[Fanfic] Tfboys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Chương 17

Đứng trên sân thượng trường nhìn xuống dưới sân trường. Dòng học sinh tấp lập đi qua lại, nhóm thì ngồi trên ghế đá trò chuyện xôn xao. Tháng 9 ở thành phố Trùng Khánh đã bắt đầu vào thu thời tiết hơi se lạnh người ngươif mặc trên mình chiếc áo phông dài tay nhiều phong cách và màu sắc khác nhau.

Vương Nguyên đưa chiếc điện thoại nhìn dòng chữ nó nhắn cho cậu, nó nói hôm nay sẽ trả lời cậu. Cậu vô cùng hồi hộp không biết nó trả lời thế nào nữa. Đột nhiên cánh cửa mở ra thu hút sự chú ý của cậu. Nó tới rồi!

- Nhị Nguyên/ Tiểu Thiên cậu làm gì ở đây?- Không phải là nó mà là Thiên Tỉ? Chuyện gì sảy ra ở đây vậy?

Thiên Tỉ kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Nguyên nhìn cậu cũng ngạc nhiên không kém. Rõ dàng nó nhắn cho cậu kêu cậu lên sân thượng để biết câu trả lời sao lại là Vương Nguyên?

- Lam Lam bảo tớ lên!- Đồng thanh.

Cánh cửa mở ra lần nữa thu hút cả hai người. Người mở cửa không phải là nó mà là... Tuấn Khải?

Tuấn Khải buông tay khỏi núm vặn ngạc nhiên nhìn hai cậu em đang ngơ ngác nhìn mình. Sao lại như vậy chứ? Nó kêu cậu lên để biết câu trả lời tại sao lại có họ?

- Các em làm gì trên này?- Tuấn Khải chậm rãi bước tới chỗ hai người đứng thành hình tam giác.

- Là em kêu lên!- Cả ba nhìn ra phía cửa thấy nó đứng ở đó. Nó mỉm cười đi tới chỗ ba người ngước nhìn từng biểu cảm của cả ba. Nó nghĩ kĩ rồi, nó không muốn làm thương tổn ai cả cho dù là TFBoys là những cậu bé không ngừng lỗ lực tiến lên phía trước không gì làm gục ngã nhưng họ cũng là con người. Họ có trái tim, một trái tim nhỏ bé và mong manh trong chuyện tình cảm - ai cũng vậy:-“Em sẽ trả lời ba anh!”

Như hiểu ra điều gì cả ba cùng nhìn nhau. Cả ba cùng tỏ tình với nó ư? Vậy nó sẽ nhận lời ai? Không ai nói với ai một lời cả ba cùng nhìn ra ba phía khác nhau mà tránh mặt nhau. Họ là một nhóm, họ không muốn làm nhau tổn thương nhưng biết làm sao khi tình cảm lại cùng trao cho một cô gái?

- Em không biết em hâm mộ ai trong ba anh, càng không biết em thích ai cả. Đối với em cả ba đều quan trọng với em và em không muốn làm tổn thương các anh. Có thể nói em đều thích cả ba anh nhưng không biết nhận lời ai và từ chối ai!

- Em nhận lời ai cũng được... Bọn anh tôn trọng quyết định của em!- Vẫn gia dáng nhóm trưởng, Tuấn Khải ngước nhìn nó mà nhe răng khểnh cười. Tuy cậu cười như vậy nhưng lòng cậu rất rối bời. Nó chọn cậu vậy còn hai người họ? Họ sẽ ra sao? Nếu nó chọn một trong người họ vậy cậu sẽ thế nào?

Vương Nguyên, Thiên Tỉ nhìn Đại Ca rồi nhìn nó gật gật trong lòng cũng có suy nghĩ tương đương giống đội trưởng.

- Em cũng không biết nhận lời ai, vì em thích cả ba. Em cũng suy nghĩ nhiều rồi và cũng có kế hoạch cho chuyện này để không ai phải buồn cả. Các anh thấy sao khi em nhận lời cả ba?- Tham lam quá phải không? Nhưng nó hết cách rồi!

- Nhận lời cả ba?- Đồng thanh.

- Đúng! Chúng ta sẽ thoả thuận 100 ngày cho mối tình đầu. Em sẽ làm bạn gái các anh trong 100 ngày cộng cả ba là 300 ngày. Sau khi kết thúc chúng ta sẽ tính tiếp, các anh thấy sao?

- Cũng được!- Miễn cưỡng gật đầu chứ ba cậu cũng hết cách rồi, dùng cách này sẽ không khiến ai phải đau không ai phải buồn cả.

- Ai trước?

- Kéo búa bao!- Vương Nguyên dơ nắm đấm.

Ván thứ nhất: Vương Nguyên ra kéo, hai người kia ra búa => Vương Nguyên loại (3)

Ván thứ hai: Tuấn Khải ra kéo, Thiên Tỉ ra bao => Thiên Tỉ loại (2)

Dù không muốn nhưng Thiên Tỉ và Vương Nguyên lại vui vẻ chúc mừng hai người họ còn cả những lời đe doạ đáng yêu nữa.

- Anh không canh trừng bạn gái anh là em cướp!- Vương Nguyên dơ lắm đấm trợn mắt đe doạ Đại Ca.

- Có ngày em bắt cóc!- Thiên Tỉ cười cười lộ hai má núm cực xinh.

Tuấn Khải mọc ba vạch đen chảy dài trên chán. Hai người kia có chúc cậu một câu nào không vậy? Cậu kéo nó ra sau lưng phồng má nhìn mà muốn bép cho cái vì quá ư là dễ thương:-“Anh cấm!”

Trên sân thượng tràn ngập tiếng cười của bốn người. Như vậy sẽ không phải làm ai đau đúng không nào? Nhưng tác giả sẽ bật mí cho các độc giả biết một việc. Không phải sẽ suôn sẻ như vậy đâu, sẽ có một người phải đau khổ trong quãng thời gian sắp tới.

[][][Trung cư - TFBoys][][]

Ngồi trên bàn làm bài tập, Thiên Tỉ bất trợt quay sang Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng đang làm bài tập ở trên giường kia.

- Tiểu Khải! Chúc anh có 100 ngày vui vẻ!

Hai người đang làm bài tập trên giường kia liền ngưng hoạt động cùng ngồi dậy nhìn Thiên Tỉ tuy cúi đầu nhìn vào bài tập nhưng tay không hề viết một chút nào.

- Cảm ơn em!

- Anh không được cướp nụ hôn đầu của người ta đấy nhé?- Vương Nguyên bây giờ ưa bạo lực thì phải? Động chút lại dơ nắm đấm doạ người ta.

- Sao anh phải nghe em?- Tuấn Khải bĩu môi. Nhưng thực ra trong đầu cậu cũng không có ý định đó... À có đấy! Nhưng cậu vẫn chưa rõ nó có thích cậu hay không? Thôi thì nó cho thì cậu nhận! =')))))

- Nếu anh không nghe là em cho ăn đập!- Không mình Nguyên Nhi mà còn cả Thiên Tổng cũng bắt đầu ưa bạo lực rồi.

- Cả cậu nữa ý!- Vương Nguyên chuyển đối tượng sang Thiên Tỉ.

- Còn em thì sao?- Tuấn Khải lại tập trung vào bài tập vừa làm vừa le lưỡi nhìn dễ thương muốn chớt.

- Em.... Sẽ cướp!

- Vậy sao?- Thiên Tỉ thu dọn sách vở lại soạn tập cho vào cặp. Cái đầu gật gật khiến Nguyên Nhi nhìn vào mà bất an.

Bên cạnh Tuấn Khải cũng đang dọn tập thậm trí còn dọn (hộ) Vương Nguyên làm cậu càng bất an hơn. Xong xuôi đâu đó Tuấn Khải nhảy đè lên Vương Nguyên tội nghiệp à! Còn Thiên Tổng nữa.

- Vậy bước qua xác bọn này đi nhé!

Vương Nguyên dãy nảy lên khi hai người nào đó cù nét cậu, chăn chiếu bị cậu đạp cho rơi hết xuống đất. Cái giường tội nghiệp đang khóc than đây nè! Nó bị ba mĩ làm cho muốn sập luôn. Tiếng cười tiếng hét tràn ngập cả căn nhà vô cùng vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment