Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 51

Tình trạng cơ thể yếu dần của Ngụy Vô Tiện bắt đầu xuất hiện cứ khoảng 2 tuần lại xuất hiện một lần, mỗi lần như thế duy trì khoảng nửa nén nhang.

Chỉ là mờ đi nhưng nếu là tay đang cầm gì đó thì vẫn cầm được.

Hắn vẫn vậy quyết định đem điều này giấu với Lam Trạm. Nửa đêm nửa hôm đi kiếm Ôn Ninh và Tiết Dương ở Âm Giới miễn cưỡng bổ sung vài toa thuốc.

Mà theo nàng nói, hắn nhiễm Dương Giới quá nhiều, vì thế thiếu phần Âm trên cơ thể dẫn đến tình trạng như thế. Để cho chắc ăn cứ hễ trước một ngày ngươi cứ về Âm Giới đi.

Và hắn đồng ý.

Cứ thế mà đúng hẹn hắn lại trở về Âm Giới. Chẳng qua lần này hơi có chuyện nên hắn về trễ một ngày.

"Lam Trạm! Ta và con về Âm Giới vài ngày nhé"

"Ngươi.... không khỏe?"

Ngụy Vô Tiện kiềm nén cơn ho lại "Ta về cho Ôn Tình khám sức khỏe định kì hai đứa trẻ thôi. Với lại.... vài sư thúc cũng nhớ chúng"

"Được! Ta đi cùng ngươi"

Hai người thu dọn đồ đạc, báo huynh trưởng và thúc phụ một tiếng. Bế Vong Niệm và Vô Tiện trở về Âm Giới.

Vừa bước tới Âm Giới, đưa đứa trẻ cho Ôn Tình không được bao lâu thì hắn trở nên bất tỉnh.

Hắn nghe được giọng lo lắng của Lam Trạm lại không thể hồi đáp.

Ôn Tình nhíu mày lại lầm bầm: "Đã bảo ngươi về sớm lại không nghe. Tình trạng nặng hơn rồi thấy chưa?"

"Hàm Quang Quân, người ra ngoài kêu Ôn Ninh hộ ta. Hai đứa trẻ đành giao cho Hiểu sư thúc với Tiết Dê thôi"

Y gật đầu đi gọi Ôn Ninh, hai người đều bế trẻ đến gặp Hiểu Tinh Trần.

Nghe tiếng gõ cửa, đạo trưởng đi mở cửa thấy Lam nhị công tử có chút thất thần vài giây.

"Gì vậy đạo trưởng ca ca? Không phải Ngụy Vô Sỉ đến sao. Ca ca đứng vậy sao hắn vô" Tiết Dương đi tới nắm tay Hiểu Tinh Trần lôi y vô.

"Vào đi!"

Không thấy Nguỵ Vô Tiện đâu thì ít nhiều hắn đã hiểu tên kia ở bên Ôn Tình rồi.

"Hử? Đạo trưởng, sao A Tiện lại có dấu vết y hệt tên chết dịch kia vậy? Ách.... A Niệm cũng có"

Cả ba người còn lại đều nhìn lại thử, đúng là có giọt máu nhỏ giữa trán của Lam Vô Niệm và Lam Vong Tiện.

"Hèn gì.... chẳng trách..."

"đạo trưởng ta qua với tên hách dịch kia tí. Người ở lại chơi với Lam nhị công tử đi"

"Lam nhị công tử, Quỷ Tướng Quân ta đi trước"

*cạch*

Đợi đạo lữ đi rồi, Hiểu Tinh Trần thở dài rót trà cho y chậm rãi nói "Sức khoẻ Vô Tiện không rõ chuyện gì mà trở nên yếu đi rồi. Điều này mặc dù hắn dấu tất nhưng mà.... ta e là y sẽ không sống được bao lâu nữa"

"Ta vốn dĩ cũng không biết nếu như Tiết Dương không nói thì cho đến bây giờ ta vẫn tưởng hắn về đây xử lí công việc còn tồn đọng"

Lam Vong Cơ sắc mặt tái đi, tay siết chặt Tị Trần đến mức nổi gân xanh "Hắn..... không nói gì cả"

"Là sợ mọi người lo!" Họ đồng thanh.

Hai người họ vừa muốn tức giận nhưng suy cho cùng là không nỡ.

"Tháng trước hắn đã giao lại mọi việc do ta và Tiết Dương xử lý. Hơn nữa, đệ ấy gần như đang tra điều gì đó"

Ôn Ninh cứ liên tục hé miệng rồi lại mím môi. Vì y đã đáp ứng Ngụy công tử là không nói mà.... nếu không nói khi bị phát giác lại càng nguy hiểm hơn.

Thật là khó xử cho cậu quá!

'Ôn Ninh mau đưa hai đứa trẻ lại nhanh, nếu không hắn sẽ chết'

Đôi tay cầm tách trà của Ôn Ninh rớt xuống, y phân thân bế hai đứa trẻ lên đem về phòng nghỉ của Ngụy Vô Tiện.

'Đạo trưởng dẫn Lam nhị lại gấp, nhanh lên kẻo không kịp'

Sắc mặt Hiểu Tinh Trần tái đi, nói câu mạo phạm cùng Lam nhị công tử xuất hiện trong phòng Ngụy Anh.

Ôn Tình khóc lên khóc xuống, Tiết Dương cật lực trói Ngụy Vô Tiện lại không cho hắn vùng vẫy.

Mái tóc dài ấy trở nên bạc trắng, con ngươi đỏ ngầu vì giận dữ mà gào thét lên liên tục.

Hai đứa trẻ thì khóc lớn, Lam nhị công tử triệu hồi Vong Cơ Cầm ra mà gảy lên vài cái đem lão bà y chìm vào giấc ngủ. Ôn Ninh đem sợi dây lần lượt cởi ra, nét mặt y khổ sở vô cùng.

Ôn Tình tiến đến chỗ Tiết Dương mà nắm lấy cổ áo hắn mà lắc "Không phải ngươi nói có cách sao? Cách của ngươi là như vậy đó hả? Rốt cuộc hắn nhờ ngươi cái gì Tiết Thành Mỹ? Hơn hai tháng qua ngươi ở đâu?"

Quỷ tướng quân chạy lại ôm sư tỷ kéo nàng ra, Hiểu Tinh Trần phụ trách ôm Tiết Dương lại.

Đôi mắt Tiết Dương rũ xuống, không nói nên lời.

Hắn cũng như Ôn Ninh hoàn toàn không thể nói.

"Ôn Ninh! Đệ cũng biết mà đệ giấu ta?"

Ôn Ninh cúi đầu, hai tay vò vạt áo hệt như đứa trẻ nhận lỗi sai.

Nàng đích thực là bị ba tên trước mặt chọc cho tức chết.

Chợt bên tai bọn họ là tiếng non nớt của Lam Vô Niệm.

'Cha....đang dần.....trở nên.....biến mất. Không ai.... có thể.....cứu được....'

'Vì cha....là người....ở thế giới khác....vì vậy.....phải bị.....trục xuất.....'

'Cha....tụi con.....xin lỗi..... tụi con.....không giúp....gì được'

Ngụy Vô Tiện nghe tiếng nức nở của con bất đắc dĩ mở mắt, kể cả khi cơ thể hắn rất mệt mỏi.

"Khụ.....khụ....."

Cơ thể hắn run lên từng đợt, cảm giác khó thở vô cùng. Tựa như chính mình ho đến mức mà nôn ra cả máu vậy.

Lam Vong Cơ gấp gáp đỡ hắn tựa vào người mình mà truyền linh lực. Tiết Dương lấy mảnh Âm Hổ Phù ra mà độ lấy phần Âm trong người hắn.

Vừa bị truyền linh lực, vừa bị truyền âm lực khiến hắn muốn ngáo.

Cả hai luồng khí đấu tranh với nhau một hồi mới chịu yên ổn.

Di Lăng Lão Tổ cả người đầy mồ hôi, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi. Hắn mơ màng nhìn từng người, bộ dạng vô cùng chật vật khiến người khác cho dù tức đến mấy cũng không còn chỗ xả giận.

"Tiết....Dương.....xin ngươi..... nếu như..... sau này.... ta mê hồn loạn trí..... thì làm ơn..... giết ta...."

"NGỤY VÔ TIỆN!" Mọi người nhịn không được mà hét lên.

Hắn yếu ớt lắc đầu "Ta không muốn..... chúng sinh lầm than. Khụ....khụ..... đau quá....."

Cơ thể hắn tựa như bị xâu xé đi từng chút một để đem về cho con rối vô tri vô giác kia.

"Ngươi đừng nói nữa!" Giọng Lam Vong Cơ khàn đi rất nhiều, y ôm Ngụy Vô Tiện chặt thêm một chút.

"Lam Trạm.... ta rất yêu ngươi..... cũng rất.... yêu con chúng ta"

Giọt nước mắt của Ngụy Vô Tiện rơi xuống, hắn run rẩy giơ tay lên sờ gương mặt đẹp trai kia.

Bàn tay kia từng chút, từng chút một trở nên mờ dần rồi tựa như không khí không thể cầm nắm thêm cứ gì nữa.

Thời khắc này không cần ai nói nên lời thì họ đều hiểu. Khoảng khắc nhìn thấy một bộ phận trở nên trong suốt thì sẽ tàn nhẫn thế nào. Chính vì vậy mà hắn, Ngụy Vô Sỉ không hề than không hề nháo khóc lớn với ai.

"Lam Trạm.... Âm Hổ Phù của ta nhận ngươi. Lúc mà.... khụ khụ..... Tiết Dương..... giết ta thì hãy phá hủy luôn cả nó...."

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Đừng mà..... đừng bỏ ta lại..... Ngụy Anh..... đừng đi....."

"Ta chưa đi bây giờ.... cẩn....khụ.... cẩn thận..... Tô Thiệp và..... Kim Quang.... Thiện....."

"Ta muốn ngủ.... một tí..... chuyện này.... đừng....để quá nhiều.... người biết....."

"Được!"

Ngụy Vô Tiện mệt mỏi khép mi lại, cả người lạnh ngắt mềm như cọng bún tựa vào Lam Vong Cơ. Hô hấp của hắn tựa hồ rất yếu, hệt như chỉ cần một cơn gió nhẹ có thể khiến hắn lung lay.

"Ta mất thuốc liên tục là do đệ lấy à?"

Ôn Ninh mím môi gật đầu lia lịa.

Tiết Thành Mỹ thiếu điều mất kiểm soát mà đồ sát cả Tô Thiệp lẫn Kim Quang Thiện.

Kể cả khi biết rõ là ai làm nhưng vẫn không thể làm được gì khiến hắn phát điên.

"Có cách nào giảm thiểu nguy hiểm không?"

"Không! Sở dĩ hắn bị như vậy là vì.... do bên thứ ba tác động. Ta đương nhiên thừa biết ai làm, đáng tiếc là không có cách giải"

Thật ra là có....

Tuy nhiên không thể làm được.

"Điều cần làm bây giờ là không nên kích động Nguỵ Vô Tiện, cứ chú tâm cho hắn nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ bàn lại vụ này sau" Hiểu Tinh Trần hắng giọng, nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái thở dài rồi rời đi.

Có cháu trai cứ thích try hard thì làm gì? Cầu online gấp :)

Nghe từng tiếng người rời đi, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ngồi thẳng dậy vặn người một tí.

"Hừ.... mẹ bà nó tổ tiên nhà nó.... @—:!?:@[email protected]@/₫!-'al"

Lam Vong Cơ "...."

Đang chửi hăng say bị ngắt eo Nguỵ Vô Sỉ "...."

"Có nhìn ra được ai không Lam nhị ca ca?"

Y lắc đầu bảo "Không!"

"Không lẽ là do ta đa nghi?" Hắn bĩu môi lầm bầm, nhìn lại y phục của chính mình và y đều bị nhuốm màu thực phẩm.

"Lam Trạm.... ngươi tắm trước đi! Xin lỗi.... lại lôi ngươi vào cuộc rồi"

"Không sao! Nên làm..."

Hắn hôn nhẹ lên sườn mặt của Hàm Quang Quân chuẩn bị sẵn y phục và nước ấm sẵn.

"Lam Trạm~ vô tắm đi ta ra trông con"

"Được!"

Không lâu sau đó, Lam Vong Cơ bước ra nhìn Ngụy Anh nằm sấp hai tay sờ sờ bụng của hai đứa nhỏ.

Trên cửa đã có sẵn một tấm bùa hạn chế ra vào.

"A Niệm, A Tiện...."

Hai đứa trẻ ngước lên nhìn phụ thân nức nở méc mẫu thân trêu chọc chúng. Mà phụ thân hai đứa trẻ ừm một tiếng, nhìn mẫu thân hai đứa nhỏ đang cười vui vẻ.

"Đã xong rồi?"

"Ừm!"

"Vậy ta đi tắm đây, chút ra chơi với ngươi"

"Ừm"

Đem xiêm y đã cởi đặt lên tấm bình phong, Nguỵ Vô Tiện mở vòi sen bước vào thùng tắm bằng gỗ.

Ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy Hàm Quang Quân "...."

.

.
.

Tắm xong Nguỵ Vô Tiện bước ra chỉ với trung y. Vạt áo có hơi chút lỏng lẻo, tựa như chỉ cần sơ ý chút thôi là tuột hết cả áo.

Hắn không để ý lắm, dù gì giờ chỉ có chồng với con để ý nhiều làm gì - Nguỵ Vô Tiện nghĩ.

"Con ngủ rồi à?"

"Ừ! Vừa dỗ ngủ xong"

A Niệm và A Tiện nằm say giấc trong nôi của chúng "...."

"Lam Trạm~ chi bằng chúng ta làm đi. Mà ngươi nhẹ chút.... được chứ?" Ngụy Vô Sỉ tiến tới ngồi trên đùi Lam Vong Cơ đem hai tay vòng qua cổ y thấp giọng làm nũng.

"Chỉ 1 lần!"

Lam Vong Cơ "...."

"Nay ngươi cứ nằm yên, để ta phục vụ ngươi được chứ? Lam nhị ca ca~ ngươi im lặng xem như đồng ý đó nhé"

Y đỏ mặt, ánh mắt cưng chiều nhìn Ngụy Anh gật đầu một cái.

Thay vì một lần như đã nói, thì ngược lại hắn càng làm càng hăng say. Để rồi, tắt con mẹ nó tiếng.

Ngụy Vô Tiện: ......

Thôi xong, tự dưng có cảm giác thèm mỗi ngày là mỗi ngày.

BMG: Còn gì nữa đâu mà khóc với~ sầu~


Bình Luận (0)
Comment