Nha! Tại Trung, ngươi làm cái gì mà toàn tự hại mình hoài vậy!” Hi Triệt phi nhanh tới, đoạt lấy mảnh thủy tinh trong tay Tại Trung, có chút tức giận mà hỏi.
“Hi Triệt, ngươi xem, có máu rồi này!” Hưng phấn mà đưa một vết thương lớn trên tay lên, máu bên trong chảy ra từng giọt một.
“Tại Trung a! Nếu như ngươi bị Vương thấy trong hình dạng như vậy, y sẽ giết ta đó.”
…
“Kim Hi Triệt, lần kia ngươi giao tờ giấy của Tại Trung cho ta chậm trễ, khiến Tại Trung bị thương tổn rất nhiều, ngươi biết không.”“Biết.” Ta cũng rất khổ sở, hơn nữa một lần khổ sở chính là ba trăm năm…“Sau này ngươi phải toàn quyền bảo hộ hảo Tại Trung lúc ta vắng mặt, nếu như Tại Trung bị một chút thương tích, ta sẽ hảo hảo mà tính toán hết toàn bộ nợ cũ lẫn nợ mới.”“Ân…”… …
“Ai, Tại Trung, tới đây, để ta nhanh giúp ngươi thượng dược, nhân lúc Vương còn chưa quay lại.”
“Việc đó…”
“Đừng có việc đó gì cả! Ngươi muốn giết chết ta à!”
“Nhưng mà…”
“Phải hủy thi diệt tích ngay và luôn, nếu không ta sẽ tiêu đời đó!”
“Ta là muốn nói…”
“Tại Trung, sao hôm nay ngươi không nghe lời vậy!”
…
“Ngươi muốn biến Tại Trung của ta thành thi thể sao? Kim Hi Triệt.”
“Ha ha, Vương… Ngươi… Ngươi quay về rồi à…”
“Tại Trung lúc nào thì không nghe lời chứ, sao ta cảm thấy ngươi giống như không có nghe thấy lời ta nói a.”
“Không phải, Vương, ngươi nghe ta…”
“Tránh ra.”
Ngoan ngoãn mà lui về một bên, sau đó cẩn thận mà mở miệng, “Vương, vậy ta…”
“Lui xuống.”
“Vâng.”
Xong, kì này tiêu rồi.…
Kéo kéo y phục của Duẫn Hạo, Tại Trung lo lắng nói, “Duẫn a, ngươi đừng trách Hi Triệt được không?” Đôi mắt to tròn chứa đầy nỗi mong chờ nhìn chằm chằm vào Duẫn Hạo, giống như Duẫn Hạo mà cự tuyệt một cái là liền khóc ngay.
“Ân, ta nghe Tại Trung.”
Đau lòng mà nhìn ngón tay ứa máu của Tại Trung, có chút không vui mà vịn vào vai y, “Tại Trung a, ngươi nhìn xem, ngươi là cố ý muốn khiến ta đau lòng sao?”
Ngón tay bị Duẫn Hạo bỏ vào trong miệng, cẩn thận mà liếm láp, “Ta… là thấy có máu rồi, cho nên rất vui vẻ a!”
“Tại Trung…” Kéo Tại Trung ôm vào lòng, ôn nhu mà nói, “Bây giờ chúng ta đã ràng buộc bởi máu và tình rồi, Tại Trung ngươi cũng hoàn toàn phục hồi, tất nhiên sẽ trở lại như bình thường, cho nên sau này đừng tiếp tục vì chứng minh mà đi tổn thương chính mình nữa.”
“Ân, Duẫn Hạo, ta sẽ hảo hảo yêu quý bản thân mình.”
“Tại Trung…”
“Ân?”
“Ta yêu ngươi.”
“A, ta biết.”
“Chúng ta sẽ không xa nhau, mãi mãi không chia lìa.” Gắt gao ôm lấy nhau, yêu nhau đầy sâu đậm.
… …
Khi đó, Duẫn Hạo nhìn thấy Tại Trung nhảy vào trong biển lửa sâu thẩm, bản thân liền cảm thấy sắp điên rồi, thế là không chút do dự mà nhảy vào trong hỏa diễm đang kêu gào cùng với Tại Trung, không muốn buông tay, cho dù chết cũng không hề buông tay.
Hỏa diễm cắn nuốt thân thể, huyết dịch phun chảy thành sông, lúc sinh mệnh kiệt quệ, giữa mơ hồ dường như có nhìn thấy thân ảnh của Tại Trung. Mặc kệ có phải là thật hay không, vươn tay, muốn chạm vào người mình yêu thương sâu đậm để cảm thận chút độ ấm cuối cùng.
Có lẽ là sự thương xót của số phận, khi đầu ngón tay chạm vào nhau, trong nháy mắt, hỏa diễm tiêu tán, huyết dịch hội tụ, sau đó không ngừng ào ào mà rót vào cơ thể của Tại Trung và hắn.
Ánh sáng kim sắc cùng tử quang u huyễn dung hòa, hình thành một kết giới thật to lớn, bao bọc hắn và Tại Trung.
Sau đó ý thức dần dần tiêu tán, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, hắn đã rõ ràng nhìn thấy Tại Trung đang ở bên người mình.
“Tại Trung, lần này để chúng ta cùng nhau tái sinh, sau khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa…”
Đây là lời thề, cũng là chân tình của ước định cả đời.