[Fanfic Đam Mỹ] [Sessinu] Yêu Một Người Có Lẽ...

Chương 16

Phòng của hắn và cậu là như vậy, thế phòng của gã và y thì sao? Cùng ta đi xem ha

- Tên ôn thần, khốn nạn....ư.. nhẹ chút....ân... sao lại lớn..ưm.. như vậy chứ

- Được rồi, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng mà

- Aaaaaaaaaaaaaaaa~...ưnggh sao...hộc hộc... nóng vậy chứ?

- Đau nhiều không?

- Ưngh còn hỏi..... hừ.....sáp... ân đau....nah...nhẹ chút

- Thoải mái không?

- Ân, thoải mái... mạnh thêm chút....ân

Máu ta sắp đổ rồi, hai người rốt cục là.....đang...làm...gì.....vậy? *đạp cửa xông vào**trốn vào góc* và những gì ta nhìn thấy là.................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................. gã đang xoa cổ chân cho y. Còn những lời trên ý nghĩa chình là! “Sao lại lớn như vậy” là nói mắt cá chân bị sưng vù lên do vừa nãy đi không cẩn thận bị ngã. “Sao nóng vậy chứ” là nói mấy cái lá hơ lửa đắp vào chỗ sưng cho tan bầm đó ạ. Còn cái vụ “Thoải mái không? Thoải mái mạnh một chút” là do gã tiện thể mát xa cho y đó. Thật khiến cho ta mừng hụt mà*chấm nước mắt*.

Y được gã mát xa tất nhiên thoải mái, bày ra bộ dáng lười biếng nghiêng đầu gác lên thành giường, tạo thành bộ dáng bất cần mà lại phong tình vạn chủng. Gã thở dài bất lực, y cứ bày ra cái bộ dạng như vậy thì bảo gã phải làm sao chứ?! Ngồi xuống bên cạnh y, gã đưa tay nhéo hai má y, cảm giác mềm mại mịn màng trên da y khiến gã không muốn buống tay. Y vì cả ngày đi đường mệt mỏi muốn ngủ một giấc lại bị cái tên hâm dở bên cạnh nhéo má đến khi hai má đỏ ửng lên mới chịu buông. Ai oán lườm gã, y xụ mặt xuống, hai má hơi phồng lên do bị nhéo mà hồng hồng, môi đỏ dẩu ra, trách yêu gã:

- Đau chết ta rồi!

- Ân, ta đã biết lỗi. Đi đường cả ngày mệt rồi, nghỉ ngơi đi – gã dịu dàng xoa đầu y nói

Y “ưm” một tiếng, cả người đổ ập xuống giường. Chăn ấm đệm êm nhanh chóng lôi kéo y đi vào giấc mộng. Gã nhìn cái người mệt tới độ vừa nằm xuống đã muốn ngủ mới phát giác y còn chưa có thay áo ngủ. Khó xử không biết làm sao khi lý trí là cảm xúc chí chóe đánh nhau trong đầu, nên thay á cho y hay gọi y dậy đây. Giữa cái tình huống éo le thế này y lại trở mình, bộ y phục bó sát người khiến y không thoải mái, hai tay đưa lên cổ áo giằng nó ra một chút. Nhưng ‘một chút’ này vào mắt gã chính là câu dẫn chết người a~. Thử cho mấy người nhìn một tiểu yêu nghiệt phong tình vạn chủng ngủ say sưa, áo bị y kéo xuống làm phần cổ thanh mảnh cùng xương quai xanh khiêu gợi hoàn toàn bại lộ, nhũ tiêm hồng phấn mập mờ như ẩn như hiện chọc con mắt người nhìn đui mù. Y chính là tiểu yêu nghiệt hại gã đã thốn giờ còn thốn hơn. Sau vài giây mặc niệm gã quyết định: tới rồi thì tới luôn, dù sao cũng là huynh đệ mà, không phải hồi nhỏ đều là tắm chung sao. Ngại gì chứ. Nghĩ là làm, gã nhắm mắt nhắm mũi cởi bỏ y phục của y quăng sang một bên. Y đang say giấc nồng, cảm giác người có điểm lạnh nên mơ hồ mơ mắt

1......................

2......................

3......................

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........~

Gã thân chinh chiến nhiều năm như vậy vẫn là chịu thua cái giọng hét trời phú của y, hét một cái liền làm tay gã ong lên, (lại) nhất thời không nghe được cái gì. Mà ngay lúc này không nghe được gì mới tốt, y là đang dùng sức lực tích góp 22 năm qua mắng gã a.

- Ngươi cái tên bại hoại, vô liêm sỉ. Biết là ta có thích ngươi nhưng ngươi sao lại không giữ lễ tiết muốn.......... với ta chứ. Còn cái này là sao hả? Y phục của ta đâu? Cả của ngươi nữa, có phải ngươi đã làm gì ta rồi không. Ô ô..... Ngươi là tên hỗn đản, bại hoại, vô nhân(yêu) tính mà, sắc lang, dâm dê đê tiện. Cút ra ngoài cho ta, ta ghét ngươi...ô ô ô

Gã rốt cục cũng có thể nghe lại, mà nghe được chính là cái câu “Ta ghét ngươi” thành công chọc gã nổi giận. Dùng tốc độ ánh sáng áp cậu xuống giường, gã dùng gương mặt lạnh tanh giận dữ gầm ghè:

- Ai cho ngươi ghét ta?

Mặt y thoáng cái ngu ngơ (như bò đeo nơ) đến lúc nhận thức được thì đã bị gã hôn tới hết dưỡng khí mới bỏ ra. Lần này hỏng thật rồi. Naraku ơi là Naraku, ngươi nói gì không nói lại nói ghét gã. Tiêu thật rồi, với bản tính chiếm hữu cao như gã chắc chắn y khó thoát rồi. Thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, y hướng gã hề hề cười cầ hòa:

- Đại ca, ta xin lỗi là do ta thất thố rồi. Ngươi đừng làm bậy được không.

Gã bị gương mặt sợ sệt của y dọa sợ. Gã sợ y sẽ bỏ gã. Ôm chặt thân ảnh nhỏ bé trong tay gã vùi đầu vào mái tóc y hít một hơi thật sâu, thì thầm:

- Khi nãy ta chỉ muốn giúp ngươi thay áo ngủ thôi, không có ý gì đâu cho nên đừng ghét ta có được không?

- Được – y nghe gã giải thích xong lòng thầm gào thét muốn đào cái lỗ chui xuống chứ ở đó ghét gã được hả

Gã là có lòng tốt muốn giúp y thay đồ vậy mà y lại nghĩ ngươi ta giơ trò với mình, thật ngại chết luôn. Y hạ giọng lí nhí nói:

- Xin lỗi, chuyện khi nãy là ta sai, ngươi đừng để tâm nha

- Ân, nhưng ngươi sau này đừng nói ghét ta, ta rất đau – gã nắm lấy tay y xoa xoa

Y gật đầu như bổ củi, aizz yêu ngươi còn không hết ghét sao được chứ. Sau đó còn ngại ngùng chui sâu vào lòng gã làm đà điểu không dám ngóc đầu ra. Gã thấy bộ dạng đó của y liền bật cười. Thật cứ muốn như vậy sủng ngươi cả đời mà! Sau khi đưa đẩy một hồi y và gã áo ngủ tươm tất ôm nhau ngủ.

Cặp này cũng rất hạnh phúc nha!~

*Vĩnh Thừa cung

Cô ngồi bên bàn trà mắt nhìn ra cửa sổ thất thần. Lúc nãy cô đi tới cung cho khách của đại ca muốn chúc đại ca ngủ ngon thì nghe thấy âm thanh ám muội của nhị ca từ bên trong phát ra. Cô chết lặng người. Đại ca và nhị ca hai người đó từ khi nào đã.... như vậy. Mang nỗi đau thương cùng thắc mắc rối ren trở về phòng từ đó ngồi thất thần tới giờ luôn. Có phải cô đã nghe lầm không? Vị đại ca cô yêu nhất lại làm ra chuyện không nên có với nhị ca? Lòng cô như có ngàn dao vạn tiễn xuyên tâm, nếu có thể cô sẽ chết ngay tại đây nhưng một thế lực vô hình nào đó đã ngăn cô lại. Và cô nghĩ tới việc trả thù. Đúng! Trả thù đại ca và nhị ca vì đã làm cô khổ sở như vậy. Trả thù sự bạc tình của gã. Cô nhất định sẽ khiến hai người sống không bằng chết:

- Ta thề sẽ khiến cho những người làm tổn thương ta sống không bằng chết! Hãy chó đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nơi đây một sự thù hận sinh ra sẽ khiến cho sự tình sau này càng ngày càng rối ren hơn cho xem

End chap 16
Bình Luận (0)
Comment