lần này là 'viên đạn bạc' của chúng ta."

"Yeah, đây là nhiệm vụ nhẹ nhàng hoàn hảo." Lucky nói thêm "Quá nhiều thời gian nghỉ ngơi lại có tiền và cơ hội để hành hạ mấy gã Fink."

Joe Cat thở dài "Phải, nhiệm vụ này kéo theo một phần thưởng" anh nói "Nhưng đạn bạc hay không, việc của chúng ta là đào tạo đội ngũ FinCOM vài kỹ thuật chống khủng bố. Chúng ta không thể đào tạo mấy gã này hiệu quả nếu chúng ta không nhúng tay vào hoàn toàn - và cách duy nhất là chúng ta phải tự làm."

"Thôi nào, Cat. Vậy thì chúng ta cứ để mấy gã Finks ngủ lại trong khách sạn ưa thích của họ và chúng ta cho họ chạy 20 dặm sau một chiếc limo" Wes lớn tiếng "Dễ như bỡn."

"Đúng đấy, đội trưởng, chúng ta có thể chơi theo luật của họ cơ mà" Lucky rút chân đang đặt trên bàn xuống" Đó đâu phải vấn đề lớn"

"Nó sẽ khiến công việc dễ hơn nhiều cho chúng tớ." Bobby lập luận.

"Mấy gã đặc vụ chúng ta định đào tạo." Harvard phản đối bằng giọng trầm "sẽ đi thực tập hoặc làm việc với các đơn vị SEAL. Tớ chắc như quỷ là không muốn bước lên chống lại mấy gã khủng bố điên rồ của 'Brother of the Light' cùng đội FinCOM ngu ngốc là lá chắn duy nhất ngăn Alpha Squad không về nhà trong túi đựng xác."

Không một ai tranh luận về điều đó.

"Vậy thì Alpha Squad sẽ đi đâu, Cat?" Cowboy phá vỡ sự im lặng ảm đạm.

Đội trưởng tóc đen nhìn lên những người đàn ông của mình và thở dài với tiếng cười không mấy hài hước "Barrow" anh nói một cách rõ ràng.

"Alaska?" Giọng Wesley vỡ ra "Vào mùa đông á?"

"Chính nó" Cat nói, mỉm cười dứt khoát "Dạo này mấy gã sếp lớn không hài lòng với tớ và họ đảm bảo tớ biết điều đó - và các cậu khốn khổ là cũng phải trả giá cùng."

Alaska. Cowboy nhắm mắt và chửi thề.

"Không có vấn đề gì với chúng ta phải không, lính mới?" Harvard không bao giờ bỏ lỡ điều gì. Và Cowboy lên tiếng "Alpha Squad" không phải ‘chúng ta’".

Cowboy hạ giọng "Tôi có báo cáo, thưa đội trưởng. Tôi định sẽ nói chuyện riêng. Tôi cần thêm ngày nghỉ phép. Trọn 30 ngày, nếu có thể."

Wesley lên tiếng "Nghỉ á? Chết tiệt, phải rồi, H., Tớ cũng cần vài ngày. Bất cứ điều gì để rời khỏi Alaska"

"Nhiệm vụ đã chốt" Joe Cat ra lệnh "Nhiệm vụ mới cho chúng ta không tới 2 giờ để chuẩn bị."

Harvard lắc đầu "Xin lỗi, Jones. Không có thời gian. Chúng ta sẽ xử lý nó sau khi tới Barrow."

"Đội trưởng, chờ đã" Cowboy ngăn. Đột nhiên, câu trả lời cho đống lộn xộn này có vẻ quá hiển nhiên "Cậu không thấy sao? Đó là giải pháp. Nghỉ phép. Tất cả mọi người."

Sự hiểu biết ánh lên trong đôi mắt nâu sẫm của Harvard và sau đó anh cười lớn "Harlan Jones Jr., cậu có tâm hồn đen tối của một người làm sếp đấy. Cat, đoán thử những điều lính mới đây nghĩ ra cho tất cả chúng ta xem. Câu trả lời, với sếp lớn A."

"Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều ngày phép. Quỷ thật, tôi có đủ 120 ngày trên sổ sách" Cowboy nói tiếp. "Và nếu chúng ta trì hoãn đủ lâu, có thể 2 hoặc 3 tuần, họ sẽ không thể điều tàu của chúng ta tới Bắc Alaska nữa bởi nguy cơ thời tiết xấu. Không cách nào có thể gửi Alpha Squad tới nơi chúng ta có thể kẹt lại trong tuyết - tớ đã nghe nói có những người lên đó và không thể quay lại cho tới mùa xuân. Không vấn đề nếu họ bực bội, họ sẽ không dám đối đầu với đội chống khủng bố hàng đầu SEAL team 10."

Tất cả mọi người trong phòng đều đang lắng nghe, kể cả Joe Cat.

Blue McCoy cười nhẹ, lắc đầu "Cậu nghĩ sao, Joe?" anh nói với đội trưởng "Một kỳ nghỉ trên đảo với vợ con, hay bài tập với nước lạnh cóng cho cả đội ở Barrow, Alaska?"

Joe Cat nhìn Cowboy và mỉm cười "Tớ sẽ bị tẩn vì điều này, nhưng...ai muốn nghỉ phép nào?"

***

Rèm cửa đã được treo cố định trên cửa sổ phòng trẻ.

Melody đã lên kế hoạch trước khi cô quá lớn để có thể đứng trên một chiếc ghế. Cô đã trì hoãn quá lâu, dĩ nhiên, và có nghĩa là phải hỏi xin sự giúp đỡ của Brittany.

Melody đi đi lại lại trong phòng ngủ và nhanh chóng bấm số của chị gái tại bệnh viện. Trong khi chờ đợi Brittany trả lời, cô ngồi trên giường và luồn lách ra khỏi chiếc quần của mình. Ngay cả khi nó vô cùng thoải mái thì cũng khó chịu như quỷ khi mặc nó hơn 1 đến 2 giờ.

"Brittany Evans"

"Chào, là em đây" Melody nói "Em muốn cho chị biết là em đang ở nhà."

"Mất nhiều thời gian hơn em nghĩ đấy."

"Bởi vì bắt đầu muộn mà"

"Em đã không đứng toàn bộ thời gian đó, phải không?" Brittany hỏi.

"Không, em không" Melody nói. Cô đã không đứng, cô chạy. Cô nằm lại trên giường, kiệt sức "Cảm ơn chị đã treo rèm cửa"

"Em đang cố thay đổi chủ đề" Brittany buộc tội "Thật khủng khiếp, phải không?" Cô đoán "Em đã dành một nửa thời gian với mắt cá chân sưng phồng và nửa còn lại thời gian trong phòng vệ sinh nữ, nôn khan."

"Không phải một nửa thời gian"

"Em yêu, em đã có thể báo với Ted Shepherd. Chuyện này thật điên rồi"

"Em đã nói với ông ấy em muốn làm việc cho đến kỳ bầu cử. Em hứa với ông ấy rồi". Melody thích sự bận rộn trong công việc của mình. Cả ngày hôm nay, cô chỉ nghĩ về Harlan Jones có vài chục lần chứ không phải vài triệu lần như cô đã làm ngày hôm qua.

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy đột ngột hối tiếc. Jones đã đi. Anh thật sự đã vào xe và lái đi. Nhưng đó là những gì cô muốn, cô nhắc nhở bản thân mình. Đó chính là điều tốt nhất.

"Coi nào, chị sẽ mang về toàn đồ Trung Quốc cho bữa tối nay." Brittany nói với cô "Vậy là thậm chí không cần nghĩ về việc nấu nướng. Chị muốn em phải ở trên giường, ngủ một chút khi chị về nhà nhé"

"Tin em đi, em sẽ chẳng đi đâu cả"

"Chị sẽ về nhà vào lúc 6 giờ. Chị có vài việc lặt vặt phải làm"

"Britt, chờ đã. Cảm ơn chị - thật đấy - vì đã treo rèm cửa lên cho em"

Thoáng im lặng ở đầu dây bên kia "Ừ, em đã nói thế rồi, phải không nào? Rèm cửa nào nhỉ?"

"Rèm trong phòng trẻ ấy"

"Mel, chị không có thời gian và năng lượng thậm chí là bước chân vào phòng trẻ trong vài ngày qua, chứ đừng nói là việc treo rèm"

"Nhưng..." Melody ngồi dậy. Từ vị trí thuận lợi của mình trên giường, cô có thể nhìn lên cầu thang vào phòng tháp cô đã làm thành một phòng trẻ. Rèm cửa sáng màu cô mua để tiệp màu với tranh các con vật mà cô đã dán lên tường phòng trẻ đang lay động nhẹ nhàng trong cơn gió từ một cửa sổ đang để mở.

Và cửa sổ đang mở...?

Melody đứng hẳn dậy "Brittany, Chúa ơi, em nghĩ anh ấy đã quay lại!"

"Ai quay lại?"

"Jones"

"Ô, Tạ ơn Chúa"

"Này, chị ở phe nào đấy?" Melody hỏi phẫn nộ.

"Phe em mà. Người đàn ông đó thật đáng kinh ngạc, Mel. Cậu ta rất rõ ràng những ưu tiên cửa mình ngay khi nó dính đến trách nhiệm. Cậu ấy thật lịch sự, rất ngọt ngào, cậu ta trông thật tuyệt với mấy cái huy hiệu đó và thân hình như một bức tượng Hy Lạp ấy. Và oh yeah. Chỉ chừng đó thôi là chưa đủ, cậu ấy trông như Kevin Costner thêm bộ tóc đẹp! Kết hôn với cậu ta đi. Phần còn lại sẽ đâu vào đấy cả thôi"

Kevin Costner thời trẻ @@

"Em không kết hôn với anh ấy. Anh ấy không yêu em. Và em không yêu anh ta"

"Sao không? Bản thân chị đã nửa yêu anh ta mất rồi ấy chứ"

Melody bước qua cửa phòng ngủ và nhìn xuống sân "Ôi Chúa ơi, Britt, em phải đi đây. Có một chiếc lều phía sân sau."

"Một cái gì cơ?"

"Một cái lều"

"Trông như một cái lều của rạp xiếc á?"

"Không" Melody nói "Giống một chiếc lều cắm trại như kiểu..."

Jones ra khỏi chiếc lều và bước vào sân. Ánh nắng mặt trời lấp lánh trên khuôn ngực trần và vai. Anh mặc một chiếc quần jean đã sờn, một đôi giày cao bồi đã mòn và đội một chiếc mũ bóng chày. Tóc anh buông lơi trên bờ vai rám nắng.

"Giống như một chiếc lều quân đội" cô kết thúc một cách yếu ớt.

Melody biết rằng quần dockers và áo polo Jones mặc cũng như bộ lễ phục màu trắng lấp lánh của anh. Anh đã mặc cả bộ lễ phục trong nỗ lực để trông trang trọng hơn, nhưng những gì Jones đang mặc bây giờ mới khiến anh thật hơn.

Thông điệp của anh đã rất rõ ràng. Anh muốn kết thúc trò chơi này.

Như Melody nhận thấy, anh cúi người và điều chỉnh chiếc lều, cơ ở lưng và cánh tay anh nổi bật. Anh trông nguy hiểm, đen tối, quyến rũ và cực kỳ đáng khao khát.

Mặc cho mái tóc dài, anh trông còn hơn cả người đàn ông lần đầu tiên cô trông thấy giữa vòng kiểm soát của những tên khủng bố trong đại sứ quán vài tháng trước.

"Một cái lều á?" Brittany nói "Trong sân của chúng ta à?"

"Brittany, xem này, em phải đi đây. Anh ấy chắc chắn đang ở đây."

Khi cô nhìn lại, Jones đã đứng thẳng lên và đang nói gì đó, nói gì đó với ai? Nhưng sau đó, Andy Marshall đang chui ra từ trong lều, cười lớn - với bất kỳ điều gì Jones đã nói.

"Em yêu, đừng quá nhanh để-"

"Tạm biệt Britt."

Melody ngắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, bước xuống lầu.

Cô bước ra khỏi cửa bếp và đứng lại trước hiên nhà, chỉ nhìn cho đến khi Jones nhìn lên. Anh liếc nhìn Andy nhưng không nói lời nào. Đứa trẻ biến mất.

Jones lau tay vào quần trong khi anh bước về phía cô. Anh mỉm cười, nhưng nó không chạm tới mắt - như thể anh không chắc có được chào đón không.

Anh đã đúng về việc không được chào đón "Anh nghĩ anh đang làm gì?" Melody hỏi.

Anh quay lại chiếc lều như thể kiểm tra chính xác những gì anh đã dựng lên. "Quán trọ thì hơi đắt tiền." anh nói với cô. "Anh làm vậy vì anh sẽ ở lại đây một thời gian, nó sẽ kinh tế hơn là-"

"Bao lâu, chính xác ấy, anh định ở lại bao lâu?"

Melody không thể giữ cho giọng mình thôi run rẩy. Sao anh dám chỉ đơn giản dựng trại ở sân sau của cô, nơi cô sẽ buộc phải trông thấy anh, nói chuyện với anh nếu cô bỗng dưng muốn làm vườn?

Jones quỳ một gối xuống và trưng ra nụ cười tuyệt nhất của mình "Chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh"

Cô ngồi bịch xuống bậc thang cao nhất."Khá là lạnh trong vài tháng nếu sống trong một căn lều. Nhưng sau vài năm, anh sẽ có thể quen với nó"

Anh cười "Em yêu, không thể nào em và anh có thể sống gần nhau thậm chí là vài tuần, nói gì đến vài năm, mà một trong hai ta không đột nhiên bốc cháy."

Melody khịt mũi "Về với hiện thực đi, Jones. Anh có trông thấy tôi lần cuối không? Trừ khi anh có một sự tôn thờ liên quan đến lễ hội bóng trên biển, còn lại tôi không muốn dính dáng đến anh trong thời gian tới."

"Em đùa à? Em đẹp tuyệt trần. Cực kỳ quyến rũ..."

Melody nhắm mắt "Jones, làm ơn đừng làm thế."

Cô không bao giờ nên nhắm mắt lại. Cô không trông thấy anh bước lại gần hơn với cô và trong tích tắc cô cảm thấy anh vòng tay quanh người cô, đã quá muộn. Cô bị mắc kẹt.

Cô đã không thể quên vòng tay anh mạnh mẽ ra sao, cảm giác an toàn đến thế nào trong vòng tay anh. Và khi cô nhìn anh, cô thấy cô đã không quên những đốm màu nâu vàng ánh lên trên nền đại dương xanh thẳm luôn thay đổi trong đáy mắt mê hoặc của anh. Và cô cũng không quên cách bóng tối bí ẩn khi đồng tử của anh mở rộng, dường như đủ để có thể nuốt mất cô, ngay trước khi anh hôn cô.

Anh có vị cà phê, thêm đường, không kem. Anh có vị như Paris dưới ánh trăng, như cảm giác nguyên sơ khi anh phủ lên miệng cô ép cô vào bức tường của ngôi nhà được xây dựng từ 400 năm trước khi Columbus đã dong buồm về phía Tây và phát hiện ra châu Mỹ.

Anh có vị như sôcôla, như rượu hảo hạng, giống như vị món tráng miệng lần hai. Anh có vị như tất cả những gì cô từng ham muốn nhưng buộc phải từ chối vì lợi ích của bản thân.

Anh hôn cô nhẹ nhàng, ngọt ngào, gần như cung kính như thể anh đã nhớ cô nhiều như cô từng vờ rằng cô không hề nhớ anh. Và, Chúa ơi, cô nhớ anh. Nơi nào đó trong ngực cô cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo trong tất cả những tháng vừa qua - cho đến bây giờ. Giờ đây cô cảm thấy ấm áp, cả bên trong lẫn bên ngoài.

Cô cảm thấy anh chạm vào cô, sự ấm áp của bàn tay anh ấn nhẹ vào chiếc bụng căng phồng của cô.

"Chúa ơi" anh thở ra "Là thật, phải không?"

Melody cũng nhìn xuống. Jones cố gắng mỉm cười khi cô ngước lên nhìn anh, nhưng anh không thể che giấu thực thế rằng anh đang hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô đang mang đứa con của anh, và chỉ cần anh ở bên cô, không cách nào có thể quên mất điều đó. Cô có thể nhìn thấy trong mắt anh sự lúng túng và chút bất ổn.

Và chỉ cần có thế, hiện thực trở về khiến cô cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.

Cô biết chắc chắn rằng điều Jones muốn chết đi được trên chuyến bay đến Paris là một chiếc bao cao su. Cô biết việc ràng buộc với một người vợ và một đứa trẻ là điều cuốn cùng trên trái đất mà người đàn ông này mong muốn.

Cô biết rằng nơi cuối cùng trên thế giới anh muốn là ở ngay đây, ngồi trên hiên nhà cô, hỏi cô điều mà anh không hề mong muốn.

Và giờ anh ở đây. Cô thấy bản thân ngưỡng mộ anh vì điều đó.

Cô có thể thấy sự quyết tâm trong mắt anh khi anh nghiêng người về phía cô lần nữa. Môi anh quá mềm mại khi anh hôm cô một lần nữa. Cô nhận ra anh cực kỳ ranh ma khi có thể đọc được chính xác nhu cầu của co. Bằng cách nào đó anh biết rằng những nụ hôn tinh tế, dịu dàng có sức mạnh hơn nhiều so với những nụ hôn đầy đam mê, ham muốn họ đã chia sẻ lúc trước và một lần nữa ở Paris.

Tất nhiên, hoàn toàn có thể khi anh đang hôn cô mà không có sự bùng nổ của đam mê vì anh không còn cảm thấy ham muốn của mình với cô nữa.

Và tại sao anh phải làm vậy chứ? Cô là một sự nhắc nhở liên tục về nghĩa vụ và trách nhiệm của anh. Và hơn hết, giờ vẻ 'quyến rũ' của cô còn được nhân đôi nữa.

Nhưng, giờ anh đang hôn cô một cách ngọt ngào và cô tan chảy.

Melody đang ngập sâu vào rắc rối ngay tại đây. Trung úy Cowboy Jones là một chiến binh và là chuyên gia tâm lý. Trong khi những người đàn ông khác sẽ bỏ đi bởi lời từ chối liên tục của cô, anh lại cực kỳ kiên định. Và điều đó còn hơn cả rõ ràng rằng anh đã chuẩn bị kế hoạch tác chiến cũng nhiều như cô. Anh đã nhận ra cô không hoàn toàn 'miễn nhiễm' với anh. Anh nhận ra rằng anh vẫn ở dưới da cô và anh sẽ ở đó, chờ đợi. Thời gian và những hóc-môn kích thích đang đứng về phía anh. Cô sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa.

Cô cần phải dứt mình ra khỏi nụ hôn này, thứ mà đang khiến hai đầu gối cô nhũn như cao su. Cô sẽ phải gỡ tay ra khỏi mái tóc dày và mềm mại kia. Cô sẽ phải mạnh mẽ nhiều hơn nữa.

Melody đứng lên, trượt khỏi vòng tay anh: "Xin lỗi" cô nói. Thật ngạc nhiên khi giọng cô nghe thật bình tĩnh khi mà bên trong cô đang cuộn lên như một cơn lốc xoáy: "Em cần phải vào trong". Anh cũng đứng lên "Một mình" cô thêm vào.

Anh cố gắng che giấu sự thất vọng của bản thân bằng cách hít sâu một hơi và mỉm cười: "Mel, em yêu, những gì anh phải làm để thuyết phục em-"

"Em nghĩ rằng sự hiện diện của chiếc lều của anh trên đất của em sẽ cấu thành tội xâm phạm. Em sẽ cảm ơn rất nhiều nếu anh dỡ nó ra."

Anh cười lớn với điều đó: "Anh đã tìm cách giấu nó ở phía sau nhà. Anh nghĩ người ta sẽ ít để ý đến nó, thế là tốt nhất. Nhưng nếu em muốn gây chú ý, anh sẽ chuyển nó lên phía trước. Vince nói sẽ không sao cả. Tất nhiên, khi ấy tất cả mọi người trong thị trấn có thể trông thấy nó từ trên phố."

Anh bước một bước về phía cô và cô lùi lại một bước: "Mel". Anh giơ tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới như thể anh đang cố xoa dịu một con vật hoang dã. "Hãy suy nghĩ về điều này trong một phút. Cả hai ta đều ở đây. Chúng ta đang cùng cố gắng để tìm thấy giải pháp tốt nhất cho tình huống này."

"Jones, em biết anh không hề muốn kết hôn với em" cô nói "Điều khiến em không hiểu nổi là anh sẽ làm cách nào để thực hiện những lời thề trong hôn nhân. Tất cả sẽ chỉ là lời nói dối. 'Cho đến khi cái chết chia lìa'. Phải rồi, đúng vậy. Cho đến khi ly dị chia lìa hai ta thì đúng hơn. Anh biết rõ điều đó như em."

Anh dựa lưng vào lan can sắt trên hiên nhà, khoanh tay trước ngực. "Em nói đúng về phần anh không muốn kết hôn" anh thừa nhận "Nhưng nếu anh kết hôn với ai đó, anh sẽ muốn người nó là em."

"Và em muốn đó phải là một người bình thường-" Cô dứt mình ra "Chúa ơi, có phải chúng ta vừa trò chuyện không?"

"Phải" anh nói "Và anh nói lại một lần nữa. Anh không khác biệt chút nào với những người đàn ông khác."

"Ngoại trừ một thực tế là khi anh lao vào một cuộc chiến dùng dao 4 chọi 1 thì cược là anh thắng" Melody lắc đầu "Jones, anh không thấy việc anh ở đây cực kỳ khó tin sao?"

"Anh là lính SEAL" anh nói "Anh được đào tạo để thích nghi với bất kỳ môi trường hay nền văn hóa nào, Appleton, bang Massachusetts, cũng không đến nỗi nào." Anh đứng thẳng lên "Tông đơ ở đâu nhỉ? Trong nhà xe à?"

Cô chớp mắt "Gì? Sao cơ?"

Anh chỉnh lại chiếc mũ bóng chày khi bước xuống cầu thang và bắt đầu bước ngược lại dọc theo con đường về phía nhà xe khi lên tiếng "Em nói rằng em không thể hình dung việc anh dùng một chiếc tông đơ. Anh sẽ giúp em bằng cách chỉ cho em xem anh sẽ sử dụng nó."

Tiếng cười của Melody thật sự bị kích động "Anh sẽ không rời đi, phải không? Anh sẽ ở đây mãi mãi và hành hạ em?"

Anh dừng bước. Ánh mặt trời đang chiếu phía trên làn da rám nắng của anh, lấp lánh ánh vàng trên tóc, anh trông bất khả chiến bại "Điều đó còn phụ thuộc và định nghĩa của em với từ 'hành hạ'"

Melody ngồi xuống bậc cầu thang, chiến đấu với việc òa khóc. Cô quá mệt. Cô đã dồn 3/4 thời gian của mình để làm việc trong suốt những tháng thai kỳ khó khăn vừa rồi. Không cách nào cô có thể đương đầu với một trận chiến cân não với người đàn ông không chút định nghĩa với cụm từ 'bỏ cuộc'.

Jones quay lại phía hiên nhà, mắt anh tối lại với sự quan tâm "Em yêu, em trông kiệt sức quá." Giọng anh nhẹ nhàng "Có lẽ chúng ta nên dừng lại và em có thể lên tầng, ngủ một chút trước khi ăn tối, được chứ?"

Cô biết anh đang làm gì. Anh đang cố cho cô thấy rằng anh biết những từ ngữ và âm nhạc của tầng tấp trung lưu. Anh đang cố để bình thường. Những lời anh nói nghe như thể họ đã kết hôn nhiều năm.

Nhưng tất cả những điều anh chứng minh chỉ là vài đoạn chiếu lại của phim The Cosby Show hay Family Ties. Đó chỉ là một sự giả vờ, một trò chơi bắt chước. Đó là điều hoàn toàn khác để bắt kịp với việc giả vờ hạnh phúc muốn chết với hôn nhân của phần còn lại trong cuộc sống của anh.

Melody kéo bản thân đứng dậy "Anh không bình thường" cô nói với anh "Anh sẽ không bao giờ có thể bình thường. Và đừng có hôn em" cô nói thêm "Không bao giờ nữa"

Nụ cười của anh nhá lên khi anh với tới cô một lần nữa, nhưng cô đã lẩn vào trong nhà, khóa chặt cửa.

"Cảm ơn anh đã treo rèm trong phòng trẻ" cô nói với anh một cách cứng nhắc qua cửa lưới. "Nhưng lần sau khi anh vào nhà em không được mời, em sẽ cho người đến bắt anh."

Nếu như nụ cười của Jones còn rộng hơn thì cô cũng không trông thấy nó.
Bình Luận (0)
Comment