Dưới ngọn đèn rực rỡ là những đôi nam nữ dòng dõi quý tộc, mặc phục sức hoa lệ, vai kề vai, cùng nhau khiêu vũ.
Lúc Hiền Trọng dắt tay Tại Trung mà xuất hiện ở sàn nhảy, mọi người liền ngừng lại vài giây rồi nhỏ giọng bình luận, nhưng một lát sau, từng người lại đi làm chuyện của mình.
“Này, ngươi xem, hình như thật sự là Kim Tại Trung đó đấy!”
“Ân, ta còn tưởng rằng hắn đã chết rồi chứ, nhưng vẫn khiến người ta chán ghét như trước đây!”
Thiếu nữ ở bên cạnh tiếp lời, người bạn liếc thiếu nữ vừa mới lên tiếng một cái, nói một câu đầy châm chọc, “Ngươi đố kị à.”
“Hừ, làm như ngươi cao thượng lắm ấy, không biết ai vừa nãy khi thấy kẻ đó tiến vào của thì mặt liền như trái khổ qua ấy nhỉ.”
“Ta là khinh bỉ hắn! Lúc trước đã hại điện hạ, cư nhiên… còn có mặt mũi mà xuất hiện! Lại còn mê hoặc cả Hiền Trọng Thân vương! Thực sự là tức chết đi được!”
Lời càng nói càng lớn tiếng, thiếu chút nữa đã lôi kéo sự chú ý của những người khác, hai thiếu nữ vội vàng bước tới một bên, để tránh rước lấy phiền phức.
“Ở vũ hội trước đây, điện hạ đã từng phát lệnh rằng không cho phép bất cứ kẻ nào nói những điều liên quan tới Kim Tại Trung ở nơi hắn xuất hiện, nếu không hậu quả…”
“Ta cũng biết a! Nhưng mà… không phục!”
“Được rồi được rồi… Hắn không thể tiếp tục vừa ý như vậy được nữa đâu.”
“Hừ, sẽ giống hệt như trước đây cho mà xem.”
… …
Tại Trung gắt gao nắm lấy bàn tay của Hiền Trọng, nhìn khung cảnh rộng lớn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi.
“Tại Trung, cứ theo ta là được.”
Hai người chậm rãi bước tới giữa sàn nhảy, âm nhạc êm dịu, dựa sát vào nhau, bước nhảy dưới chân biến hóa, bàn tay bên hông mãi đi theo.
Kết thúc một ca khúc, Tại Trung thấy những người xung quanh đều nhìn về phía bên này, có chút xấu hổ mà muốn đổi vị trí, thế nhưng vừa muốn đi tới một chỗ khác, lại nhìn thấy một người bước thẳng tới, sự xuất hiện của hắn khiến toàn bộ ma quỷ trong vũ hội ngừng lại hành lễ.
Khom lưng, vươn tay, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười mỉm, “Có thể nhảy một khúc không, khách nhân tôn quý của ta.”
Đây là đang mời ta sao? Ta nên nói thế nào bây giờ…“Ta… Ân? Hiền Trọng…”
Hiền Trọng đặt tay của Tại Trung vào trong lòng bàn tay của Duẫn Hạo, xoay người áy náy nói với Tại Trung, “Ta có chút việc, cần phải ly khai, điện hạ sẽ chiếu cố ngươi.”
“A, ta sẽ chiếu cố hảo y.” Đứng dậy, kéo Tại Trung vào trong lồng ngực mình, tay còn đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Tại Trung, khí tức ấm áp truyền vào bên tai Tại Trung.
… …
Phó nhân ngoài điện cung kính mà mở cửa xe ngựa cho Hiền Trọng bước vào, trước khi định lái xe đi, phó nhân liền thử hỏi, “Đại nhân, có chuyện cần quay về gấp sao?”
Trong ấn tượng của ta thì không có chuyện gì cả a…“Đột nhiên có việc thôi.”
“Vâng.”
Nhìn lòng bàn tay của mình, vừa nãy lúc Duẫn Hạo mời Tại Trung, trong tay y hơi vùng ra, có lẽ Tại Trung không phát hiện, nhưng điều đó rất rõ ràng.
Ta là có chuyện mới ly khai…Nhìn ngoài cửa sổ xe ngựa, khẽ thở dài,
tối nay, thật đúng là an tĩnh nha…… …
“Tại Trung, phải chuyên tâm nga.”
“Ân.”
Dựa hảo gần a, sao ta có thể không phân tâm được, mà cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, có phải hắn vẫn luôn nhìn ta không…“A, Tại Trung, ngươi biết không, mặt ngươi rất đỏ đấy.” Duẫn Hạo cố ý dựa sát vào thêm một chút, cánh tay cũng càng thu chặt lại.
Nha, quả nhiên hắn vẫn luôn nhìn ta, trên mặt thật sự là càng ngày càng nóng rồi.Lúc Tại Trung cảm thấy khí lực trên thân mình đều sắp bị rút đi, vũ khúc cuối cùng cũng kết thúc.
“Ta đi lấy nước uống.” Nói xong, giống như chạy trốn mà nhảy ra khỏi cái ôm của Duẫn Hạo.
Biết tại Trung đang xấu hổ, Duẫn Hạo cũng không đuổi theo, nhớ lại bộ dáng của Tại Trung ban nãy, tâm tình không khỏi tốt hẳn lên.
… …
Tại Trung bước tới một nơi hơi hẻo lánh, cầm lấy ly nước được cho thêm một cục đá rồi uống từng ngụm lớn.
Có lẽ vừa nãy ta chỉ là khát mà thôi, ân, hẳn là vậy rồi.Xoay mình trở lại đại điện, nhưng không cẩn thận mà đụng trúng một người, người nọ cũng không cẩn thận mà đánh rơi một thứ gì đó xuống đất.
“A! Xin lỗi, ta không cố ý đâu.” Ngồi xổm xuống, luống cuống muốn nhặt thứ rơi lả tả trên mặt đất lên, thế nhưng tay lại bị người phía trên ngăn cản.
“Không sao.”
“A, cảm tạ.” Thấy hắn không có trách cứ mình, Tại Trung cảm kích mà tạ ơn.
Sau khi thu dọn xong, người kia kéo lấy Tại Trung, nhìn một hồi lâu, sau đó khổ sở mà lắc lắc đầu. Tại Trung có chút hoang mang, liền hỏi, “Ngươi… sao phải lắc đầu a?”
“Ngươi đã mất đi thứ gì đó, đúng không?”
“Ta…”
Sao hắn lại biết…“Là ký ức.” Kéo tay Tại Trung qua, nhét một chiếc hộp vào trong tay y, “Linh hồn của ngươi không được trọn vẹn, vì ngươi thiếu khuyết ký ức quan trọng nhất của mình.”
“Mở nó ra, ngươi có thể tìm về thứ mà ngươi đã mất.”
“Có thể tìm về được sao?”
Thứ mà ta đã quên…“Đương nhiên có thể, tin ta, ngươi có thể nhớ lại rốt cuộc mình là ai, còn có thể nhớ lại người quan trọng nhất của ngươi nữa.”
“Người quan trọng nhất…” Ý thức của Tại Trung có chút mơ hồ, trong miệng lẩm bẩm theo câu nói của người trước mắt.
“Đúng vậy, người quan trọng nhất của ngươi, Tại Trung không muốn nhớ lại Duẫn Hạo sao?”
“Muốn…” Đôi mắt cũng dần trở nên vô thần, tay chậm rãi đặt lên trên chiếc hộp, giống như bị mê hoặc mà muốn mở nó ra.
“Đúng, chính là vậy, mở nó ra, ngươi có thể nhớ lại ngay tức khắc.”
“Nhớ lại… Nhớ lại Duẫn Hạo…”
Trong chớp mắt, hồng quang quỷ dị phân tán bốn phía. Trong mơ hồ, là tử mâu trỗng rống, là nụ cười tà nịnh…