Forget Me Not

Chương 20

Dương Vỹ không giết Lưu Ly. Nhưng anh ta đem cô về thị trấn và giao lại cho người muốn giết cô nhất: Thành Phong.

Lưu Ly không hiểu rốt cuộc thì Dương Vỹ muốn gì? Anh ta đã tốn bao nhiêu công sức sắp xếp để bắt được cô, tại sao không lập tức giết cô cho rảnh nợ? Mà Lưu Ly cũng không hiểu vì lí do gì Dương Vỹ không chịu buông tha cho cô, vị trí lão đại anh đã có, tài sản của ba Lưu Ly anh đã cướp được, tại sao nhất thiết phải dồn một kẻ vô hại như Lưu Ly vào đường cùng?

Cô đứng lẻ loi một mình trong căn phòng khách rộng thênh thang, xung quanh cô là những con quái vật khát máu đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Thành Phong khi thấy Lưu Ly thì rất vui. Đôi mắt xám lạnh lẽo của ông ta nhìn chăm chăm vào dáng vẻ nhỏ bé cô độc của cô suy tính, hẳn ông ta đang phân vân không biết nên giết cô bằng cách nào là tốt nhất?

Linh Lan cũng ở đó, khi Dương Vỹ đem Lưu Ly đến cô thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn không nói gì, chỉ lặng im quan sát cô bé với ánh mắt phức tạp.

Lưu Ly nhìn Thành Phong và Dương Vỹ với vẻ căm ghét. Hai người này tàn nhẫn đến vậy sao? Dù sao họ cũng cướp mất tất cả mọi thứ của cô rồi, sao không cho cô một con đường sống? Sao lại nhất định bắt cô phải chết? Thực ra mối căm hận của họ đối với ba cô lớn đến mức nào? Dù sao thì cô cũng là một đứa trẻ vô tội mà. Lưu Ly không muốn chết, hơn lúc nào hết bây giờ cô rất sợ cái chết. Một khi chết rồi cô sẽ quên đi Hổ Phách, nhưng liệu cô còn có thể sống mà gặp lại anh hay không? Xung quanh cô bây giờ là kẻ thù, chúng chỉ chờ một mệnh lệnh là sẽ lao vào xé xác cô ra thành những mảnh nhỏ. Cô không thể thoát ra khỏi đây được nữa, cô không thể quay về được nữa, không thể gặp lại Hổ Phách một lần nữa. Lưu Ly khóc. Một giọt nước mắt rơi xuống nền nhà lạnh.

Khẩu súng đen ngòm trong tay Thành Phong đã nhắm thẳng vào đầu cô. Lưu Ly nhìn nó run rẩy. Nó sẽ cướp đi mạng sống của cô chỉ trong vài giây ngắn ngủi nữa thôi.

- Sợ sao? Thành Phong nhìn cô cười mỉa mai. Lưu Ly không trả lời, chỉ đáp lại bằng sự im lặng. -Dương Vỹ! Cám ơn cậu vì đã tặng cho tôi món quà thú vị này.

Dương Vỹ nhìn lên, khẽ cười nhàn nhạt.- Ông định giết nó sao?

- Vậy thì nhạt nhẽo lắm. Thành Phong nhìn Lưu Ly cười nham hiểm. Rồi ông ta nâng cằm cô bé lên.- Lưu Ly, không muốn chết chứ?

Lưu Ly ngạc nhiên, cô không trả lời, nhưng trong mắt cô nhen nhóm lên một chút hi vọng. Thành Phong nhận ra điều này, ông ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của cô cười nhạt.

- Trở thành vợ của ta, ta có thể tha mạng cho cô.

Lưu Ly nhìn ông ta ngỡ ngàng, đám thuộc hạ xung quanh ông ta cũng xôn xao khó hiểu. Còn Dương Vỹ vẫn ung dung ngồi uống trà, mọi thứ diễn ra thú vị đúng như sự mong đợi của anh.

- Ông muốn gì? Lưu Ly sợ hãi lùi về sau.

Thành Phong thấy vẻ sợ hãi của cô thì rất thích thú, đôi mắt xám tàn nhẫn nhìn cô như muốn nuốt chửng.

- So với việc bị giết và làm vợ kẻ thù đã giết ba mình thì điều gì đau khổ hơn nhỉ? Rất thú vị phải không? Ta cho cô cơ hội để lựa chọn. Thành Phong cười và đưa cây súng nhắm vào đầu cô. Lưu Ly bối rối, đôi mắt hoang mang nhìn chăm chăm vào họng súng đen ngòm trước mặt mình.-Ba giây để cô đưa ra quyết định của mình.

Thành Phong bắt đầu đếm và thích thú quan sát thái độ của Lưu Ly. Lưu Ly mím chặt môi, đôi mắt trong veo lạnh lẽo. Muốn chế nhạo cô? Muốn đem cô ra làm trò cười? Cô căm ghét người đàn ông này. Cô không muốn bị khuất phục trước ông ta. Cô không muốn vứt bỏ lòng tự trọng của mình trước ông ta. Cô sẽ chọn cái chết. Lưu Ly chậm chậm nhắm mắt lại.

Nhưng rồi trong đầu cô hiện lên một hình ảnh thân thương. Nó khiến cô không thể biến mất được. Cô mở mắt ra, đau đớn. Nếu chết rồi cô sẽ quên đi người đó mãi mãi.

Lưu Ly sợ hãi, cả người run rẩy, đôi mắt trong veo rơm rớm nước.

Ngón tay Thành Phong siết chặt cò súng. Cô phải lựa chọn.

- Sống. Lưu Ly ngước lên cương quyết. -Tôi muốn sống.

Thành Phong cười mỉa mai. Dương Vỹ cũng nhếch môi thành một nụ cười nhàn nhạt. Lưu Ly không để ý đến thái độ châm biếm của kẻ thù giành cho mình. Cô chỉ biết rằng mình không được phép chết. Cô không phải cỏ rác, cô là một con người, sinh mạng đối với cô cũng quan trọng như bất cứ ai. Không phải bảo cô chết cô sẽ ngoan ngoãn chịu chết đâu. Cô sẽ sống, nắm lấy cơ hội cuối cùng để sống. Vì có người cô muốn gặp lại, có người cô chưa muốn quên đi.

- Tốt lắm. Ba ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.

Thành Phong vuốt mặt Lưu Ly. Cô đứng im không tránh né. Ông ta biết sâu trong đôi mắt trong veo của cô nhìn ông là sự căm ghét đến tột cùng. Điều này khiến ông ta rất hài lòng. Lưu Ly là đứa con gái của kẻ mà ông căm thù nhất, kẻ đã cướp đi mạng sống của người phụ nữ ông ta yêu nhất, ông ta muốn Lưu Ly phải trả nợ thay cho cha mình, muốn cô phải khổ sở vì phải ở cạnh kẻ đã hại chết cha mình, ông ta muốn từ từ giày vò cô để mỗi ngày trôi qua đối với cô đều là địa ngục, để cô sống một cuộc sống đau đớn hơn cả cái chết. Có như vậy nỗi căm hận trong lòng ông ta mới vơi đi phần nào.

Nhưng có một điều khiến ông thắc mắc. Lưu Ly nghĩ gì khi chọn kết hôn với ông. Là cô bé sợ hãi cái chết nên vất bỏ lòng tự trọng để được ông tha mạng, hay là cô muốn ở bên cạnh để giết ông trả thù cho ba mình. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo kia ông vẫn không đọc được điều gì cả. Thành Phong đâu biết rằng đối với cô bé, có những điều còn đáng sợ hơn cái chết và quan trọng hơn sự trả thù.

Lưu Ly bị nhốt vào một căn phòng trên lầu hai. Thành Phong còn cẩn thận cho người canh chừng cô 24/24. Mặt khác ông ta cũng chuẩn bị mọi thứ để ba ngày sau tổ chức đám cưới với cô.

Lưu Ly nhìn khắp nơi quanh phòng mình. Căn phòng khá rộng, có một cửa sổ có chấn song chắc chắn hướng ra vườn hoa cải bên hông ngôi nhà. Lưu Ly xem xét xung quanh, không có một kẻ hở nào để cô trốn thoát, lối ra duy nhất là cửa chính đã bị khóa chặt. Nếu muốn ra khỏi đây ít ra phải mở được khóa và hạ hết đám người đang canh chừng bên ngoài. Điều này đối với Lưu Ly là vô ích, cô không giỏi võ như Hổ Phách, không thể sử dụng bạo lực được, phải nghĩ cách khác. Lưu Ly nhìn chấn song cửa sổ, cô đưa tay lên nắm chặt lấy một thanh chắn, nó khá dầy và được làm bằng thép đặc, phá gãy là điều không thể.

- Muốn tìm cách trốn khỏi đây sao? Một tiếng nói vang lên khiến Lưu Ly giật mình, cô bé quay lại. Dương Vỹ đang bước lại gần cô. Anh ta đưa mắt quan sát căn phòng rồi nhận xét.- Có vẻ khó đấy, căn phòng này rất chắc chắn.

Lưu Ly lùi lại sau, cô không muốn lại gần người này. Người mà cô từng tin tưởng yêu thương nhưng cũng là kẻ đã phản bội giết ba cô và đẩy cô vào chổ chết. Mối quan hệ của cô và Dương Vỹ bây giờ đã khác trước rất nhiều, nếu trước đây anh chăm sóc bảo vệ trân trọng cô bao nhiêu thì bây giờ lại tàn nhẫn, độc ác với cô bấy nhiêu. Cô nhìn anh buồn bã, điều gì đã khiến anh ấy trở nên như vậy? Rốt cuộc thì tại sao Dương Vỹ lại làm điều này với ba con cô?

- Không ngờ em lại chịu vất bỏ lòng tự trọng để được tha mạng, không giống với cô công chúa ngang tàn bất cần trước đây chút nào cả. Nói cho anh nghe, lí do em lựa chọn điều đó là gì?

Lưu Ly nhìn anh ta bằng ánh mắt xa lạ lạnh lùng.- Anh không xứng đáng để biết.

- Em muốn trở thành vợ của gã đàn ông đó sao? Anh thật khâm phục khả năng chịu đựng của em đó.

Dương Vỹ nhìn cô mỉa mai. Lưu Ly có thể nhận thấy sự khinh thường trong câu nói và ánh mắt mà anh ta dành cho cô. Nhưng đây không phải là điều mà anh mong muốn hay sao. Lưu Ly chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ tênh.

- Em có muốn thoát khỏi tay ông ta không? Dương Vỹ vẫn chăm chú quan sát cô bé. Lưu Ly cười châm biếm.

- Anh sẽ cứu tôi sao?

Dương Vỹ là người cực kì tàn nhẫn, luôn tạo cho người khác cảm giác có một chút hi vọng, sau đó sẽ lạnh lùng dập tắt cái hi vọng nhỏ nhoi đó để người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn. Lưu Ly biết rõ con người của anh ta vì dù sao cô cũng đã sống cùng Dương Vỹ từ nhỏ rồi. Cô sẽ không đặt hi vọng vào Dương Vỹ, cô cũng không hề mong người cứu mình là Dương Vỹ. Vì bây giờ anh ta đối với cô chỉ giống như một kẻ xa lạ, một người mà mãi mãi sẽ không bảo vệ thương yêu cô nữa. Cô chỉ muốn chờ đợi một người, một người duy nhất đã cho cô lí do để sống trên thế gian này. Hổ Phách…

Đôi mắt trong veo của Lưu Ly phút chốc trở nên xa vời buồn bã. Trong đầu cô giờ đây đã có chút lăn tăn bối rối. Dù mong chờ Hổ Phách đến cứu mình nhưng Lưu Ly cũng không muốn anh bước vào cái thị trấn quỷ quái này. Khắp nơi đều là kẻ thù của cô, Hổ Phách vào đây liệu có an toàn mà cùng cô trở ra hay không? Hay cô sẽ khiến Hổ Phách phải mất mạng ở nơi này. Càng nghĩ Lưu Ly càng thấy sợ hãi, tự dưng cô cảm thấy mình thật ích kỉ, cô mong Hổ Phách đến cứu nhưng lại không nghĩ đến những nguy hiểm mà anh sẽ gặp. Cô muốn tự tìm cách thoát khỏi nơi này, tốt nhất là nên trốn thoát trước khi Hổ Phách tới. Dương Vỹ đã lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

- Lưu Ly! Nếu anh cứu em, em sẽ trở thành vợ của anh chứ? Lưu Ly cau mày ngước lên. Dương Vỹ hỏi lại mỉa mai.- Dù sao anh cũng là kẻ đã chính tay giết ba em, em có lấy anh hay Thành Phong thì cũng vậy. Có điều anh không tàn nhẫn bằng ông ta. Có thể anh sẽ cho em một cái chết nhẹ nhàng yên bình hơn.

Lưu Ly mím chặt môi nhìn anh ta căm tức, bàn tay nhỏ bé giơ lên tát mạnh. Và rất dễ dàng bị Dương Vỹ chụp được. Cô bé giận dữ rút mạnh tay mình ra. Đôi mắt trong veo trợn tròn.

- Đừng có đùa với tôi!

Dương Vỹ cười khi thấy thái độ tức giận của cô. Lưu Ly thật dễ bị kích động, anh ta vẫn giữ chặt lấy tay cô, ánh mắt đen thẳm nhìn chăm chăm vào cổ tay cô một chút rồi cất tiếng.

- Lưu Ly! Cổ tay em có một vết sẹo từ khi nào? Lưu Ly khựng người lại. Dương Vỹ nhìn cô bình thản.-Em đã cắt cổ tay tự tử sao?

Lưu Ly cười, nụ cười thật cay đắng nhưng có phần bất cần. Cô nhìn anh với ánh mắt xa lạ, rồi rút mạnh tay mình ra.

- Anh muốn tôi chết đến vậy sao? Anh sẽ không được như ý đâu. Tôi nhất định sẽ sống và đi khỏi đây.

Lưu Ly vẫn như trước, chưa bao giờ chịu chấp nhận số phận. Ngay từ nhỏ cô bé đã tỏ ra mạnh mẽ trước tất cả mọi chuyện, dù có vấp ngã cũng biết tự đứng dậy, luôn khiến mọi thứ phức tạp đau đớn trở thành đơn giản, Lưu Ly không yếu đuối mong manh như vẻ bề ngoài. Dương Vỹ nhìn cô, ánh mắt đen thẳm có gì đó phức tạp, rồi anh cũng nhếch môi cười và quay đi. Nhưng Lưu Ly đã gọi giật lại.

- Dương Vỹ! Anh dừng lại, nhưng không quay ra sau. Có một điều cô vẫn luôn muốn biết.- Tại sao anh giết pappy?

Tại sao? Câu hỏi này cô bé đã hỏi anh bao nhiêu lần rồi? Dương Vỹ im lặng. Lưu Ly vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, đến bây giờ cô vẫn không tin, Dương Vỹ lại có một ngày giết ba cô. Gia đình cô đã cưu mang anh từ khi còn nhỏ, ba con cô cũng coi anh như một người ruột thịt trong nhà. Vị trí của ba cô cũng giao cho anh rồi, anh đã có tất cả mọi thứ mà anh muốn rồi. Vậy tại sao lại cố tình giết hai ba con cô?

Dương Vỹ không quay lại nhìn Lưu Ly, cô không biết được anh đang nghĩ gì, cô chỉ nghe được một tiếng cười nhàn nhạt.

- Khi nào em chết, anh sẽ nói cho em biết.

Rồi anh bước đi. Lưu Ly vẫn nhìn theo, đôi mắt trong veo có gì đó thất vọng và buồn bã.

- Đến lúc đó. Không cần nữa.

Lưu Ly đi đến ngồi xuống mép giường, cô mệt mỏi nằm ngã lưng ra sau. Dương Vỹ thực ra đang nghĩ gì? Lưu Ly biết anh ta không đơn giản chỉ dừng lại ở việc giết cô. Nếu muốn giết cô thì anh ta đã làm từ lâu rồi, nếu muốn dày vò cô hay khiến cô phải đau đớn anh ta cũng có thể hành xử cô như lúc anh ta đã làm với kẻ thù. Nhưng Dương Vỹ không làm vậy. Dường như Dương Vỹ muốn Thành Phong là người giết cô.

Lưu Ly gác tay lên trán nghĩ ngợi, Thành Phong hận ba cô, cô có thể hiểu được. Bây giờ ông ta nhắm vào cô, cũng không đáng ngạc nhiên. Điều khó hiểu ở đây là tại sao Dương Vỹ lại tiếp cận ông ta? Anh ta muốn gì ở Thành Phong? Chắc chắn Dương Vỹ không có ý tốt khi bắt tay hợp tác với người đàn ông này. Dương Vỹ muốn hạ ông ta và chiếm lấy thị trấn này cho riêng mình sao? Lưu Ly hơi nhíu mày. Có thể lắm. Thành Phong là người nắm giữ một nửa quyền lực và tài sản ở thị trấn, Dương Vỹ hiểu nếu đấu trực diện thì anh ta chưa chắc giành được phần thắng và thương vong sẽ rất lớn, vậy thì chỉ còn một cách như cách mà anh ta đã làm với ba con cô, khiến ông ta mất cảnh giác sau đó sẽ ra tay.

Lưu Ly thở dài. Cô thấy thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment