Thuốc giảm đau dần phát huy tác dụng, Dư Thuý hơi dễ chịu hơn được một tí, đuổi hai người kia về căn cứ, Thần Hoả thương lượng với Puppy, quyết định Thần Hoả về căn cứ ngủ trước, Puppy ở lại trông giường bệnh.
Dư Thuý bất đắc dĩ, "Cậu ở lại đây làm gì? Tôi ngủ ngay đây, sáng mai cậu bảo quản lý tìm ai đó tới đây là được."
Puppy nằm trên giường hộ tống, ôn hoà nói: "Vừa nãy không nghe y tá nói sao? Diện tích vết bầm phần mềm này, cần...Cần...Cần cái gì đó?"
Dư Thuý đau đến cắn gối, "Cần nghỉ ngơi không hoạt động mạnh."
"Đúng, không được lộn xộn." Puppy chắp hai tay lên bụng, bình thản, "Tí nữa có muốn thả nước cũng không phải thẹn thùng, cứ nói cho anh Puppy, anh Puppy đi lấy cái bô xi tè cho chú."
Dư Thuý cắn răng, "Cảm ơn, không cần."
Puppy thở dài, đeo tai nghe nghe tấu nói, không để ý tới Dư Thuý.
(*Tấu nói: Đã giải thích ở chap 18, là một loại khúc nghệ của TQ dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)
Căn cứ FS, Thần Hoả rón rén mở cửa căn cứ, vào cửa định lên lầu, trong bóng tối, trên ghế sô pha lờ mờ như có cái gì đó, Thần Hoả cau mày, cong lưng đi lên phía trước hai bước, đi tới bên ghế sô pha, cái thứ kia giọng khàn khàn nói, "Đội trưởng thế nào rồi?"
Thần Hoả suýt nữa bị hù chết.
"Mở đèn thì chết hả? !" Thần Hoả tức muốn đánh người, "Nửa đêm nửa hôm không ngủ, ra đây giả quỷ doạ ai đó? !"
Thời Lạc lần đầu tiên bị Thần Hoả rống mà không phản kích lại, chỉ trầm mặc chốc lát, hỏi lại lần nữa, "Đội trưởng thế nào rồi?"
Thần Hoả thấy tiếng Thời Lạc nồng đậm giọng mũi, không nhịn được cười, "Ôi cha, có phải cậu khóc không? Ha ha...Thật hay giả? Bật đèn tôi nhìn một chút..."
Thời Lạc trong bóng tối tức giận nói, "Không có! Đang hỏi anh đó!"
"Thái độ này của cậu là sao?" Thần Hoả bất mãn nói, "Chuyện ngày hôm nay chẳng phải do cậu gây ra? Cậu còn lý sự?"
Thời Lạc không nói nữa.
"Dư Thuý...Tôi cũng không biết bây giờ thế nào." Thần Hoả trợn mắt nói dối, "Bác sĩ chưa cho lời đảm bảo."
Thời Lạc căng thẳng trong lòng, "Chưa cho lời đảm bảo là ý gì? !"
Thần Hoả thuận miệng bịa loạn, "Ý là..."
"Ồ, tôi nhớ rồi." Thần Hoả nghiêm túc nói, "Bác sĩ nói thế này, nếu Dư Thuý có thể sống đến đầu xuân sang năm, vậy bệnh này còn có hi vọng, cậu ta xem như đã vượt qua được."
Thời Lạc: "..."
Thần Hoả âm dương quái khí, "Vui lên đi chứ? Dư Thuý trong thời gian ngắn không lên được sân đấu, cậu thành công thượng vị, một lần hành động thành chính cung nương nương của FS chúng ta, mừng trộm đi nào."
Thần Hoả dứt lời đi đến cầu thang, lúc đi ngang qua ghế sofa bị thảm trải sàn ngáng chân, suýt nữa té ngã, Thần Hoả hùng hùng hổ hổ mở đèn, Thời Lạc trên ghế sô pha bị ánh đèn đâm chói mắt, Thần Hoả nhìn sang, sửng sốt.
Thời Lạc ngồi xổm trong góc ghế sô pha, mắt mũi đỏ chót, thấy Thần Hoả bật đèn, Thời Lạc lập tức quay đầu đi, đưa lưng về phía Thần Hoả, ngồi xổm quay mặt vào tường.
Thần Hoả thở dài, thế này ai chịu nổi?
Thần Hoả ngàn năm thẳng nam cũng không nhẫn tâm được, bất đắc dĩ quay trở lại, ngồi lên ghế sô pha đối diện Thời Lạc, cau mày nói, "Được rồi đừng tránh, tôi đâu có nói gì cậu, đến đây, tâm sự."
Giọng Thời Lạc khàn khàn nói, "Không nói chuyện."
"Được rồi không lừa cậu." Thần Hoả thành thật nói, "Xương cốt không bị thương, chỉ là bị bầm tím phần mềm, thật ra hôm nay không nằm viện cũng được, không có vấn đề gì nhiều, ngày mai ngày mốt xuất viện, may là đưa đến bệnh viện đúng lúc, thêm một hai ngày, vết thương của cậu ta sẽ lành thôi."
Thời Lạc xoay đầu lại, không tin hỏi, "Thật sự?"
"Thật, cậu ta bị gì tôi còn có thể trở về ngủ ngon?" Thần Hoả gãi gãi lỗ tai, "Có điều chắc chắn là rất đau, phía sau lưng xanh tím một mảng, rất doạ người."
Thời Lạc hơi do dự, thấp giọng hỏi, "Tôi có thể đến xem không?"
"Giờ này rồi còn đi cái gì, cậu ta chắc chắn đã ngủ rồi." Thần Hoả cũng buồn ngủ muốn chết, nằm ra chỗ tựa lưng ghế sô pha, "Ngày mai rồi nói."
Thời Lạc cúi đầu, một lúc lâu sau nói, "Cảm ơn."
Thần Hoả ngước mắt, không chắc lắm hỏi, "Ngài...Vừa nãy mới nói với tôi cái gì?"
Thời Lạc dừng lại, nói lần nữa, "Cảm ơn."
Thần Hoả hận không thể ghi âm lại lời Thời Lạc! Thời Lạc vừa mới nói cảm ơn mình!
"Thật hiếm thấy, cậu vậy mà nói cảm ơn tôi..."
Thần Hoả nhịn cười, nhìn đôi mắt đỏ chót của Thời Lạc, thấp giọng nói, "Hối hận rồi phải không?"
Thời Lạc cúi đầu, không lên tiếng.
Hối hận, đương nhiên hối hận, hối hận muốn chết rồi.
Thần Hoả nhìn nét mặt Thời Lạc, sâu xa nói, "Hi vọng không phải cậu đang hối hận việc hôm nay đánh nhau phát huy không tốt, còn khiến Dư Thuý bị thương."
Thời Lạc bị nói trúng tâm sự, tránh né ánh mắt nhìn sang nơi khác.
"Chuyện ngày hôm nay, bị thương thật sự chỉ là vấn đề nhỏ nhất." Thần Hoả thu lại giọng điệu đùa giỡn, "Cậu biết nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, hoặc là ở sau hậu đài thi đấu đánh nhau, bại lộ dưới ánh mắt của tất cả mọi người, sẽ có kết quả gì không?"
Thời Lạc nhìn về phía Thần Hoả.
"Xử phạt nhẹ...Là cậu và Táo Bạo Thư đồng thời bị cấm thi đấu một mùa giải, sau đó đều bị chiến đội của mình khai trừ." Thần Hoả bình tĩnh nói, "Nghiêm trọng, là hai cậu cùng bị cấm thi đấu cả đời."
Trong mắt Thời Lạc lần đầu tiên loé ra một vệt kinh hoàng.
Thời Lạc không thể bị cấm thi đấu.
"Cảm thấy xử phạt quá nghiêm khắc?"
"Rất nhiều người..." Thần Hoả lười nhác nói, "Đều không nhìn lọt mắt nghề này của chúng ta, cảm thấy chúng ta học lực thấp, tố chất kém, mỗi ngày luôn treo lời thô tục bên miệng, chỉ có thể chơi game, không làm việc đàng hoàng, tuổi còn nhỏ đã thôi học đánh cược tiền đồ cả đời của mình..."
"Mà sự thật đây thì thế nào?" Thần Hoả nhìn về phía Thời Lạc, "Tôi hỏi cậu một chút."
"Có được mấy loại nghề nghiệp, chỉ chửi tục một câu đã phải nộp phạt mười ngàn tệ?"
"Lại có mấy loại nghề nghiệp, chỉ bởi vì việc riêng tư cá nhân đánh nhau một lần, ngay lập tức sẽ bị cả ngành khai trừ cấm đoán?"
"Mọi người tuổi tác đều quá nhỏ, dễ dàng kích động bất chấp hậu quả, quy định của liên minh ngày càng hà khắc, hành vi nỗ lực đi theo khuôn phép của chúng ta...Cũng là vì muốn xoay chuyển ấn tượng của công chúng, tuy rằng đến bây giờ còn có rất nhiều người không lọt mắt chúng ta." Thần Hoả đứng dậy, nhìn Thời Lạc nói, "Nhưng sẽ có một ngày nhìn tới đúng không?"
Thần Hoả dứt lời liền chua răng nổi da gà, "Phắc, mấy cái tiết học tư tưởng đạo đức này để lão Kiều dạy cho cậu đi, tôi không chịu được."
Thời Lạc lúng túng cúi đầu hít mũi một cái.
"Dư Thuý chắc cũng cảm thấy quá ra vẻ, không thèm nói cái này, hơn nữa cậu ta căn bản không cần phải nói, đánh chuyên nghiệp một năm, dĩ nhiên dần dần có thể rõ ràng toàn bộ, nhưng ai mà nghĩ tới cậu vừa vào nghề đã đá vào đường dây cao thế đâu?" Thần Hoả bĩu môi, "Chỉ mình cậu tính khí lớn? Tính khí tôi có lớn hay không? Năm ấy mới vừa đánh chuyên nghiệp, tôi bởi vì phạm phải một sai lầm lớn tặng ưu thế cho đối thủ nên thua thi đấu, có một fan đem ly trà sữa uống không hết quăng vào đầu tôi, tôi dính một đầu trà sữa, ông tức muốn nổ phổi, người kia cách tôi không tới hai mét, tôi muốn đánh chắc chắn có thể đánh được, nhưng được quyền động thủ sao?"
"Động thủ thật, bản thân tôi phải làm sao đây? Chiến đội phải làm sao bây giờ?" Thần Hoả nhíu mày, "Hiểu rõ không?"
Thời Lạc thành thật ừ một tiếng.
"Hiểu là được, ngược lại bị chút kinh sợ nhưng không nguy hiểm, chuyện lần này Dư Thuý đã xử lý phẳng phiu, phía liên minh coi như có biết, nhưng chuyện không có chứng cứ, không thể quản được."
Thời Lạc gật gật đầu, thấp giọng nói, "Vậy...Tôi có thể gửi WeChat cho đội trưởng không?"
"Tại sao không thể?" Thần Hoả nhún vai, "Có điều bây giờ chắc là không trả lời, ngủ cả rồi, có việc ngày mai nói sau."
Thời Lạc lại không nhịn được hỏi, "Anh ấy...Có khi nào sẽ không để ý tới tôi không?"
Thần Hoả bật cười, "Đến nỗi này? Nhiều nhất chỉ dạy bảo cậu vài câu, thành thật nghe rồi xin lỗi không phải được rồi? Cậu ta không biết dạy bảo người khác, hơn nữa chưa bao giờ lôi chuyện cũ, không có chuyện gì."
Thần Hoả nhìn nhìn Thời Lạc, nở nụ cười, "Cậu dùng sức lực chó con nhỏ đi xin lỗi là được, Dư Thuý không mềm lòng tôi theo họ của cậu."
Thời Lạc cúi đầu, lúc này mới thoáng thả trái tim xuống.
Thần Hoả nhìn Thời Lạc, trong lòng lờ mờ lo lắng một chuyện khác.
Truyền không tới bên phía liên minh, liên minh đúng thật sẽ không quản , nhưng ông chủ thì sao? Có thể nhịn được?
Thần Hoả đoán không sai, Quý Nham Hàn quả thật không nhịn được.
Sáng sớm hôm sau, Quý Nham Hàn đến bệnh viện nhìn thương thế Dư Thuý, xác định không sao mới ngồi xuống, xoa xoa trán, "Vừa lúc, còn chưa ký cái thùng thuốc nổ này, giới thiệu cho những chiến đội khác đi."
Dư Thuý xem như không nghe thấy, nhìn tơ máu đầy mắt Quý Nham Hàn, hỏi, "Một đêm không ngủ? Làm sao thế?"
"Công ty của ba Mẫn Mẫn xảy ra chút vấn đề, còn tốt." Quý Nham Hàn bất mãn nói, "Đừng ngắt lời, anh đang nói chính sự với cậu, nhanh lên, tiễn tiểu thiếu gia này đi, người này quá nguy hiểm, vừa tới chiến đội đã làm ra chuyện như vậy, sau này còn đến mức nào?"
Dư Thuý nói với Puppy, "Puppy đi mua cho tôi một phần cháo đi, nhớ thêm trứng vịt muối."
Puppy hiểu rõ hai người này muốn ồn ào, biết điều tránh đi, miễn cho phải làm vật hi sinh.
Dư Thuý nói: "Của tôi."
"Cậu ấy bây giờ không khác với người ngoài giới, rất nhiều chuyện không biết rõ." Dư Thuý bảo đảm nói, "Quay về tôi sẽ từ từ nói với cậu ấy."
"Đã đánh thi đấu một lần, còn là người ngoài giới? !" Quý Nham Hàn bật cười, "Đừng nói đùa! Nói cho cậu anh không có thời gian dây dưa với cậu, anh lúc này sắp phải đi, bây giờ cậu cho anh cái quyết định đưa cậu ta tới chiến đội nào, hôm nay anh đi thảo luận với người ta, Thánh Tích thế nào?"
Quý Nham Hàn tận lực thương lượng với Dư Thuý, "Đưa đến chiến đội Thánh Tích đi, chiến đội nhà người ta không tồi, cũng thiếu Trị Liệu Sư, cậu ta qua có thể trực tiếp đánh chính, so với ở bên chúng ta tốt hơn nhiều, có thể tận dụng mọi thứ."
Dư Thuý bật cười, "Chiến đội Thánh Tích đã vững vàng rớt khỏi thi dấu thế giới năm nay, chỗ nào tốt? Hơn nữa trong đội bọn họ nuôi một đầu sỏ đội, ai chịu được?"
Quý Nham Hàn lại nói, "Vậy đi Dã Ngưu đi, vừa vặn Trị Liệu Sư của bọn họ bị cấm thi đấu."
"Cái sắp xếp này cũng thật tốt." Dư Thuý bị tức nở nụ cười, "Quay về nói chuyện này Thời Lạc còn có thể khoe khoang một trận, nói vị trí chơi chính ở Dã Ngưu là tự tay mình đoạt được, tuyệt vời!"
Quý Nham Hàn không nhịn được nói, "Vậy đi chỗ nào? !"
"Tôi thừa nhận, lúc trước tôi đúng thật từng cân nhắc để cậu ấy ký hợp đồng với chiến đội khác, nhưng chỉ cân nhắc đến NSN, mà NSN tôi còn đang do dự." Dư Thuý không chút nghĩ ngợi nói, "Càng khỏi phải nói những chiến đội khác, không thể."
"NSN tuyệt đối không được!" Quý Nham Hàn cũng dứt khoát nói hết ra, "Bọn họ chỉ thiếu đúng một Trị Liệu Sư! Lại đưa Trị Liệu Sư qua cho bọn họ, NSN lập tức có thể cạnh tranh với chúng ta, tôi tuyệt đối không thể đồng ý."
"Vậy chuyện này không cần thảo luận, tôi không muốn ầm ĩ với anh." Dư Thuý lạnh lùng nói, "Hơn nữa tôi căn bản không có khả năng sẽ bán cậu ấy."
Quý Nham Hàn tức giận đến đổi sắc mặt, Dư Thuý nói, "Anh đã thấy rồi đấy, cái tính khí này, lỡ như không có ai nhìn, tương lai xảy ra chuyện gì bị cấm thi đấu cả đời thì phải làm sao đây?"
Quý Nham Hàn thất thanh, "Cậu ta sống hay chết mắc mớ gì đến cậu? Tôi biết, ban đầu cậu là giúp anh họ cậu ta chăm sóc cậu ta, mà thế này cũng đã đủ rồi đúng chứ? !"
"Mang cậu ta từ tiệm Internet ra ngoài, không để cậu ta tiếp tục làm Streamer buông thả, để cậu ta đăng ký thành tuyển thủ nhà nghề, sắp xếp cho cậu ta thi tốt nghiệp trung học, bây giờ còn thay cậu ta vào bệnh viện! ! !" Quý Nham Hàn hối hận muốn chết, mình lúc trước còn không tim không phổi đi hỗ trợ, "Được chưa? Đủ chưa? Có thể rồi chứ Whisper? ! Cậu còn muốn thế nào? Chờ được bình chọn vào Cảm động Trung Quốc* năm nay sao? ! Đã xong chưa?"
(*Là một chương trình truyền hình của TQ.)
Dư Thuý cũng hoàn toàn xù lông, "Không xong! Tôi tình nguyện chăm sóc cậu ấy, thì làm sao? !"
Quý Nham Hàn bị tức phát rồ, "Cậu có bị bệnh không! Moi hết tim gan với cậu ta như thế? Cậu có phải..."
"Đúng! Anh nghĩ không sai." Dư Thuý nói chuyện có khí phách, "Tôi nhìn trúng cậu ấy, thích cậu ấy! Không phải anh đã sớm nhìn ra rồi sao? Còn hỏi cái gì? !"