Cuối cùng vẫn hạ thủ.” Lục Sân chặn Hồng Lánh lại, “Hạ thủ? Đây cũng nói quá khó nghe rồi.” Hồng Lánh đẩy cánh tay ngay trước mắt đang ngăn cản mình ra, tiếp tục bước đi.
“Đúng rồi, ngày hôm nay nói không chừng còn có chuyện tốt để ngươi làm đấy!” Hồng Lánh quay đầu lại, không rõ thâm ý mà cười nói.
Lục Sân đứng tại chỗ,
chuyện tốt…A, ngươi sẽ để cho ta? Khóe miệng không khỏi nhếch lên, tạo thành nụ cười khổ,
Kim Tại Trung, chỉ trách điện hạ đối quá tốt với ngươi nên khiến hắn giống như ghen tị mà phát cuồng, còn ta thì ngay cả tư cách khiến hắn ghen tị cũng không có…Cho nên, bản thân mới may mắn được làm một con cờ, mà không phải người bị tính toán kia…Trong tay lay động huyết dịch đỏ tươi, móng tay nhúng vào trong ly mà quấy trộn, nụ cười bên khóe miệng càng thêm điên cuồng.
Kim Tại Trung, ngươi biết không, ngươi xuất sắc hơn ta tưởng tượng rất nhiều đấy! Vốn chỉ nhân lúc điện hạ quay về thì để y bắt gặp cảnh ngươi đang yêu đương vụng trộm, mà dấu răng kia càng là bằng chứng! Không nghĩ rằng Hữu Thiên đại nhân cũng phối hợp như vậy, từ xa nhìn tới, thật đúng là có chuyện… Ha ha, Kim Tại Trung, ngươi đã được định trước rằng sẽ không đấu lại được ta rồi!“Đã đưa tới rồi?” Nhìn con rối không có tư tưởng bưng chiếc bình rỗng tới, Hồng Lánh trầm thấp đò hỏi, “Uống xong rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Có người phát hiện ra không?”
“Không có.”
A, tất cả đều rất thuận lợi, bản thân đã thiên tân vạn khổ mới chuẩn bị được thánh dược này, nên nghìn vạn lần cũng không thể lãng phí được…Đêm đã khuya rồi, Kim Tại Trung, chúc ngươi đêm nay có thể có một giấc ngủ ngon, không, là buổi tối an ổn cuối cùng…