Tuy nói khó chịu thế nhưng tôi vẫn cố kiếm một chiếc váy dạ tiệc màu đen để đi cùng người rừng đến buổi 'tốt nghiệp' chết tiệt kia. Tất nhiên không phải là kiểu váy xẻ ngực sâu tít tắp gã đòi (vì tôi đếch có ngực, ok?) mà là một chiếc váy lệch vai bằng lụa hơi bóng và có đường xẻ đùi vì tôi cảm thấy thà lộ một ít chân còn hơn là mặc đồ quá bó sát. Ít ra thì tôi còn có thể mặc bra quây không dây chứ không phải dùng mấy miếng dán pasties của Janice như lần trước khi đi dự sinh nhật bố Harte.
Nói đến Janice, kể từ sau hôm tôi bỏ về từ nhà ả cũng không thấy ả liên lạc lại với tôi nữa, nhưng tôi vẫn thấy mình ở trong group chat của cả đám bạn phù dâu và thi thoảng vẫn đọc được update về mấy buổi tụ tập để cải thiện tinh thần cho Janice. Thế nên tôi đoán là bản thân mình cũng chưa đến mức bị tuyệt giao đâu, chỉ cần chờ cho cô ả bình tĩnh thêm lại một thời gian nữa.
Còn một lí do nữa cũng khiến tôi đắn đo trong việc không biết nên tiếp tục mối quan hệ của mình và Janice như thế nào, đó là những lời nói của Jack Harte hôm trước. Tôi không thể phủ nhận rằng sau khi cẩn thận đánh giá những gì xảy ra gần đây với Janice cùng với những lời khỉ đột nói thật sự cũng có lí lẽ riêng của nó. Nói như nào nhỉ, có thể là người ngoài cuộc thì thường có cái nhìn khách quan hơn người trong cuộc?
Hoặc cũng có thể nói là trong nội tâm tôi thật ra đã nhận ra được tất cả những dấu hiệu này nhưng vẫn quyết định lựa chọn lờ tịt nó đi, giống như cái cách mà tôi lờ đi việc Daniel vẫn luôn không vui vẻ cho lắm với những điều tôi muốn làm trước đây. Lờ nó đi, cho tất cả mọi thứ êm thấm, tôi vẫn luôn nghĩ như thế. Nhưng dạo gần đây mọi thứ thường xảy ra theo chiều hướng như thế này: tôi nhịn vào, tất cả mọi thứ đều có vẻ rất êm đẹp ở bên ngoài, còn bên trong thì giống như một quả bóng bay liên tục bị bơm thêm hydro vào, cho đến khi tôi không thể nào chịu nổi nữa và nổ tung vào đúng phút chót.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi nhận ra chuyện này đã trở thành quy luật với rất nhiều sự kiện trong đời tôi, không chỉ với mỗi Daniel và Janice. Nó giống như việc tôi đi một đôi giày vừa vặn vào, bước được vài bước thì nhận ra có viên sỏi lọt vào trong một bên giày, liên tục miết vào gan bàn chân mình vừa đau, vừa khó chịu. Và tôi có hai lựa chọn: ngồi bệt xuống, làm bẩn quần áo để tháo giày ra giũ hoặc tiếp tục bước đi, nghiến chân mình lên viên sỏi kia.
Ừ, tôi nghĩ là tôi vừa tạo ra một cách ẩn dụ hoàn hảo của câu hỏi mà lần trước tôi đã tự hỏi bản thân mình khi trước khi quyết định chia tay: Khi nhận ra được vấn đề rồi thì mình sẽ làm gì đây? Bắt đầu lại từ đầu hay tiếp tục dành nốt phần đời còn lại của mình với một người như thế này?
Và tôi vừa bực mình, vừa buồn cười trước cái sự thật là người có thể giúp tôi nhìn ra tình huống hiện tại lại là một tên khỉ đột không lông không hề có cái gì gọi là đời sống tinh thần lành mạnh kia. Có thể, chắc là, vì thế mà tôi mới đi tìm một chiếc váy dạ tiệc màu đen để mặc đi "lễ tốt nghiệp" của gã như một cách 'trả ơn' vậy.
'trả ơn' là nói cao giá theo kiểu xoa dịu tinh thần dành cho bản thân tôi thôi, Jack Harte không cần phải biết điều đó, gã chỉ cần biết là tôi đã đồng ý mặc màu đen.
Tôi chỉ vừa kịp mặc xong quần áo để trang điểm trong phòng ngủ thì Jack Harte đã tự nhiên bật cửa bay vào trong phòng tôi và gọi ầm lên đầy hào hứng.
"SẴN SÀNG CHƯA, SONG SINH QUỶ DỮ?"
"5 phút nữa." tôi vừa nhìn mặt mình trong gương vừa nói vọng ra. Thật ra tôi cũng không chắc là mình sẽ xong hết trong 5 phút được, tôi mới chỉ đánh nền và kẻ lông mày, với một bộ váy như thế này thì không thể trang điểm qua lóa quá được.
Tiếng đế giày của người rừng gõ cộp cộp trên sàn phòng tôi nghe rất khác với kiểu giày mọi khi mà gã vẫn đi. Hôm nay tiếng đế giày của gã nghe rất tròn và, hừm, êm tai hơn mọi khi? Tôi không không phải chuyên gia về âm thanh đế giày, nhưng mọi khi tiếng giày của gã nghe khá lẹp bẹp và dễ khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn hôm nay thì phải.
"Wow, okay. Lần này không dùng miếng dán nữa hả?" Tiếng đế giày dừng lại và giọng nói ồm ồm của Jack Harte lập tức vang lên đầy tò mò. Đương nhiên là tên khỉ không lông kia sẽ không thể tha cho lựa chọn quần áo này của tôi rồi.
"Anh có thể để ý đến những thứ khác không liên quan đến đồ lót của tôi không?" tôi cầm bút kẻ mắt lên, cố tình làm như mình không vừa ngăn bản thân quay lại phi thẳng cái bút vào mặt gã.
"I am only a man, Ashley. I am only a man." gã tặc lưỡi sau lưng tôi.
"Một người đàn ông bình thường cũng có thể không cần phải nghĩ đến những thứ như vậy đâu." tôi lẩm bẩm đáp lại. Vừa nói tôi vừa nghiêng đầu nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng với màu mắt có những vẩy nhũ li ti của mình ngày hôm nay.
"Tôi không nghĩ cô hiểu được suy nghĩ của một thằng đàn ông nhiều hơn tôi đâu, 509" tiếng loạt xoạt của vải ga giường báo hiệukhỉ đột đã ngồi hoặc nằm soài ra trên giường của tôi rồi.
"Sure, whatever." còn tôi thì quá bận rộn với việc kẻ đường liner mắt thật chỉn chu trên nền phấn để phản bác lại gã.
Sau đó chúng tôi rơi vào im lặng, đúng hơn là tôi tập trung kẻ mắt và khỉ đột chẳng nói gì hết suốt vài phút. Cho tới khi tôi đóng nắp bút kẻ mắt lại đặt xuống mới lại nghe thấy giọng nói ồm ồm của gã ở sau lưng.
"Ồ, thì ra đấy là cách mà các cô vẽ mắt hả?"
"Gì? Anh chưa thấy ai kẻ mắt bao giờ hả?" tôi quay đầu lại, nhìn thấy khỉ đột đúng là đang nằm ườn ra trên giường của mình thật,
Hôm nay gã cũng mặc một bộ suit màu đen như màu váy của tôi, với ve áo nhỏ hơn kiểu bình thường và cà vạt màu xanh bàng bạc như làm bằng lụa bóng, cắt may vừa khít với dáng người cao lớn của gã. Mái tóc màu hạt dẻ được chải lệch và vuốt kiểu ra sau khá cẩn thận, nhưng không quá nghiêm túc như những lần gã lôi tôi đi làm nhiệm vụ trước đó.
"Thấy nhiều rồi, tôi chỉ chưa bao giờ thấy quá trình các cô vẽ ra nó thôi." gã lắc đầu, cười cười đáp.
"Vậy lát nữa chúng ta đi bằng gì?" chắc khỉ đột cũng không định lái con Jeep đi dự tiệc trong cái bộ dạng này chứ?
"Taxi, tối nay tối sẽ phải uống kha khá nên việc tự lái xe đi chẳng có nghĩa lí gì cả. Khi nào cô xong thì tôi sẽ gọi xe." Khỉ đột chống tay ngồi dậy, rút điện thoại ra quẹt xem thứ gì đó.
Tôi quay trở lại gương trang điểm, nói "Vậy công việc tối nay của tôi có bao gồm cả việc phải đỡ Jack Harte say xỉn về nhà không thế?"
Gã lập tức bật cười khùng khục "Tôi mới là người nên hỏi câu đó mới đúng, Ashley. Làm sao mà tôi có thể uống say ở một buổi tiệc xã giao được?"
"Tôi không biết, là một buổi 'tốt nghiệp' thì cũng cần thả lỏng bản thân chứ?" Tôi đoán là mình sẽ dùng son màu đỏ vào tối nay, không thể sai được với sự kết hợp như vậy. Tôi thường lười dùng son đỏ vì khi lem ra trông rất gớm và nó sẽ dây lên mọi thứ cốc tách bát đĩa mà tôi chạm vào, tương đối phiền phức. Tôi cũng không thích dùng kiểu son lì bám dính vào môi như một lớp sơn, nó khiến môi tôi khô quắt lại như đã sống thiếu nước cả tuần và sẽ phải tốn mấy ngày sau mới hồi phục lại được.
"Well, không phải trong trường hợp tương lai của tôi sẽ bị liên lụy."
"Okay." tôi gật đầu, hoàn thành việc đánh son "-tôi xong rồi."
.
Nơi tổ chức buổi tốt nghiệp của khỉ đột không phải chỗ nào khác mà chính là Palais du divin, khách sạn lần trước mà tôi đã tới để họp hội phù dâu cho Janice. Nhưng theo như những gì mà Jack Harte kể thì RIDGE thuê hẳn một hội trường chuyên tổ chức sự kiện của khách sạn chứ không thuê nhà hàng.
"Ey, Jack! Ashley!" vừa mở cửa xe đi xuống, tôi đã nghe thấy tiếng gọi tên khỉ đột và tôi từ phía xa.
Maarten cùng đội Hashi và Anna đang đứng cạnh cột gạt tàn thuốc dựng ở cửa vào bên trái của khách sạn, cách chỗ đậu xe taxi khá xa. Tôi đứng chờ khỉ đột trả tiền taxi xong mới cùng hắn đi bộ về phía họ. Phần lớn việc chờ đợi của tôi không phải là vì phải tỏ ra như một cặp với Jack Harte mà là vì tôi không dám chắc mình có thể lết đôi cao gót này trong bộ váy dài chấm gót để leo lên mấy bậc thang dẫn lên cửa vào kia một cách bình thường và không bị vấp. Còn Jack Harte là một tên đàn ông to khỏe bệ vệ có thừa, thế nên chẳng tội gì mà tôi không thể tận dụng cái 'tay vịn' chất lượng cao như thế này cả. Trên đời này phụ nữ mà phải đi làm hết tất cả mọi thứ trong khi cô ta hoàn toàn có thể khiến người khác giúp mới đáng đánh đòn.
Chưa cần tôi phải bày tỏ, khỉ đột cũng đã tự giác đưa tay ra để tôi bám vào trước khi bắt đầu bước lên mấy bậc thang mà không buông bất cứ lời trêu chọc nào, và nó khiến tôi cảm thấy hơi lạ.
"Hi, Ash, cô mặc đen đẹp tuyệt vời nhà sista" Maarten người đầu tiên đi tới gần khi tôi và gã vừa leo hết mấy bậc thang với bộ mặt tươi cười xởi lởi. Anh chàng mặc một bộ suit màu tím đậm rất bảnh chọe.
"Cám ơn, trông cậu cũng rất tuyệt." tôi gật gù cười đáp lại trong lúc nhìn Annabella và Hashiguchi cũng bắt đầu bước về phía này.
Anna mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa bóng màu xanh olive với kiểu cắt khá bạo, lộ đường khe ngực rất sexy mà tôi không bao giờ có thể có được. Và tôi có thể nhìn thấy màu váy của cô nàng trùng màu với chiếc cà vạt trên bộ suit đen của Hashi bên cạnh.
"Mọi người đến lâu chưa?" khỉ đột lên tiếng, buông cánh tay vừa cong lên cho tôi bám xuống.
"Cũng mới được vài phút, cậu tập làm chính khách đến đâu rồi?" Hashiguchi đáp lại gã, vừa nói bằng giọng đầy trêu chọc, anh ta vừa ném một ánh nhìn vô cùng khó hiểu về phía tôi.
Hử?
"Tin tôi đi, cậu sẽ phải bật khóc thút thít đấy." khỉ đột tiếp tục không có vẻ gì là bị kích thích, chỉ nhàn nhạt đáp lại trước khi quay sang Maarten "Bạn đi kèm của cậu đâu?"
Anh chàng lập tức phẩy tay một cái "À, tôi xù rồi, tối nay tôi cần tập trung vào việc gây ấn tượng với Hendricks hơn, đến khi đi làm việc mới cho dễ trôi."
"Anh sẽ nhận việc mới ở đâu thế Maarten?" tôi buột miệng hỏi, bây giờ tôi mới nhớ ra là sau hôm nay thì bốn người bọn họ sẽ không ở cùng đội nữa.
"À tôi sẽ chuyển tới Thủ Đô, tin được không?" mặt Maarten sáng bừng lên như bóng đèn,"Anna và Hashi cũng sẽ đi khỏi Kỳ Lân để về phía bắc Lười."
"Anna là người miền bắc, chúng tôi đang tính sẽ dời hẳn về đó luôn." Hashiguchi chầm chậm nói, vòng một tay qua sau eo Anna, và họ cùng nhìn nhau cười. Trên một mặt nào đó, tôi thật sự phải công nhận việc thể hiện tình yêu của cặp đôi này rất có khả năng khiến cho thế giới tức muốn nổ mắt được.
"Vậy à?" tôi gật gù, thật sự là chia đường mỗi người mỗi ngả. Kể ra trừ Thủ Đô là phải bay thì, phía bắc Lười cũng không quá xa Kỳ Lân lắm. Tuy không phải là người có nhiều kỉ niệm với họ nhưng tự nhiên tôi cũng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
"Đúng rồi, trong số chúng tôi chỉ có Jack là ở lại Kỳ Lân thôi." Anna nghiêng một bên đầu, cười cười, và Hashi lập tức tiếp lời cô nàng, vẫn với vẻ mặt trêu chọc rất khó hiểu"Thật sự tôi vẫn không hiểu vì sao cậu lại từ chối lời đề nghị về Thủ Đô cơ?"
Tôi quay sang nhìn khỉ đột, gã lúc này đã bắt đầu đeo lên vẻ mặt cứng đờ, lạnh lùng đáp lại "Khí hậu như cứt vậy, tôi không thích."
Tôi đoán là chuyện ở quê nhà của gã không phải ai cũng được biết, ngoài lí do vô cùng phức tạp ấy ra thì làm gì còn lí do nào giữ gã ở lỳ Kỳ Lân và không muốn trở lại nữa cơ chứ.
Hashi lại ném cho tôi một cái nhìn ẩn ý rất khó hiểu khác nữa rồi mới xuề xòa"Sure sure, đến giờ phải vào rồi đấy."
Jack Harte quay sang nhìn tôi, một tay gã vòng ra đặt ở lưng dưới của tôi "Ready?"
"Ready." tôi gật đầu, không cảm thấy sự đụng chạm của gã có vấn đề gì hết, dù sao tôi cũng cảm thấy nền đá hoa lát sàn bóng loáng dưới gót giày của mình có chút đáng sợ.
Ngoài cửa khách sạn đã đặt sẵn một biển chỉ dẫn đi tới sự kiện RIDGE vô cùng bắt mắt, và tôi có thể dễ dàng nhìn thấy được cánh cửa hội trường đang mở rộng ở góc bên kia sảnh với vô số đèn chiếu và đồ trang trí trùng tông màu với logo của RIDGE đang tóa sáng chói mắt.
Chúng tôi bắt đầu chậm rãi bước vào trong sảnh lớn của Palais du Duvin, bỏ cách ba người kia một quãng. Đi được đến nửa sảnh, người rừng đột nhiên quay sang nhìn tôi "À, quên, còn việc này tôi chưa nhắc."
"Hả?" Tôi lại có dự cảm chẳng lành.
"Bình tĩnh, không có gì to lớn đâu." mép miệng mèo của khỉ đột nhướn nhướn lên "Để đảm bảo câu chuyện bịa của chúng ta đạt hiệu quả 100%, tôi sẽ giới thiệu chúng ta đã đính hôn nhé Ashley."
CÁI QUỶ GÌ THẾ, ĐỊNH GIẾT NGƯỜI À?
"What the f***, anh cố tình chờ đến tận sát nút thế này mới nói để đánh úp tôi à?" tôi lập tức đứng lại giữa sảnh, rít lên qua kẽ răng với gã.
"Đừng lo, chỉ cần cô tươi cười chào hỏi như ở sinh nhật bố tôi là được." khỉ đột cũng không bước tiếp, chậm rãi đáp lời tôi.
"Thế thì cứ giới thiệu tôi là bạn gái lâu dài cũng đâu có chết ai được." Tôi nhíu mày, nếu chỉ là xã giao thì nói gì chả được.
Giống như đã tập trước cả nghìn lần, gã lại chậm rãi giải thích"Trong công việc của tôi, có mục tiêu và thời gian rõ ràng để đạt được nó là điều được khuyến khích. Tôi cần phải thể hiện nó cả trong đời tư của mình nữa, cảm tình cộng thêm với năng lực càng có lợi."
"Tôi không hiểu hôm trước có ai đó đã nói là không được trộn lẫn đời tư với công việc thế nhỉ?" tôi khoanh tay lại, nheo mắt nhìn trả gã. Muốn giả đò nhân phẩm tốt thì cứ nói, lại còn lấy chuyên môn ra để dọa người khác làm gì?
Khỉ đột cho tay vào túi quần, lảm nhảm"Cô làm như cô chưa từng chờ đến phút chót mới đánh úp tôi vậy, Ashley."
"Dù sao thì tôi cũng đã đáp ứng anh hẳn một cái 'ân huệ' to đùng thế rồi còn gì?"tôi nhớ là mình đã không còn nợ nần gì với gã nữa.
Tiến đến một bước, Jack Harte nhìn thẳng vào mắt tôi"C'mon, 509. Vài tiếng thôi, cô chỉ cần vỗ tay như điên sau khi tôi phát biểu xong là được, dù sao cô cũng đã tới tận đây rồi."
Tôi nhìn trả gã, không nói gì.
"Thôi nào Ashley, chúng ta là đối tác đúng không? Đối tác không nên bỏ cuộc giữa chừng thế này."
Đôi mắt xanh xám của gã lấp lánh phản chiếu mấy tia sáng ra vẻ vô cùng thành khẩn, do khoảng cách gần mà mùi nước hoa có gỗ và cỏ hương bài của gã cũng vờn vào mũi tôi như đang cố tình muốn dính vào vậy.
...
..
"Urgh, fine. Nhưng có chết tôi cũng sẽ không làm cái trò cảm động khóc lóc đâu đấy!"
---------
Viết dài không, viết xong cái đăng liền nè cảm động chưa =))))))) Chapter sau maybe, có thể sẽ có bất ngờ :V
Tình hình phức tạp quá nhỉ, nghe nghỉ 2/9 đến 4 ngày mà thấy nó chán quá các cháu ạ. Đầu cầu SG các cháu ơi tsau thiết quân luật rồi bình tĩnh ở nhà nghe, tôi có mấy người bạn ở trong đó cũng rất sốt ruột. Hôm nay update cho anh em đọc để bớt stress, thực lòng mà nói thì tôi cảm thấy qua mùa hoa sữa cũng chưa chắc đã ổn để mọi thứ bình thường trở lại, nhưng mà có hi vọng thì mới có cố gắng được.
Chúc anh em vui khỏe, bình an, hẹn gặp anh em vào chapter tiếp (hi vọng là sớm tầm 1-2 tuần tới =))))