F*Ckboi Tầng Trên

Chương 65

Bình thường, nếu như đây là một bộ phim tình cảm - hài - lãng mạn kinh điển (nếu không muốn nói là đại trà), thì tôi, tạm thời mặc định là vai nữ đi, sẽ phải phản ứng theo kiểu ối-dồi-ôi-ngạc-nhiên-quá-làm-sao-người-ta-lại-thích-mình??? Hoặc là kiểu phải bật lên khóc thút thít abc gì đó. Nói chung, những kiểu phản ứng cổ lỗ sĩ và đầy ngớ ngẩn đến cùng cực. 

Nhưng mà cuộc đời của tôi, theo như quan sát và nhận định sau 26 năm cố gắng tồn tại trên thế giới này, tôi dám khẳng định nếu nó không phải là một bộ phim bi kịch có tính chất hài hước thì cũng phải là một cái prank-show nào đó. Tất nhiên không phải là tôi không mong ước cho đến cuối đời, ít ra nó cũng đã kể lại một câu chuyện về một người đã làm được cái gì đó, ừ, kiểu vượt qua khó khăn làm nên sự nghiệp vậy; hay là, đến một đoạn nào đó của cuộc đời, tôi không mong muốn gặp được ai đó khiến cho tôi cảm thấy cuộc đời dễ dàng chấp nhận hơn một chút. 

Vấn đề của tôi là, sau khi kết thúc với Daniel, và cái tai nạn rất cần thiết phải được xóa sổ khỏi trong đầu tôi với Ibrahim, tôi không có quá nhiều kì vọng về việc sẽ gặp được ai đó sớm. Lại càng không thể ngờ đối tượng lại có thể trở thành cái tên khỉ không lông tầng trên này. Trong suốt thời gian tôi biết gã, cho dù tôi cũng tự nhận rằng cảm nhận của mình về gã đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng để thay đổi đủ tới mức có cảm giác theo chiều hướng đó thì tôi không biết là mình có hay không. Tôi thật sự không hiểu là mình có hay không.

Ok, tôi chấp nhận chuyện những khi bị người rừng động chạm quá đà thì cơ thể tôi cũng đã có những phản ứng đáng lẽ không nên có. Nhưng cơ thể và trí não chẳng bao giờ có thể hoạt động ăn ý với nhau 100% cả, không bao giờ, đặc biệt là sau chuyện đêm hôm qua khi mà hơi cồn bốc lên não và tôi tự mình phá vỡ ranh giới cuối cùng của mối quan hệ hợp tác vốn thật ra đã không còn quá chuyên nghiệp nữa này.

Đúng, là tôi tự làm, và tôi nhớ được gần như mọi thứ. Tôi cũng biết cồn thật ra không hoàn toàn là lí do khiến tôi quyết định làm điều đó. Tôi cũng biết thật ra trong lòng mình cũng muốn điều đó. Con người có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường, bất kể đàn ông hay đàn bà. Tôi mới không phải là kiểu phụ nữ không kiếm được người yêu thì ngồi im giữ mình cho đến chết, 2021 rồi, con người cần phải sống bớt gò bó đi. Nói thế cũng không phải là để biện hộ cho lối sống buông thả, như khỉ đột Jack Harte đang ngồi trước mặt tôi kia, một cuộc sống có lý tưởng hay tiêu chuẩn vẫn là một điều tốt. Nhưng cuộc sống có lên có xuống, việc thay đổi là bình thường và nên được chấp nhận một cách thoải mái hơn. 

Đó cũng là luận điểm về chuyện suy nghĩ của tôi về khỉ đột đã có sự thay đổi theo thời gian. Tất nhiên là chưa tới cái mức độ kia, thế nên phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe thấy câu nói của gã mới là không hiểu cuộc đời đang định chơi mình tiếp một vố như thế nào nữa.

"Jack, tôi không nghĩ là anh thật sự thích tôi đâu." tôi nói, nhìn vào đôi mắt đang ánh màu xanh lơ của gã trong ánh nắng chớm trưa.

Tôi có cảm giác ngày hôm nay thật khó để nhìn thẳng liên tục vào măt skhir đột, không hiểu do trời nắng, do tôi đang hangover hay vì lí do gì nữa. 

"Vì sao cô lại cho rằng như vậy?" và gã cũng nhìn trả tôi bằng ánh mắt dò hỏi. 

"Vì tôi cảm thấy lí do duy nhất mà khiến anh hứng thú với tôi chỉ là vì tôi không thể hiện ra rằng tôi có hứng thú với anh như những người phụ nữ khác." tôi liếc nhìn đám bọt sữa latte dính lại trên thành cốc sau khi tôi tu bớt đi vài ngụm đang dần dần mỏng đi, rồi tan mất. 

"Con người là một loài sinh vật khó hiểu, sống trên đời này cứ là cái gì phải không có được thì mới có thể khiến cho bản thân thèm muốn, thậm chí là thèm muốn đến không thể nào chịu nổi. Chuyện này vô cùng bình thường." 

Tôi không biết là mình có thật sự muốn nói những lời này cho khỉ đột hay không, hay là tôi đang tự nhủ với bản thân mình nữa. Sau khi tất cả mọi thứ không nên đều đã xảy ra hết rồi thì chuyện gì cũng khó có thể giải quyết hay định nghĩa một cách rõ ràng. Và tôi cảm thấy vì tôi cũng là người cố tình mở lối cho chuyện không nên xảy ra để nó xảy ra, tôi cần phải có trách nhiệm trong việc cố gắng đưa ra một điểm nhìn có logic và thật sự khách quan trong chuyện này. Chủ yếu là vì tôi cho rằng kể cả suy nghĩ của tôi về Jack Harte có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì phần nhiều con người khi gặp những vấn đề như vậy cũng đều có nhu cầu muốn chạy trốn, hoặc chối bỏ. 

Vậy thì không cần thiết phải làm khó nhau làm gì. 

Lúc nói xong cũng là lúc tôi uống cạn ly latte của mình và không thể nào cố gắng nhìn thẳng vào khỉ đột hơn được nữa. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đôi mắt xanh xám của gã chiếu thẳng vào mình không rời, và cảm giấc ấy không hề dễ chịu tí nào. Giống như tôi đang ngồi trong phòng thẩm tra của cảnh sát với bốn bức tường kín lạnh lẽo chứ không phải trong khuôn viên ngoài trời đầy nắng ấm áp của Sh'boys' Bagels.

Mất một lúc thật lâu sau đó, tôi cũng không tự mình dám chắc được là nó có lâu như tôi nghĩ hay không, nhưng cảm giác thì thật sự rất rất lâu, khỉ đột cất giọng ồm ồm.

"Ok, có thể là cô đúng. Nói thật thì tôi cũng không quá chắc chắn là mình thật sự có cảm xúc này, có thể mấy hôm nữa nó sẽ bay mất, tôi không biết, Ashley." gõ gõ hai ngón tay lên mặt bàn, khỉ đột đồng tình với ý kiến của tôi. 

"..Và thật sự thì, việc này cũng khiến tôi cảm thấy hơi bối rối, tôi không biết cần phải bắt đầu từ đâu. Nhưng điều mà tôi biết, là hiện tại tôi có thích cô, và đấy không phải là một điều tôi có thể dễ dàng nói ra như vậy,..ít nhất là cũng trong một khoảng thời gian tương đối lâu rồi."

Sh*t, câu nói này nghe vẫn vô cùng không thật ở lần thứ hai. 

"Jack, tôi-" tôi cũng không biết phải nói gì, hay phản ứng như thế nào.

Một ngón tay dài của khỉ đột tiếp tục gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, không phát ra tiếng gì cả "Tôi biết là cô có nhiều nỗi nghi ngờ về tôi. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như thế. Nhưng với tư cách là người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này hơn tôi, tôi đoán là cô cũng hiểu được việc mình khó có thể kiểm soát được việc ai đó thích mình, hay là mình lại thích một người nào đó." 

Tiếp đó, bàn tay của Jack Harte trượt khỏi mặt bàn, trườn vào túi trong của chiếc blazer rộng rãi màu nâu mật ong trùm bên ngoài áo phông màu nhạt, rút bao thuốc lá vị cherry màu đen cùng chiếc bật lửa ra. Tất cả chuỗi hành động của gã đều trôi chảy thuần thục, chẳng hề cho thấy là gã đang lo lắng, sợ hãi hay chần chừ điều gì cả. 

"Tôi cảm thấy chúng ta khá giống nhau trong việc không thích những thứ phức tạp. Nhưng thực tế thì có những chuyện luôn phức tạp và nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Thế nên cách giải quyết đôi khi đơn giản chỉ là đi tới đâu hay tới đó. "

Ngón trỏ và ngón giữa của gã kéo điếu thuốc đen ra khỏi vỏ bao bọc giấy bóng kính, hai đầu ngón tay vê vê đầu lọc như để cảm nhận viên tinh dầu cherry trước khi bóp vỡ.

"Vậy thì sao cô không tự giải thoát mình khỏi nỗi lo sợ cần phải kiểm soát chuyện này và cho chúng ta một cuộc hẹn thử xem?"

Phả hơi khói mùi cherry cháy lên khoảng không phía trên đầu, khỉ đột ồm ồm kết thúc "It doesn't kill to try."

.

Tất nhiên là sau đó tôi đã hoãn binh để kéo cho mình thêm một chút thời gian dùng để suy nghĩ. Nói đầy thật lòng thì tôi đã 90% chắc chắn với quyết định muốn quên tiệt cái chuyện tối qua quách đi cho rồi. Khó ngờ nhất là sau khi nghe mấy câu nói của khỉ đột tôi lại cảm thấy không còn chắc chắn như thế nữa. 

Nó không đơn giản chỉ là nghe gã nói có vẻ có lý, mà là những gì gã nói khiến tôi nhận ra là chúng tôi đều đang ở trong cùng một tình trạng, chỉ là có vẻ như Jack Harte thì lại muốn đi hướng ngược lại với tôi, đấy cũng là một điều bất ngờ.

Và thế là sự lưỡng lự mà tôi vốn dĩ không có thì lại trở thành có, và sự nghi ngờ động cơ của khỉ đột lại chuyển thành tự nghi ngờ bản thân mình. Bởi sau mấy câu nói của gã, tôi thật sự đã quay lại tự hỏi vì sao và cái gì mà tôi đã làm có thể khiến cho gã có cái ý thích mình như vậy.

Không phải là kiểu tự hỏi ngây thơ giả bộ, mà là kiểu tự hỏi mang tính tự mãn nhiều hơn. Nói gì thì nói, dù có đang rối bời không biết làm thế nào đi chăng nữa thì việc bỗng dưng biết được có người thích mình cũng vẫn là một thứ trải nghiệm thổi phồng cái tôi khó chối cãi được, đặc biệt khi đối phương lại là người mà mình đánh giá cao. Thật sự là một cảm giác kiêu hãnh rất khác biệt so với việc được người mà mình chẳng quen biết thích.

Mày có thấy mày đang cảm thấy như thế là vì mày đã ngủ cùng gã không, Ashley?

Urgh, sh*t.

Tôi cần phải nghe thêm ý kiến thứ ba về chuyện này. Nhưng tôi không thích phải nói chuyện với Janice vì chúng tôi đang cãi nhau.

.

.

"Hey." Một bàn tay sơn móng đỏ bóng đặt chiếc clutch kim tuyến xuống mặt bàn bar gỗ cạnh tôi.

"Hey, xin lỗi vì tự dưng lại gọi cô ra ngoài đột xuất thế này, tôi biết là cô và Hashi đang cần chuẩn bị để chuyển đi-"

Đúng, trong cơn bối rối không biết phải tìm đến ai thì tôi đã gọi cho Annabella, tôi cũng không dám chắc là mình có thể thu hoạch được gì từ buổi gặp mặt này, chỉ có thể thử thôi.

"Vớ vẩn, tôi không phiền đâu!" Anna híp mắt cười, xua xua tay.

Lần gặp mặt này tôi cũng không hẹn ở Vault mà là một nơi gần trụ sở của RIDGE ở trung tâm Kỳ Lân. Sau khi lượt cocktail đầu tiên được đem ra và khi chúng tôi đã nói hết những câu chuyện trao đổi hỏi han thường lệ, Annabella mới hỏi.

"So, Ashley, Jack đã làm gì? Chúng tôi thấy hai người hôn nhau hôm trước mà nhỉ?"

Oh f*ck, đương nhiên là tất cả mọi người đều đã thấy cảnh ấy! Tại sao tôi lại có thể quên được cơ chứ?

"Ờm, thì đúng là tôi đang cảm thấy khó nghĩ về chuyện đó-"

Urgh, kế hoạch của tôi là không kể gì quá chi tiết cho Anna, chỉ lập lờ mượn cớ tìm hiểu một chút xem khỉ đột có nói gì hay không. Ừ, kế hoạch đầy lỗ hổng vì gã không phải người thích đem chuyện cá nhân tới chỗ làm việc, nhưng vì tôi cũng có thể tạm gọi là có chút liên quan đến công việc và đồng nghiệp của gã, tôi tự cho mình cái xác suất có thể có gì đó.

"Ý cô là sao?" Anna nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tò mò vừa thích thú.

"Ừm, ý tôi là chúng tôi đã hôn nhau, đúng nhưng tôi cảm thấy nó xảy ra dưới ảnh hưởng của cồn, và nó không thật..." Tôi đưa tay lên chọc vào tóc mình, nửa lắp bắp, nửa lẩm bẩm"..và tôi không biết, sau đó Jack nói là Jack thích tôi, nhưng-"

"Wait, what?" Anna cắt ngang nhịp xả giật đùng đùng của tôi, lên giọng đầy ngạc nhiên"Jack nói rằng Jack thích cô?"

"Ừ" nếu như nó thật sự đã xảy ra.

"Wow, so its true." Và Annabella nhoẻn miệng cười, khoanh hai tay vào nhau.

Hở?

"Cô nói thì ra nó là sự thật là có ý gì?" Chuyện gì đang xảy ra? Có phải có gì đó tôi cần phải biết không đây?

"À, Jack cũng tìm đến Hashi và Maarten để nói về chuyện này trước buổi tiệc tốt nghiệp, Hashi đã kể với tôi. " Annabella từ tốn nói, vừa nói cô nàng vừa thả tay xuống mân mê chân đế của chiếc ly cocktail thủy tinh.

"Oh." Tôi cảm thấy lạ lạ. Vui lạ.

"Tôi cảm thấy điều đó rất đáng yêu. Jack dành gần như toàn bộ thời gian của anh ấy để làm việc trong suốt những năm qua, thế nên theo một cách nào đó thì tôi cũng có thể tự tin nói rằng chúng tôi hiểu khá nhiều về nhau. Và Jack chưa bao cư xử như thế về chuyện tình cảm, cô biết đấy, đàn ông thường lờ nó đi hoặc cố tình không muốn tỏ ra là mình cũng có thể yếu đuối như người khác." Nheo nheo mắt, cô nàng tiếp tục nói, mấy ngón tay thon dài vẫn miết quanh chân chiếc ly martini tam giác đã đọng đầy bọt nước.

Điêù đó thì đúng, tôi cũng có thể quan sát được điều đó ở bố và em trai mình.

"Nếu cô muốn nghe ý kiến của tôi, thì tôi nghĩ Jack thật sự thích cô." Và cô nàng quay sang chiếu tia nhìn vào tôi.

Nó khiến tôi cảm thấy vô cùng trần trụi, không thể che giấu, cũng khó mà nghĩ được điều gì, giống y hệt với tia nhìn hôm trước của khỉ đột.

"Tôi không dám chắc tôi có thể đại diện được hết cho tất cả đàn ông ở Kỳ Lân, nhưng những người mà tôi quen biết trong ngành này như Jack và Hashi có suy nghĩ đơn giản thôi. Công việc bận rộn khiến họ không có thời gian để suy luận linh tinh đâu. Do đó nếu cô cảm thấy nghi ngờ về sự chân thật của chuyện này thì đừng lo" 

Cha mẹ ơi, tôi không biết, giờ tôi thật sự cảm thấy mình đang biến thành cái vai nữ chính romcom đại trà rồi đấy!
--------
Hello các cháu, chúc mừng năm mới. Lần này tốn thời gian hơn hẳn để tôi hoàn toang chapter này chủ yếu là vì về cuối năm có nhiều dự án cùng dồn vào đuổi nên không thể  tìm được thời gian để nghĩ và viết. Thế nhưng hôm nay thì cũng xong được rồi.

Ban đầu tôi cũng dự định đây là chapter cho năm mới vì nó đem đến chiều sâu và nhiều cảm giác tươi mới cho năm 2022 (hi vọng thế), cũng giống như một phần mới của cuộc đời hai con người này đang lật sang trang mới, giai đoạn mới :)))

Hẹn gặp các cháu sớm trong thời gian tới, đang có đà nên có thể sẽ tốn ít thời gian hơn

Bình Luận (0)
Comment