Falling For King's Fortune

Chương 4

Cô bỏ đi rất nhanh, anh để cô làm thế.

Nhưng rồi, cú shock cũng làm anh nguội đi một chút.

Jackson chỉ cách cô một hai bước phía sau, xúc cảm còn nguyên nhảy nhót trong đầu anh. Anh thậm chí còn không thể tin điều đang xảy ra. Ở tuổi ba mươi mốt, anh làm cha. Cha một cô bé đã ra đời gần một năm mà anh không hề hay biết. Một thằng đàn ông phải làm cái quái gì với tin ấy đây?

Ánh mắt anh dán chặt vào Casey khi cô nhanh chóng chạy băng qua khu đỗ xe và bất chấp cơn tức giận, anh cũng không thể ngăn bản thân ngưỡng mộ bóng lưng cô. Chiếc quần jeans dán vào phía sau chân cô như lớp da thứ hai và ngay tức khắc, ham muốn dấy lên trong anh, hòa nhịp với cơn giận trong lòng.

Casey đã đến xe mình, đặt em bé vào ghế xe khi anh bắt kịp cô. Cơn gió biển lạnh lẽo táp vào anh khi lại gần, gần như có ai đó, ở đâu đó cố gắng kéo anh ra xa.

Cái quỷ gì không biết.

"Em không thể cứ bỏ bom anh rồi đi thế được."

Cô quay ngoắt trở lại, đóng băng anh bởi cái nhìn gay gắt rồi rì rầm, "Coi chừng tôi đấy."

Anh liếc đứa bé đang nhìn họ bằng đôi mắt nâu to tròn. Sau khi bị mấy cô cháu gái quấn quanh vài tháng, Jackson nhận ra biểu hiện đó trên mặt đứa trẻ. Cô nhóc có vẻ bối rối và sắp khóc tới nơi. Không phải điều anh muốn. Nên anh hạ thấp giọng, cố nặn một nụ cười thay vào đó, "Xem này, em làm anh kinh ngạc. Ép uổng anh. Anh nghĩ em biết điều đó."

Casey chẳng buồn để ý đến anh, mà thay vào đó đang đánh nhau với sợi đai của chiếc ghế. "Cái đồ ngu ngốc này luôn giở trò với tôi."

Anh không muốn nói đến cái ghế trẻ con. Cố gắng kiên nhẫn hơn, cuối cùng anh gỡ tay Casey, lờ đi tiếng rít tức thời vì chạm vào cô mà ra, đẩy cô sang bên và nói "Để anh làm cho."

Cô cười. "Làm sao anh biết gì về ghế trẻ con cơ chứ?"

"Anh có hai cháu gái," anh lẩm bẩm, không buồn nhìn cô.

Anh đã luyện tập nhiều lần năm ngoái, đối phó với tất tật trang bị có thể đi kèm với một đứa bé. Emma có nhiều hành lý hơn cả cha mẹ bé và chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, đồ chơi lẫn đồ dùng của Katie đã chiếm cứ vườn nho.

Trong vài giây, anh bấm khóa an toàn. Anh nhìn xuống con gái của chính anh và cố gắng tập trung trí óc vào cái sự thật đơn giản ấy. Không được. Giữ nguyên tư thế, anh chạm một ngón tay lên má đứa bé và nhận được tiếng cười khúc khích vì sự quấy rầy. Trái tim anh nhói lên với cảm giác lạ lẫm khi nhìn vào đôi mắt quá giống mắt mình.

Khi ra khỏi xe, anh vẫn còn mỉm cười cho đến khi bắt gặp ngọn lửa trong mắt Casey.

"Cảm ơn," cô nói nhanh, rồi đẩy anh ra để đóng cửa xe rồi vòng sang ghế lái.

Jackson đi ngay sau gót cô. Trước khi cô kịp mở cửa xe và chạy trốn, anh tóm lấy tay cô lần nữa.

"Chỉ vài phút thôi có được không?"

Cô giãy ra và anh buông tay. Lùa một tay qua mái tóc, anh hít sâu, nhìn quanh bãi đỗ xe kín chỗ rồi nhìn trở lại cô. "Anh không biết em muốn gì ở anh."

"Không gì cả," cô đáp giọng mỏi mệt.

"Tôi đã nói thế rồi. Giờ tôi phải đi."

Anh đập một tay lên cửa xe và giữ nó lại. Cúi người xuống, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô, "Em đã biết đứa bé - "

"Mia - "

"- Mia " anh chữa lại, "gần hai năm. Anh chỉ vừa biết có -" anh kiểm tra đồng hồ. "Mười phút. Có lẽ em nên cho anh giải lao một chút hử? Không phải ngày nào một thằn đàn ông cũng phát hiện ra mình đang làm cha khi ngồi trong tiệm ăn 24h đầy mùi bò viên đâu."

Nụ cười quá mức ngắn ngủi trên môi cô lại biến mất trong khoảnh khắc.

Tâm trí Jackson đang chạy đua. Anh chỉ vừa nhận được tin tức lớn nhất đời mình. Anh nên làm thế quái nào với nó đây?

"Thôi được," cô lên tiếng. Anh có thể nhìn ra nỗ lực tỏ ra lý trí đang đòi hỏi cô. "Anh cần thời gian. Anh có tất cả thời gian anh cần. Anh có vĩnh viễn nếu cần." Ánh mắt cô khoan vào anh. "Trong lúc anh làm quen với điều đó, Mia và tôi sẽ quay lại cuộc sống của mình."

"Chỉ vậy thôi?"

Cô cáu bẳn gật đầu, những ngôi sao bạc trên tai cô nháy lên với anh, phản chiếu ánh đèn bãi đỗ xe. "Chỉ vậy thôi. Anh cần phải biết, giờ anh biết rồi. Hết."

Anh nhìn qua cửa xe vào ghế trong. Anh không thấy được mặt Mia, nhưng không cần nữa. Hình ảnh đó cháy bỏng trong ký ức anh. Anh ngờ rằng mình có bao giờ quên được lần đầu tiên nhìn cô bé.

Thứ gì đó trọng đại vừa xảy ra với anh và chết hết đi nếu anh biết mình đứng đực ra trong bãi đỗ đông nghẹt này có ý nghĩa gì. Nên anh để Casey đi. Để cô mang con gái anh đi.

Tạm thời thôi.

Cô sẽ sớm biết rằng anh không phải người dễ bị bỏ rơi bất cứ khi nào cô muốn.

"Được. Đưa Mia về đi."

Rời khỏi chiếc xe, Jackson bước sang một bên để cô mở cửa. Anh chú ý thấy nỗi ngờ vực cảnh giác trong mắt cô, nhưng chẳng buồn làm gì để xoa dịu điều đó. Cứ để cô lo lắng chút xíu đi. Cô tống anh vào mớ bòng bong trong có vẻn vẹn vài phút đồng hồ. Lo lắng về điều đó là chuyện tối thiểu cô có thể làm.

Cô quẳng túi xách vào ghế phụ lái, bám vào mép cửa xe nhìn anh. Trong ánh sáng mờ mờ, cặp mắt xanh thẳm của cô tối đi. Trò đùa của bóng đêm? Hay của ai khác?

"Tôi đoán đây là lời tạm biệt rồi," cô nói, nặn ra nụ cười chỉ chạm đến khóe môi.

"Tôi không cho là chúng ta sẽ gặp lại nhau, nên sống tốt nhé Jackson."

Anh nhìn cô rời đi, ghi nhớ biển số xe và lập xong kế hoạch khi quay trở về xe mình.

Mia có lẽ đã ngủ trong phòng, ngôi nhà rất yên tĩnh. Casey vẫn tràn ngập lo lắng. Gặp lại Jackson hóa ra quá khó khăn. Cô chưa từng mong sự giằng xé tình dục đó mạnh như trước kia. Nhưng rồi, ngắm khuôn mặt anh khi anh nhìn Mia và nhận ra sự thật đã nảy ra trong cô. Anh trông vẫn hấp dẫn, dĩ nhiên rồi. Nhưng cũng có một dòng cảm xúc ngấm ngầm nữa. Ánh nhìn của một người đàn ông có được thứ gì đó anh ta chưa bao giờ hy vọng sẽ thấy. Như thể anh trượt chân ngã vào kho báu vậy - chỉ ngay trước khi đôi mắt ấy trở nên lạnh lùng và toan tính.

Điều đó khiến cô hơi bất an.

Tóm lại thì như Dani chỉ ra, gia đình King là quyền lực vô cùng mạnh mẽ ở California. Sẽ ra sao nếu anh quyết định lấy Mia ra khỏi tay Casey? Sau đó? Không, cô lập tức tự nhủ. Anh đã ký vào đơn khi hiến tặng t*ng trùng, từ bỏ mọi quyền với đứa bé. Dẫu cho với quyền lực của gia đình, anh có thể phủ nhận lá đơn kia. Anh không muốn có con.

Thay vì đó, thực ra anh lại nghĩ Casey đến tìm anh vì tiền!

Đó có thực là cách anh nhìn thế giới xung quanh không? Mọi thứ đều được giải quyết bằng quyển séc hoặc cái ví dày? Anh thật sự tin rằng cô sẽ lợi dụng con gái để kiếm tiền? Anh đã quen biết kiểu người kinh khủng nào thế?

"Ừ ừ," Dani nói. "Giọng cậu tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc."

"Ok," cô thừa nhận, "không hạnh phúc. Lẽ ra mình phải biết bản thân không thể gạt cậu." Casey rót thứ rượu màu vàng ánh nắng vào ly, đóng nút chai và chú ý đến nhãn hiệu. Kings Vineyard. Hoàn hảo. Ngay cả khi anh không ở đây, cô cũng được gợi nhớ tới Jackson. Như thể cô cần nhắc nhở vậy.

Cô gần như cảm thấy anh lúc này, khi an toàn trong căn bếp bé xíu. Sức mạnh vốn có của đàn ông lẫn sự hiện diện đều lần lữa. Ít nhất, nó là vậy trong trường hợp của cô.

"Không tuyệt vời cũng không dễ chịu. Anh ta rất hấp dẫn và không vui cho lắm." Casey gật đầu xác nhận, buộc bản thân tô điểm thêm cho buổi đêm bằng cách thêm vào, "Nhưng chuyện xong cũng nhanh. Mình về nhà với Mia và Jackson rời đi."

"Vĩnh viễn chứ?" Dani hỏi.

"Hy vọng vậy," Casey thừa nhận. "Anh ta nói cần thêm thời gian để đánh giá. Mình bảo anh ta bọn mình không cần gì của anh ta, nhưng không chắc anh ta có nghe không. Mặc kệ thế nào, vấn đề là, nhiệm vụ hoàn tất. Mình bảo anh ta, giờ xong rồi, và mình được quay lại cuộc sống bình thường. Ném tất cả ra sau đầu."

"Cậu thực lòng nghĩ chuyện này sẽ dễ vậy sao?" Dani dừng lại, che nửa ống nghe lại nói, "Mikey, đừng chạy tàu hỏa trên đầu em. Ngoan nào."

Casey cười toe. Tin là Dani và mớ hoang dã của cô giữ mọi thứ trong tầm ngắm. "Có chuyện hả?"

"Đánh trống lảng giỏi lắm," Dani cười với cô. "Câu trả lời là có. Mình yêu ông xã, đừng hiểu nhầm, nhưng khi nào Mike trông bọn trẻ, giống như chúng đang chỉ huy cả nhà hơn. Khi đến lượt mình, mình dành phần lớn thì giờ kiểm soát thiệt hại."

Chồng Dani là Mike, nhân viên cảnh sát của Darby, làm việc ban đêm còn Dani làm ban ngày. Theo cách đó, luôn có một phụ huynh bên lũ trẻ. Một bậc phụ huynh mệt bã, nhưng ít nhất lũ trẻ được gia đình chăm sóc. Dĩ nhiên Dani khăng khăng đã lâu rồi cô chưa được ngủ với chồng, cô chỉ có hồi ức về chuyện đó thôi.

Ký ức của Casey mặt khác, lại rõ ràng và rực rỡ. Đấy chỉ là một phần vấn đề.

"Mình chỉ không tài nào hiểu cậu chăm Mia một mình kiểu gì," Dani nói, quay chủ đề trở lại Casey. "Ý mình là, Mike và mình có lúc tách ra, nhưng chúng mình luôn biết rằng có ai đó đứng sau ủng hộ. Để quay về. Để khóc lóc."

Cô biết rằng làm điều này, cô và con gái sẽ đơn độc. Với cô thì gần như không sao cả. Nếu đôi khi ghen tị với mối quan hệ của Dani và chồng cô ấy, cô hiểu rằng thế là bình thường.

"Mình chưa bao giờ nghĩ về chuyện này theo góc độ khác," cô thừa nhận, đặt chai rượu trở lại tủ lạnh và nâng ly hớp một ngụm.

"Khi mình quyết định mang thai, mình biết mình sẽ đơn độc. Dĩ nhiên rồi, chẳng có ai giúp đỡ cả, nhưng mình cũng sẽ không phải chia sẻ con bé với bất kỳ ai khác."

"Đâu chỉ chia sẻ những chuyện xấu đâu Casey," Dani nói.

"Thật tốt khi có ai đó để đổi ca và nói, "Này anh thấy không? Con chúng mình giỏi thật nhỉ?""

Casey hất hất cằm. "Mình có cậu để mà gọi điện khoe khoang. Bên cạnh đó, Mia và mình vẫn xoay sở tốt."

"Mình yêu cậu và Mia điên cuồng, cậu biết mà. Và chẳng ai nói cậu không giỏi khi tự làm mọi việc."

"Nhưng sao? Mình nghe thấy chữ nhưng ở đâu đó."

"Được rồi, nhưng," Dani đáp. "Mình nghĩ cậu đang rất phi thực tế khi tin rằng Jackson King sẽ biến mất nếu cậu muốn thế."

Bụng dạ Casey giật nhẹ một cái và cô uống một ngụm rượu nữa. Cô không muốn tin bạn mình, nhưng không phải cô đã nghĩ y như thế lúc trước, khi tắm và cho Mia đi ngủ hay sao?

Jackson xuất thân từ một gia đình giàu có và quyền lực. Nếu muốn gây chuyện cho cô, anh làm được. Dù đúng hay sai, cô bắt đầu ước chi mình chưa từng liên lạc với Jackson.

Casey ngã vào một trong hai chiếc ghế gỗ được kéo ra chỗ chiếc bàn bé tẹo trong góc bếp. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài bóng đêm bên kia khung cửa sổ, nơi có khoảnh sân sau bé bằng cái tem thư và cố gạt nỗi sợ đi.

Lắc lắc đầu, cô nói, như thuyết phục mình hơn là thuyết phục Dani, "Tại sao anh ta quay lại cơ chứ? Anh ta không cần có con. Phong cách sống của anh ta dựa trên chủ nghĩa khoái lạc. Anh ta làm điều anh ta muốn vào lúc anh ta muốn. Anh ta có một ngôi nhà hiếm khi ở lại, công việc khiến anh ta phải bay vòng quanh thế giới, và anh ta chính xác không phải là ứng cử viên cho danh hiệu Quý Ngài Có Trách Nhiệm."

"Dù vậy đi nữa cưng à," Dani đáp nhẹ nhàng. "Anh ta chưa có lý do gì để nhận trách nhiệm trước đây phải không?"

"Không. Chưa có." Casey đặt ly xuống bàn và cẩn thận gỡ dây điện thoại quấn quanh vai. "Và bằng cách nói ra sự thật, mình đã cho anh ta một lý do nhỉ?"

Sáng hôm sau, Jackson đến trang trại nhà King, triệu tập một cuộc họp gia đình khẩn cấp. Anh đối mặt với cả hai người anh, mừng vì không ai trong số họ mang theo vợ.

"Em có thực sự thấy báo cáo DNA không?" Adam hỏi.

Jackson dừng đi qua đi lại trong phạm vi căn phòng thanh nhã, và bắn cho ông anh cả cái nhìn. "Không."

"Tại sao không?" Travis ngồi trên cái ghế da tối màu, đòi hỏi.

Liếc anh một cái, Jackson tớp lại, "Em hơi bị shock được chưa? Có một đứa con anh không hề biết đột nhiên nhảy ra thì kinh ngạc hơn anh tưởng đấy. Vả lại, em không cần đến cái bản báo cáo ấy. Anh sẽ hiểu ý em khi gặp Mia. Con bé trông giống y như Emma và Katie." Anh dừng lại để tạo ấn tượng, rồi thêm vào, "Xinh hơn, dĩ nhiên, nhưng em là cha nó mà."

Adam khịt mũi và lắc đầu. "Chắc chắn em tiếp nhận chuyện này tốt hơn anh tưởng."

"Anh đáng ra nên nhìn em tối hôm qua."

Jackson đã dành cả đêm lang thang trong căn nhà mà anh hiếm khi ở. Những căn phòng trống rỗng, những người giúp việc sống lâu dài ở đó đã đi nghỉ và anh đã lắng nghe tiếng vọng của bước chân mình hàng giờ đồng hồ.

Anh cố gắng tưởng tượng ra thanh âm tiếng cười của một đứa trẻ vang lên trong căn nhà to lớn, nhưng khó mà làm nổi. Không hề thật sự biết rằng liệu anh có muốn làm không. Nhưng ngay cả khi anh tự nhủ như vậy, anh đã nhận ra rằng một phần trong anh đã dành chỗ cho con cái trong cuộc đời mình.

Travis lắc đầu và cốc cà phê của anh. Adam thì khác, ngồi cạnh bàn của anh ấy, đôi chân bắt chéo, gác lên một góc bàn.

"Cô ta muốn gì?" Anh điềm tĩnh hỏi.

"Cô ấy nói là không gì cả."

"Phải rồi." Travis phun ra.

Jackson bước ngang sàn nhà để đối diện với hai ông anh. "Nhìn này, cô ấy chỉ phát hiện ra em là người cha. Em kể với hai anh là cô ấy tới ngân hàng t*ng trùng và - "

"Anh không tin nổi là em làm thế," Adam cắt ngang.

"Đấy không phải vấn đề," Jackson nói với anh, từ chối nhớ lại sai lầm trong quá khứ. "Mất bò mới lo làm chuồng."

"Nó nói đúng," Travis lên tiếng, đứng dậy đổ đầy cốc cà phê từ cái ấm trên bàn Adam. "Chuyện xảy ra thế nào không phải vấn đề. Vấn đề là chuyện gì sẽ tới tiếp theo."

"Em muốn chuyện gì sẽ tới?" Adam hỏi.

Chết đi nếu anh biết.

Anh vung tay lên trời và để chúng rơi xuống tự do. Chuyện này là điều mà anh không được chuẩn bị để đối đầu. Chuyện gì đó chưa từng xuất hiện trên màn hình rada của anh, nữa là nói về nó. Giờ chuyện đã rồi, anh buộc phải đi tiếp và quyết định chuyện gì sẽ làm kế tiếp.

Hình ảnh của Casey và Mia lấp đầy tâm trí anh. Anh đã làm cha.

Anh nên làm cái quái gì với điều đó đây?

"Jackson?"

Thoát ra khỏi suy tưởng như người chết đuối với lên mặt nước, Jackson nhìn Adam và lặng lẽ nói, "Con bé là con gái em. Em sẽ không bị tách ra khỏi con bé. Casey sẽ phải đối mặt với sự thật. Mia là người nhà King. Con bé sẽ lớn lên với nhận thức điều đó có nghĩa là gì."

Adam và Travis nhìn nhau và gật đầu, quay lại nhìn anh.

"Dĩ nhiên rồi," Adam nói.

"Con bé là người trong nhà," Travis thêm vào.

"Mẹ nó sẽ không giống thế," Jackson nói với họ.

"Em sẽ phải tìm cách giải quyết."

"Em làm được," anh nói, dẫu cho trong thâm tâm, anh công nhận rằng một phụ nữ cứng đầu như Casey sẽ không dễ dàng bị cho vào tròng.

"Còn chuyện cần phải nhớ nữa," Lát sau Travis bổ sung. Anh đợi đến khi hai người anh em nhìn mình mới nói, "Cậu còn phải cân nhắc đến cả Marian trong toàn bộ chuyện này."

"Marian." Jackson thì thào tên cô gái và lắc mạnh đầu, nhớ ra mình chưa nghĩ đến cô một lần nào từ đêm hôm đó. Nhưng chẳng sao hết, anh quyết định. Anh và Marian có thỏa thuận làm ăn mà thôi. Không giống như kết hôn vì tình yêu. Anh sẽ nói với cô chuyện đã xảy ra và để cô biết rằng vụ hứa hôn sẽ phải hoãn lại. "Cô ấy sẽ hiểu."

"Điều gì làm em nghĩ thế?" Adam nhắc nhở.

"Vì cô ta muốn sự kết hợp này. Và cha cô ta cũng muốn cuộc hôn nhân nữa," Jackson bảo aanh. "Có King Jets lện kết với các sân bay của nhà Cornice sẽ là quảng cáo tốt cho họ và họ biết điều đó. Sự hiện diện của chúng ta mang đến còn nhiều công việc hơn cho họ."

"Vẫn sẽ không làm cô ta vui vẻ khi nghe chuyện đứa bé đâu," Travis nói.

"Cô ta phải đối diện với chuyện đó," Jackson tuyên bố, không muốn chấp nhận bất cứ phản đối nào khác. "Em sẽ chỉ giải thích rằng em phát hiện ra em có một cô con gái."

Sự yên lặng đáp lại anh. Rồi anh nhắc lại phần động trởi nhất của câu vừa nói. "Em có một cô con gái."

Travis cười. "Anh hiểu em cảm giác thế nào. Lạ lắm phải không?"

Lạ ư, đúng vậy, Jackson nghĩ khi thầm nhắc lại hai chữ con gái. Một phần trong anh run lên vì điều đó.

Nó cũng làm anh chao đảo. Anh chưa từng lên kế hoạch cho chuyện này. Nếu ai đó hỏi thẳng toẹt xem anh có muốn làm bố không, anh sẽ ngay lập tức nói không. Nhưng giờ, đối mặt với sự thật về Mia, anh nhận thấy bản thân muốn hiểu về con bé. Muốn con bé hiểu anh.

Hạt giống của thứ gì đó trong anh đã mọc rễ, nở hoa bất chấp cái tình huống lạ lẫm anh vướng vào. Có một cô bé đang sống nhờ có anh. Thế không phải là họ vẫn có mối liên hệ với nhau, dù rât ít ỏi hay sao?

Các anh trai nhìn anh với sự thấu hiểu và anh vui mừng biết rằng anh không đơn độc. Cuối cùng thì, họ đã chứng minh chính họ cũng có thể sống sót qua việc làm cha.

"Dường như anh em nhà King sẽ toàn sản xuất ra con gái cho đời sau," Travis cười.

"Cho anh cả một nhà toàn những cô bé như Emma anh cũng vui," Adam nói, rồi nhíu mày. "Cho đến khi bọn con trai lảng vảng đến."

"Chúng ta chưa cần lo về chuyện đó đâu," Travis đáp.

Mặc dù vậy Jackson vẫn tái đi một tí. Anh mới phát hiện ra con gái, giờ anh sẽ phải lo nó lớn lên? Hẹn hò? Gặp những gã như anh?

Làm cha chỉ kéo ra một đống chuyện rắc rối.

Sáng ngày kế tiếp, Casey để Mia vui vẻ dành thời gian tập đi, nhảy nhót trên sàn, miếng đế giầy plastic tạo ra tiếng chíp chíp, báo cho Casey biết con gái ở đâu vào mọi lúc. Tiếng cười khàn khàn của Mia tràn vào căn phòng đầy ánh nắng, và Casey cũng mỉm cười khi tập trung vào chương trình đồ họa trên máy tính.

Sự nghiệp tại gia của cô, Papyrus, gần đây bắt đầu khởi sắc. Cô thiết kế và làm những cuốn sách ảnh độc quyền, thiếp tặng quà, đồ dùng văn phòng thiết kế riêng lẫn thiệp mời cho mọi dịp từ đám cưới đến tiệc sinh nhật. Cô có một lượng khách hàng tuy nhỏ, nhưng được chọn lọc và danh sách đó đang không ngừng tăng lên, nhờ những lời đồn thổi.

Cô làm chủ giờ giấc, giải quyết việc gia đình và có nhiều thời gian cống hiến cho con gái. Thế giới tốt nhất có thể. Nếu chút lo lắng nào mang tên Jackson King xuất hiện trong đầu óc cô vào buổi sáng tươi đẹp này, cô nỗ lực phối hợp để lờ đi.

Nói chuyện với Dani đêm hôm trước thực chất đã củng cố thêm lòng tin của Casey rằng cô sẽ không phải lo lắng về Jackson. Đúng thế, Dani nghĩ anh sẽ quay lại, nhưng Casey chắc chắn rằng bạn cô đã sai. Jackson đơn giản chỉ không phải là kiểu người thích cô con gái anh ta sinh ra khi không có cách nào từ chối. Mia không phù hợp với lối sống của anh ta, điều mà Casey hết sức vui mừng.

Không nghi ngờ gì rằng Jackson đã ở trên một chiếc phi cơ xa xỉ, bay đi Paris, hay London...

"Chuyện đó sẽ như thế nào nhỉ?" cô thầm thì, dựa lưng vào ghế và nhìn Mia ngang qua phòng, đang bận nhai nhóp nhép bên tai của chú gấu teddy yêu dấu. "Tưởng tượng mà xem, con yêu, nhảy lên chiếc máy bay của con và đi bất cứ nơi đâu con thích. Chúng ta sẽ đi đâu?"

Mia bi bô, vẫy vẫy tay và đột ngột ném gấu teddy xuống sàn. Trước khi cái miệng nhỏ xíu của nó kịp ngoạc ra khóc, Casey bật dậy khỏi ghế. Nhặt món đồ chơi lủng tai lên, cô quỳ xuống trước mặt Mia, đưa Teddy lại cho con bé và vươn người tới hôn lên trán nó.

"Con nghĩ sao con yêu? London à? Không đâu," cô nói khi Mia lắc đầu và bật cười. "Con đúng đấy. London đang là mùa xuân, đường sá đầy mưa. Okay, thế thì Paris nhé! Chúng ta sẽ đến Louvre và mẹ sẽ cho con xem những bức tranh tuyệt đẹp. Con có thích không?"

Tự nhiên là Mia không hiểu câu hỏi, nhưng con bé thích được mẹ chú ý, nên nó nhảy lên trên ghế và vui sướng bi bô.

"Tốt lắm! Chúng ta sẽ đi những chuyến du lịch ẩm thực nữa, con thấy sao? Mẹ con ta sẽ thấy tất cả những ánh đèn đẹp đẽ của thành phố và kiếm cho con ít đồ ăn trẻ em kiểu Pháp thật ngon nha?"

Mia lại khúc khích và Casey ngừng lại lắng nghe. Còn có âm thanh nào đẹp hơn tiếng cười từ trong thâm tâm của con gái cô? Đôi mắt to màu nâu của Mia lấp lánh, nhúm tóc nâu phất phơ trên đầu cô bé như vầng hào quang mỏng còn đôi má phúng phính hồng hào.

"Mẹ biết làm gì nếu thiếu con đây?"

Casey hỏi, bỗng nhiên tràn đầy tình yêu đến mức không thể chịu nổi. Xốc đứa bé lên khỏi ghế, cô âu yếm con bé, vùi mặt vào cổ Mia để tận hưởng mùi hương dịu nhẹ hoàn toàn thuộc về bé.

Rời ra, Casey nhìn xuống cô con gái bé bỏng, bâng khuâng nói, "Mẹ nên cảm ơn cha con. Dù có biết hay không, anh ấy cũng đã tặng mẹ món quà tuyệt vời nhất trên đời."

Chuông cửa reo, Casey mang theo Mia, bước ra khỏi căn phòng, phòng làm đồ, dọc xuống hành lang ngắn và ngang qua phòng khách nhỏ xíu, bừa bãi. Bằng chứng về sự hiện diện của Mia ở khắp mọi nơi. Từ cái cũi kẹt bên cửa sổ cho tới số đồ chơi trên sàn nhà và chỗ quần áo sạch bong đã được gấp gọn trong giỏ giặt là để tạm bợ trên chiếc ghế tình nhân.

Casey nhấc Mia cao hơn lên hông mình và tự động rướn tới nhìn qua mắt mèo trên cửa.

Jackson.

Anh trông khác tối hôm trước. Hôm nay anh mặc quần jean xanh cùng chiếc áo T-shirt đóng khuôn vào bờ ngực rộng. Trên túi ngực trái có chiếc vương miện vàng được thiết kế với chữ King Jets bên dưới. Nhìn anh có vẻ dễ gần hơn... bởi vậy mà nguy hiểm hơn.

Lập tức, nhịp tim của Casey chạy đua và miệng khô rang. Anh ấy làm gì ở đây? Sao anh tìm được cô?

"Làm sao?" cô thì thào, tự trả lời câu hỏi ngu ngốc của mình. "Mày cho anh ta biết tên và nơi ở. Dĩ nhiên anh ta tìm được. Đần thật."

Chuông cửa reo lần nữa và Mia ré lên.

"Suỵt..." Casey nhíu mày, đong đưa con gái, hy vọng giữ con bé im lặng.

"Anh nghe thấy tiếng con đấy!" Jackson gọi qua cửa.

m sắc giọng nói của anh vang dội trong cơ thể Casey. Cô cố nói với bản thân rằng cơn run rẩy nó tạo ra chẳng qua chỉ là lo lắng. Nhưng dù cô có không chú ý đi nữa, thì cơ thể vẫn bất chấp lý trí, đáp lại người đàn ông đó đúng cái cách nó từng làm đêm đầu tiên họ gặp.

Như que diêm cháy thả vào thuốc nổ.

"Mở cửa ra Casey," anh nói vừa đủ nghe.

"Vì sao?" Cô đáp lại khi nhận ra giả vờ vắng nhà là vô dụng. Xe của cô trên đường và Mia bập bẹ đủ to để cảnh báo anh.

"Anh muốn nói chuyện với em."

"Chúng ta đã nói hết chuyện cần nói đêm qua rồi."

"Có thể em đã nói xong," anh tỏ vẻ hiểu biết, "nhưng anh còn chưa kịp bắt đầu cơ."

Cô chớp cơ hội nhìn qua ô mắt mèo một cái nữa và lần này, bắt gặp trực tiếp ánh mắt anh. Anh đã cúi xuống để nhìn trả cô đúng lúc như thể anh cũng thấy được cô vậy.

Đôi mắt nâu đó tràn đầy sự quyết tâm im lặng và Casey biết anh sẽ không đi chừng nào cô chưa nghe anh nói. Vai anh sụm xuống vì thất vọng trước khi lại vươn thẳng đầy thách thức. Anh muốn nói chuyện? Tốt thôi. Cô sẽ để anh nói phần của mình, rồi họ đường ai nấy đi.

"Ba con huênh hoang dã man," cô thì thầm khi gạt chốt và chậm rãi mở cửa.

"Anh cũng nghe thấy cái đó nữa." Một bên lông mày của Jackson rướn lên khi anh trao cho cô cái nhìn rất tuyệt, ngay trước lúc bước vào căn nhà của cô.

Casey đóng và khóa cửa, rồi quay lại nhìn anh. Jackson đứng giữa phòng khách không hiểu sao lại khiến căn nhà của cô thu nhỏ lại.

Đúng thế, dù sao cái ổ cũ kỹ của cô cũng bé tí tẹo, nhưng nó luôn luôn hơn cả tiện lợi cho cô và Mia. Dù bây giờ, với sức mạnh từ sự hiện diện của Jackson, ngôi nhà cơ bản là co lại.

Ánh mắt anh nhìn cô và cô cảm nhận được nhiệt độ mà cái nhìn đó đang thiêu đốt mình. Mái tóc tối màu của anh bị gió thổi, cằm nghiến chặt trong khi khoanh hai tay trước ngực, và đứng giạng chân như thể đang trong tư thế chiến đấu, cô nghe ra tiếng rít của thứ gì đó vừa nóng bỏng vừa khó từ chối.

Làm sao cô có thể cứ phản ứng liên tục với người đàn ông lẽ ra phải tránh xa cơ chứ? Và làm thế nào cô tránh không chú ý đến anh?

"Em không mong được gặp lại anh," cô nói, bước ngang qua anh và thầm nguyền rủa cái sự thật là mình phải lách qua, ngực cô quét qua ngực anh. Có phải anh ta đến gần không nhỉ?

"Điều đó chứng tỏ em không hiểu nhiều về anh như em nghĩ." Giọng nói ấy mang theo sự thô ráp của Whiskey và hạ thấp đủ để làm gợn lên sự nhận biết dọc theo xương sống Casey.

Chết tiệt.

Chắc chắn rằng ít nhất mình cũng cư xư như thể không bị choáng váng bởi cuộc viếng thăm không báo trước của anh, Casey đi về phía chiếc ghế bọc to bự gần cũi của Mia. Khi đã ngồi xuống, cô đặt Mia vào lòng mình và nhìn Jackson. Anh đứng vượt lên trên cô. Cô không nhớ rõ anh cao đến vậy. Đầy đe dọa đến vậy.

Ngắm nghía căn phòng một hồi, anh thấy chiếc ghế độn bông thấp, đá một phát bằng mũi ủng cũ kỹ và khi nó trượt tới đúng phía trước cô, anh ngồi xuống. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, anh đặt toàn bộ sức mạnh trong ánh mắt đen tối ấy vào cô, Casey nhín thở đếm đến mười trước khi lên tiếng, "Sao anh ở đây Jackson?"

"Để bàn chuyện."

"Về cái gì?"

"Mia."

Cô khịt mũi.

Ánh mắt anh dán vào cô, "Anh biết không ai trong hai ta mong đợi điều này."

Cô gật đầu, vì cổ họng đột nhiên thít chặt, cô không cho rằng mình sẽ thở ra nổi mọt từ nào. Anh có cần phải ngồi gần thế không? Anh có cần phải thơm đến thế? Anh có cần phải sở hữu chất giọng như những đêm nóng bỏng cùng tấm chăn lụa thế không?

"Thế nên," anh nói, giong điệu dễ chịu, dẫu đôi mắt vẫn tăm tối và không thể đọc được. "Vì chúng ta biết bản thân đang lâm vào một vị trí có một không hai, anh phải giải quyết cũng theo cái cách có một không hai."

Cô tìm được giọng nói của mình. Thô ráp và cô bị buộc phải thông cổ họng, nhưng cô xoay sở được. "Em không biết là chúng ta cần "giải quyết" đấy."

"Thế thì em lại sai rồi," anh nói và tặng cô nụ cười nửa miệng.

"Jackson..."

"Em sống ở đây ba năm rồi phải không?"

Câu nói quá xa chủ đề, cô chỉ chớp mắt nhìn anh một hai giây. "Sao anh biết?"

"Em đi thuê."

Cô cựa quậy, hất cằm lên, "Anh điều tra em sao?"

"Tại sao không? Em nhảy ra nói anh là cha của con em, điều đó chỉ có ý nghĩa khi kiểm tra em."

"Không thể tin nổi."

Lo lắng nhảy lên trong người, Casey đột ngột cảm thấy mình không thể hít đủ không khí vào phổi. Cô cảm thấy bị mắc bẫy trong chính căn nhà nhỏ cô yêu vô cùng.

"Vì em đi thuê, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

Anh gật đầu thấu hiểu, nhìn quanh khu phố tù túng và cô có thể đoán được chính xác điều anh đang nghĩ. Anh đi ra từ một đống to tướng những tiền là tiền. Anh có một căn biệt thự ít khi sử dụng và giữ riêng một căn phòng khách sạn "để dành". Anh không biết cuộc sống của con người thật sự thế nào và cô dám chắc anh thầm chê bai trong đầu ngôi nhà cô tạo nên cho Mia và bản thân.

Nhưng Casey không có gì để mà xấu hổ. Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ, đáng yêu và đủ cho hai mẹ con. Nếu có điều tra tiểu sử của cô, anh sẽ biết cô là người thật thà, trả hóa đơn đúng hạn và hoàn toàn có khả năng chăm sóc con của cô.

Cứ nghĩ bất cứ cái gì anh ta muốn. Nó chẳng thể nào ảnh hưởng gì đến cô.

"Điều đó làm chuyện này dễ dàng hơn," cuối cùng anh nói.

"Làm cái gì dễ chịu hơn?"

"Anh muốn em và Mia chuyển đến ở cùng anh."
Bình Luận (0)
Comment