Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 23

Ngu phu nhân có chút sốt ruột, thoáng chốc mà đã hiện nguyên hình bên cạnh Nguỵ Vô Tiện vừa đúng lúc nàng nghe câu hỏi kia. Mà lúc đó Giang Yếm Ly phục hồi tiêu cự nàng xuyên cơ thể nàng vào con rối mà nhìn hai người sư đệ.

Mà xui xẻo cho Nguỵ Vô Tiện lúc này Hàm Quang Quân lại đứng ở ngoài cửa chần chừ không vào.

Những người tưởng chừng như không nên có mặt thì lại nên có mặt đầy đủ. Ngay cả Giang Phong Miên cũng nhanh chóng xuất hiện tại quán trọ bên cạnh Ngu phu nhân.

"Tại sao....tại sao ngươi lại im lặng?" Giang Vãn Ngâm đứng lên, tiến lại gần Nguỵ Vô Tiện mà nắm cổ áo hắn lay liên tục mà nhìn người đối diện đôi mắt vô hồn không có tiêu cự trước mặt.

"Ngươi....thật sự....không phải Nguỵ Vô Tiện sư huynh ta?" Giang Vãn Ngâm lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa, hắn buông tay nắm cổ áo Nguỵ Vô Tiện ra lùi lại vài bước giống như ghê tởm người trước mặt.

"A Trừng.... đệ bình tĩnh lại đã" Giang Yếm Ly ngồi dậy đỡ lấy sư đệ ruột của mình.

"A Trừng.... bọn ta không sao.... con bình tĩnh lại đã" Ngu Tử Diên và Giang Phong Miên ôm lấy con trai của họ an ủi.

Giang Vãn Ngâm run rẩy, hắn sợ mình đang mơ.... đêm qua đúng là hắn thấy cha hắn và mẹ hắn nằm ở sàn nhà lạnh lẽo đầy máu kia. Tại sao lại?

Hắn vì chịu quá nhiều kích động, tâm lý không chịu nổi nên đã ngất đi.

"A Tiện.... đừng nghe thằng bé nói bậy.... cho dù con có phải là Nguỵ Anh hay không phải là Nguỵ Anh đi chăng nữa thì cả nhà đều hiểu. A Trừng cần thêm thời gian để tiêu hoá" Giang Phong Miên lên tiếng, ông không muốn thằng bé suy nghĩ quá nhiều.

"Để con một mình.... mọi người.... đưa hắn về đi" giọng Nguỵ Vô Tiện run rẩy, khản đặc vô cùng, tầm nhìn của hắn mờ dần.

Hắn lúc bấy giờ mới hiểu ra tại sao vốn dĩ không nên thay đổi kết cục quá nhiều. Có khi là nên giữ lại kết cục gốc không được chỉnh sửa gì cả.

"Được, con/đệ ở lại cẩn thận!"

Mọi người một lần nữa lại biến mất cùng với Giang Vãn Ngâm, để lại một mình hắn ở trong phòng.

Hắn cong chân lại khoanh tay để lên đầu gối và vùi mặt xuống đó. Người hắn run rẩy kịch liệt, tiếng nức nở vang lên khắp cả căn phòng.

*cạch*

"Đừng lại đây.... để ta yên.... ta muốn một mình"

Lam Vong Cơ đứng đó lặng im nhìn hắn một chút, tựa như suy nghĩ gì đó, tiếp tục tiến lên phía trước ôm người kia vào lòng.

"Đừng sợ.....ta ở đây..... ta bên cạnh ngươi" giọng nói trầm thấp của y vang lên khắp phòng.

Người trong lòng y giãy giụa, muốn thoát khỏi cái ôm này. Ngược lại, Lam Vong Cơ lại ôm hắn chặt hơn.

Trước ngày có thông báo Giang gia diệt môn y đã có cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt, y đã nhiều lần mong mình nghĩ nhiều. Không nghĩ tới cảm giác bất an đó thành sự thật, y dựa theo cảm giác của mình mà tìm kiếm hắn trong đêm và rồi được dẫn tới đây.

"Đừng khóc....ta hiểu...." giọng Lam Vong Cơ có chút lạc đi.

Y giống như lần đó vụng về ôm người kia, vụng về vuốt ve tấm lưng lẫn mái tóc đen dài ấy, vụng về nói cho người kia biết mình vẫn ở đây.

"Ngươi chỉ cần là chính ngươi.... vậy là đủ!"

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên, không vùng vẫy chống đối nữa. Hắn nhẹ nhàng đẩy người kia ra, Lam Vong Cơ cảm nhận người kia bình tĩnh nhẹ nhàng thả lỏng tay ôm người kia.

"Ngươi nói cái gì?"

Nãy giờ hắn cứ tưởng đó là ảo cảnh của mình, tự mình tưởng tượng người kia đến cạnh mình dịu dàng ôm và an ủi mình.

"Lam....Vong Cơ?"

"Ta đây!" y nâng tay lau giọt nước mắt còn đọng lại bên khoé mắt Nguỵ Vô Tiện.

"Ngươi...."

Đôi mắt hắn mở to, chớp mắt nhìn người kia, thắc mắc tại sao y lại ở đây? Y đã nghe những gì rồi?

"Ân!" Y khẽ nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn.

"Tại sao....tại sao ngươi...."

"Ta ở đây là vì ngươi!"

Hả? Vì ta? Sao lại vì ta?

Đôi tay thon dài kia chạm nhẹ lên môi hắn, không cho hắn nói tiếp, y thấp giọng nói "Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi chỉ cần là chính ngươi là đủ!"

Giây tiếp theo, Lam Vong Cơ nâng cằm hắn lên để hắn nhìn mình, y nhắm mắt lại hôn lên môi Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện quên đi cả hô hấp, đôi mắt hắn trợn trắng, cả người cứng đơ như pho tượng. Hắn chớp mắt, trái tim trong lồng ngực đập như muốn thoát khỏi ra ngoài.

Thời gian tựa như dừng lại, hắn quên đi chính mình là ai, tại sao mình phải ở đây?

Dù chỉ là môi chạm môi vẫn khiếp cả người hắn đỏ ửng như tôm luộc.

Mà Lam Vong Cơ tựa như có chút không thỏa mãn, cậy miệng hắn ra đem lưỡi luồng vào mà ra sức gặm nhấm và mút.

Nụ hôn đầu của hắn.... cứ như vậy mà dâng lên trong hoàn cảnh này sao?

Khẽ bừng tỉnh, Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng sợ dùng tay đập đập vào lưng Lam Vong Cơ, mong y buông mình ra.

"Lam Trạm.... ngươi....."

Lam nhị công tử vừa ý thức bản thân vừa làm gì, đôi tai y đỏ như máu bờ môi hé mở lại không phát ra âm thanh.

Nguỵ Vô Sỉ "...."

Sao tự dưng lên cơn muốn chọc người ta =.=!

"Lam Trạm"

"Ân!"

"Ta không phải là Nguỵ Vô Tiện!"

"Ân?"

Lam Vong Cơ chớp mắt ngây ngốc nhìn hắn.

"Ta vừa là Nguỵ Vô Tiện cũng vừa không phải là Nguỵ Vô Tiện. Ta.... đến từ thế giới khác"

Nguỵ Vô Tiện hơi rũ mắt, lén quan sát người kia.

"Đều không sao!" Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện vẫn còn thụ sủng nhược kinh với mình.

"Lam Trạm.... cảm ơn đã đến đây nhưng mà...."

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy lời mình nói ra đúng là có chút tàn nhẫn, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố trưng ra bộ dáng mình thoải mái nhất.

"Tạm thời khoan hãy ở cạnh ta, bây giờ mà nói.... ngươi ở cạnh ta sẽ vô cùng nguy hiểm. Khi nào xong việc, ta sẽ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm ngươi. Thế nên.... ngươi đi trước đi"

"Nguỵ Anh.... ngươi chắc chứ?"

Một câu hỏi quen thuộc mà hết người này hỏi, người kia hỏi.

"Ừ! Để ta đưa ngươi về Cô Tô"

Hắn nắm tay Lam Vong Cơ, dịch chuyển cả hai người về Tĩnh Thất. Đem con ngươi hoán đỏ, tạm thời để cho y ngủ trong một giấc, khi nào bên ngoài có người mở cửa lập tức sẽ có thể giải thuật của hắn.

Trước khi nhìn idol mình ngất đi, hắn nghẹn ngào nói "Xin lỗi.... kể cả khi ta có là Di Lăng Lão Tổ.... thì ngươi vẫn là vảy ngược của ta. Chấp niệm cả cuộc đời của ta chỉ là ngươi, ta cũng không biết khi nào ta sẽ trở về thế giới kia.... không thể cùng ngươi thành phu phu được. Vạn lần xin lỗi ngươi.... đừng tha thứ cho ta. Bảo trọng!"

Nhẹ nhàng đặt Lam Vong Cơ ngủ trên giường, nước mắt của hắn một lần nữa lại rơi đầy mặt. Hắn biết hành động của hắn đang đẩy mọi người đi xa nhưng hắn không có sự lựa chọn.

Hiện tại hắn đang vô cùng mất bình tĩnh, thật sự rất cần một không gian riêng để mà cân bằng lại bản thân.

Tiếc là hôm nay sao quả tạ chiếu hắn rồi, bữa tối hôm đó hắn tắm rửa ăn uống xong leo lên giường say giấc thì nửa đêm đã bị người Ôn gia túm lấy lôi đến trước mặt Ôn Triều.

Chúng đem Nguỵ Vô Tiện trói chặt hai tay hai chân ở trên giá. Đầu hắn gục xuống, hai sợi tóc mai cũng vì vậy mà được rũ xuống.

"Không có lệnh của ta ai cũng không được vào! Lui ra hết đi!" Ôn Triều lên tiếng, hắn nhịn không được mà có chút muốn thưởng thức mỹ nhân.

Đám tay sai đi hết, hắn cởi trói cho Nguỵ Vô Tiện bế hắn lên giường trút bỏ y phục của y đi, khẽ vùi đầu vào hõm vai kia Ôn Triều không nhịn được mà nuốt nước bọt.

"Không hổ danh được xếp thứ tư, ngươi như vậy.... thật khiến ta nhịn không được mà muốn chiếm đoạt"

"Thật không uổng công ta đã mua chuộc được tên tiểu nhị ở quán trọ cho thuốc mê vào thức ăn của ngươi, đêm nay còn dài, gia ta sẽ thưởng thức ngươi. Ngươi cứ ngoan ngoãn nằm im mà hưởng thụ đi"

Ôn Triều vô cùng thô bạo và không hề thương hoa tiếc ngọc, thưởng thức xong cũng đã gần sáng hắn quăng y lại ở đó. Bộ dáng vô cùng sộc sệch, thảm không nỡ nhìn.

Nguỵ Vô Tiện mở mắt, siết chặt tay đến trắng bệch. Tần suất trong căn phòng giam này vô cùng thấp, gặp thêm chính hắn tâm trạng.vô.cùng.cực.kì.tệ thì mọi thứ trong đây đều như ở nghĩa trang.

Hệ thống không dám xuất hiện dưới dạng Đồ Lục Huyền Vũ, nó run rẩy xuất hiện mạng hình máy tính điện tử 'Chủ nhân... chỉ cần sau ở sự kiện Loạn Táng Cương, account Nguỵ Vô Tiện của ngài sẽ phá băng OOC có khả năng tuỳ ngài định đoạt. Ngài vẫn cần luyện ra Âm Hổ Phù!'

'Ừ.... để ta yên!'

~o0o~

Ngày hôm sau, Ôn Triều dẫn Ôn Linh Kiều đến. Nàng tò mò đi theo hắn, phút chốc nhìn Nguỵ Vô Tiện mình đầy vết thương nàng vui vẻ hôn lên mặt phu quân nàng một cái.

"Yêu ngươi nhất Ôn Triều!"

Ôn Triều vui vẻ sờ sờ cằm phu nhân, cưng chiều nói "Nàng thích là được!"

Vương Linh Kiều quay sang nói với một tên hầu cận: "Tạt nước cho hắn tỉnh!"

Tên kia không dám hai lời lập tức tạt nước, mà Nguỵ Vô Tiện cả người hắn phát sốt khó khăn mở mắt.

Cổ họng khô khốc, tầm nhìn mờ ảo không nhìn ra được thứ gì. Hắn ho khan hai tiếng, khẽ chớp mắt một cái, con ngươi có lại tiêu cự mà thấy Vương Linh Kiều và Ôn Triều đứng trước mặt mình.

"Ta tưởng....khụ là ai hoá ra là hai ngươi" giọng Nguỵ Vô Tiện có chút lạc đi, chính hắn nghe mà còn có chút rung ring trong người.

"Chuyện lần trước mà các ngươi làm với ta. Đương nhiên ta sẽ trả đủ" Vương Linh Kiều vuốt ve làn da của Nguỵ Vô Tiện, lòng tràn ngập ghen tị kể cả khi hắn có bị thương đi nữa.

"Vậy ngươi nên nhớ.... sau này các ngươi sẽ trả đủ. Ta dư sức để làm mọi thứ, chẳng qua là.... ta.có.thích.không thôi"

Nhìn sắc mặt Vương Linh Kiều hết xanh rồi lại trắng, mặc dù cơ thể hơi bị yếu đi nhưng cũng coi như có thú vui tiêu khiển.

Vương Linh Kiều vung những đòn roi quất tới tập vào người Nguỵ Vô Tiện, hắn cũng chỉ cười lớn không rên lấy một tiếng nào.

Dùng roi không được, Vương Linh Kiều chuyển sang dùng cách khác. Nàng quăng cây roi da đi, đi tới một loạt dụng cụ hành hình mà lựa chọn.

Sẽ ra sao.... nếu trên ngực tên này có dấu thiếc lạc nhỉ? Sẽ càng tốt hơn nữa nếu trên mặt hắn lại có thêm một dấu vết tương tự.

Không được a~ mặt là để kiếm cơm. Cho dù nàng tàn nhẫn cũng không thể như thế cho nên chỉ cần một vết thiết lạc là được rồi.

Nguỵ Vô Tiện nhướn mày, âm thầm xem kịch. Cái đống vết thương này chỉ cần vài ngày ở bãi tha ma tự khắc là nó lành thôi chứ có gì đâu.

Nếu theo kịch bản cũ thì có chút nhàm chán, kịch bản này tuy hơi máu chó một tí, ít ra nó vẫn còn có tí buff giữ lại tiêu chí chơi game.

Không tồi... mà có cần ngược hắn vậy không? Dù gì hắn cũng là nam chính mà, bộ hắn đắc tội gì với tác giả hả?

Quên đi một chuyện, thụ nào trước khi lấy được phu quân cũng đều bị hành cho tơi tả, ừ trừ bộ của Thẩm Thanh Thu ra :)

Thẩm Thanh Thu: đờ!mờ!ngươi!Nguỵ!Vô!Tiện!

Khụ.... lạc chủ đề, xin lỗi thí chủ lầu trên!

Mãi mê suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện không hề cảm giác đau chỉ ngửi thấy mùi thỏ nướng.

Ôi địt mợ nó.... mùi thỏ Tiện nướng.

Sắc mặt hắn hoá đen, hắn hít một hơi thật sâu cố trấn định bản thân.

Vương Linh Kiều: "Vẫn ngoan cố sao? Hay là.... phá huỷ kim đan của hắn nhỉ?"

Hoá Đan Thủ mặt không biểu cảm lén lút truyền âm, hắn trả lời 'Cứ làm đi!'

Ôn Triều: "Được đấy, xong đem hắn ném xuống Loạn Táng Cương!"

NPC phát thông báo nhiệm vụ 'Đến Loạn Táng Cương sáng chế Âm Hổ Phù!'

Chấp nhận hay không chấp nhận.

Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẽ bấm vào hai chữ Chấp nhận!

NPC phát thông báo 'Chúc ngươi may mắn chiếm acc Nguỵ Vô Tiện! Sau nhiệm vụ này tuỳ tiện ngươi quyết định, ta không xen vào nữa'

_2511_

Bình Luận (0)
Comment