Fog [Điện Cạnh]

Chương 126

FOG [ Điện Cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương: 126
Beta: Sunny

Chu Hoả phát biểu cảm tưởng của quản lý xong, quay ra nói với anh quay phim, "Lại đây, quay điện thoại của tôi."
Anh quay phim không hiểu ra sao, nhưng vẫn theo lời đi đến gần.
Chu Hoả tiện tay mở twitter, để camera quay cận cảnh, làm mới bài viết, lại quay sang hỏi anh quay phim, "Quay được thời gian trên twitter không?"
Anh quay phim vẫn mịt mờ, thành thật nói, "Quay được."
"Thời gian trên phần mềm xã hội không thể làm giả." Làm những việc này Chu Hoả không dại ra như thảo luận thể chế thi đấu với Thời Lạc, Chu Hoả đặt điện thoại lên bàn, trật tự nghiêm chỉnh, logic rõ ràng, "Đây mới chỉ qua hai tiếng sau khi chúng ta rút thăm tứ kết, đúng không?"
Anh quay phim lần thứ hai gật đầu.
Chu Hoả lại nói, "Quay cả mọi người trong phòng nữa, mỗi người một cảnh đặc tả."
Anh quay phim bối rối không hiểu ra sao, nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh Chu, tuyển thủ còn chưa trang điểm nữa, đầu cũng chưa gội..."
Từ trước đến giờ Chu Hoả kinh doanh chiến đội rất chú trọng hình tượng bên ngoài của tuyển thủ, ngày thường ở căn cứ, chỉ cần hình tượng tuyển thủ không đẹp, Chu Hoả không cho bất cứ nhân viên nào quay chụp bọn họ, mà bây giờ lại chủ động nói, "Quay cho tôi."
Anh trai quay phim điều chỉnh ống kính, lần lượt quay Dư Thúy, Thời Lạc, Thần Hỏa, Puppy, lão Kiều...Sau đó chuyển về lại hướng Chu Hoả.
"Thời gian địa điểm làm chứng, đây chính là tình trạng của câu lạc bộ chúng tôi sau khi vừa rút thăm xong." Chu Hỏa bình tĩnh nói, "Tôi không biết lúc mọi người xem được đoạn video này là khi nào, cũng không biết lúc đó chúng tôi thắng hay thua, có lẽ không thể bước qua được vòng tứ kết này, nhưng tôi muốn ghi lại làm bằng chứng, cho mọi người biết rằng, toàn thể nhân viên câu lạc bộ chúng tôi đây, không một ai sợ chiến."
"Đối với đội đối thủ vòng tứ kết năm nay, chúng tôi quả thật hơi bất ngờ, nhưng đội chúng tôi không sợ hãi, không lo lắng, cũng không hề bối rối, thậm chí các tuyển thủ còn rất phấn khích, rất hài lòng với kết quả rút thăm này."
"Nếu chiến thắng tứ kết, đó là tuyển thủ đội chúng tôi trâu bò."
"Nếu tứ kết thua...Xin chiến đội nào đó tìm hiểu một chút, thao tác loè loẹt lúc trước của mấy người không dọa được chúng tôi, trận thi đấu này là chúng tôi mong chờ đã lâu, cũng xin một số bình phun tìm hiểu một chút, toàn bộ tuyển thủ của chúng tôi chưa từng sợ hãi, đối mặt với chiến đội khống chế điểm ác ý nào đó, đội chúng tôi vẫn duy trì phong độ, để giữ gìn thể diện cho toàn bộ khu thi đấu của mình tại nước ngoài, các tuyển thủ đã dốc hết toàn lực."
"Cắt." Chu Hoả ra hiệu anh quay phim có thể ngừng, "Đoạn này giữ làm tư liệu sống cho tôi, để dành trước, quan hệ công chúng sau thi đấu tôi cần dùng đến."
Anh quay phim tắt camera, bây giờ Chu Hỏa mới hít sâu một hơi, lau mồ hôi hột không dễ phát hiện trên thái dương.
Lão Kiều nhìn Chu Hoả chuyên nghiệp động viên tuyển thủ tiện thể lưu lại tư liệu sống để về sau quan hệ công chúng, chấn động đến trợn mắt ngoác mồm, không nhịn được nhìn về phía Dư Thúy, "Bỏ nhiều tiền như vậy mời Chu Hoả đến làm quản lý, đúng thật không phí chút nào...Đường trước đường sau đều bày sẵn hết ra cho các cậu."
"Thật sự không phải vì quan hệ công chúng." Chu Hoả lau sạch mồ hôi, lắc đầu bật cười, "Nói ra sợ các cậu cười, bây giờ tôi bị mấy người các cậu làm cho tâm hồn trẻ lại mười tuổi, không, nhỏ hơn mười tuổi tôi cũng không trung nhị như thế, tôi đã bị các cậu làm cho cực kỳ thiếu đầu óc kinh doanh rồi...Rồi, công việc của tôi đã xong, đao thương phía trước, vẫn phải dựa vào mọi người."
Cái gọi là đao thương, chính là huấn luyện, huấn luyện, mỗi ngày đều không ngừng huấn luyện.
Free và NSN cùng đi vào tứ kết, một mình Saint làm chiến đội phối hợp huấn luyện đương nhiên không đủ, hẹn với những chiến đội ở khu thi đấu khác lại sợ lộ chiến thuật, lão Kiều nghĩ cách tạm thời liên hệ trong nước, chắp vá lung tung được hai tổ phối hợp huấn luyện, tất cả đều là tuyển thủ hàng đầu đang hoạt động, toàn bộ chấp nhận lệch múi giờ đến giúp hai chiến đội, mà không một ai đồng ý nhận một đồng phí phối hợp huấn luyện nào hai đội chi trả.
"Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không thể hoà giải với cậu ta...Mỗi lần thi đấu trong nước gặp lại phải hằn học nhau một phen, bình thường nếu xếp trận đơn đụng phải, cậu ta không nghe tôi chỉ huy, tôi không cho cậu ta vú em mình, đều cảm thấy đối phương không xứng được tăng điểm nhờ mình..."
Trước lúc thi đấu luyện tập, Thời Lạc nhìn ID Trị Liệu Sư đội phối hợp huấn luyện đối diện, lầm bầm lầu bầu, "Ba năm trước, hai người bọn tôi đều chưa thành niên, cùng là người mới vừa đăng ký vào liên minh, gặp nhau trong phòng rửa tay tại quán lẩu của người ta, cậu ta hắt nước lên mặt tôi, tôi cũng hắt lại bảo đó là nước tiểu....Hai người bọn tôi kích động lao vào đánh nhau, lúc đó tôi nghĩ, cả đời này tôi không bao giờ hoà giải với thằng cháu trai này, tôi đoán cậu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ..."
Còn chưa bắt đầu thi đấu, Thời thần thẳng thắn cương trực thà chết không cúi mình, nhìn chằm chằm ID đội phối hợp huấn luyện đối diện hồi lâu, kéo bàn phím qua, đàng hoàng như những lần thi đấu luyện tập trước đây, đánh chữ vào kênh tất cả.
【Free-Evil】: [ Cảm ơn các anh em, vất vả rồi. ]
【Unruly Book】: [ ... ]
【Free-Evil】: [ ...Cảm ơn. ]
【Unruly Book】: [ À...Không cần khách khí. ]
【Free-Evil】: [ Không phải khách khí. Đúng thật là làm phiền các anh em...Cảm ơn. ]
【Unruly Book】: [ ....[ tim] ]
Thời Lạc nhắm mắt lại, đấu tranh một hồi, cũng gửi qua một icon.
【Free-Evil】: [ [một bó hoa nhỏ] ]
Thần Hoả cũng tiến vào phòng custom, nhìn trò chuyện của Thời Lạc trong kênh tất cả, phụt một tiếng bật cười, "Sống bao lâu nay lần đầu được thấy, Thời nhãi con còn nói cảm ơn với kẻ thù đấy à? Lại trả về một bông hoa hồng, ha ha ha cười chết...Trưởng thành rồi nha, nhãi con."
Thời Lạc đỏ mặt, buồn bực nói, "Không thì sao?! Người ta đã đến giúp đỡ huấn luyện rồi, tôi còn không cảm ơn được một tiếng à?"
"Được chứ." Puppy cười tủm tỉm, "Điểm đó của Thời nhãi con rất được, biết tốt biết xấu, thật đó, hôm qua lão Kiều nói với tôi Trị Liệu Sư của đội phối hợp huấn luyện là Táo Bạo Thư tôi còn lo lắng cậu tức giận không huấn luyện được đây này."
Thời Lạc nhíu mày, "Tôi cũng không bị điên."
Lão Kiều hài lòng, "Nhìn đi, tôi đã bảo đâu có sao? Ba năm rồi, nghe đâu có không ít người từng giúp giải hoà, mà hai cậu này đều không chịu, bây giờ, chà chà...Xong rồi đây."
Dư Thúy nhìn lịch sử trò chuyện, mỉm cười, "...Chuyện nhiều người không làm được như vậy, Thánh Kiếm lại có thể dễ dàng giải quyết."
Chu Hoả: "Phụt!"
Dưới sự khiêu khích của Thánh Kiếm, khu thi đấu Trung Quốc đạt tới tình đoàn kết hữu nghị chưa từng có, mọi người đều nhất trí đối phó với bên ngoài, mặc kệ bắt đầu mùa giải mới mọi người nội chiến như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ, tất cả mọi người chỉ muốn đánh ngã Thánh Kiếm.
Thậm chí còn có chiến đội trong nước chủ động liên hệ với Chu Hoả, dò hỏi xem có cần một đội đến giúp đỡ phối hợp huấn luyện không, bây giờ NSN cũng đang cần, phải huấn luyện chiến thuật khác nhau, ba đội phối hợp huấn luyện chỉ xem là miễn cưỡng đủ, Free là chiến đội đầu tiên của nửa nhánh bên trái, là chiến đội thi đấu trận tứ kết đầu tiên, cách ngày thi đấu chỉ còn sáu ngày, trong thời gian đó còn phải ghi hình nói vài lời vô ích, phối hợp với phỏng vấn của phía liên minh, diễn tập trước hôm thi đấu một ngày...
Không còn nhiều thời gian.
Chu Hoả cảm ơn ý tốt của các anh em chiến đội trong nước, lập thêm một đội phối hợp huấn luyện thứ tư, bắt đầu từ hôm rút thăm, mấy tuyển thủ Free ngoại trừ ăn cơm thì gần như không có thời gian nghỉ ngơi, Chu Hoả quản lý đoàn đội vô cùng đáng tin, các hoạt động được sắp xếp cực kì chu đáo, tuyển thủ nào có rắc rối gì, thỉnh thoảng có việc gì cũng chọn lúc mọi người vừa xem lại video thi đấu xong, cảm xúc thả lỏng mới nói.
Chẳng hạn như hôm thứ hai sau ngày rút thăm.
"Có một chuyện này."
Mọi người đang ăn cơm, Chu Hoả chờ mọi người ăn gần xong mới hỏi, "Phía liên minh hỏi, theo thông lệ mỗi người các cậu cần phải viết đơn đăng ký để nộp lên, biết các cậu không rảnh, tôi đã xem cho các cậu, ai cần thì nói với tôi một tiếng, không cần thì tự các cậu điền, tôi đến sắp xếp, các cậu không phải bận tâm."
Chu Hoả đưa mấy mẫu đơn cho bốn người.
Thời Lạc đặt đũa xuống, nhận lấy ___
《 Đơn đăng ký cho gia đình tuyển thủ cùng đi 》
"Phía liên minh bên này bắt đầu từ tứ kết, sẽ miễn phí chi trả toàn bộ chi phí chuyến đi cho gia đình tuyển thủ, nếu cần thì điền hết thông tin người thân vào, bên này sẽ đặt vé máy bay và khách sạn." Chu Hoả đã xem kỹ từng mục từ trước, giải thích, "Thật ra cũng không cần sớm như vậy, có chiến đội đến bán kết hay chung kết mới mời người thân gia đình tới đây, cũng mời cả bạn gái...Quản lý chiến đội hàng xóm NSN nói với tôi, bọn họ sợ thật sự không qua nổi tứ kết, lúc đó không thể hưởng thụ quyền lợi này, cho nên giục tôi cũng đưa đơn này tới cho các cậu, vậy..."
Chu Hoả chỉ biết quan hệ của Thời Lạc với gia đình không tốt, hoàn cảnh của những người khác không rõ ràng lắm, thật ra Chu Hoả cũng không muốn nhắc đến việc này, không biết sao đây lại là quy trình chính thức trong thi đấu, vẫn phải thông báo một chút, Chu Hoả cười cười, "Vậy...Có cần không?"
"Tôi không cần." Thời Lạc ném nhẹ đơn đăng ký vào hộp cơm dùng một lần, "Không có ai đến."
Chu Hoả cười gượng, "Vậy...Thật ra không phải tuyển thủ NSN nào cũng có người nhà đến."
"Ba mẹ tôi chắc chắn cũng không tới." Thần Hoả vứt đơn đăng ký qua một bên, không có vấn đề gì nói, "Bọn họ mới chấp nhận nghề này của tôi một, hai năm nay, quan hệ vừa hoà hoãn một tí, để bọn họ tới ủng hộ thì thôi đừng nghĩ, không muốn dính vào cái phiền phức này."
Puppy chậm rì rì nói, "Ba mẹ tôi không mắng tôi, bọn họ cảm thấy tôi rất lợi hại, có thể kiếm tiền như thế, nhưng hai người bọn họ căn bản không xem thi đấu, cũng không hiểu, ép bọn họ tới đây cứ như phối hợp với phía liên minh chơi tiết mục lừa tình, không thú vị."
Chu Hoả cười gượng, nhìn về phía Dư Thúy, "Cậu..."
"Không tới được." Dư Thúy không thèm liếc mắt nhìn tờ đơn, vừa ăn cơm vừa nói, "Hai người bọn họ xuất ngoại phải trình báo lên trên, theo từng tầng từng tầng quy trình, nếu có thể được duyệt thật cũng đã cả tháng sau, chưa kể bọn họ không hứng thú, cho dù hai người có muốn đến, thì ngay cả chung kết cũng không tới kịp."
Chu Hoả nuốt nước miếng.
Chu Hoả vừa gọi điện cho quản lý NSN, tất cả tuyển thủ NSN người ta gần như đều có người thân đến, đặc biệt là Tín Nhiên, cả bạn gái lẫn ba mẹ đều bay đến xem NSN thi đấu tứ kết.
So với các chiến đội khác...Tuyển thủ nhà mình giống như cha không thương mẹ không yêu.
Đều là những thanh niên hai mươi tuổi, thi đấu lớn như vậy, có một người thân cùng đồng hành đúng là tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng Chu Hoả chua xót, không khỏi đau lòng, áy náy nói, "Không đến cũng không sao, tôi, tôi...Hầy, tôi không nên nhắc tới cái này."
Bốn người trong phòng không hiểu chuyện gì nhìn về phía Chu Hoả.
"Anh ta...." Thần Hỏa quay đầu nhìn Puppy, thắc mắc, "Là đang chua xót cho chúng ta đó hả?"
Puppy đầy hứng thú nhìn Chu Hoả, gật đầu, "Hình như vậy, lúc nãy viền mắt còn đỏ lên."
Thời Lạc cau mày nhìn Chu Hoả, "Anh khóc cái gì?"
Dư Thúy cũng không hiểu nổi nhìn Chu Hoả.
Chu Hoả: "..."
Chu Hoả không còn cách nào, đành phải thừa nhận, "Ờ, đau lòng các cậu được chưa."
"Đau lòng cái gì không biết." Thần Hỏa không hiểu ra sao nói, "Người nhà không đến thì có sao? Lỡ như tôi sai lầm, ba tôi ở dưới mắng tôi ngu ngốc thì phải làm sao bây giờ? Mấy người bọn tôi từ ngày vào nghề đến nay, chưa từng có người nhà đến xem thi đấu, cũng chẳng có người nào đau lòng chua xót cho bọn tôi, này có gì đâu?"
Puppy gật đầu, "Chưa từng có, nói thật tôi cũng không muốn để bọn họ đến, cái này có khác gì bị ba mẹ nhìn thi đại học đâu chứ?"
Chu Hoả: "...."
Lão Kiều ngồi bên cạnh xem trò vui, từ từ nói, "Cậu cho rằng tất cả thành viên đều là kẻ ác là đến từ đâu? Đừng rối rắm...Bọn họ thật sự không để ý đâu."
"Ba mẹ tôi là không ủng hộ, không thích xem thi đấu, có gì đâu?" Thần Hỏa nở nụ cười, "Dù không đến ba mẹ vẫn nhận tôi là con, tôi cũng vẫn luôn nhận bọn họ là ba mẹ như thế."
Puppy bổ sung, "Cũng không ảnh hưởng bọn tôi lấy được quán quân."
Chu Hoả nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Chu Hoả cẩn thận hỏi, "Các cậu...Thật sự không buồn?"
"Anh trai à." Thần Hoả thật tâm thật lòng, "Bọn tôi thật sự không nhạy cảm như anh nghĩ, một hai phải khăng khăng làm cái nghề này, ba mẹ bọn tôi bây giờ có thể bình tĩnh chấp nhận, ngày lễ tết về nhà vẫn được ăn no uống ngon chăm sóc bọn tôi, như vậy đã không tệ, bọn tôi cũng rất vui."
Chu Hoả đành phải khô khan nói, "Được thôi, các cậu không để ý là được."
Ngẫm lại những chiến đội khác đều có video chúc phúc từ người nhà, tưng bừng náo nhiệt, chỉ có chiến đội nhà mình không có, Chu Hoả vẫn hơi đau lòng khó chịu, do dự một lát nói, "Vậy video..."
Dư Thúy thấy Chu Hoả vẫn nghĩ cho mọi người, tốt bụng đề nghị, "Nếu anh muốn chiến đội chúng ta cũng có phân đoạn cảm động này thật, tôi cũng không ngại làm ba cho mấy người trong đội, mọi người giúp đỡ lẫn nhau ghi hình nói vài câu..."
Thời Lạc không chút nghĩ ngợi nói, "Thần Hoả không thể làm ba tôi, những người khác đều được."
Thần Hỏa trừng mắt liếc Thời Lạc một cái.
Chu Hoả phục sát đất, gật đầu, "Ok, các cậu tàn nhẫn...Tiếp tục huấn luyện đi, tôi đi từ chối một chút."
Quản lý Chu vừa trung nhị vừa nhạy cảm cầm đơn chạy ra khỏi phòng huấn luyện, mấy kẻ ác còn lại trong phòng nhịn không được bật cười.
Cách ván thi đấu luyện tập kế tiếp chỉ còn mười mấy phút, mọi người nằm liệt trên ghế chơi game nghỉ ngơi, sau việc nhỏ Thần Hỏa Puppy nói quan hệ của mình với người trong nhà hai năm nay đã dịu đi, Thời Lạc kéo bàn phím của mình qua, thiết kế phòng custom lát nữa phải dùng
Cách đó không xa, Dư Thúy nhìn Thời Lạc.
Ba người bọn họ thật sự không sao, quan hệ với người nhà mấy năm qua càng ngày càng tốt, trong lòng mọi người không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
Mà Thời Lạc thì không.
Không phải Thời Lạc không thèm để ý, mà là thật sự không có ba mẹ ủng hộ.
Rõ ràng vừa cười Chu Hoả dông dài, vậy mà bây giờ nhìn Thời Lạc, đáy lòng Dư Thúy vẫn hơi đau xót.
Năm nay là năm đầu tiên bạn trai nhỏ tham gia tứ kết thi đấu thế giới, lần đầu tiên biết còn có quy trình thế này.
Dư Thúy hơi đẩy bàn, trượt ghế chơi game tới bên cạnh Thời Lạc.
Dư Thúy như là xem phòng custom Thời Lạc đang thiết kế, Thời Lạc cũng không để ý.
Dư Thúy nhìn màn hình máy tính Thời Lạc, nhẹ giọng nói, "...Có cần bạn trai quay cho em một video không?"
Khóe miệng Thời Lạc hơi cong lên, không lên tiếng.
"Quy trình nói lời vô ích, sẽ phát lên màn hình lớn trước thi đấu, có cần không?" Dư Thúy thấp giọng nói, "Phát sóng trực tiếp toàn cầu, trực tiếp công khai, có được không?"
"Không được." Thời Lạc nghiêm túc phản bác, "Chỉ tứ kết mà thôi, công khai gì chứ, Thánh Kiếm không xứng."
Dư Thúy mỉm cười, "Tứ kết không được, vậy lúc nào thì được? Thời thần...Khi nào em mới có một thông báo chính thức, cho anh một danh phận đây?"
Thời Lạc bị Dư Thúy trêu ghẹo không nhịn được bật cười, vẫn không trả lời.
Bị Dư Thúy trêu chọc, chút khó chịu vừa rồi của Thời Lạc tiêu tan hoàn toàn, hai người dựa vào rất gần, Thời Lạc vừa cài đặt phòng custom vừa tò mò hỏi, "Anh nói ba mẹ anh xuất ngoại phải trình báo theo quy trình...Là có ý gì?"
Dư Thúy chưa từng khoe khoang hoàn cảnh ba mẹ mình, nghĩ một hồi ngắn gọn nói, "Bọn họ là nhân viên học thuật, không thể tùy tiện xuất ngoại, nếu phải xuất ngoại thật, trước tiên phải nộp đơn lên phía trên, nói rõ xuất ngoại làm gì, lúc nào thì về...Rất phiền phức."
Thời Lạc kinh ngạc, "Hai người bọn họ....Trình độ này cũng quá cao, làm học thuật đến trình độ này có phải là thuộc về tài sản quốc gia rồi không? Nghiêm ngặt như thế?"
"Ừm, vô cùng nghiêm ngặt." Dư Thúy gật đầu, chếch mắt nhìn Thời Lạc một cái, hù doạ, "Thời thần, em yêu đương với anh, lỡ như bị phát hiện, em cũng phải bị thẩm tra chính trị ngay."
Thời Lạc: "...."
Thời Lạc nín nửa ngày, nhỏ giọng hỏi, "Có lỗ tai, còn hút thuốc...Có thể thông qua không?"
Dư Thúy nhịn cười, "Không chắc lắm."
"Gạt em vui lắm à?" Thời Lạc mím mím môi, vẫn ném điếu thuốc ngậm trên miệng xuống bàn, xoa xoa vành tai bị Dư Thúy chòng ghẹo đến đỏ bừng, giục, "Bắt đầu huấn luyện đi!"

Bình Luận (0)
Comment