Freud Thân Yêu

Chương 4.1

“Ý, tớ phụ trách vụ bồi thường của Tống Y, nên giao tiền cho ai đây?” Dương Tư nhoài trên bàn làm việc của Chân Ý, hỏi.

”Đăng thông báo đi. Nếu không có người thân thì quyên cho từ thiện.”

”Được.” Dương Tư nói xong, cẩn thận dò hỏi: “Ý, cậu có ổn không?”

”Rất ổn.” Chân Ý không ngẩng đầu lên. “Tại sao lại hỏi thế?”

”Sếp đổi cho cậu mấy vụ...”

”Bởi vì gần đây người ủy thác luôn phàn nàn về tớ.”

”Cậu đã nghĩ tới nguyên do chưa?”

”Nghĩ rồi.” Chân Ý ngẩng đầu. “Họ bị bệnh!”

Dương Tư khẽ cắn môi, không nói gì nữa. Lúc này, trợ lý luật sư Giang Giang gõ cửa, hơi rụt rè: “Chị Ý ơi, sếp tìm.”

Phòng làm việc của Biện Khiêm lắp một loạt cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ngập tràn. Chân Ý không có lòng dạ thưởng thức, sau khi ngồi xuống bèn cười đối phó với anh.

Biện Khiêm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vẻ ngoài điển trai, bản thân không học luật mà là bác sĩ tâm lý, quan hệ rộng, biết quản lý, đưa văn phòng luật đi lên như diều gặp gió, khiến nơi đây đã trở thành chỗ làm việc đáng mơ ước của bao sinh viên tài cao đến từ các trường đại học danh tiếng.

Hồi Chân Ý học đại học, anh thường xuyên tới nhà ông nội, từ khi đi học đến lúc tốt nghiệp, mọi vấn đề hóc búa đều do anh giải quyết thay Chân Ý, hai người còn thân thiết hơn cả anh em. Trong văn phòng luật, anh luôn che chở cho cô, có vụ án gì tốt cũng dành cho cô.

Anh nói chuyện không hề quanh co: “Tiểu Ý, trong văn phòng luật chỉ có em không nhờ anh tư vấn tâm lý thôi.”

”Em không cần.” Chân Ý đáp rất nhanh, suy nghĩ một chút, nhìn anh như kiểu “anh có bệnh à“. “Có ý gì? Anh nói cái chết của Tống Y khiến tâm lý em bị ám ảnh ư? Buồn cười, cô ta muốn chết thì chết, có nửa xu quan hệ gì với em đâu? Người tự sát nhiều như vậy, ai ai cũng để lại ám ảnh cho em, em nào có giàu tình cảm như thế?”

Tròng mắt Biện Khiêm khẽ thít lại: “Thật ra sau vụ của Đường Thường, em nên nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian.”

”Không cần, em rất ổn.”

”Vậy ư?” Anh vẫn ôn hòa. “Tiểu Ý, hôm qua Giang Giang bị em nói đến phát khóc, đã xảy ra chuyện gì thế?”

”Có gì đâu, chẳng qua em chỉ khen con bé có cố gắng, thu thập được rất nhiều thông tin cho vụ kiện.”

”Ồ? Nguyên văn của em hình như là: “Giang Giang, chị thật sự bội phục em, trong một ngày có thể vơ vét được nhiều rác rưởi thế này.” Phải không?”

Chân Ý rời mắt đi: “Em cay nghiệt thế đấy, đây là phong cách của em.”

”Tiểu Ý, trong vòng hai tuần, em bị năm người ủy thác phàn nàn.”

”Xin lỗi, tố chất chuyên môn của em không đủ vững vàng.”

”Anh lại không cho là vậy. Có thể hỏi một chút, anh Chu trong vụ án quấy rối tình dục và bạn gái anh ta chờ em trong phòng làm việc, sau khi tiến vào thấy bạn gái ngồi trên đùi anh ta, em đã nói gì?”

Chân Ý mím môi: “Nói gì đâu, “Lại là một đôi có ghế không ngồi mà thích cọ đùi“. Không phải sự thật sao?”

”Em không cảm thấy lời nói của em có ý bóng gió không hay sao?”

”Không hề.” Chân Ý đốp lại: “Anh ta nghĩ nhiều như vậy chứng tỏ bản thân anh ta chẳng phải loại tốt đẹp gì. Anh ta có khuôn mặt quấy rốỉ tình dục...”

”OK, trước tiên không phỏng đoán mặt tốt xấu của anh Chu.” Biện Khiêm giơ tay lên. “Anh Trương gây tai nạn bỏ chạy thì sao? Mới đầu anh ta không chịu miêu tả chi tiết vụ đụng xe, em nói thế nào?”

Chân Ý hóp mặt lại, không lên tiếng.

”Làm sao? Ngại quá không nói được à?”

Chân Ý cúi đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tốc độ nói rất nhanh: “Em nói: “Bây giờ anh không chịu mở miệng, vào tù rồi để người ta mở cái miệng bên dưới của anh nhé?” Khụ.”

Biện Khiêm vuốt tai, than thở: “Còn có con trai của chủ tịch quận Lý, cậu ta muốn đi vệ sinh, em lại lệnh cho người ta “nhịn đi”?”

Chân Ý bực bội thở hắt ra: “Tên nhóc kia tưởng rằng đưa tiền là được, chuyện gì cũng có luật sư cáng đáng, hỏi thì không thèm đáp, một phút đòi đi vệ sinh ba lần. Thái độ gì thế?”

”Nói vậy quả thật có lý do của em.” Biện Khiêm gật đầu, vuốt cằm. “Nhưng lúc cậu ta nói không nhịn được, em nói gì?”

Chân Ý nhíu mày, không hề biết sai: “Cậu ta khiêu khích em trước, anh không thấy vẻ mặt lúc cậu ta nói: “Không nhịn được.” đáng đánh đòn đến mức nào đâu.”

”Dù thế nào em cũng không thể nói: “Không nhịn được thì tôi thắt giúp cậu“.”

Chân Ý liếc mắt nhìn bàn, im thin thít.

”Thằng bé bị em dọa cho sợ tè ra quần ngay tại chỗ đấy!”

Chân Ý nổi nóng, không nhịn dược nữa mà nháy phắt lên: “Thằng bé? Ba lần lưu ban, tên nhãi mười bảy tuổi mới lên lớp 11 đã biết trêu ghẹo con gái vẫn là thằng bé ư?”

Im lặng như tờ. Cô sửng sốt hồi lâu, chậm rãi ngồi xuống trở lại.

Biện Khiêm: “Bây giờ đã ý thức được tình trạng cùa mình bất thường rồi phải không?”

Chân Y quay đầu đi: “Không có. Hôm qua em ngủ khồng ngon, tính tình hơi nóng nảy.”

”Tiểu Ý, anh cho em nghỉ phép một tháng có lương, điều chỉnh tâm trạng lại đi, không muốn tìm chuyên gia thì ít nhất phải tìm một người em tin tưởng, thổ lộ những chuyện trong lòng ra.”

”Em không cần, em thật sự rất ổn. Bây giờ thứ em cần chính là công việc.”

”Sau khi vụ án của Đường Thường kết thúc, anh nên cho em nghỉ.” Biện Khiêm nghiêng người về phía trước, mang vẻ ra lệnh. “Kỳ nghỉ này là cưỡng chế. Em không thể từ chối. Trong một tháng này, anh sẽ không sắp xếp bất cứ việc gì cho em.”

Chân Ý nén cơn giận, đứng phắt dậy bỏ đi.

”Không cần cảm ơn!” Biện Khiêm vẫy tay với cô, nhìn cô giận dỗi bỏ đi, bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Hương cỏ xanh thoảng đưa, cơn gió mát thổi từng hồi, viện dưỡng lão yên bình.

Chân Ý ngồi cạnh cửa sổ sát đất đại sảnh sinh hoạt, đánh cờ cùng bệnh nhân. Trong bệnh viện tâm thần có một viện dưỡng lão. Sáng nào Chân Ý cũng đưa ông nội tới đây rồi đến bệnh viện làm việc, buổi tối tiện đường đưa ông về.

Kể ra, cô đã là nhân viên tình nguyện sau quá trinh huấn luyện. Hôm nay là ngày phục vụ thứ sáu của cô, lòng cô bình lặng tươi sáng, hệt như thảm cỏ lấp lánh ánh dương ngoài kia. Trong việc này, thật ra cô nhận được nhiều hơn cho đi.

Sinh hoạt cùng những bệnh nhân tâm thần đáng yêu đang phục hồi, rời xa ồn ã và thói xấu, chỉ còn trái tim đơn thuần, tâm trạng của cô tốt dần lên.

Chơi hết ván cờ với bệnh nhân, Chân Ý đi dọn dẹp phòng bệnh, đi tới đi lui cô rẽ nhầm hướng, lơ đãng đến một hành lang tĩnh lặng. Ở phía cuối, ánh mặt trời chiếu lên bệ cửa sổ, loài hoa màu vàng cô không biết tên đang nở đẹp tươi. Cơn gió hiu hiu lướt qua, từng khóm dập dờn.

Chân Ý không dằn nổi, bước tới ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đi qua một căn phòng rèm cửa phất phơ. Gian phòng sáng ngời rộng rãi, trang trí rất ấm áp, có người ngủ trên chiếc ghế tựa rộng lớn mềm mại, trên người gắn đủ loại dây dợ màu trắng. Ngôn Cách mặc áo blouse đứng bên cạnh, cầm bút ghi chép số liệu trên máy.

Đây là lần đầu tiên Chân Ý gặp Ngôn Cách trong những ngày qua. Cô nhớ phải giữ khoảng cách với anh, trước khi đến đã cố ý dò hỏi, phần lớn thời gian anh ở viện nghiên cứu chứ không ở bệnh viện.

Hiện tại... Chân Ý sửng sốt, khi nãy đầu óc cô trống rỗng, đi nhầm hướng, hình như đi qua một cánh cửa cấm vào. Nơi này hẳn là viện nghiên cứu. Cô phải nhanh chóng trở về trước khi Ngôn Cách phát hiện ra mới được.

Nhưng đã muộn. Ngôn Cách ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, ánh mắt sau cặp kính của anh rất hững hờ. Nhìn từ phía anh, giờ phút này vẻ mặt của cô vừa ngơ vừa khờ, cứ như con gấu mèo Bắc Mỹ đi nhầm vào căn nhà gỗ của con người. Người trên ghế tựa dứng dậy, nói mấy câu với Ngôn Cách rồi mở cửa rời đi.

Chân Ý kiên trì đứng yên, một lát sau, Ngôn Cách cũng ra ngoài, không hỏi cô sao lại tới, chỉ nói: “Đã quen vói công việc tình nguyện chưa?”

”Ừ, rất ổn.”

Cô không biết, có hôm anh tạt qua bệnh viện, đi ngang phòng sinh hoạt, thấy cô mặc đổng phục y tá tình nguyện, hướng dẫn các bệnh nhân múa mấy điệu trẻ con, hệt như cô giáo ở nhà trẻ vậy.

Chân Y cố gắng tìm đề tài, chỉ máy móc trong phòng: “Vừa nãy anh làm gì thế?”

”Ghi chép tác dụng sau khi phối hợp sử dụng mấy loại thuốc tâm thần.”

Anh không nói tên thuốc, nếu không chắc cô choáng mất: “Coi như là thí nghiệm à?”

”Ừ.”

Chân Ý kinh hoàng: “Thí nghiệm trên cơ thể người?”

Ánh mắt của Ngôn Cách dừng trên mặt cô: “Lạ lắm à? Bất cứ loại thuốc nào dùng cho con người, cuối cùng đều thí nghiệm trên cơ thể người.”

Chân Ý rụt cổ: “Ai đồng ý tiếp nhận thí nghiệm chứ?”

”Người tình nguyện.”

”Thật vĩ đại, hiến thân cho khoa học.” Chân Ý bỗng nảy sinh sự ngưỡng mộ trước tấm lòng cao cả.

”Có trả tiền mà.”

“...” Cô hoàn toàn câm nín.

”Ngoài thuốc ra, những liệu pháp không dùng thuốc khác cũng thí nghiệm trên con người à?”

”Đúng vậy.”

”Thế em cũng muốn làm người tình nguyện.” Chân Ý xung phong nhận việc.

”Là muốn gặp bác sĩ nhưng không muốn trả tiền thôi.” Ngôn Cách bóc mẽ không hề nể nang.

Cô cười khúc khích, đề nghị: “Cùng lắm thì sau này anh ra tòa, em không lấy tiền của anh là được chứ gì.”

”Tạm thời không có kế hoạch giết người.”

“...” Lạnh quá.

”Kiện tụng ly hôn..”

”Tạm thời không có kế hoạch kết hôn.”

An Dao thì sao? Chân Ý nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô không muốn tìm hiểu.

Ngôn Cách cầm lây tập hồ sơ, đi đằng trước: “Nếu em muốn thử, tôi giới thiệu em liệu pháp gây sốc.”

”Liệu pháp sốc điện à?” Chân Ý cau mày, không hài lòng dẩu môi. “Ngôn Cách, anh muốn ngược đãi em sao?”

Hình như anh hơi cong khóe môi, không trả lời.

Chân Ý nghĩ kỹ, cảm thấy có lẽ mình có thiên kiến, bèn nói: “Có phải em nói sai rồi, liệu pháp này rất tốt phải không?”

”Không tốt.”

”Nhưng hình như có rất nhiều bác sĩ sử dụng.”

”Bệnh nhân sẽ rất đau đớn.” Anh nói: “Em không thể cho rằng bệnh nhân không có cảm giác.”

Lòng Chân Ý khẽ run lên, có phần cảm động, có phần ấm áp. “Còn có liệu pháp nào không dùng thuốc không?”

”Có rất nhiều liệu pháp tâm lý và vật lý trị liệu đã trở thành hệ thống, ví dụ như: ám thị, giải mẫn cảm(1)... Ngoài ra, mặc dù phạm vi áp dụng có hạn, nhưng liệu pháp thôi miên rất tốt.”

(1) Giải mẫn cảm: Liệu pháp tâm lý, bằng cách để người bệnh thuờng xuyên tiếp xúc với các kích thích tiêu cực, từ đó giúp họ gạt bỏ nỗi sự hãi và lo âu.

Cô nhớ lại lần thôi miên nho nhỏ anh làm với cô ở trung tâm thương mại; “Cái đó chắc phải học lâu lắm nhỉ?”

”Ừ.” Anh đi tới phòng nghỉ ngơi riêng cúa minh, hé cửa ra rồi quay đầu lại: “Chân Ý, em có cần trò chuyện với ai không?” Tròng mắt anh trong veo, giọng nói ôn hòa: “Em có thể coi tôi là bạn bè hoặc bác sĩ, tùy em.”

Trái tim Chân Ý hơi khựng lại, anh đều biết cả. Bạn bè... ư?

Cô khẽ mỉm cười: “Hình thức bác sĩ đi.”

Chân Ý tựa vào chiếc đi văng rộng rãi mềm mại, tính thần mông lung. Cửa sổ sát đất mở ra, tấm rèm đung đưa, ngoài kia là bãi cỏ chạy dài. Đã đến cuối mùa hoa anh đào, gió thổi qua, cánh hoa nhẹ nhàng sà xuống, rải đầy bậc thang và sàn nhà, rơi bên chân cô.

”Giờ khắc này em có cảm giác gì?” Ngôn Cách ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ theo cô.

”Rất nhẹ nhõm.” Cô nhắm mắt, lại mở ra.

”Nhẹ nhõm thế nào?”

”Giống như, sau cơn mệt mỏi cùng cực, cuối cùng có thể nghỉ ngơi.” Cô thở phào.

”Thân thể mệt mỏi à?”

”Không, trong lòng rất mệt, mệt đến mức... mệt đến mức muốn khóc.” Cô cố gắng ổn định giọng nói.

Ngôn Cách nghiêng đầu nhìn cô, cô nhìn mây trắng, vẻ mặt đờ đẫn. Anh khẽ hỏi: “Có chuyện gì khiến em không thể nào quên ư?”

Là chuyện gì nhỉ? Hình như từ thời tiểu học xa xôi. Sau trận hỏa hoạn, mặc dù mẹ bị thương nặng, nhưng may mắn còn sống, nằm trên giường bệnh. Hôm đó Chân Ý bé nhỏ đã có thể xuống đất đi lại rồi. Cô ngồi bên giường bệnh, hơi sợ hãi nhìn mẹ. Chân mẹ bị cưa mất một đoạn, rất đáng sợ. Mẹ cất giọng khàn khàn nói: “Tiểu Ý ngoan, xem ngoài cổng bệnh viện có bán vải không, mẹ muốn ăn vải.”

”Dạ.” Cô trượt khỏi ghế, tay trái bó bột, ngu ngơ đi đến bên cửa sổ, nhón chân nhìn ra ngoài. Đường phố ở Thâm Thành rợp bóng cây xanh, cực kỳ tươi đẹp. A, cô đã thấy quầy hoa quả rồi.

”Có ạ!” Ồ, cô cũng muốn ăn.

”Đi mua cho mẹ một ít đi.”

”Vâng.” Cô cầm tiền, đi xuống tầng mua vải.

Một chiếc túi nhỏ, tươi ngon vô cùng. Cô xách túi, vừa đi vừa ngứa ngáy. Tay trái bó bột ngứa quá, gãi rồi lại gãi. Cô muốn ăn trước một quả, nhưng một tay không bóc vỏ được, nhanh chóng chạy về tìm mẹ thôi.

Bất thình lình, xung quanh dậy lên tiếng hét ầm ĩ, có thứ gì đó bay xuống từ tòa nhà. Một tiếng rầm nặng nề khôn xiết. Cô cúi đầu nhìn, tròng mắt của mẹ rơi ra ngoài rồi. Một giây sau, người lớn gần đó xông tới che mắt cô lại, ôm cô rời đi.

Rời đi trước vẫn tốt hơn, người ở lại thường đau khổ nhất.

Ngôn Cách hỏi: “Em cảm thấy cái chết của mẹ có liên quan tới mình sao?”

”Em không nghe lời, cũng không đáng yêu, mẹ không thích em. Nếu không, chắc mẹ không nỡ nhảy lầu đâu.”

”Không phải đâu, Chân Ý.” Anh nói: “Thời kỳ con người còn bé, mọi chuyện đều lấy bản thân làm trung tâm. Dù xảy ra điều gì đi nữa, cũng tìm nguyên nhân từ bản thân, cho rằng mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do, một khi không giải thích được liền cho rằng do bản thân gây ra. Nhưng thật ra sự tình không phải như vậy.”

Chắc chắn trải nghiệm ấy đã để lại bóng ma cho Chân Ý, chỉ cần xảy ra chuyện không may, liền đổ trách nhiệm lên chính mình.

”Không phải sao? Nhưng lần này...” Chân Ý khó nhọc lên tiếng, song cảm xúc chua xót đắng cay ứ đọng trong cổ họng, khiến cô ngạt thở. Cô cau chặt mày, nhắm mắt lại. “Nếu em không vạch trần, có lẽ Tống Y sẽ không tự sát!”

Ngôn Cách lẳng lặng nhìn về phương xa, cho đến khi hơi thở người bên cạnh ổn định trở lại mới nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện không nằm trong khả năng khống chế của chúng ta. Em cố gắng làm tốt hết mức là đủ rồi. Về phần kết quả, đừng nên trách móc bất cứ ai, kể cả bản thân. Chân Ý, em phải biết rằng, đây không phải là lỗi của em.”

Giọng anh khi nói với người cần tư vấn dịu dàng như vậy.

Cô nghe lời anh, ấn đường chậm rãi giãn ra, thấp thoáng bình ổn lại phần nào. Dần dần, cô mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ.

Cô mệt mỏi nói: “Không biết có phải em làm không đủ tốt không, nhưng em thật sự đã cố hết sức rồi. Chỉ có em biết suốt chặng đường phải chịu bao nhiêu uy hiếp trở ngại, nhìn thấy biết bao tăm tối. Em luôn tự nhủ, đây là nghề nghiệp của em, ít nhất em có thể đối kháng với thế lực kia. Dù không làm cảnh sát, em vẫn muốn làm một luật sư tốt. Em vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng lần này em biện hộ cho hung thủ thật sự, muốn gỡ tội cho cô ấy. Bây giờ nghĩ lại, em cảm thấy hoang mang lắm, cứ như có thứ gì đó bị đảo ngược vậy. Thông cảm cho cô ấy, muốn cứu cô ấy; nhưng không thể bất chấp sự thật cô ấy là hung thủ.”

Ngôn Cách nghe xong, hỏi: “Em vẫn luôn để bụng hung thủ là ai như vậy sao?”

”Em vốn xuất thân từ cảnh sát, bệnh nghề nghiệp rồi.”

”Nhưng hiện giờ nghề nghiệp của em là luật sư.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh trong suốt như đá vỏ chai, cô quay lại nhìn trời: “Đúng. Em mâu thuẫn, muốn bạt mạng bảo vệ người ủy thác của em, nhưng trong tiềm thức vẫn hy vọng họ không phải hung thủ.”

Anh nói: “Chân Ý, em làm luật sư như vậy, sau này sẽ rất đau khổ.”

Chân Ý hơi sửng sốt, anh đang lo lắng cho cô. Giờ phút này, anh là bác sĩ hay là bạn bè?

”Nếu là anh, nếu người ủy thác của anh có tội, không phải anh sẽ có gánh nặng tâm lý sao?”

”Không đâu.”

”Đó là do tính cách của anh tạo nên.” Cô bặm môi.

”Chuyện này không liên quan gì tới tính cách cả, Chân Ý.” Anh nói chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô. “Tôi không đồng ý với những lời anh nói, nhưng tôi sẽ đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ quyền được nói của anh.”

Lòng dạ Chân Ý chấn động: “Voltaire (2)?”

(2) Frangois-Marie Arouet (1694-1778), nổi tiếng qua bút hiệu Voltaire, là một đại văn hào, tác giả, bình luận gia, nhà thần luận và triết gia người Pháp. Ông luôn phấn đấu phát huy quyền làm người, bảo vệ quyền tự do cá nhân, tự do tôn giáo và quyền được phán xử công minh.

Từ mấy năm trước Ngôn Cách đã thích Triết học. Chân Ý yêu ai yêu cả đường đi lối về, đi theo anh giết thời gian ở thư viện, cũng nhớ mang máng mấy câu.

”Trí nhớ khá tốt.” Khóe môi anh khẽ động, nhưng không nở nụ cười. “Nếu em bằng lòng, hãy nhớ một câu, “Thứ trói buộc người làm nghề luật sư không phải là đạo đức của luật sư, mà là quy chế”, có lẽ em sẽ thoải mái hơn.”

Chân Ý bỗng dưng không nói nên lời. Lồng ngực như bị thứ gì đó mềm mại đụng phải, ấm áp và an bình.

Cô không biết tại sao anh có khả năng ấy, chỉ vài câu ngắn ngủi đã chạm tới trái tim cô.

Sự thấu hiểu tự nhiên âm thầm như vậy, kiểu chuyện thế này, kiểu người như thế, không phải ai ai cũng có thể gặp được.

Nhưng thật đáng tiếc. Tại sao sau này không thể ở bên nhau? Tại sao lại buông tay anh?

Ngực Chân Ý ê ẩm, hơi nước sớm ngập vành mắt. Cô điềm nhiên hít sâu, nhắm mắt lại. Lần này, thật sự hơi buồn ngủ rồi. Ngôn Cách thấy cô im lặng một lúc lâu, quay đầu nhìn lại, bây giờ cô đã ngủ yên, hơi thở nhẹ nhàng.

Chưa bao giờ thấy cô yên tĩnh như vậy, anh cụp mắt lẳng lặng ngắm cô rất lâu.

Nhiều năm không gặp, khuôn mặt cô không thay đổi nhiều, lông mày cong cong, hàng mi thật dài, da rất trắng, hệt như gốm sứ trong suốt, chưa từng đỏ mặt. Làn da trên cổ mịn màng như ngọc, bất giác khiến người ta có xúc cảm ấm áp mà tươi mát.

Cơn gió thổi vào từ cửa sổ, trong lành và ấm áp. Dưới sàn nhà rải đẩy cánh hoa li ti, cách mấy bước là bầu trời xanh lam, gió lay ngọn cây, chim đang ríu rít...

Trong lúc mơ màng, Chân Ý cảm thấy có ai đó đắp cho cô tấm chăn mỏng. Cô biết đó là Ngôn Cách.

Ngôn Cách, cậu bé ít nói nhưng biết lắng nghe trong hồi ức.

Mấy năm nay, càng trưởng thành càng phát hiện những người xung quanh chỉ đắm đuối thể hiện bản thân, chứ không lắng nghe lời người khác nói. Càng trưởng thành càng phát hiện xã hội tôn sùng khả năng diễn thuyết và hùng biện, chứ không biết lắng nghe là gì. Càng trưởng thành càng phát hiện, người như anh rất hiếm có. Khác hẳn vô số người Chân Ý từng gặp, nhắc tới chuyện của mình thì thao thao bất tuyệt, liến thoắng liên hồi, nghe người khác nói lại nhấp nhổm uể oải buồn ngủ. Không giống chút nào.

Ngoài cửa sổ vọng về tiếng gió xa xăm, trong mông lung, tâm hồn cô phiêu lãng về thời trung học, một buổi chiều sau khi họ đến với nhau. Trước lúc ấy, cô luôn cho rằng anh chưa từng nghe mấy lời lảm nhảm lúc cô quấn lấy anh. Thật ra không phải vậy...

Là mùa hạ, bầu trời xanh tinh khiết đến mức không có một áng mây. Mặt trời lớn chưa từng có, không khí nóng nực.

Giờ thể dục, một mình Ngôn Cách luyện bắn cung thể thao ở góc sân, Chân Ý chán nản, ngồi xuống đất ngắt cỏ.

Hồi đầu cô rất tò mò với chiếc cung đẹp đẽ và cao cấp trong tay anh, mè nheo đòi học. Anh chỉ cho cô ông ngắm, chỗ gài tên, bộ chống rung, bộ cố định trung tâm, giải thích tác dụng từng thứ một.

Anh lẳng lặng giải thích, cô hấp tấp cắt ngang. Ngôn Cách kiên nhẫn từ đầu tới cuối, nói cho cô biết nhắm bắn thế nào, bắn tên ra sao. Nhưng anh không ôm cô từ phía sau dạy cô như trên tivi. Ngay cả khi cánh tay cô không thẳng, anh cũng chỉ cầm mũi tên nâng tay cô lên. Mấy lần bắn không trúng bia cũng không đổi được anh cầm tay làm mẫu, Chân Ý chẳng còn chút hứng thú nào. Trước nay cô làm gì cũng nửa vời; mà anh không có tính cách mình thích liền muốn cả thế giới đều thích, nên không gò ép cô.

Hôm ấy, anh vẫn yên lặng và nghiêm túc giương cung ngắm bắn như thường lệ, còn cô vẫn ngồi trên thảm cỏ lẩm bẩm vì mây chuyện phiền muộn gặp phải. Nói rằng tối hôm qua vấp ngã trong hành lang, khiến cặp giò đẹp đẳng cấp thế giới của cô để lại vết sẹo giá trị hàng triệu, sau này không thể làm người mẫu chân. Còn nói phải dạy con từ thuở ấu thơ, đám trẻ con đùa giỡn cả ngày làm vỡ đèn ngoài hành lang, nhưng cha mẹ chúng không bồi thường, không chịu trách nhiệm với an toàn của cộng đồng. Còn nói chính quyền sắp cải tạo khu vực cũ, khiến an ninh chỗ cô kém dần...

Gió lay ngọn cây, tán lá xào xạc, thi thoảng rơi xuống đầu cô. Cô ngồi trên sân cỏ loang lổ ánh mặt trời, tức giận càu nhàu cả một tiết. Không biết anh có nghe không, vươn người thẳng tắp luyện tập, hết sức tập trung nhắm trúng hồng tâm, bắn tên. Không hề đáp lại, cũng không ngắt ngang mấy lời làu bàu của cô.

Sau khi tan học, hiếm hoi lắm mới thấy anh đề xuất đưa cô về nhà, đi đến tận dưới tòa nhà chỗ cô. Đó là tòa nhà xập xệ xấu xí trong công xưởng cũ, cô ở tầng năm - tầng cao nhất. Bình thường buổi trưa cô không về nhà, nói trên tầng nóng như lồng hấp, hầm hập khiến người ta không tài nào thở nổi.

Đi tới trước tòa nhà, cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt đỏ bừng: “Hành lang bẩn lắm, không cần đưa em lên đâu.”

Ngôn Cách nói: “Anh vốn không có ý định này.”

Chân Ý chưa bao giờ tức giận với lời như vậy.

”Thế chào nhé!” Cô nở nụ cười tươi rói, vẫy tay với anh, chạy vụt vào hành lang không thấy bóng dáng nữa.

Cô vọt lên tầng năm một mạch như chạy nước rút trăm mét, không buồn quan tâm đến bộ quần áo mướt mổ hôi dính trên người. Cô lao vào phòng, chưa cởi cặp sách đã chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Nếu có thể thấy bóng lưng rắn rỏi tĩnh lặng của Ngôn Cách chậm rãi rời đi trên con đường rợp bóng cây dưới ánh tà dương còn sót lại, cô sẽ vui như được ăn kem.

Nhưng khoảng sân trống rỗng, ánh sáng lay động, song không có bóng dáng của anh. Sao lại thế? Cô lo lắng. Năm tầng lầu mà cô chỉ mất chưa đến mười lăm giây, chạy nhanh đến mức sắp suy tim. Cô không cam lòng, lao ra cửa như thần kinh. Bác và chị họ ngờ vực nhìn cô đến đi như cơn gió.

Trong cầu thang kiểu cũ, tay vịn loang lổ vết gỉ sét, bậc thang đầy rác. Cửa sổ rất nhỏ, mặt trời còn chưa lặn cầu thang đã bắt đầu tối mờ. Nhìn xuống dưới tầng, chỉ thấy từng hàng tay vịn đen sì, tầng nào đó có một bóng dáng trăng trắng. Chân Ý sửng sốt, rón ra rón rén đi xuống. Từng chút từng chút, cô vòng qua cầu thang liền nhìn thấy Ngôn Cách giẫm lên chồng than của hộ gia đình nào đó, ngẩng đầu vươn tay thay bóng đèn.

Dáng anh cao gầy, vươn lên tựa một mũi tên, lưng chiếc áo sơ mi trắng dính chút mồ hôi. Hành lang tối đen, tường bám đầy bụi, toàn bộ đều là vết khói dầu và tranh phun sơn, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ ô cửa sổ chiếu xuyên qua mái tóc ngắn lơ thơ của anh. Anh ngẩng đầu, hai tay xoáy bóng đèn, trần nhà rất bẩn, bụi ồ ạt rơi xuống. Bỗng nhiên anh vội cúi đầu, có hạt bụi rơi vào mắt anh. Anh định dụi mắt theo phản xạ, nhưng chỉ đặt mu bàn tay lên sống mũi. Ngón tay anh dính bẩn rồi. Anh nhắm mắt lại, yên lặng một giây, lắc đầu thật mạnh rồi giữ nguyên như thế.

Chân Ý đứng ở bậc thang thứ mười mấy, nín thở. Trong bóng tối, có tiếng ồn ã xèo xèo nồi cháo nhà ai đang xào nấu, không khí thơm phức mùi thịt xào đậu que chua.

Cuối ùng, Ngón Cách lại ngẩng đầu lên, xoáy một cái. Trong tích tắc ấy, ánh đèn màu trắng ngà hắt xuống từ tay anh, hệt tấm lụa trắng bao phủ anh tiến vào cõi mộng hư ảo. Khẽ buông tay, ánh đèn hình nón lan rộng, dịu dàng rải khắp hành lang.

Chân Ý nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực minh, Ngôn Cách nhảy xuống từ chồng than đá cao cao, vừa ngẩng đầu đã thấy Chân Ý đứng trên bậc thang cảm động nhìn anh. Ánh đèn rọi xuống từ đỉnh đầu anh, tôn khuôn mặt anh trắng nõn lạ thường, tròng mắt cũng đen nhánh lạ thường, sắc mặt... lúng túng vô cùng.

”Anh nghe thấy những gì em nói à?” Cô vui vẻ nói.

”Anh có điếc đâu.” Anh quay đầu đi. “Em cằn nhằn cả một tiết.”

”A, em dông dài quá.” Chân Ý lè lưỡi.

”Ừ, nói chuyện không hề logic, không nắm được trọng điểm.”

Lúc tập luyện bắn tên, anh thắc mắc: Chuyện đơn giản như vậy, sao cô có thể thao thao bất tuyệt biến thành một bài diễn văn chứ? Nhưng mà, ngoài “cặp giò đẹp đẳng cấp thế giới” cần bàn bạc lại ra, anh vẫn hiểu được ý cô ngay lập tức.

”Khái quát lại cho em: Có người đập vỡ bóng đèn ở hành lang, không ai sửa, em bị ngã trong bóng tối.”

Một câu nói đã khái quát hết mấy lời lẩm bẩm suốt buổi chiều của cô.

Chân Ý: “... Đúng... là vậy.”

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn vui vẻ chết đi được. Nhảy mấy bước xuống cầu thang, đến bậc cuối cùng, rút ngắn cách biệt chiều cao với anh, hơi kiễng chân lên, hai cánh tay quấn lấy cổ anh: “Ngôn Cách, anh tốt với em quá, em thích anh chết mất thôi.”

Cô cọ cọ trên cổ anh như con cún.

Ngôn Cách không thoải mái chút nào, lông tơ sắp dựng hết lên. Nếu là lúc bình thường, anh đã hất cô ra từ lâu, nhưng tay anh đầy bụi, bẩn chết đi được. Từ cốt tủy, anh không thể nào bất lịch sự đụng vào người khác như vậy. Khó chịu, khó chịu! Nhưng anh cũng không thể lùi ra sau tránh né, không thể kéo cô khỏi bậc thang.

Anh đã chứng kiến khả năng bám người siêu phàm của cô, nhất định có chết cô cũng không buông tay, hai chân lủng lẳng giữa không trung, bám trên cổ anh như ma treo cổ, không tài nào quăng đi được. Anh bất đắc dĩ than thở tự đáy lòng, thầm quyết định, đợi cô buông tay sẽ phát huy ưu thế tốc độ của mình, chạy ngay và luôn.

Lúc Chân Ý tỉnh lại, trên người cô đang đắp chăn, rèm cửa phấp phới, cơn gió đưa hương hoa. Ngôn Cách đã không còn ở đây nữa. Cô gấp chăn gọn ghẽ, không chạy lung tung, ngoan ngoãn trở về theo đường cũ.

Mới về đến bệnh viện tâm thần liền thấy Tiểu Kha vẫy cô: “Cô Chân, giúp tôi với.”

Chân Ý tò mò, vừa định hỏi, bộ đàm của Tiểu Kha đã vang lên: “Khu B3 xảy ra bạo loạn, khu B3 xảy ra bạo loạn. Khu A không cho bệnh nhân ra ngoài, khu B1, B2 đóng cửa, các bác sĩ y tá...”

”Sao thế?”

”Nhất định là tên Diêu Phong kia gây chuyện rồi.” Tiểu Kha chạy về khu B.

Diêu Phong - người ủy thác trong vụ án hình sự đầu tiên của Dương Tư ư? Cũng là nhân vật được giới báo chí cực kỳ quan tâm, tiếc rằng đụng phải hai vụ án của Lâm Tử Dực, độ chú ý không được cao như vậy. Nếu vào lúc bình thường, anh ta sẽ khiến cả nước hãi hùng: Nghiên cứu sinh tiến sĩ Đại học K, tính cách quái gở, xảy ra tranh cãi với bạn học, lúc lên lớp mang dao và axit sulfuric đi xả giận. Bốn người chết, ba người bị thương nặng, những người khác bị thương nhẹ ở mức khác nhau. Định tội dễ dàng, xử phạt lại khó khăn, hình như anh ta có bệnh tâm thần.

Chân Ý thấy lạ, tội phạm mắc bệnh tâm thần có nơi thu nhận chuyên biệt mà. Chợt nhớ ra Dương Tư từng dò hỏi cô xem có cách nào biết trước kết quả giám định tinh thần của Diêu Phong không. Vậy anh ta được đưa tới đây để giám định.

Chân Ý chạy nhanh theo Tiểu Kha, nhưng nửa đường nhìn thấy bệnh nhân cô gặp trên chiếc cầu nhỏ hôm ây. Hắn mặc bộ đổ trắng đứng cạnh hành lang, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười với cô.

Chân Ý bất giác dừng bước, ma xui quỷ khiến hỏi: “Sao anh lại đứng ở đây, không có y tá trông nom anh à?” Cô nhớ y tá nói bệnh của người này rất nặng.

”Tôi rất ổn, không cần chăm sóc.” Hắn cười, rất rực rỡ, giọng nói cũng trong trẻo, hỏi: “Tôi kể cho cô một câu chuyện nhé?”

Chân Ý nhìn theo hướng Tiểu Kha biến mất, hơi do dự.

Cô không biết rằng, trong mắt hắn, dáng vẻ của cô bây giờ trông như đứa trẻ bị lạc bố mẹ bởi mải mê muốn nghìn điều hấp dẫn ở khu vui chơi. Hắn khẽ cười: “Không lâu đâu.”

Hắn không đợi cô trả lời đã bắt đầu kể...

Ở một thành phố miền Nam, có một cô bé, cô thích một nam sinh hơn cô một lớp. Một buổi tối, hai đứa trẻ cùng nhau về nhà, cậu bé lẳng lặng bước đi, cô bé xoay quanh cậu như con chim nhỏ, ríu ra ríu rít, rất vui vẻ...

Chân Ý giật mình. Hắn tiếp tục...

Đêm hè ấy, ánh sao rất đẹp, bóng cây sum suê hai bên đường che khuất ánh đèn màu trắng ngà. Dọc theo đường đi, ánh sáng loang lổ, tranh sáng tranh tối. Cô bé bỗng ngẩng đầu, trông lên bầu trời sao rực rỡ. Cô kéo tay cậu bé, giọng hân hoan tựa tiếng chuông ngân, nói: “Em mời anh ngắm sao!”

Cô chạy ra giữa con đường cái rộng thênh thang, bỗng nằm xuống đất.

Cậu bé nói: “Có xe tới sẽ nghiền nát em đấy.”

Nhưng cô không đứng lên, nằm trên đường cái thoải mái vươn vai, lười nhác tựa một chú mèo: “Đường này ít xe qua lại lắm, trong thành phố không phải rất hiếm có con đường yên tĩnh thế này sao? Anh mau nằm xuống ngắm sao đi, ngắm từ chỗ này, bầu trời đêm đẹp quá đi mất.”

Cô nhìn trời mỉm cười. Cậu bé không nhìn trời mà đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống cô bé nằm bên chân. Cậu tin lời cô nói. Bởi vì khoảnh khắc ấy, khuôn mặt rạng rỡ của cô thật sự rất đẹp. Đôi mắt đen láy trong veo của cô phản chiếu ánh sao trên trời, lấp la lấp lánh, đẹp không gì sánh nổi. Cậu chưa bao giờ làm chuyện điên cuồng như thế, nhưng như ma xui quỷ khiến, cậu nằm giữa đường cái thành thị, ngay bên cạnh cô. Mặt đường còn sót lại hơi ấm mặt trời ban ngày, còn có mùi nhựa đường thoang thoảng, ngâm dần vào áo sơ mi của cậu, thẩm thấu vào da thịt cậu. Nóng hổi, nhưng có gió đêm man mát. Nằm giữa đường như vậy cảm thấy rất mới mẻ, cảm giác tĩnh lặng thảnh thơi rất đỗi mãnh liệt. Cậu nhìn trời, ven tầm mắt là hàng cây xanh yên ả, ở giữa là khung trời lớn màu xanh đậm, hệt như lông nhung mềm mại, những vì sao lóng lánh tựa những viên kim cương nhỏ, đẹp đến mức rung động lòng người, khiến người ta không tài nào thở nổi.

Lòng cậu tĩnh lặng đến độ không dậy nổi một âm thanh. Bỗng nhiên, cô bé bên cạnh nghiêng người, nhoài lên người cậu. Trong đêm tối, mặt cô tươi đẹp trắng ngần, đôi mắt sâu thẳm mà chan chứa tình cảm, nói với cậu bé mười chữ...

Câu chuyện kể đến đây, bệnh nhân mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Cô gái thân mến, cô biết mười chữ cô bé kia nói là gì không?”

Hơi thở của Chân Ý bất giác dồn dập, nhìn chằm chằm vào hắn không rời mắt, có phần sợ hãi, không thể tin nổi. Cô muốn chạy trốn, nhưng không thể nhúc nhích.

Lúc này, Tiểu Kha chạy trở lại: “Cô Chân, sao cô lại ở đây?” Nhìn thấy Lệ Hữu, sắc mặt anh ta thay đổi đột ngột, nói với Chân Ý: “Cô đi trước đi, tôi đưa bệnh nhân này đi đã.” Chân Ý như được cứu giúp, lập tức xoay người chạy đi.

Tới khu B2, nơi đó trông như hỗn loạn, nhưng lại trật tự. Bệnh nhân tâm thần không còn ở đấy nữa, đang được sơ tán.

Diêu Phong vung ghế đánh người, mấy nhân viên và cảnh sát mặc thường phục đều không thể tiến tới gần. Cảm xúc của hắn kích động, vẻ mặt méo mó, đáng sợ cực kỳ. Cảnh sát mặc thường phục hét lên: “Diêu Phong, anh không trốn thoát được đâu, dù anh chống cự thế nào đi nữa, chúng tôi cũng sẽ bắt anh lại.”

Diêu Phong không nghe thấy lời cảnh sát nói, mắt mở to như chuông đồng, lẩm bẩm như thần kinh: “Ma, ma, chúng mày đều là ma. Cái lưỡi dài của mày, mày...” Ngón tay hắn run run, chi vào mọi người: “Móng vuốt của mày, bọn mày đều là ma quỷ, đừng bắt tao. Đừng bắt tao! Aaaa!” Hắn lại mất khống chế, cầm ghế đập phá điên cuồng.

Có một cảnh sát nổi giận, quát Diêu Phong: “Bác sĩ đã chẩn đoán anh không bị bệnh, đừng giả bộ nữa! Lúc giết người nên nghĩ đến có ngày hôm nay, muốn thoát tội bằng trò giả bệnh tâm thần, không có cửa đâu!”

Chân Ý chợt cảm thấy chuyện này cực kỳ lạ lùng. Diêu Phong giả điên ư? Nhưng dáng vẻ của hắn lúc này thật sự giống kẻ điên. Cô dáo dác nhìn quanh, mau chóng nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Cách. Hai tay anh đút trong túi áo blouse, hờ hững đứng nhìn. Có lẽ trong mắt người có chuyên môn, màn biểu diễn của Diêu Phong giờ phút này chỉ là sự đấu tranh trong vô vọng. Nhưng, nếu có thể sống, ai lại muốn chết chứ?

Diêu Phong tiếp tục làu bàu, vẻ mặt càng ghê rợn: “Chúng mày là ma quỷ địa ngục phái tới, tao phải tiêu diệt chúng mày.”

Cảnh sát không thể chịu nổi nữa, cầm lấy điện thoại: “Diêu Phong đã được chẩn đoán là tinh thần bình thường, tất cả lời nói và hành động của hắn đều là giả điên. Hắn chống đối không chịu để bị bắt, Bệnh viện Tâm thần số 1 yêu cầu hỗ trợ. Mẹ kiếp, tốn công hắn ăn cả bãi nôn và rác rưởi. Lừa hết chúng ta rồi!” Anh ta nổi giận đùng đùng, giọng nói rất lớn.

Diêu Phong nghe thấy, cứ như người rơi xuống nước bắt được cái phao cứu mạng, quyết liệt chỉ vào Ngôn Cách, điên cuồng gào lên: “Tôi điên rồi, tôi thật sự điên rồi. Tôi thật sự có bệnh, là bác sĩ kém cỏi! Là tên này xem mạng người như cỏ rác! Tôi thật sự điên rồi, tôi thật sự có bệnh.”

“...”Thế này thì ngay cả Chân Ý cũng biết, hắn thật sự không bị bệnh.

Người cảnh sát còn lại vẫn đang nghi ngờ kết quả chẩn đoán của Ngôn Cách lập túc thay đổi sắc mặt, suýt nữa chửi bậy.

”Tôi có bệnh, tội thật sự có bệnh.” Diêu Phong gào thét điên cuồng. Bỗng chốc hắn trở thành kẻ diên, nhấc ghế đập phá loạn xạ, những bác sĩ và y tá gần đó đều tránh né. Nhưng hắn chợt chuyển hướng, nhào về phía Chân Ý. Cô dựng hết lông tơ, phát giác mình đứng ngay lối ra, Diêu Phong muốn chạy trốn!

Cô không nhúc nhích, nhớ lại mấy chiêu đánh đấm mèo cào ba chân, thấy hắn tới gần, hai tay cô siết chặt thành nắm đâm. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, bên cạnh bỗng xuất hiện một sức mạnh, cô được ai đó kéo lại.

Tiếng lòng run lên. Một giây sau, cô đụng vào lồng ngực Ngôn Cách, hơi ấm quen thuộc mà xa lạ ập tới, bao phủ lấy cô. Hơi thở cô nghẹn lại, mớ to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, trái tim như thể ngừng đập. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, cái ghế trên tay Diêu Phong đã nện vào lưng anh. Một âm thanh khủng khiếp vang lên, sức lực quá lớn, Ngôn Cách không đứng vững, ôm Chân Ý ngã nhào xuống đất.

Chân Ý bị người anh nặng nề đè lên, toàn thân nổi da gà. Cô rúc trong lòng anh, chóp mũi thân mật kề sát cằm anh, hơi thở tràn ngập mùi hương nam tính nhàn nhạt của anh. Cô choáng váng khôn tả, lại không cảm thấy đau đớn mà chỉ u mê dến mụ mị: Cả người anh đè lên người cô đấy! Cảm giác đụng chạm kỳ diệu đến vậy, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài mất rồi.

Nhưng một khắc sau, lướt qua bờ vai anh, cô thấy Diêu Phong một lẩn nữa đập ghế tới, nhắm vào gáy Ngôn Cách. Tất cả bong bóng màu hồng tan vỡ trong tích tắc, cô hoảng sợ cực kỳ, thân thể lạnh toát.

”Dừng!” Chân Ý hét lên, lật người lên che chở anh theo bản năng.

Nhiều khi, vào thời điểm mấu chốt, phản ứng đầu tiên của con người đều không thể giải thích bằng logic. Tại khoảnh khắc ấy, đầu óc Chân Ý trống rỗng, lật người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu anh, toàn thân căng cứng như con đà điểu. Thật ra bản thân sợ chết đi được.

Cô dồn sức quá mạnh, cứ như bổ nhào vào lòng anh, đầu anh đập nhẹ xuống đất.

Không hề báo trước, có vài hồi ức ùa về trước mắt Ngôn Cách. Anh lẳng lặng bước đi, cô nhảy nhót vây quanh anh. Cô bỗng lóe lên ý tưởng muốn nằm giữa đường cái ngắm sao, anh cũng nằm xuống. Bầu trời đêm rất đẹp, trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt của cô...

Ký ức như đoạn phim tua nhanh trước mắt, trong chớp nhoáng, hình ảnh bỗng dừng lại, chồng lên thời khắc này của nhiều năm sau.

Giờ phút này, cô liều mình che chở anh, thân thể cứng đờ, run lẩy bẩy. Năm ấy, cô nhoài lên lồng ngực anh, phía sau là bầu trời sao vĩnh hằng và rực rỡ, mắt cô chứa đựng biết bao tình cảm, nhẹ nhàng nói mười chữ: “Ngôn Cách. Nói yêu em đi, lừa em cũng được.”

Mà anh thì không nói một lời.
Bình Luận (0)
Comment