[Fanfic - Tfboys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 19

* Trước khí vào truyện tác giả sẽ nói qua một chút, vì facebook của mik tạm thời đang bị khóa nên không thể rep cmt của các độc giả được, ý kiến gì các bạn cứ nói, mik sẽ trả lời thẳng trg truyện, còn về việc lịch đăng chap, các bạn cũng biết là chuẩn bị vào năm học rồi, mẹ mik sẽ ít cho sử dụng máy tính nên bắt đầu tù bây giờ, một tuần mình sẽ ra 2 đến 3 chap, nếu có điều kiện sẽ ra 5 chap một tuần, cảm ơn đã lắng nghe *

Đến nhà hàng Habery, khu nhà hàng Ý cổ điển của Trùng Khánh, phong cách âm hưởng kết hợp giữa Trung Hoa với các nước Đông Nam Á

Mọi người ngồi vào bàn ăn thịnh soạn, được sắp xếp thế này: Khả Nhi, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Mộc Miên

Trên bàn bày biện bao nhiêu sơn hào hải vị, nhìn khá bắt mắt, cơ mà ... toàn hải sản

- Chú ơi - Khả Nhi kêu chú phục vụ đến - cho cháu một phần bít tết nhé

- Vâng - rồi một lúc sau, phục vụ đem món của cô tới

Vương Tuấn Khải thấy khó hiểu, liền đá chân Vương Nguyên một cái. Nhóc Vương Nguyên như hiểu ý cậu, vội lên tiếng

- Sao chị Khả Nhi không ăn món này? - Vương Nguyên đẩy dĩa tôm hùm đến

- Chị không ăn được hải sản - cô lắc đầu

- Nhà giàu mà không ăn được hản sản á? Uổng thế? Vậy chị không uống được gì?

- Sữa, chị bị dị ứng với hai thứ đó

- Vậy có nghĩa chị không uống sữa á? Hèn chi nhìn chị gầy thế?

- Cao hơn em được rồi - Vương Tuấn Khải lẻo mép chen vào cuộc đối thoại giữa hai người. nhưng cậu nói cũng đúng, Khả Nhi dường như cao hơn Vương Nguyên một tí

- Anh giỏi lắm - Vương Nguyên tức giận lườm xéo cậu một cái - chỉ lo bênh vực chị dâu tương lai

Cả đám im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ ưn phần thức ăn của minh

“ Mình nói gì không đúng sao? “ - Vương Nguyên nghĩ thầm

Khả Nhi ngồi đối diện Vương Tuấn Khải làm cậu không muốn nhìn cô cũng khó, cứ mở mắt lại thấy cô trước mặt. Còn Hoàng Khả Nhi? Dĩa bít tết ăn cũng chả được mấy miếng. Cô rất kén ăn, ăn như mèo, được vài miếng đã buông đũa, đến dĩa thịt tí ti kia cũng xử không hết

- Cậu ăn gì như mèo vậy? - Mộc Miên thắc mắc

- Cậu giống mẹ tớ thế? Hở tí là so sánh với mèo - Cô liếc Mộc Miên - hai người hợp nhau đấy

Nhắc tới hợp nhau, Mộc Miên lại thấy mình có công với chuyện Khả Nhi đi chơi

.

.

.

Xử lí xong việc ăn, mọi người đến khu trung tâm mua một số đồ ăn cho việc đi chơi, rồi Mộc Miên lại đề xuất ý kiến cho Khả Nhi

- Khả Nhi này, cùng đi lên khu mua sắm một lát, chúng ta chọn đồ cho cậu, để dành đi chơi với đi qua bên đó luôn

- Không cần đâu - Khả Nhi lắc đầu

- Cần chứ? Chị qua bên đó không ai ân cần như tụi em nữa đâu - Vương Nguyên đẩy cô lên khu mua sắm

- Em ấy cũng biết à? - Mộc Miên quay sang cô thì thầm

- Tớ lỡ miệng - cô đáp lại rồi cười với mọi người - được, vậy đi

Vương Tuấn Khải nghe càng không hiểu, rốt cuộc cô định đi đâu, nhưng cậu không muốn hỏi, cậu đang trong tình trạng đóng băng làm một mỹ nam an tĩnh mà, chỉ lặng lẽ theo sau mọi người

Khả Nhi đưa cho Vương Nguyên 1 cái thẻ tín dụng dự bị của cô, nói là đi chọn đồ giúp cô, bộ nào ưng cứ lấy, nghe nói xong Vương Nguyên cười vài cái rồi chạy mất tiêu luôn. Khả Nhi cùng hai người kia vào khu lưu niệm

- Cái này hợp nha, lấy đi - Mộc Miên chỉ vào mấy cái mũ lưỡi trai cá tính và những chiếc mũ xoáy trong khá yêu kiều

- Được , được, lấy hết đi - Cô lắc đầu

Mộc Miên ra dáng tiểu thư còn hơn cả Khả Nhi, cô chọn mũ, rồi lại chọn giày, rồi lại chọn dây chuyền, toàn những thứ hàng hiệu, Khả Nhi chỉ biết làm một việc trong suốt thời gian đó: gật đầu

- Cậu sắp đi rồi, tớ phải mua một món quà chứ nhỉ? - Mộc Miên chợt nhớ, liền chọn cho cô chiếc dây chuyền có mặt ngôi sao sáng lấp lánh - đeo thử nào

Khả Nhi lắc đầu đeo vào, nhìn hợp thiệt đó

- Quyết định vậy đi, phục vụ, tính riêng cái đó nhé - Mộc Miên này cũng thuộc dạng dân chơi gớm

Khả Nhi ngó nghiêng xung quanh, thấy Vương Tuấn Khải bước đến

- Tặng cậu, coi như quà ... - Tuấn Khải ngân dài - tôi không biết họ đang nói về việc gì mà lại tặng quà, nên cậu cứ nhận đi

- Cảm ơn - cô cười , rồi mở hộp quà ra, chiếc lắc tay được xen những con cua đang nhảy múa bằng vàng, Vương Tuấn Khải cũng thật là có mắt chọn

- Xong rồi - Vương Nguyên chạy ra - em cũng có quà lưu niệm - rồi nhóc Nguyên đưa cho cô chiếc nhẫn cỏ bốn lá - đeo chiếc nhẫn này phải nhớ em đó nha

- Bảo bối này - cô cười - chị sẽ rất nhớ em đó, mà đồ chị biểu em mua đâu?

- Em kêu họ đem về trước rồi

- Ừm, vậy chúng ta về thôi

Rồi mọi người về nhà, trên đường đi, mắt Khả Nhi cứ trân trân hướng về phía chiếc lắc tay của Tuấn Khải tặng làm Mộc Miên chú ý

- Có quà của thần tượng đồ đồ ha

- ... - Khả Nhi cười thầm trong lòng

Vương Tuấn Khải nghe thấy câu nói tự nhiên lòng cậu liền thấy có gì đó ấm áp xen vào
Bình Luận (0)
Comment