Hành lễ rồi lui ra, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Trong căn phòng hiện tại, yên lặng đến đáng sợ.
“Duẫn Hạo.” Tôn xưng không còn có tác dụng, vì bây giờ không có quân thần, chỉ có cuộc nói chuyện giữa nam nhân với nhau, “Tại Trung của quá khứ đã không còn rồi, quá khứ của y và ngươi cũng chỉ là hồi ức.” Bước tới đằng sau Duẫn Hạo, ngữ khí thập phần kiên định, “Huống hồ ký ức như vậy đối với Tại Trung mà nói thì chỉ là một loại dằn vặt, quên đi đối với y hẳn là một loại giải thoát.”
Không để ý tới sự trầm mặc của Duẫn Hạo, Hiền Trọng tiếp tục nói, “Ta sẽ cho y cuộc sống mới, ta sẽ không khiến y rơi lệ, ta sẽ cho y sự hạnh phúc.”
Cho dù không nhận được sự chúc phúc của vị Ma vương…Hi Triệt và Hữu Thiên đã giải thích sơ lược chuyện rắc rối phát sinh vào ba trăm năm trước, Tại Trung chịu thống khổ nhiều bao nhiêu thì Duẫn Hạo lại vô tình cùng tàn nhẫn bấy nhiêu.
Ký ức giữa bọn họ vẫn tồn tại trong đầu Tại Trung, nó chỉ đơn giản là đang ngủ yên, nhưngnước mắt của Tại Trung ngày hôm nay đã làm thức tỉnh hồi ức phủ đầy bụi, thế nhưng khôi phục như vậy cũng không có nghĩa là hạnh phúc.
“Duẫn Hạo, Tại Trung đã nhận định ta là bạn đời.” Đây là câu nói quyết tâm đầy kiên định, cũng là một loại tuyên chiến…
Tiếng bước chân đã đi xa, nhưng thanh âm giống như vẫn còn ở lại.
“Ta hi vọng y sẽ nhớ lại chuyện trước đây sao? Hồi ức ta cho y có lẽ chỉ có sự bi thống màu xám tro, dù ta khiến y nhớ lại, y cũng không thể hạnh phúc…” Mười ngón nắm chặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Thế nhưng, Tại Trung, ngươi là của ta…”