Fires Of Winter

Chương 45

Trans & edit: kogetsu

ANSELM and Hugh quay về từ phương Bắc, nhưng Garrick tiếp tục ra đi mà không ngừng lại. Brenna có đủ lý do để tin rằng anh sẽ không trở về nhà mùa đông này. Cô có thể an lòng mà sinh con.

Heloise đã đoán chính xác phản ứng của Anselm: ông từ chối mang Brenna về nhà. Ông ta trực tiếp đến nói với cô, mang theo Heloise để phiên dịch. Cuộc gặp gỡ diễn ra không mấy tốt đẹp, vì Brenna tỏ ra cay đắng khi phải trải qua thêm một năm nữa ở mảnh đất này. Dù vậy, Alselm vẫn rất ở trong tâm trạng đầy hồ hởi sau khi gặp đứa cháu trai đầu tiên, và biết tin ổng sẽ sớm có một đứa nữa.

Ông yêu cầu Brenna trở về dinh thự của mình. Cô bướng bỉnh từ chối, khó chịu trước đề nghị đó.

“Đây là vì tốt cho cháu mà,” Heloise giải thích. “ Cháu không thể tiếp tục ở lại đây một mình được.”

“ Tôi có thể và tôi sẽ!” Brenna nóng nãy nói. “ Chẳng có gì thay đổi cả. Tôi sẽ không bao giờ lệ thuộc vào bất cứ ai thêm một lần nữa!”

“Cháu phải xem lại, Brenna. Bụng cháu sẽ ngày càng to ra và ngày càng vụng về hơn. Cháu không thể cứ giống như lúc trước được.”

“Không!”

“ Chỉ lần này, hãy đặt lòng kiêu hãnh của cháu qua một bên, cô gái. Cháu phải lo nghĩ cho đứa trẻ, cháu đâu còn một mình nữa.”

“Ah, con bé vẫn cứ cứng đầu như thế,” Anselm cáu kỉnh. “Dù gì thì con bé cũng không hạnh phúc với thứ đó đâu. Giá mà đứa con trai đầu heo của ta không quá cứng đầu cứng cổ, thì sẽ không có vấn đề này!”

Heloise lúng túng hắng giọng. “ Cháu thấy lý do chưa, Brenna?”

“ Tôi sẽ ở lại đây, thưa bà, và tôi sẽ tự xoay sở. Thân hình dù có to lên thì cũng không ngăn được việc kiếm thức ăn. Mục đích của tôi vẫn không thay đổi. Tôi sẽ không ngu ngốc và ngạo mạn nữa, nhưng những cánh rừng rất gần đây và các trò săn bắn rất phong phú. Tôi sẽ nhặt các cành cây thay vì chặt đốn cây rừng. Tôi sẽ không để xảy ra chuyện làm hại đến con tôi đâu.”

“Không phải là chúng ta nghĩ con không thể tự mình xoay sở được, Brenna à,” Heloise nói. “ Chúng ta biết con có thể. Nhưng tai nạn có thể xảy ra.”

“Tôi sẽ cẩn thận.”

Người phụ nữ lớn tuổi thở dài. “ Nếu con không muốn sống cùng chúng ta. Ít nhất thì con phải đồng ý có ai đó ở lại đây với con chứ? Cô của con nói con sẽ quyết định thế này, và hỏi nếu bà ấy có thể đến đây sống với con. Nếu con cũng đồng ý, thì ta sẽ không phải lo lắng nhiều cho con.”

Brenna không trả lời ngay lập tức. Có thể sống với cô như lúc trước thật tuyệt vời. Có người để chia sẻ những kinh nghiệm mới với cô, khi đứa trẻ đạp hay khi những vết rạn xuất hiện trên làn da cô, một người cô yêu và có thể tâm sự.

“ Các người có thể trả tự do cho cô tôi không?”

“Brenna, con đang vô lý.”

“Có thể không?”

Heloise quay sang chồng bà. “ Brenna sẽ đồng ý cho Linnet ở lại đây nếu ngài cũng trả quyền tự do cho bà ấy.”

“Không! Không bao giờ!”

“Chuyện gì quan trọng hơn ở đây hả?” Heloise nói, lần đầu tiên mất bình tĩnh. “ Brenna có thể chết ở đây một mình, đứa trẻ có thể chết! Cô bé không nói lý lẽ, nhưng chúng ta phải.!”

“Thánh thần ơi!” Anselm quát ầm ỉ. “ Cuộc sống của chúng ta thật bình yên trước khi ta mang cô gái này về đây!”

“Sao nào?”

“Làm điều mà bà cho là tốt nhất, thưa bà. Bất cứ chuyện gì cần thiết để cô gái này được chăm sóc mặc dù cô ta hết sức điên rồ.”

“Ngày mai Linnet sẽ đến, Brenna – như là một phụ nữ tự do. Ta cũng sẽ phái một người đàn bà khỏe mạnh để giúp những công việc nặng nhọc khác. Con không thể trông chờ cô của con bửa củi hay xách nước ở độ tuổi của bà ấy.”

Brenna mỉm cười. “ Thật tốt quá, thưa bà. Nhưng tôi vẫn sẽ trả tiền thuê ngôi nhà. Tôi sẽ không sống ở đây bằng sự bố thí đâu.”

“Con là cô gái ngang ngạnh nhất mà ta từng gặp, Brenna. Giờ thì ta có thể hình dung, gần đến ngày sinh sản, con đang ở trong rừng săn thỏ! Con sẽ là người gây chuyện chấn động nhất ở vùng đất này.”

Brenna phá lên cười, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài. “ Tôi luôn là người gây ra chuyện bê bối trong cả cuộc đời mình, thưa bà.”

Brenna mong đợi ngày mà mọi chuyện kết thúc và cô có thể ôm con mình trong vòng tay. Cô muốn một đứa bé gái, một cô gái bé nhỏ mà cô chưa từng là, với mái tóc đen nhánh và đôi mắt xám. Cô không muốn nhìn thấy bất cứ đặc điểm nào của Garrick trong đứa bé. Cuộc đời đã đủ tàn nhẫn rồi, và cô không cấn nếm trải thêm bất cứ sự thất vọng nào nữa.

Vào cuối hè, ngày trôi qua nhanh hơn, nhưng vẫn chưa đủ nhanh như mong đợi của Brenna, người hiện giờ trở nên to kềnh càng. Cô vẫn săn bắn trong rừng, nhưng không thường xuyên, hai lần một tuần, mỗi tuần, cô tìm thịt tươi và cá tươi ở trước cửa, nhưng cô không thể đơn giản là quẳng chúng đi. Một con bò đã đi gặm cỏ ở phía sau nhà, và những khi Brenna rãnh rỗi, cô giúp Linnet và Elaine, cô hầu gái Heloise phái đến, làm bơ và phó mát từ sữa tươi. Brenna thích thú những lúc cùng làm việc, nhưng khi nào Garrick xuất hiện trong suy nghĩ của cô, cô cần được một mình, gánh chịu những nỗi đau đớn trong riêng tư.

Vào một ngày nọ, Brenna đi săn bắn, mặc dù không cần thiết. Cô bước vào sâu trong rừng, mãi suy nghĩ khiến cô không nhận thấy mình đã đi rất xa. Khi mà cuối cùng cô chú ý thấy cảnh vật xung quanh, cô thấy hoàn toàn xa lạ. Cô bắt đầu theo lối cũ quay về.

Sau khi đi một đoạn ngắn, Brenna cảm thấy nghi ngờ có ai đang quan sát mình. Cô không thể rũ bỏ cảm giác đó, mặc dù sau khi nhìn xung quanh xem có ai không và không thấy gì cả. Cô tiếp tục bước nhanh.

Rồi cô thấy một người cưỡi ngựa, trùm áo choàng kín hết trong khí hậu ấm áp hiện nay, sụp mũ trùm đầu nên Brenna không thể biết đó là ai. Người đó ngồi trên một con ngựa to, cách cô không quá mười lăm feet. Một nỗi sợ hãi không lý giải được khiến tay Brenna đổ mồ hôi. Cô nâng cung tên lên, rồi di chuyển cẩn trọng như thể cô không hề bị quấy nhiễu. Cô bắt đầu thả lỏng khi khoảng cách giữa hai người xa dần cho đến khi cô nghe tiếng ngựa phi về hướng mình từ phía sau.

Brenna nhảy phắt sang bên vừa đúng lúc để tránh đường chạy khỏi con ngựa hung hãn. Nó phóng qua, suýt chút nữa lao vào cô. Brenna không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Người cưỡi ngựa đó cố giết cô! Khi cô thấy hắn đang quay ngựa lại và hướng vào cô lần nữa, cô bắt đầu chạy. Cô quá vụng về để có thể chạy nhanh, và âm thanh con ngựa đang đến gần càng lúc càng lớn hơn. Cô quay lại giương vũ khí lên, nhưng cô đã chờ đợi quá lâu, và con ngựa đang chồm lên cô.

Cô bị đập trực tiếp vào vai và cú va chạm khiến cô té đập xuống đất, dù cô có thể chống đỡ cú ngã. Cô nằm đó thở nặng nề và cảm thấy không bị thương gì cả. Sau một vài giây, sự thôi thúc mạnh mẽ được an toàn quay trở lại. Tuy nhiên, khi cô cố ngồi dậy, đau đớn xuyên qua thắt lưng cô, làm cô thét lên từ tận sâu thẳm . Khi đó cô nghe một giọng cười man rợ, tiếng cười của một người phụ nữ, và âm thanh của con ngựa chạy ra xa dần.

Cơn đau lại ập đến lần nữa, khiến cô lại thét lên, không thể ngừng lại được. Khi cô nằm đó cảm thấy đám mây mù bất tỉnh đang đến gần, cô chỉ có thể nghĩ đến một điều. Con của cô đang muốn sinh ra, nhưng còn quá sớm, thật sự là quá sớm.

Brenna khẽ mở mắt. Dưới những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá, cô thấy Garrick, mái tóc dài của anh dài hơn lúc trước, hàm râu không cạo che phủ gương mặt anh. Tại sao anh lại có vẻ mặt như thế trong giấc mơ của cô trong khi cô chưa từng nhìn anh như thế này khi trước? Anh đang ôm cô – không, anh đang mang cô đến đâu đó. Cô muốn nhanh chóng tỉnh lại, thậm chí là giấc mơ về Garrick cũng khiến cô đau đớn. Nhưng đây là một nỗi đau khác, nỗi đau đớn âm ỉ dai dẳng.

“Đi đi, Garrick,” Brenna thì thầm. “ Anh đang làm đau tôi.”

“Yên nào,” anh đáp.

Garrick muốn cô phải chịu đựng. Anh sẽ săn đuổi những giấc mơ của cô mãi mãi chỉ để khiến cho cô chịu đựng. Chúa thương yêu, cơn đau là sự thật! Cô thét lên, âm thanh dường như không phải của cô. Rồi giấc mơ kết thúc.

“Đầu tiên là sốt, rồi sau đó là gần chết vì lạnh và đói, và giờ thì thế này! Con bé có thể đối mặt với sự sống và cái chết đến bao nhiêu lần nữa đây?”

“Vấn đề là không phải bao nhiêu lần, mà là cô ta có thể sống sót lần này,”

Brenna nghe những âm thanh thì thầm khe khẽ ở gần mình. Đầu tiên là Cô của mình, sau đó là Heloise. Giờ thì cô đang nghe một giọng nói khác, trầm thấp đầy nam tính, vang lên từ xa xăm.

“Đứa trẻ sẽ sinh ra ở đâu?”

“Ai vậy?” Brenna yếu ớt hỏi.

Linnet đến bên cạnh cô và vuốt đám tóc ra khỏi mặt cô. Trông cô thật xanh xao, và già đi trước tuổi.

“Đừng phí sức với những câu hỏi, Brenna. Đây, uống cái này.”

Linnet đặt một cốc rượu vào môi cô và cô hớp lấy nó. Brenna nhìn chằm chằm vào cô mình bằng sự cảnh giác báo động, cảm thấy cơn đâu xuyên khắp cơ thể.

“Mọi người đang nói về con hả? Con đang chết phải không?”

“Đừng như vậy, Brenna, con phải nghỉ ngơi.”

“Phải không?”

“Chúng ta cầu mong là không.” Heloise đi đến. “ Nhưng con đang chảy máu, Brenna, và- và-”

“Và con tôi đang chào đời, quá sớm,” Brenna kết thúc cho bà, và làn sóng sợ hãi ập đến khiến cô sởn gai ốc. “ Nó sẽ sống chứ?”

“Chúng ta không biết. Những đứa trẻ ra đời sớm, chỉ -”

“ Nói tiếp đi.”

“Chúng quá nhỏ - quá yếu ớt.”

“Con của tôi sẽ sống! Có thể nó sinh ra yếu ớt, nhưng tôi sẽ khiến nó mạnh mẽ.”

“Dĩ nhiên là con sẽ, Brenna,” Heloise nói trấn an cô. “ Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi.”

“Các người không tin tôi!” Brenna trở nên giận dữ và cố ngồi dậy. “ Tôi sẽ-”

Cô không thể nói hết và té ngã xuống giường. Những con dao cùn cũ kỹ dường như xâu xé bên trong cô. Cô nhắm mắt để chiến đấu với cơn đau, nhưng không trước khi cô nhìn thấy cảnh vật quanh mình. Khi cơn đau giảm xuống, cô trừng mắt nhìn hai người phụ nữ với vẻ buộc tội.

“Tại sao các người lại mang tôi đến đây, đến nhà của hắn ta chứ? Tại sao?”

“Chúng ta không mang con đến đây, Brenna.”

“Vậy thì ai?”

“Người đó tìm thấy con trong rừng. Mang con đến đây gần hơn là về nhà con.”

Vào lúc đó Uda, người đã giúp Cordelia sinh con, bước vào trong phòng và ngay lập tức bắt đầu chú ý vào Brenna. “ Không tốt rồi,” bà lục cục bằng tiếng địa phương. “ máu không chảy nhiều, nhưng đáng lẽ là không có.”

Brenna hoàn toàn mặc kệ bà ta. “ Ai tìm thấy tôi?” cô hỏi Heloise. “ Người đó có thấy người đàn bà đã cố giết tôi không? Tôi biết đó là đàn bà. Tôi nghe ả cười.”

“Có ai cố giết con à?”

“Một người đàn bà. Ả ta cưỡi một con ngựa đen to lớn chạy vào tôi và khiến tôi té xuống đất.”

“Không ai muốn hại con, Brenna. Chắc là con tưởng tưởng ra rồi. Đau đớn quá độ có thể khiến con nghĩ đến những điều không tồn tại.”

“Cơn đau không bắt đầu cho đến sau khi tôi té ngã!”

“Nhưng Garrick nói không ai ở quanh đó khi nó tìm thấy con,” Heloise nói.

Brenna tái nhợt khi cô nhớ đến giấc mơ ngắn ngủi thấy anh mang cô đi. “ Garrick trở lại?”

“Con ta trở lại một tuần trước rồi.”

Tất cả những nỗi sợ hãi trở lại còn hơn trước gấp bội. “ Các người phải đưa tôi về nhà. Tôi sẽ không sinh con ở đây đâu!”

“Chúng ta không thể di chuyển con.”

“Vậy thì các người phải thề rằng sẽ không để hắn ta đến gần con tôi!” Brenna thét lên.

“Đừng ngốc nghếch thế, Brenna!” Heloise sắc sảo nói. “ Garrick muốn đứa bé sống cũng nhiều như con.”

“Các người nói dối!”

Nhưng sau đó cô bị tóm lấy, bị xé toang bởi một cơn đau dữ dội kinh khủng hơn trước, và không còn thời gian để cầm cự khi áp lực tăng lên và yêu cầu tất cả sức lực của cô để đẩy em bé xuống. Và lần nữa, mau chóng, cô cảm thấy nhu cầu phải rặn mạnh bằng tất cả khả năng.

Garrick đứng trước cánh cửa phòng mở toang của mình, cảm thấy vô vọng hơn bất cứ lúc nào trong cuộc đời. Anh đã nghe tất cả những điều Brenna đã nói, và nỗi sợ hãi của cô cắt xé anh như lưỡi dao sắc bén. Tuy nhiên, anh không thể trách lỗi cô khi nghĩ về anh như một kẻ tàn nhẫn. Anh có từng khiến cho cô nghĩ anh không phải như thế bao giờ đâu?

Tiếng thét kinh hoàng của Brenna khiến anh run rẩy từ tận sâu trong linh hồn. Nghĩ đến việc anh đã muốn đi xa thật xa khỏi Brenna, căng buồm đến miền Viễn Đông và không bao giờ gặp lại cô nữa. Anh chỉ đi xa đến Birka trước khi sẵn sang quay lại. Anh cho là Brenna đã về với người của mình, và anh về nhà chỉ đơn giản là để báo cho cho cha anh biết rằng anh sắp mang cô trở lại, rằng anh cuối cùng đã quyết định là anh không thể sống thiếu cô, bất kể cô cảm thấy thế nào về anh.

Anh rất vui sướng khi biết tin cô vẫn còn ở đây, và lý do ở lại của cô khiến anh kinh ngạc. Dù anh không thể đến gần cô, lo sợ sẽ khiến cô đau lòng, mỗi ngày anh đều cưỡi ngựa đi qua khu rừng gần nhà cô, hy vọng được nhìn thấy cô. Và hôm nay, được nghe tiếng thét kinh hoàng của cô, rồi tìm thấy cô bất tỉnh – anh gần như bị hủy hoại vì sợ hãi.

“Đứa bé trai,” Uda nói, và nắm chân giữ đứa bé trong không khí.

Garrick nhìn trong kinh hoàng, đôi mắt dán chặt lên đứa bé nhỏ xíu. Uda lắc đứa trẻ, rồi lắn một lần nữa. Garrick nín thở, chờ đợi một vài dấu hiệu của sự sống.

“Tôi xin lỗi,” Uda nói. “ Đứa bé chết rồi.”

“Không!” Garrick gầm lên và bước vào phòng. Anh bế con trai mình trong đôi tay to lớn, rồi vô vọng nhìn vào Uda. “ Nó không thể chết. Cô ấy sẽ nói ta giết đứa bé.”

“Đứa bé không thể thở. Chuyện này xảy ra cho nhiều đứa bé. Chúng ta không thể làm gì cả.”

Garrick nhìn xuống đứa trẻ sơ sinh bất động trong hai tay. “ Con phải sống! Con phải thở!”

Heloise bước đến bên anh, đôi mắt đầy nước. “Garrick, thôi con. Con chỉ tra tấn bản than mình thôi.”

Anh không nghe tiếng mẹ mình. Bên trong anh gần như bị xé làm đôi, nhận thức được là không khí di động trong lồng ngực anh không hề đến với con anh. Anh nhìn nhìn chăm chú vào lồng ngực nhỏ bé, sẵn sang khiến không khí lấp đầy trong ngực. Không hề suy nghĩ, anh thổi hơi thở của mình vào miệng đứa bé.

"Aiee!" Uda thét chói tai. “Ngài ấy đang làm gì vậy?” Bà khỏi phòng gào thét. “Ngài ấy điên rồi!”

Sự nổ lực trong tuyệt vọng của Garrick khi anh thổi hơi thở của cuộc sống vào con trai mình cũng không có gì xuất hiện. Nhưng anh đã vượt ra ngoài khả năng suy nghĩ và thử lại lần nữa, lần này bao phủ cả miệng và mũi đứa bé để không khí không thể thoát ra khỏi đứa bé. Lồng ngực nhỏ bé được lấp đầy, rồi đứa bé sơ sinh tự hớp lấy không khí và bật ra tiếng khóc vang vọng khắp ngôi nhà.

“Tạ ơn Chúa, đúng là phép lạ!” Linnet khóc, và quỳ sụp xuống để cảm tạ.

“Đúng là phép lạ, Garrick,” Heloise nhẹ nhàng nói. “ Nhưng một phần là do con mang đến. Con trao tặng cuộc sống cho con trai mình.”

Anh để bà bế đứa bé đang gào khóc. Phép lạ hay không, anh quá nhẹ nhõm đến nỗi không thốt nên lời. Anh cảm thấy niềm tự hào tràn ngập, như thể đây là thành tựu lớn nhất của cuộc đời mình, và không gì có thể sánh với chuyện này.

“Ta không cần phải hỏi con có chấp nhận đứa trẻ này không,” Heloise nói khi bà bao bọc đứa trẻ trong tấm phủ và đặt nó trước chân Garrick trong nghi thức chào đón đứa trẻ mới sinh.

Anh cúi xuống và giữ đứa trẻ trên đầu gối mình, rồi rưới nước lên bé từ chiếc ly Heloise mang đến. Anh đã nhìn thấy cha mình làm cho em gái, và anh biết chuyện tương tự cũng được làm cho mình và Hugh.

“Đứa bé sẽ được gọi là Selig, Thần Thánh.”

“Tên rất hay, và chắc chắn là đứa bé được chúc lành,” Heloise nhấn mạnh đầy tự hào, và bế lấy đứa bé.

“ Giờ thì xuống dưới và nói với cha con rằng ông ấy có thêm một đứa cháu trai. Ông ấy sẽ vui mừng và tự hào cũng nhiều như con vậy.”

Garrick không bước đến cửa; thay vào đó anh chậm rãi bước đến giường mình. Đôi mắt Brenna nhắm chặt. Anh nhìn thắc mắc với Linnet.

“Con bé ngất đi khi đứa trẻ được sinh ra,” bà nói khi lau đi những giọt mồ hôi trên trán Brenna. “Con bé không biết ngài đã chiến đấu để cứu đứa bé, nhưng tôi sẽ kễ với nó.”

Nhưng liệu cô có tin không? Garrick lo lắng. “ Ta biết cô ấy bị mất quá nhiều máu. Cô ấy sẽ sống chứ?”

“Máu đã ngừng chảy. Con bé sẽ suy yếu, cũng như đứa trẻ. Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện là cả hai sẽ nhanh chóng khỏe lại.”

“Đừng lo lắng, Garrick,” Heloise nói từ phía bên kia căn phòng khi bà đang tắm Selig trong nước ấm, mặc kệ tiếng khóc chống đối. “ Tất cả những chuyện con làm không hề vô ích. Cả đứa bé và mẹ sẽ sống.”
Bình Luận (0)
Comment