Freud Thân Yêu

Chương 1.2

Chân Ý hẹn cô bạn thời đại học Tư Côi đi ăn đồ ngọt. Năm ấy tốt nghiệp, hai người cùng vào Cục Cảnh sát, nhưng sau mấy tháng làm việc Chân Ý đã từ chức và đi học tiếp. Mấy năm trôi qua, Tư Côi đã thực hiện được lý tưởng từ tấm bé của mình: Cảnh sát hình sự.

Tư Côi lớn lên ở Tây Bắc nên mang trong mình tính cách khảng khái hào hùng tiêu biểu của người phương Bắc, thậm chí Chân Ý tự xưng là người mạnh mẽ thi thoảng cũng phải yểu điệu gọi cô một tiếng Tử Quỷ(1).

(1) “Tử Quỷ” nghĩa là ma quỷ hay người chết, trong tiếng Trung có cách phát âm tương tự với Tư Côi.

Vụ án Đường Thường và Lâm Tử Dực ám ảnh Chân Ý quá lâu. Sau khi Đường Thường nhảy lầu, Tư Côi sợ tâm trạng cô bạn không vui nên hôm nay trò chuyện một lúc rồi mới hỏi: “Gần đây tâm trạng vẫn ổn chứ?”

Đương nhiên Chân Ý hiểu: “Ừ, vẫn bình tĩnh.”

Tư Côi khích lệ: “Biểu hiện trên tòa của cậu rất tuyệt, vụ kiện này đã giúp cậu nổi danh sau một trận chiến. Nếu không phải Đường Thường tự sát, có lẽ sẽ có kết quả khác.”

“Các cậu nhận định cô ấy tự sát thật à?”

“Cậu nghi ngờ gì?”

“Không có, hỏi bừa thôi.” Chân Ý cho rằng Đường Thường không đến mức tự sát, nhưng cô cũng không thể xoay chuyển được gì.

Tư Côi: “Ngoài phố đồn thổi là cậu bán chứng cứ, đòi được ba triệu phí giải quyết riêng cho nhà họ Đường thì phải?”

Chân Ý nhướng mày: “Cô cảnh sát, cô muốn thẩm vấn tôi đấy à?”

Tư Côi không hỏi đến cùng nữa, cô không đứng ở vị trí của Chân Ý, nên không thể nào bình luận lựa chọn của cô ấy. Khoảng thời gian đó, Chân Ý làm luật sư tư cho Đường Thường, giúp đỡ bên khởi tố thưa kiện, thậm chí còn bạt mạng hơn thành viên đoàn khởi tố. Cô đoán đại khái là Chân Ý trao đổi gì đó, có lẽ đây là mong muốn của vài người trong hệ thống. Cô không hề tán thành, cô cho rằng trừng phạt cái ác là điều tất yếu của xã hội. Nhưng cô cũng biết bởi vì thế lực hùng hậu phía sau bốn bị cáo nên vụ án này tiến hành hết sức khó khăn, bên khởi tố không có đủ chứng cứ, ngược lại áp lực đổ hết lên đầu luật sư tư. Cô biết mấy tháng nay Chân Ý phải chịu đựng thế nào, mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng, thu thập chứng cứ, tìm kiếm nhân chứng khắp mọi nơi, thậm chí còn bị đe dọa liên miên. Nhưng cô ấy vẫn gồng mình, nâng đỡ Đường Thường tâm trạng bất ổn ở nơi đầu sóng ngọn gió. Cô ấy muốn đưa bốn kẻ kia vào tù hơn ai hết, nhưng cuối cùng...

Chân Ý cụp mắt, nhớ tới lời nói của Đường Vũ – em gái Đường Thường: “Ngồi tù có ích lợi gì chứ? Luật sư Chân, có thể phán tử hình không, có thể khiến chúng chết không? Không thể, ngồi tù mười năm ư? Với thế lực, quyền hành nhà chúng, nhốt được ba năm tôi cũng thấy nghi ngờ rồi. Đến lúc đó lại để báo đài thổi phồng bi kịch của chúng tôi nữa ư? Vậy nỗi khổ của nhà tôi được xem là gì, cái chết của chị tôi được tính ra sao? Trò cười hay là hài kịch? Nếu là vậy, cứ coi như chị tôi tạo scandal đi, không phải cư dân mạng đều nói vậy à? Tôi thà rằng cầm ba triệu đền bù cho bố mẹ còn hơn. Người đã chết rồi, đòi cái thứ chính nghĩa chó má đó có ích gì chứ? Đừng nói với tôi chuyện đưa chúng vào vòng pháp luật để người khác khỏi phải chịu thương tổn, tôi không cao thượng như vậy. Nói thật, tôi thật sự mong chúng cưỡng hiếp hết đàn bà ở thành phố K này.”

Trong lỡ đãng, Chân Ý cười cô đơn.

Thấy vậy, Tư Côi thầm trách mình lắm lời, chuyển đề tài: “Sao Dương Tư không đến thế?”

“Ngủ bù.” Dương Tư là bạn cấp ba của Chân Ý ở Thâm Thành, cùng thi đại học ở thành phố K, giờ đây làm việc tại cùng một văn phòng luật.

Chân Ý ngậm miếng xoài, tóm lược mối ân ái tình thù trong vòng vài câu: “Dương Tư theo một vụ ly hôn, bên nam cặp bồ, đòi chuyển tài sản, nói bên nữ nhàn hạ làm bà lớn, ăn của hắn, ở nhà hắn, dùng đồ của hắn, không có tư cách đòi tiền, cho cô nàng mấy chục nghìn phí chia tay đã tốt lắm rồi. Ở với nhau có đứa con trai, tên chồng không chịu buông tay, nói cô vợ không có khả năng nuôi dưỡng. Mẹ nào lại chịu xa con chứ, ngày ngày khóc lóc kể lể năm đó ân ái thế nào. Nghe nói là làm ầm đến mức trời đất quay cuồng, Dương Tư mệt mỏi tóp hết cả ngực.”

Tư Côi phì cười, gật đầu tán đồng: “Tớ đã thấy phụ nữ thời khắc đó rồi, trông rất đáng thương khổ sở. Haiz, tất cả lại đổ hết lên Dương Tư, con bé nghe nhiều có khi mất hết hi vọng với cuộc sống mất.”

Chân Ý lườm cô: “Dương Tư là luật sư đại diện cho bên nam.”

“...” Tư Côi trợn mắt.

“Vì thế mới nói đàn bà không tự lập tự cường, trở thành người dựa dẫm vào đàn ông, không có quyền chủ động thể nào cũng bị hủy hoại. Cậu xem, kiện ra tòa thậm chí không mời nổi luật sư tốt.” Chân Ý giải quyết bát chè xoài bưởi chỉ trong mấy phút, quay sang đánh chén chè trân châu, lẩm bẩm: “Phụ nữ đó à, những chuyện quá khứ có gì hay để nói chứ, dù có đau khổ hơn nữa người nghe cũng không cảm động lây, nói ra người khác chỉ coi là tuồng kịch. Có một thứ gọi là vật đổi sao dời, được làm theo số đo của đàn ông đấy.”

Tư Côi nhạy cảm ngộ ra: “Ơ, người đẹp, vị công tử nào làm tổn thương trái tim của cậu thế?”

Chân Ý gườm gườm nhìn cô nàng: “Tớ toàn làm tổn thương người ta thôi, nào có bị tổn thương bao giờ.”

Tư Côi cười khanh khách.

“Luật sư Chân?” Phía sau có người gọi Chân Ý. Là một người đẹp cao ráo thon thả, đeo kính râm, trông rất phong cách.

“Tống Y?”

Tư Côi ngẩng đầu lên, diễn viên Tống Y á? Tống Y và Đường Thường đều xuất thân từ người mẫu. Đường Thường, không tiếng tăm gì, nhưng Tống Y lại nổi như cồn, nhờ khả năng diễn xuất tinh tế mà trở thành tiểu hoa đán trên màn ảnh. Nếu không phải trung tâm thương mại này quá đắt đỏ không ai tới, cô ta đã sớm bị người ta vây kín rồi. Cô ta có xích mích với Đường Thường, nhưng trong vụ án của Đường Thường lại đứng ra làm chứng, kết quả bị dư luận ném đá là tạo scandal.

Diễn viên nổi tiếng Tống Y cười rất đẹp, mở túi xách: “Luật sư Chân, để tôi mời cô bữa này nhé.”

“Tôi trả rồi.”

“Vậy để lần sau.” Tống Y nói: “Luật sư Chân, tôi đã giới thiệu cô cho rất nhiều bạn bè, sau này nếu họ gặp phải phiền toái sẽ nghĩ đến việc mời cô đầu tiên.”

Chân Ý không đón nhận sự ưu ái ấy, mỉm cười, giải thích: “Tôi không làm dân sự, chỉ chuyên lo mấy vụ hình sự kiểu như tổn thương thân thể thôi, nếu các cô gặp phải mấy chuyện như giết người, bạo hành, cưỡng hiếp... thì nhớ đến tìm tôi nhé.”

Tống Y: “...”

Tư Côi quay đầu đi chỗ khác, cười đến mức vai run run.

“...Biết rồi, lần sau gặp.”

Chân Ý không quan tâm đến cái miệng quạ đen của mình, càng không ngờ rằng lời mình nói lại ứng nghiệm. Tối hôm đó, quả thật đã có chuyện xảy ra.

Tư Côi trông theo hướng Tống Y: “Chân, đại minh tinh thân thiện với cậu thế, tớ tò mò luật sư các cậu có quan hệ thế nào với người ủy thác vậy?”

“Chồng hờ vợ tạm.” Chân Ý hơi đăm chiêu: “Ngắn ngắn một chút là tình một đêm; dài hơn là bồ bịch. Thi thoảng thật lòng, quá nửa giả dối. Tóm lại một câu: Đôi bên cùng có lợi.”

Tư Côi bị ví dụ của cô chọc cười, thoáng nghĩ ngợi lại phì cười, đúng là thỏa đáng không thể bàn cãi.

“Chân, vợ cả là ai thế?”

“Pháp luật.”

“Tại sao?”

“Bởi vì bọn tớ “chui” vào kẽ hở của pháp luật.”

“...”

Tư Côi đã quen với vẻ không đứng đắn của bạn mình, “Cậu làm luật sư như vậy, đến đâu cũng có “bạn trai cũ” thanh toán giúp cậu, thật sung sướng biết bao.”

“Ghen tị với tớ đi.”

“Vâng, ghen tị đến chết rồi đây. Đại luật sư Chân, Dương Tư nói, cậu đại diện cho người ta chưa bao giờ thua kiện? Ngay cả lần này, cư dân mạng cũng cho rằng người chiến thắng là cậu.”

“Không phải tớ giỏi, mà tớ chỉ nhận vụ án có thể thắng.” Chân Ý nói thẳng. Biện Khiêm – sếp của văn phòng luật là học trò của ông nội, “anh trai” của cô. Anh chỉ chọn vụ án có cả danh lẫn lợi cho cô, muốn lăng xê cô thành luật sư nổi tiếng “bất khả chiến bại”. Cô hiểu rõ chặng đường này được hưởng biết bao ân huệ và thiên vị, nhưng cô thoải mái thanh thản nhận lấy, chưa từng cảm thấy xấu hổ. Quan hệ giữa người với người cũng như học vấn, IQ và vẻ bề ngoài, bày đặt không cần mới là thiếu não.

Chân Ý đánh chén xong hai bát chè, đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh. Đẩy cánh cửa thoát hiểm, đi gần năm mươi mét dọc theo hành lang trống trải mới nhìn thấy hình người phác họa màu xanh màu đỏ ở tít đằng kia. Chân Ý thầm ai oán: Phòng vệ sinh xa xôi hẻo lánh thế này, đúng là chim không thèm ị.

Cô liếc nhìn phòng vệ sinh nam, buồn cười. Dĩ nhiên chim... không thể ị được rồi... Đúng lúc ấy, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra. Nữ thanh niên thuần khiết sao có thể nhìn chằm chằm phòng vệ sinh nam mà cười được chứ? Cô thôi cười, nghiêm túc đi vệ sinh. Nhưng cô nhận ra người vừa bước ra từ phòng vệ sinh nam đó.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nét mặt cô thay đổi liên tục.

Ngoài bối cảnh hiển hách, Lâm Tử Dực còn là tâm điểm trên mạng. Hắn thường xuyên gây sự, đoạn phim ẩu đả có mặt hắn được đăng tải lên mạng ba lần bốn lượt. Từng có lời đồn về hành vi cưỡng hiếp ác độc của hắn, nhưng vì không có nạn nhân nên gác lại coi như xong chuyện. Lần này Đường Thường đứng ra, song lại kết thúc bằng cái chết.

Tất cả những chi tiết có liên quan đến vụ án đều trôi vào dĩ vãng từ sau giây phút phán quyết, Chân Ý sẽ không nhắc lại nữa. Lần này trông thấy Lâm Tử Dực ở cửa phòng vệ sinh, cô cảm thấy buồn nôn, ghê tởm cực kỳ, nhìn hắn đầy khinh thường rồi đẩy cửa vào phòng vệ sinh. Nào ngờ có một sức lực mãnh liệt áp tới từ phía sau, kéo cô lại áp lên tường.

Lâm Tử Dực chắn trước mặt cô, sắc mặt sa sầm.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tử Dực chưa từng gặp trở ngại và chuyện không vừa ý, đối với hắn, pháp luật chẳng khác gì trò đùa. Hắn gặp Đường Thường lần đầu ở bữa tiệc sinh nhật của một gái gọi hạng sang. Đường Thường có vóc dáng đẹp, tính cách thanh cao, trong sự khoáng đạt mang chút khảng khái, không hư vinh và bỗ bã, không làm bộ làm tịch. Kẻ thường gặp con gái ham tiền va nhu nhược nhu Lâm Tử Dực bị cô hấp dẫn, không tài nào rời mắt nổi.

Vốn dốt nát bất tài, hắn nghĩ nát óc mới ra một câu thích hợp với nữ thần nhất: Giàu sang không thể cám dỗ(2). Đã là vậy, hắn càng muốn cám dỗ cô.

(2) Có xuất xứ từ quyển Mạnh Tử - Đằn Văn Công hạ, đầy đủ là “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” tức “Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục”; thể hiện phẩm chất của đáng trượng phu.

Hắn hỏi han thông tin về Đường Thường, lúc đó ả gái gọi hạng sang hắn bao nuôi giở trò ghen tuông, nói Đường Thường lòng dạ thanh cao, không phải vung tiền là có thể mua được. Hơn nữa người ta đã có bạn trai, tình cảm rất tốt. Về sau Lâm Tử Dực gặp được bạn trai của Đường Thường tên Ngô Triết, trông rất điển trai thuần khiết. Đường Thường ngồi trên chiếc xe điện của Ngô Triết, cười tươi như hoa, vậy mà lại không chịu lên chiếc xe Rolls-Royce Wraith của hắn.

Để có được cô, Lâm Tử Dực đeo bám như sam, nhưng tiền tài của hắn không thể nào khiến Đường Thường rung động. Công việc và cuộc sống của Đường Thường và Ngô Triết bị quấy nhiễu hỗn loạn, hai người quyết định rời khỏi thành phố K. Lâm Tử Dực hết sức kinh ngạc. Khi đó hắn vừa hại Ngô Triết mất việc, vốn tưởng rằng Đường Thường sẽ vứt bỏ Ngô Triết, không ngờ lại dẫn đến kết quả này.

Lòng tự ái và tính nhẫn nại lên đến cực hạn thay thế bằng nỗi căm hận điên cuồng và sự hưng phấn muốn hủy diệt. Hắn tìm người bắt trói Đường Thường và Ngô Triết, cuồng dã chiếm đoạt cô, còn cho đám bạn cùng nhau hành hạ cô.

Hắn sớm biết tiếng gào khóc của cô không thể xoa dịu nỗi căm phẫn khi bị coi thường trong lòng hắn, hắn quyết tâm trả lại cho họ nỗi nhục mà hắn phải chịu đựng ở mức độ lớn nhất. Vì thế, Lâm Tử Dực trói Ngô Triết ở một bên, xem toàn bộ quá trình.

Trọn vẹn cả một đêm. Chúng trút giận đến mệt mỏi, Đường Thường như thể đã chết, Ngô Triết cũng như thể không còn linh hồn. Lúc đi, hắn còn ném một xấp tiền lên người cô, quăng cho cô nỗi nhục cuối cùng.

Dù chuyện Đường Thường vỡ lở, Lâm Tử Dực cũng không hề căng thẳng. Hắn biết như mọi khi mình sẽ chẳng sao cả. Ai có thể nói rõ là cưỡng hiếp hay tự nguyện chứ. Nhưng không ngờ Ngô Triết và Đường Thường kiên quyết kiện cáo, mỗi khi thấy hai người họ nắm chặt tay nương tựa vào nhau, hắn lại ghen ghét đến cùng cực.

Càng bất ngờ hơn nữa, một luật sư tên Chân Ý dám can đảm đứng ra thay mặt Đường Thường kiện cáo khi không ai chịu tiếp nhận vụ kiện, khi mà cảnh sát kéo dài quá trình điều tra. Và bất ngờ nhất là, luật sư này đã xoay xở mọi cách để tìm kiếm nhân chứng vật chứng, phối hợp với đoàn khởi tố đứng trước tòa chỉ trích bị cáo tơi tả.

Giờ phút này, cô luật sư xinh đẹp ấy nhìn thấy hắn, vẻ mặt lại như thấy một đống phân, căm ghét, khinh thường, như thể liếc nhìn thêm một cái thì mắt cô sẽ lở loét, liền quay đầu bước đi. Lâm Tử Dực cực kỳ tức giận, tóm lấy cô, ghì cô lên tường.

Chân Ý cảnh cáo: “Muốn tôi kiện anh tội quấy rối à?”

Cô quá điềm nhiên, khiến hắn hơi buông lỏng cổ tay cô, nhưng thân thể lại lấn đến áp cô lên tường, không khỏi khiêu khích: “Luật sư Chân, cô không làm vậy đâu. Đối với cô, tiền bạc có thể giải quyết mọi vấn đề mà.”

Chân Ý cười: “Ba triệu đã đủ khiến anh đau lòng rồi sao?”

Nhắc tới đây, Lâm Tử Dực liền nổi giận: “Vì tiền, đàn bà đều có thể dạng chân cầu xin tôi ngủ với chúng! Đường Thường có gì khác cơ chứ? Tôi không đưa tiền thì làm thế nào? Ha, tôi chỉ sai đám đăng bài ăn tiền lên mạng bịa đặt nói rằng cô ta là gái điếm muốn trèo cao, kết quả sao đây, hà hà, cô biết có bao nhiêu cư dân mạng hùa theo bài đăng đó không?”

Đáy mắt Chân Ý lập tức lạnh tanh. Đàn ông hủy diệt phụ nữ bằn tình dục và bôi nhọ danh tiếng là loại đê hèn và bỉ ổi nhất. Tự cho rằng bản thân có thể dùng thân thể và quyền thế để chinh phục phụ nữ, lạm dụng chủ nghĩa nam quyền, cực kỳ vênh váo, ý rằng: Đây là cách biểu hiện, phô bày sức mạnh và uy quyền của đàn ông chúng tôi. Nhưng trong mắt Chân Ý, điều đó quả khiến người ta ghê tởm! Biết làm sao trước xã hội mềm nắn rắn buông, người đời vốn đã quen với việc mắt điếc tai ngơ, bỏ qua việc làm xấu xa của đàn ông, cứ chăm chăm thóa mạ phụ nữ dâm đãng.

Ban đầu khi nhìn thấy mấy bài đăng kia, cô giận đến mức muốn nôn ra máu, huống chi người trong cuộc như Đường Thường và Ngô Triết.

Biết tin Đường Thường tự sát, Chân Ý không thể tin nổi. Trong ấn tượng của cô, Đường Thường có vẻ ngoài mềm yếu nhưng nội tâm kiên cường. Đối mặt với cảnh ngộ phi nhân tính, cô ấy vẫn kiên trì, nói rằng không đưa Lâm Tử Dực vào tù sẽ có càng nhiều phụ nữ phải chịu tai vạ. Cô ấy chưa từng oán trách, vẫn luôn cắn răng, mạnh mẽ đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

Chân Ý không biết khi cô ấy đối mặt với những lời miệt thị kia, đáy lòng có thê lương đến cằn cỗi hoang tàn hay không; cô cũng không biết những lời kia phải chăng đã đủ để khiến người vẫn luôn kiên gan tin tưởng như Đường Thường lựa chọn cái chết trước khi đợi được phán quyết.

Và cô càng thấu hiểu từng đường từng nét của câu: Miệng lưỡi người đời xói chảy vàng, lời gièm pha tan xương nát thịt!

Lẽ nào những kẻ hùa theo phong trào nhục mạ Đường Thường không sợ việc ác dù nhỏ cũng gặp báo ứng ư?

“Anh hại chết cô ấy.” Cô nói.

Lâm Tử Dực sửng sốt, thay đổi sắc mặt: “Cô là luật sư, không biết tội phỉ báng à?”

Chân Ý cười: “Tôi nói tin vịt của anh hại chết cô ấy. Nhìn vẻ mặt của anh, anh tưởng tôi nói anh giết chết cô ấy thì phải.”

Lâm Tử Dực lại trợn trừng mắt. Trên mạng có người bàn tán, suy đoán bọn rằng hắn giết Đường Thường. Hắn cười lạnh: “Luật sư Chân đúng là khéo ăn khéo nói. Nhưng đây vẫn là phỉ báng!”

“Tôi nói gì cơ?”

“Cô...” Mặt Lâm Tử Dực giật giật: “Cô cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì! Giúp Đường Thường kiện tụng chẳng qua chỉ muốn phất lên thôi, đứng ở phe yếu thế khiến người ta cho rằng cô đề cao chính nghĩa không màng an nguy. Nhưng tôi biết kẻ thật sự có cả danh lẫn lợi chính là cô. Cô giúp nhà họ Đường bắt chẹt tôi ba triệu, cô nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng vậy?”

“Chẳng mắc mớ gì tới anh.” Chân Ý nhướng mày. “Tiền của tôi dù có mang ra đốt cũng không thẹn với lòng.”

“Con khốn!” Lâm Tử Dực giận đến mức bốc khói. Nhưng cho dù bị chửi, Chân Ý vẫn dửng dưng bình tĩnh, nhìn hắn đầy khinh miệt. Hắn chợt nhớ tới Đường Thường, nhớ tới khi đứng trước loại đàn bà này hắn luôn thất bại ê chề. Loại người như vậy, hắn càng muốn hủy diệt.

“Để giúp cô kiện tôi tội quấy rối, tôi để lại chút vật chứng cho cô nhé.” Mắt hắn lóe lên vẻ tà ác, định giơ tay nắm lấy cằm cô.

Chân Ý đá một phát vào giữa hai chân hắn, đẩy phắt hắn ra.

Cô lách vào phòng vệ sinh khía cửa lại, ghé tai lên cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu đau của Lâm Tử Dực, hắn nổi lòng dâm tà nhưng không dám thật sự làm gì cô, vì thế Chân Ý không hề hoảng hốt. Nhưng hắn muốn sàm sỡ cô miễn phí ư?

“Đồ khốn!” Chân Ý chửi rủa một câu, nhấc cây lau nhà để bên cánh cửa định ra ngoài đánh chết tên Lâm Tử Dực đồi bại kia. Nhưng trong lúc vô tình quay đầu lại, sự chú ý lại bị thu hút.

Một chàng trai đứng nghiêng người, thong thả kéo khóa quần lên. Chỉ nhìn bóng lưng điền tĩnh kia, cô có thể phán đoán rằng người này bề ngoài lẫn phong thái đều xuất sắc.

Một giây, hai giây, cô không lên tiếng, chậm rãi ngước mắt lên. Anh đã nghiêng đầu lại, lẳng lặng mà bình tĩnh nhìn cô, mặt mũi thanh tú. Trái tim Chân Ý thót lên một nhịp, nhưng lập tức đập điên cuồng như con ngựa thoát cương.

“Sao anh lại ở đây?”

Tám năm không gặp, anh đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội. Là kẻ cuồng sắc đẹp, Chân Ý đã không thể nào miêu tả niềm hạnh phúc trong lòng! Ngoài hạnh phúc, cô không còn ý nghĩ nào khác. Nhớ lại năm thứ ba đại học, mối tình đầu “thanh tú đáng yêu” của Tư Côi tới thành phố K làm việc, Chân Ý đi cùng Tư Côi mời anh ta ăn cơm. Kết quả, cô ấy đã trải qua chuyện tàn nhẫn nhất trên đời này: Mối tình đầu đứng trước mặt bạn, nhưng anh ta đã phát tướng rồi!

Hồi ức của Tư Côi hoàn toàn tan vỡ, trên đường trở về trường cô nàng chẳng nói chẳng rằng. Đêm đó trước khi đi ngủ, cô ấy bỗng lên tiếng: “Chân, nếu có cơ hội, tuyệt đối đừng đi gặp mối tình đầu.”

Đêm ấy Chân Ý mơ thấy Ngôn Cách, cậu thiếu niên đẹp rạng ngời của cô sang Mỹ đã biến thành một tên béo ú ăn hamburger và khoai tây chiên, cô vừa cuống cuồng vừa tức giận, ôm lấy cánh tay mềm nhũn núng nính lay lấy lay để: “Anh béo lên đấy à? Anh béo rồi đấy à?”

Tình đầu vụn vỡ là chuyện tàn khốc biết bao!

Nhưng giờ đây, anh đứng trước mặt cô, còn đẹp hơn trong hồi ức. Tám năm rồi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, anh vẫn tinh khôi tuấn tú như vậy.

Tâm tư cô phiêu lãng, bỗng nhiên trở về mười hai năm trước. Cô theo đuổi anh đến mức trời long đất lở, anh thật sự không biết làm sao, sau giờ học bèn trốn vào phòng vệ sinh nam. Cô bám đuôi với tinh thần thấy chết không sờn, xông vào phòng vệ sinh vỗ từng cánh cửa. Các bạn nam cực kỳ hoảng sợ, xách quần tru tréo chạy trốn khắp phòng vệ sinh.

Có một cánh cửa vỗ mãi không mở. Chính là anh rồi!

Thần kinh vận động của cô tốt, bám cửa nhảy phắt lên, vươn người về phía trước, nhoài lên cánh cửa nhìn vào trong. Cuối cùng đã thấy anh rồi! Anh không mặc đồng phục học sinh mà mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa người cùng chiếc cà vạt đen dài mảnh. Đẹp quá đi mất, cô nhìn anh mấy trăm năm cũng không chán.

Anh khoanh tay, khuôn mặt trắng ngần hơi ngẩng lên, dưới hàng mày rậm là đôi mắt sâu thẳm, độ cao của sống mũi rất hoàn mỹ. Bình thản, không hề trách móc nặng lời, vẫn yên lặng giữa tiếng gào thét của nam sinh xung quanh phòng.

“Đừng làm phiền tôi.” Anh nói.

Cô đu mình cheo leo trên cánh cửa, phần dưới cánh tay đau âm ỉ, hai chân chới với lại vui vẻ đung đưa: “Ngôn Cách, em thích anh.”

“Tôi biết, em đã nói một trăm chín mươi bảy lần rồi.”

“Nhưng em cảm thấy anh chẳng nghe lọt lần nào cả!”

Anh hững hờ: “Lời nhàm chán, có gì hay ho đâu.”

“Đâu có? “Em thích anh” là câu nói hay lắm mà.” Cô nghiêng đầu gối lên cánh tay, ánh mắt theo sát anh. “Nếu anh nói với em dù chỉ một lần thôi em cũng vui vẻ đến mức bay lên trời, chạy về nhà la hét ầm ĩ mất ngủ cả đêm.”

Mấy cậu nhóc nghe thế liền xầm xì trêu chọc; ở phòng bên cạnh, anh vẫn không nói một lời, lạnh nhạt đến cực hạn.

Như giờ phút này đây, Chân Ý xông vào phòng vệ sinh, anh kéo khóa quần đâu ra đấy, vẻ mặt không lúng túng và sửng sốt như người bình thường. Chân Ý kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Anh nhìn cô nửa giây: “Bởi vì tôi đi nhầm phòng vệ sinh.”

“...” Nói ngược à... Vẫn là cách anh phản ứng trước mấy lời nhảm nhí...

Mà anh nhớ ra cô rồi sao?

Chân-Ý-đi-nhầm-phòng-vệ-sinh giải thích: “Có người đuổi theo em, trong lúc hoảng loạn em không cẩn thận trốn nhầm phòng. Có điều, sao anh lại chạy đến tít tận đây đi vệ sinh vậy?” Lời vừa thốt ra càng kỳ lạ hơn.

Anh đang rửa tay, không buồn ngẩng đầu lên: “Bởi vì tôi thích thiết kế và không khó của phòng vệ sinh này.”

“...”

Chân Ý oán thầm: Nói chuyện đàng hoàng thì chết à?

Chắc hẳn anh đến trung tâm thương mại mua đồ. Cô bĩu môi, không biết nói sao nữa, đành nói: “Vậy, gặp lại sau nhé.”

Ngôn Cách kéo cửa ra. Lâm Tử Dực đã không còn ở đó, Chân Ý cũng theo ra.

Trên hành lang hình cung dài mấy mươi mét, Chân Ý đi vài bước, hỏi dò theo thói quen: “Anh tới thành phố K từ bao giờ thế?”

“Tháng Mười hai năm ngoái.”

“À, thời gian lạnh nhất.”

“Không lạnh.”

“...”

“Anh đến đây muộn hơn em, coi như là khách, có muốn em mời anh ăn cơm không?”

“Không muốn.”

“...”

Đi được mười mấy mét, Chân Ý nhớ tới hôm đó anh đến thăm ông nội, đành tìm chuyện để nói: “Anh theo học ông em à?”

“Ừ.”

“...”

Cô nhún vai. Tán gẫu với anh, Hoa Đà tái thế cũng không cứu được chứng bệnh tẻ ngắt này!

Sau giây lát, anh lên tiếng: “Không ngờ giáo sư Chân là ông nội em.”

Khóe môi Chân Ý giật giật, cô bật cười. Thật ra năm ấy họ hiểu rất ít về nhau: “Bây giờ anh làm gì?”

“Một lời khó nói hết.”

“Ừ, sếp lớn đây mà.”

Ngôn Cách dừng bước, dĩ nhiên anh nhận ra vẻ giễu cợt trong giọng điệu của cô. Chân Ý cũng thản nhiên nhìn anh, khóe môi ẩn hiện nụ cười.

Anh nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không giải thích. Nhưng em có muốn thử chút không?”

Thử ư? Cô hất cằm: “Được, bây giờ nhé?”

“Ừ.” Anh lẳng lặng: “Nhìn vào mắt tôi.”

Anh khẽ giọng, đến gần một bước. Chất giọng của anh vốn ôn hòa, thấp giọng xuống càng toát lên sự mê hoặc lặng lẽ.

Họ đứng bên lối thoát hiểm, ánh đèn hành lang u ám, không khí thoang thoảng hương hoa tươi mát.

Thế giới thật tĩnh lặng. Tiếng nhạc nhẹ trong trung tâm thương mại như bay tới từ phương xa.

Chân Ý bất giác hơi choáng voáng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch của anh như thể chìm vào trong đó, không biết tại sao không thể dịch bước chân.

Ngón tay trắng trẻo thon dài của anh di chuyển trước mắt cô mấy lượt, như bươm bướm trắng vỗ cánh dưới ánh dương, mờ ảo, không chân thật, nhưng đẹp tới ngỡ ngàng. Giọng anh rất êm ái, hình như đang nói gì đó, nhưng Chân Ý chỉ nghe thấy tiếng cửa mở từ từ.

Suy nghĩ của cô hình như hơi chấn động, ngay sau đó rơi vào cõi mơ êm đềm, rất thảnh thơi, rất dễ chịu.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Ngôn Cách mười sáu tuổi, cao hơn anh thời mười hai tuổi rất nhiều. Áo khoác nhung màu xanh đen, bên trên có dây móc khuy màu đỏ sậm, khuy áo bằng sừng trâu màu ngà, tinh xảo xinh đẹp. (Cô lấy làm lạ vì mình lại có thể nhớ những chi tiết này.)

Tại Thâm Thành ở miền Nam, chạc cây sum suê trải khắp chốn. Đêm đông, ánh đèn đường chiếu qua bóng cây loang lổ, bao phủ vầng sáng vàng kim trên mái tóc ngắn đen nhánh của anh. Hàng mi dài của anh cũng nhuộm ánh vàng, in bóng râm thăm thẳm nơi đáy mắt anh. (Cô không nhớ rõ trong ký ức mình có thời khắc tuyệt diệu đến thế.)

Anh yên lặng sải bước, cô ngâm nga đi bên cạnh, cứ như vậy băng qua bóng đêm tranh sánh tranh tối tĩnh mịch mà mập mờ.

Cô bỗng hỏi: “Ngôn Cách, anh có giỏi như chim gõ kiến không?”

Anh nghiêng đầu sang, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đang hỏi: Có ý gì?

“Ý trên mặt chữ đó.”

“...” Anh hoàn toàn không tò mò.

Cô bước nhanh đến trước mặt anh, ngăn lối anh đi. Anh ngẫm nghĩ, dừng bước: “Làm gì thế?”

“Em cho anh một cơ hội chứng minh anh giỏi hơn chim gõ kiến.”

Anh không hiểu nhưng không hỏi, chỉ im lặng nhìn cô.

Cô kiễng chân lên hết mức có thể, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát môi anh: “Anh cứ coi mặt em là thân cây là được.”

“...”

Chân cô mỏi nhừ, cố hết sức giữ cho mình đứng vững, không lảo đảo.

Dưới ánh đèn đường, gương mặt nõn nà của cô ngay sát khóe môi, chóp mũi anh, mịn màng đến mức gần như trong suốt. Cô vẫn không đỏ mặt, nhón chân: “Này, chim gõ kiến, anh mau lên một chút nào!”

Mặt Ngôn Cách nóng dần lên, nhuốm màu đỏ ửng: “Chân Ý, em có biết xấu hổ không hả?”

Khi đó, anh đỏ mặt, quẫn bách cực kỳ.

Chân Ý chìm trong hồi ức xa xưa, chợt nghe một tiếng động nhỏ, có ai đó đang đóng cửa lại. Mạch suy nghĩ của cô chấn động một lần nữa.

Hoàn hồn lại, chỉ còn một mình cô ngẩn ngơ đứng trong hành lang, Ngôn Cách đã biến mất tăm. Vậy ra là thôi miên cô rồi bỏ chạy sao?

Khốn kiếp! Chân Ý thật sự muốn cắn người.

Cô vội vàng mở cửa thoát hiểm ra, đuổi theo Ngôn Cách, cố ý lớn tiếng: “Tên thôi miên khốn khiếp, dám sàm sỡ tôi rồi bỏ chạy.”

Có người đi đường liếc nhìn, nhưng Ngôn Cách không hề phản ứng, cũng không quay đầu lại, cứ như không quen biết Chân Ý vậy.

Chân Ý kéo anh: “Nói anh đấy!”

Ngôn Cách dừng lại, liếc nhìn móng vuốt của cô đặt trên cánh tay mình: “Ồ, là tôi sàm sỡ em sao?”

“Sao anh có thể bỏ em lại đó?”

“Tôi tính giờ rồi, mười giây.” Anh tiếp tục đi về phía trước.

“Anh là bác sĩ tâm thần à?” Chân Ý hừ lạnh. “Đúng là bác sĩ không tự chữa được cho mình.”

Ngôn Cách không đáp lời, cũng không hề thưởng thức ý đùa giỡn của cô.

Chân Ý dẩu môi: “Quả nhiên thích hợp với tính cách tê liệt cảm xúc của anh.”

“Ừ, luật sư, phù hợp với tính cách thích xen vào việc người khác của em.” Anh thờ ơ lẩm bẩm.

Chân Ý dừng bước, sao anh biết cô là luật sư vậy? Bởi vì vụ án Lâm Tử Dực quá gây chú ý ư?

Anh lên cầu thang cuốn, chưa chào hỏi đã đi mất. Chân Ý lườm nguýt: Đúng là không thay đổi chút nào!

Cô xoay người rời đi, trong đầu nhớ tới lời Ngôn Cách vừa nói. Xen vào việc người khác ư? Cô hơi thất thần, nếu không nhờ tính thích xen vào việc người khác của cô, thì họ sẽ ra sao chứ?

Cô nhớ, hồi còn là thiếu niên, khoảng chừng mười hai năm trước, Ngôn Cách mười hai, mười ba tuổi thuần khiết, rất đẹp trai. Có lẽ, trông rất dễ bắt nạt.

Cô gặp anh lần đầu tại vỉa hè đường cái sau khi tan trường. Đã tan học được một lúc lâu, con đường rợp bóng cây tĩnh lặng. Anh đứng một mình ở bến xe buýt, bị mấy tên đầu gấu khối cấp ba trường bên cạnh nhìn chòng chọc. Chúng tìm anh đòi tiền, anh không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn chúng.

Đám đầu gấu ấy bị ánh mắt anh chọc giận, cho rằng anh đang coi thường uy phong của chúng, muốn dạy cho anh một bài học. Nhưng chưa kịp ra tay đã bị Chân Ý gặp chuyện bất bình trông thấy. Cô nữ sinh cấp hai lôi gậy bóng chày từ trong túi ra, đập vài phát khiến đám học sinh cấp ba kêu oai oái, bỏ chạy tán loạn.

“Hơ, dám bắt nạt bạn học trường tao, đi chết đi!” Chân Ý diễu võ dương oai với bóng lưng của chúng rồi quay đầu lại. “Sao anh không mặc đồng phục, chỉ đeo huy hiệu trên cặp sách sẽ bị giám thị véo tai đấy, em hay bị véo tai lắm...”

“Trời ạ!” Cô quay người lại, trông thấy cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt mảnh, ánh mắt liền trân trối. Cô quên béng luôn mấy lời định nói, lập tức chòng ghẹo: “Trời ạ, sao anh đẹp trai thế cơ chứ?”

Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng xuyên qua ngọn cây, rơi trên hàng mi dài của anh. Mắt anh sâu thẳm nhưng không hề mang cảm xúc, cũng không có lấy một lời cảm ơn.

“Anh có biết mình rất đẹp trai không? Đi ra ngoài như vậy, thảo nào gặp phải bọn cướp.” Cô rất xởi lởi, ríu ra ríu rít như con chim đậu trên ngọn cây ngay đỉnh đầu họ: “Nếu gặp phải em, em cướp sắc luôn đấy!”

Anh vẫn im lặng. Dưới ánh chiều tà, mặt anh khôi ngô, trắng ngần, gần như trong suốt.

Có lẽ bởi vì ráng chiều rực rỡ, cô cho rằng anh đỏ mặt, vội vàng giải vây giúp anh: “Anh đừng ngại, em đùa thôi. He he, em thuộc hội mê trai đẹp, nên hơi dễ kích động.”

Đến đây, anh thoáng ngẫm nghĩ, hàng mi cụp xuống nhìn cô, đôi mắt đẹp tựa viên đá vỏ chai. Giọng anh trong trẻo, ra chiều khó hiểu: “Hội mê kinh doanh (3) à? Cô là lao động trẻ em ư, nhỏ như vậy đã đi làm rồi sao?”

(3) “Hội mê trai đẹp” trong tiếng Trung có cách phát âm giống với “Hội mê kinh doanh”.

Chân Ý sửng sốt một giây, cho rằng anh cũng nói đùa nên cười lớn: “Ồ, anh thật thú vị. Anh tên gì thế? Làm bạn trai em nhé?”

Anh không hoảng loạn, cũng không xấu hổ mà chỉ trả lời: “Tôi tên Ngôn Cách, tôi không cần bạn gái.”

“Tại sao?”

Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Ừm, cô có tiền không?”

“Sao thế?”

“Hình như đi xe buýt cần tiền thì phải.”

“Hôm nay anh mới biết á? Thật hay giả đấy...” Chân Ý há hốc miệng ngẩn tò te, nhưng ngay sau đó con ngươi chợt xoay tròn, nảy ra sáng kiến. “Có thể vay, nhưng em không cho người lạ vay tiền đâu.”

“...”

“Hì hì, nếu em là bạn gái của anh thì lại là chuyện khác!”

“...”

“Này, anh đừng đi mà. Này Ngôn Cách, anh chờ em với. Anh đi bộ về nhà à? Tốt quá, em hộ tống anh về nhà nhé, ngộ nhỡ anh gặp phải kẻ cướp nữa thì sao. Anh không có tiền à? Người ta không cướp tiền thì cướp sắc đấy. Này, anh chạy gì thế? Đừng chạy mà, này, anh quay lại đây...”

Từ đó, cô vẫn đuổi theo anh như con tài hàng hải bước lên hành trình đeo đuổi mặt trời. Một năm rồi lại một năm, từ cấp hai lên đến cấp ba, tới mức tất cả học sinh trong trường đều biết, thầy cô giáo đều biết và cả thành phố đều biết.
Bình Luận (0)
Comment