Ba ngày sau, sân nhà Dã Ngưu, chiến đội Dã Ngưu nghênh chiến với chiến đội mới Free.
Chu Hoả bây giờ đã là "người mình", biết hai năm trước mấy người có mâu thuẫn với chiến đội Dã Ngưu, chỉ là không biết cụ thể, Chu Hoả cực kỳ mẫn cảm với cái này, ba lần bảy lượt nhắc nhở mọi người, trong thời gian hắn quản lý chiến đội tuyệt đối không được xuất hiện hành vi bạo lực.
"Chiến đội mới, mùa giải mới, tình hình mới." Trên đường đến sân nhà Dã Ngưu, Chu Hoả nỗ lực vận động tinh thần tích cực cho mọi người, "Không mong các cậu phát huy vượt xa bình thường, nhưng mà nhất định phải phát huy được thực lực của mình, để tất cả mọi người nhìn xem một chút, hiểu không? !"
Bốn thiếu niên nghiện mạng ngoại trừ Dư Thuý đều đang vùi đầu chơi di động, không ai được vận động đi lên.
Cái người duy nhất không chơi điện thoại kia, còn đang nhắm mắt ngủ bù.
Chu Hoả thở dài: "Thôi, trong lòng các cậu nắm chắc là được."
Chỉ có lão Kiều nhàn rỗi, Chu Hoả đành phải nói chuyện với lão Kiều: "Các cậu với Dã Ngưu cụ thể là có xung đột gì? Tại sao quan hệ cứ vi diệu như vậy?"
"Đó không gọi là xung đột." Lão Kiều chán nản nói, "Là kẻ thù dính máu truyền kiếp, lúc đó Táo Bạo Thư còn là thằng nhóc thay thế bổ sung, muốn nghe không?"
Chu Hoả đương nhiên cực kì muốn nghe.
Lão Kiều vỗ vỗ bụng, chậm rãi nói ra. Lão Kiều vừa dứt lời, mấy người trên xe vốn đã bỏ qua chuyện cũ sắc mặt dần kém đi, lúc nghe đến Dư Thuý tiến thẳng vào bệnh viện, mặt Thời Lạc gần như đã đen thui.
Chu Hoả dè dặt nhìn mọi người, hối hận nói: "Có phải là tôi....Không nên hỏi cái này lúc này không?"
"Muộn rồi." Thần Hoả xoa xoa cổ tay, "Đã mấy năm không gặp, không biết bạn cũ có khoẻ hay không..."
Thời Lạc lạnh lùng nói: "Không phải lát nữa là gặp được rồi?"
Chu Hoả khổ sở che mặt: "Tại sao tôi lại nhiều chuyện như vậy..."
Nửa tiếng sau mọi người đến sân đấu, fan ở hiện trường thật sự quá đông, tài xế không dám dừng xe lại, lái xe thẳng vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Mọi người từ bãi đậu xe lên thẳng phòng nghỉ hậu đài, Chu Hoả nhìn Thời Lạc, Thần Hoả chăm chú, chỉ lo có người thừa dịp mình không chuẩn bị chạy tới phòng nghỉ chiến đội Dã Ngưu. Còn may thời gian chờ thi đấu thường quy không lâu, ở phòng nghỉ chờ chưa tới 1 tiếng là bắt đầu thi đấu.
Đây là lần đầu tiên Free tham gia thi đấu chính thức, bên dưới sân đấu không còn một chỗ ngồi.
Không chỉ có khán giả nhiệt tình, không có gì bất ngờ, ngoại trừ chiến đội Dã Ngưu, mười nhánh chiến đội còn lại trong liên minh cũng sẽ chú ý chặt chẽ đến trận thi đấu này.
Trước khi điều chỉnh thiết bị Thần Hoả thử mic một chút, cười nói: "Các cậu đoán xem, mười câu lạc bộ khác trong liên minh, có phải đều đang xem phát sóng trực tiếp không?"
Puppy nở nụ cười: "Không nghĩ có mặt mũi lớn như vậy, nhưng mà tôi đoán...Chắc xấp xỉ bằng đó."
Thần Hoả nhíu mày nói: "Không biết đang nói cái gì về ông, hẳn phải nên cổ vũ chúng ta cố lên đúng không? Ai chà, tôi cũng không dám quá tập trung, sợ bại lộ mất nhiều chiến thuật, tuỳ tiện đánh quyết định đi."
"Đừng lạc quan quá." Thời Lạc lạnh lùng nói, "Cũng là chiến đội phải cùng cạnh tranh tiêu chuẩn vào thi đấu playoffs, tại sao phải cổ vũ cho anh? Không nói cái này, không chừng Quý Nham Hàn cũng đang xem phát sóng trực tiếp, chờ cười vào mặt chúng ta đây."
Nói tới Quý Nham Hàn là mọi người không buồn ngủ nữa, Thần Hoả trong nháy mắt bị nhấc lên ý chí chiến đấu: "Đánh đàng hoàng! Trận này nhất định phải đánh cho đàng hoàng! Thù mới hận cũ."
Puppy nhịn cười cảm thán: "Thời Lạc, tôi thích phương pháp cổ vũ đồng đội này của cậu."
Puppy gỡ rối thiết bị của mình xong, dựa vào ghế chơi game nói: "Đội trưởng không nói vài câu hả? Dựa theo truyền thống, bắt đầu vào trận thi đấu thường quy đội trưởng đều phải phát biểu tuyên ngôn ba ngàn chữ để lót nền trước mà."
Dư Thuý giật giật mic của mình: "Cảm ơn, không có nhiều lời như vậy."
"Lướt ngang qua đi." Puppy nhìn về phía phòng kính cách âm bên phải sân đấu: "Cậu xem Dã Ngưu bên kia, Táo Bạo Thư dõng dạc hùng hồn, chắc chắn là đang cổ vũ đồng đội đó, cậu cũng nói hai câu."
Dư Thuý khẽ hô hấp, qua loa đến mức cực kì công nghiệp: "Đánh thật tốt."
Puppy ầy một tiếng: "Thêm hai câu! Đã bao nhiêu năm rồi, mỗi lần đều qua loa như vậy."
Dư Thuý bất đắc dĩ: "Được..."
Dư Thuý nhìn màn hình máy tính, một lát sau nói: "Chiến đội của chúng ta quá mới, bản thân chiến đội không có bất cứ thành tích gì, mới vừa từ thi đấu thăng hạng đánh lên, bây giờ trong mắt các câu lạc bộ khác ở liên minh, chúng ta chỉ là người mới. Muốn để cho người khác coi trọng, chỉ có một cách, chính là thắng."
"Đến bây giờ, vẫn còn một ít fan lâu năm của FS trách chúng ta cắt đứt con đường thăng hạng của FS, cảm thấy chúng ta cướp đi tiêu chuẩn vào liên minh của FS." Dư Thuý nhìn xung quanh sân đấu, "Tôi luôn chỉ dùng một cách để xử lý những lời đàm tiếu này, đó chính là dùng thành tích nói chuyện."
"Dùng thành tích thi đấu nói cho toàn bộ liên minh, nơi này, mùa giải này, sẽ có một vị trí của Free."
Thời Lạc run lên, không nhịn được nhìn về phía Dư Thuý.
Thần Hoả lẩm bẩm: "Whisper đúng là Whisper, mỗi lần cậu..."
"Hẳn là đã quay lại được rồi phải không?" Dư Thuý trong nháy mắt thả lỏng, chỉnh microphone một chút, nói, "Quay lại để chúng ta tham gia tuyên truyền cho thi đấu mùa giải, trực tiếp cắt nối biên tập lúc vừa nãy là được."
Trọng tài theo dõi thi đấu lặng lẽ nói vào kênh ngữ âm trong đội Free: "Quay được rồi."
Dư Thuý nhẹ nhõm: "Nhiệm vụ của tôi hoàn thành."
Thần Hoả lườm một cái: "Tôi mẹ nó còn tưởng rằng cậu nghiêm túc cổ vũ bọn tôi."
Lắm lời vài câu xong trọng tài ra hiệu thi đấu bắt đầu, mọi người bình tĩnh lại, bắt đầu thi đấu.
Đếm ngược thi đấu vừa đếm xong, bốn người như biến thành người khác, thu lại vẻ mặt trêu đùa, nhanh chóng lao ra đá tái sinh của đội mình.
Từ góc nhìn của mấy người Free nhìn sang, nửa bản đồ của chiến đội Dã Ngưu bao trùm nồng đậm trong làn sương độc, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hai người Thần Hoả Dư Thuý cùng một nhóm áp sát thẳng tới chỗ ranh giới giao nhau của bản đồ hai bên. Thời Lạc một mình một đường lén lút đi lọc sạch sương độc bên trái bản đồ. Puppy làm Tay Bắn Tỉa là nhân vật duy nhất có ống ngắm, tạm thời nằm phía sau đội nhà mình bật ống ngắm báo cáo tình huống đối thủ và xét trang bị súng.
Dã Ngưu luôn để Tay Đột Kích và Trị Liệu Sư cùng mở màn áp tới chính diện, lần này làm sao còn chưa xác định được, Puppy nhanh chóng nhắc nhở: "Thần Hoả mau lọc sương mù, rất có thể đối diện có ba người, phía tôi bên này còn chưa thấy rõ."
Thần Hoả áp vào chỗ giao nhau của hai bên đồ thả bình tinh lọc, giờ khắc này hắn chính là mồi nhử tự nhiên, quả nhiên chưa kịp lọc xong, trong làn sương độc nồng đậm đối diện đã nổ súng. Dư Thuý chỉ chờ tới giây phút này, dựa vào tiếng súng phán đoán vị trí trực tiếp từ phía sau vật chắn một dao găm đâm tới, Thần Hoả thừa dịp này thành công đặt bình tinh lọc trong nửa giây, đứng dậy nổ súng, hai người hợp sức thu một Tay Đột Kích bên Dã Ngưu, đầu người tính cho Dư Thuý.
Một Tay Đột Kích khác của chiến đội Dã Ngưu cũng bị quét đi nửa cây máu, vội vã lùi về phía sau vật chắn. Puppy một bên khác nói: "Thời Lạc, không chạy đến nữa cậu sẽ bị phát hiện, đừng lén lút, đi tìm Dư Thuý với Thần Hoả."
Thời gian của Thời Lạc đã tới mức cực hạn, từ lúc ra khỏi đá tái sinh chưa từng chạm trán với Dư Thuý, bây giờ trên người không có lá chắn cũng không có bất cứ trạng thái tăng thêm nào. Thời Lạc cũng không tham, nghe Puppy nói xong không chờ bình tinh lọc tiếp theo đặt thành công, theo lời lui về tìm Dư Thuý hội tụ: "Cho tôi một lá chắn."
Dư Thuý thêm đầy máu cho mình với Thần Hoả xong, mặc lên cho Thời Lạc một cái lá chắn, ba người cùng trốn sau vật chắn, lẳng lặng chờ đợi.
Bụi cỏ ở chỗ giao nhau của bản đồ càng lúc càng có tiếng sàn sạt rõ ràng, Thời Lạc với Thần Hoả cùng lúc đó ra khỏi vật chắn nổ súng, chuẩn xác thu một Tay Đột Kích Dã Ngưu khác trong sương mù dày đặc.
"Được rồi, lọc sương độc đi." Puppy yên tâm nói: "Hai Tay Đột Kích đã bị mất, trong nửa phút bọn họ sẽ không dám giáp mặt."
Thần Hoả tiếp tục lọc sạch sương độc thu hút hoả lực trước mặt, Thời Lạc thì lại lần nữa vòng tới bên trái bản đồ lọc sạch đường nhỏ.
Đây là chiến thuật trước đây mấy người thường dùng, bằng vào năng lực cá nhân vững vàng của tuyển thủ, dùng một Tay Đột Kích và một Trị Liệu Sư đối diện với hai Tay Đột Kích và một Trị Liệu Sư bên đối thủ, hai đấu ba, một Tay Đột Kích khác lén lút đi bên sườn lọc sạch đường nhỏ, làm cho đổi thủ đỡ trái hở phải.
Dã Ngưu cũng có Tay Bắn Tỉa đang theo dõi toàn bộ, đương nhiên chẳng bao lâu nữa có thể phát hiện ra động tác của Thời Lạc, nhưng chỉ cần Dư Thuý với Thần Hoả gánh được hoả lực chính diện, bọn họ sẽ không có cách này phân người đi xử lý Thời Lạc, nếu không chỉ cần đi một lát, chính giữa bản đồ sẽ bị Dư Thuý, Thần Hoả nhanh chóng đục ra một lỗ hổng, lật đổ giành chiến thắng.
Puppy áp ở phía sau vừa chú ý đến động tác của đối thủ vừa lén lút bắn lén không nhịn được trêu chọc: "Tôi cảm thấy tâm thái của Táo Bạo Thư sắp lạnh rồi, ba người vòng đi vòng về đánh mãi không lại hai cậu, mất mặt quá sức."
Tâm thái Táo Bạo Thư đúng thật lạnh rồi, ba người bọn họ đi đầu dần dần không địch lại hai người Dư Thuý, Thần Hoả, cho nên âm thầm bỏ lại một Tay Đột Kích.
Dư Thuý phát hiện ra tiếng bước chân sau khói độc không đúng đầu tiên: "Đối diện hình như thiếu mất một người, Thời Lạc chú ý tiếp khách."
Thời Lạc đang một mình lén lút lọc khói độc thấp giọng nói: "Nghe được."
Thời Lạc dư thời gian, tốc độ không vội, tận lực tránh phía sau vật chắn đặt bình tinh lọc, cũng không tiếc tinh lọc chồng lên cùng một chỗ, từng chút từng chút làm đâu chắc đấy, từ đầu tới cuối không để mình lộ ra ngoài vật chắn. Sau khi Tay Đột Kích Dã Ngưu áp đến cũng không gấp, ngừng thẳng tay, tránh phía sau vật chắn không nhúc nhích, chờ động tác của đối thủ trước.
Thời Lạc với Tay Đột Kích Dã Ngưu phòng thủ nhau tới gần một phút, sau một phút, Tay Đột Kích Dã Ngưu không chịu nổi trước, nghiêng người nổ súng, lại trực tiếp bị Puppy đã nhìn chăm chú hồi lâu một súng lấy xuống đầu người.
"Nice." Puppy cảm thán, "Thời Lạc thật vững vàng, vị trí này giúp tôi cắt tuyệt."
Thời Lạc không lên tiếng, từ lúc mở màn tới giờ, Free một đầu người cũng chưa mất, chiến đội Dã Ngưu đã liên tục tặng năm đầu người, ván game này cơ bản đã không còn khả năng trở mình.
Trong 22 phút, Free thuận lợi ăn ván này.
Bắt đầu vô cùng thuận lợi, mọi người bao gồm Chu Hoả, lão Kiều sau hậu đài đều thở phào nhẹ nhõm. Ván kế tiếp trạng thái mọi người thả lỏng rất nhiều, Thời Lạc càng thêm ỷ vào mình ưu thế lớn và kỹ thuật vững vàng, bắt đầu trút tư thù, từ đầu đến cuối nhắm vào Táo Bạo Thư. Thần Hoả với Puppy một bên ở trong đội nói ai da ai da như vậy là không được không được đâu, một bên lại điên cuồng chém xuống. Ván game thứ hai kết thúc, giao diện tổng kết trận đấu hiển thị, Táo Bạo Thư tổng cộng bị lấy 15 đầu người.
Chiến mở màn thi đấu thường quy, Free thắng chiến đội Dã Ngưu không tốn chút sức nào.
"Nghiền ép, thuần tuý là nghiền ép."
Trên đường về căn cứ, Chu Hoả thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, nhìn dữ liệu phân tích sau trận đấu vui ra mặt: "Ai chà, tại sao đều khen chúng ta vậy, không cần kinh ngạc thế chứ? Đội hình này của chúng ta sẽ tuỳ tiện đè Dã Ngưu xuống đất chà sát không phải là trong dự liệu rồi sao?"
Lão Kiều dội gáo nước lạnh vô cùng thích hợp: "Dã Ngưu không tính là chiến đội tuyến đầu, đừng đắc ý quá."
"Biết biết biết, tại vì đánh chiến mở màn quá đẹp nên tôi vui mà." Chu Hoả sung sướng vắt vẻo, thuận tiện khen Thời Lạc: "Evil, cậu đúng thật lớn rồi. Nói thật với cậu, hôm nay tôi đã dự tính đến trường hợp xấu nhất, nhân viên công tác lập hồ sơ quan hệ xã hội khẩn cấp luôn rồi, chuyên môn dùng để ứng đối với chuyện có thể xảy ra hôm nay, chẳng hạn như cậu và Táo Bạo Thư ở sau đài đánh nhau gì đó...."
Chu Hoả nhìn về phía Thời Lạc, vui mừng nói: "Cảm ơn trời đất, nhãi con Lạc hiểu chuyện, không để tôi phải dùng tới bộ hồ sơ này."
Thời Lạc cạn lời, mọi người đều đã trưởng thành rồi, sao còn có thể sẽ đánh nhau?
Nhưng mà Thời Lạc có chút muốn biết đến phương án chuẩn bị của Chu Hoả, hỏi: "Nếu như tôi đánh nhau với tên đó thật, anh sẽ làm thế nào?"
"Sẽ thế nào? Cậu còn muốn thử một chút?" Chu Hoả khép cặp văn kiện lại, lạnh lùng cảnh cáo nói, "Bọn tôi sẽ liên hệ với một chương trình hoà giải tình cảm, cùng báo danh cho cậu với Táo Bạo Thư, sau đó vặn hai cậu tới hiện trường quay chương trình, cho hai cậu khóc ròng ròng bắt tay giảng hoà trước nhóm chú dì hoà giải cảm xúc mãnh liệt."
Thời Lạc: "...."
Chu Hoả vừa nói xong, mấy người trên xe bảo mẫu cũng không chơi di động nữa.
Thần Hoả thở dài: "Dư Thuý thuê anh thật sự không uổng công."
"Quản lý Chu quả nhiên chuyên nghiệp." Puppy chậm rãi vỗ tay, nhìn mà thở dài, "Cái này hơi độc ác phải không? Thù hận lớn thế nào...Vậy mà tôi rất chờ mong là sao?"
Lão Kiều lặng lẽ nói: "Tôi cũng hơi hơi mong đợi, mất mặt thì mất mặt, nói thật, tôi thích xem mấy chương trình kiểu này, ngân bài điều giải* gì đó, trạm cứu trợ tình cảm gì đó....Thật ra rất tốt."
(*Tên đúng là Kim bài điều giải, ý ở chỗ này là nói lão Kiều nhớ lộn.)
Thần Hoả mặc sức tưởng tượng hình ảnh Thời Lạc với Táo Bạo Thư cùng lên chương trình, than thở: "Vậy chẳng phải là tỉ lệ người xem ti vi bùng nổ luôn hả? Cả liên minh cùng để ý đó!"
Mọi người nghẹn cười muốn chết, chỉ có Dư Thuý gần như từ nhỏ đến lớn đều chưa từng xem bất kỳ chương trình TV nào cũng chưa từng xem gameshow trong nước nào hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Dư Thuý mờ mịt hỏi: "Điều giải gì? Chương trình gì?"
"Ái chà để tôi dạy cho cậu." Thần Hoả mặt mày hơn hở như vầy như vầy mà giải thích, "Là hai bên nói ra tình cảm và suy nghĩ của mình, sau đó khóc lóc nói mình những năm nay khó khăn cái gì cái gì biết bao, xoá bỏ hiểu lầm. Sau đó người chủ trì bắt đầu lừa tình, hỏi hai bên, có đồng ý tha thứ cho đối phương không, nếu đồng ý thì ra cửa cho người đó một cái ôm. Cuối cùng chương trình đi đến cao trào trong tất cả những tiếng chúc phúc của mọi người, hai người khóc lóc chạy tới hướng đối phương, ôm nhau, chương trình kết thúc."
Dư Thuý vẫn mây mù dày đặc, chờ cho lão Kiều giải thích thêm một lần nữa mới gần gần hiểu ra, môi Dư Thuý giật giật, muốn nói lại thôi.
Chu Hoả nhìn ra Dư Thuý muốn hỏi cái gì đó, nói: "Sao thế? Còn chưa hiểu?"
"Đã hiểu." Dư Thuý nhìn về phía Chu Hoả, chần chờ hỏi, "Anh...Còn có quan hệ rộng như thế?"
Chu Hoả vừa nãy cũng chỉ nhất thời nói linh tinh mà thôi, hắn kiếm đâu ra giao thiệp kì ba kiểu này. Có điều bạn thời đại học của Chu Hoả đúng thật có không ít người trong lĩnh vực liên quan, thật sự muốn tìm quan hệ có khi còn tìm được thật, Chu Hoả không chắc lắm nói: "Cũng gần gần như thế, cậu hỏi cái này làm gì?"
Lão Kiều vẫn luôn rất che chở Thời Lạc, nghe vậy vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, đùa là đùa thôi, cậu còn đưa Thời Lạc với Táo Bạo Thư cùng lên chương trình kia thật?"
Thời Lạc cau mày nhìn về phía Dư Thuý.
Dư Thuý bật cười: "Tôi có bệnh? Tuỳ tiện hỏi một chút, không có gì."
Mọi người tiếp tục chơi điện thoại. Dư Thuý nhìn Thời Lạc, lại nhìn Chu Hoả, hơi do dự, vẫn không nhiều lời.
Dư Thuý lần đầu tiên biết còn có kiểu chương trình này, gặp chấn động xong lại nương theo chính mình tưởng tượng, hiển nhiên cảm thấy cái này thật sự rất ok.
Dư Thuý cảm thấy chương trình này mẹ nó thật sự là đo ni đóng giày cho mình với Thời Lạc.
Đây quả thật là đường tắt giải quyết vấn đề tốt nhất.
Tìm kiếm quan hệ, mình với Thời Lạc cùng đi, lại dựa vào quan hệ xin mấy cái CCTV đưa đến cho người hoà giải giỏi kích thích tình cảm, sau đó lúc kết thúc chương trình, Thời Lạc khóc lóc nhào vào lồng ngực của mình, đây không phải là chuyện gì cũng qua hết?