Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 109

Tiểu Hoa, Kiều Kiều, Kim Phượng....một chuỗi tên như thế lần lượt lướt qua đầu Vệ Lễ.


...


...


...


Bút lông lại khô, Tư Hộ theo bản năng đặt đầu lưỡi lại liếm liếm, "Chủ công, tên..."


Khi nói chuyện, có thể thấy được trên đầu lưỡi hắn, vết mực màu đen như ẩn như hiện.


Vệ Lễ không kiên nhẫn trừng hắn một chút, hắn còn chưa biết tên như thế nào ?


Tên, tên...


Tên còn chưa đặt đâu.


Tư Hộ rụt rè rụt cổ lại, dựa vào trên lưng ghế một chút.


Ánh mắt Vệ Lễ từ sổ hộ tịch di chuyển đến một đống hạ lễ trên bàn, lại từ hạ lễ di chuyển đến trên người Tư Hộ, cuối cùng lại dừng lại trên cây bút lông, "Ngươi bình thường đều dùng nước miếng làm nước chấm mực ?"


"Ai nha... túng thế phải tòng quyền, túng thế phải tòng quyền." Tư hộ áy náy tạ lỗi, thần sắc thoáng xấu hổ, "Thường ngày hiếm khi như thế..."


"Hôm nay ngươi làm cho ta không vui , ta chán ghét, ngươi mấy ngày nữa lại đến đi." Vệ Lễ phủi góc áo, hơi nhướn khóe mắt lên, mang theo vài phần kiêu căng lãnh đạm.


Trái tim Tư Hộ nhảy lên bình bịch, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, "Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng."


Hắn hung hăng vỗ đầu mình, cái đầu hạt dưa này, lớn tuổi liền không dùng được, tiểu cô nương nhà Vệ Lễ có thể giống con nhà người ta sao?


Tên của hài tử này phải lấy phấn vàng bột bạc mài với nước suối trong làm mực mà viết, hắn đúng là lão già không có mắt, sao có thể thuận tay liếm mực, nâng cổ tay lên muốn viết chứ ?


Chết mất, chết mất.


Ngón trỏ Vệ Lễ nâng nâng, "Ra ngoài đi." Hắn cũng không thể nói mình còn chưa nghĩ ra tên cho hài tử được, vậy chỉ có thể tìm nguyên nhân trên người Tư Hộ, bắt hắn ngày khác trở lại.


Nhưng mà hắn cũng thật sự rất chán ghét cái hành vi dùng nước miếng làm ẩm bút lông này của Tư Hộ .


Tư Hộ vội vàng dập đầu tạ ơn, "Tạ chủ công, vậy thần ngày khác lại đến."


Hôm nay hắn có thể nhặt cái mạng trở về quả thật là tổ tiên phù hộ, may mà Vệ Lễ không chấp. Sau khi đi ra khỏi sân viện, chân cẳng Tư Hộ như nhũn ra, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán.


Vệ Lễ đau đầu dụi dụi mắt, đi đâu kiếm ra tên cho khuê nữ đây?


Triệu Hi Hằng hiện tại còn chưa tỉnh.


Hắn ngồi trên ghế một lát, bất tri bất giác ngủ rồi.


Khi tỉnh dậy trời đã tối, ngủ đến eo mỏi lưng đau.


Thị nữ ở bên ngoài gõ cửa, nói phu nhân gọi hắn đi ăn cơm.


Bàn ăn được để trên giường sưởi, bày tràn đầy đồ ăn, phần nhiều là những món bổ dưỡng.


Nhân Triệu Hi Hằng nói mình phải cho hài tử bú sữa, bởi vậy đồ ăn phải bớt dầu bớt muối, vậy mới tốt cho hài tử của nàng.


Nếu Vệ Lễ ăn theo Triệu Hi Hằng, đối với hắn mà nói, liền hơi nhạt chút, ma ma thêm cho hắn một đĩa tương mặn đặt bên cạnh.


Giò heo hầm nấu với nước hầm gà, thêm cả chút hải sản cùng với tương vừng, đậu ngự, đu đủ, bên trên trang trí rau thơm và hành băm nhuyễn, nhìn cũng có vẻ rất ngon.


Tuy rằng món hầm rất mềm lại mịn, nhưng không muối không dầu đích xác tư vị không tốt lắm, Triệu Hi Hằng không quá thích ăn, uống non nửa chén canh, ăn non nửa miếng giò heo liền thả đũa.


Ma ma giục nàng, "Ngài ăn thêm nhiều một chút, nếu muốn tự mình cho hài tử bú, ăn ít không có sữa đâu."


Đầu năm nay, nhà có phú quý chăng nữa thì chủ mẫu người ta cũng tự cho hài tử bú, xác suất trẻ nhỏ chết yểu vốn là rất lớn, hài tử bú sữa của mẹ ruột mới có thể lớn khỏe mạnh.


Triệu Hi Hằng ngóng trông nhìn nhìn bát tương chấm của Vệ Lễ, "Ta đây có thể dính chút tương thôi được không ?"


Ma ma lạnh mặt, chết sống cũng không chịu.


Bà là ma ma có kinh nghiệm, trong lúc phụ nhân ở cữ, ăn uống cần phải tuân theo tiêu chuẩn hết sức nghiêm khắc, không được lơi lỏng một chút xíu nào.


Vệ Lễ gắp một cục giò heo lớn, chấm chấm tương trong bát, miếng giò heo hầm mềm rụm rung rung dính đầy tương nâu vàng óng ánh trên đầu đũa, lại còn điểm chút hành nhuyễn mê người, nhìn thôi là có thể tưởng tượng được cảm giác mằn mặn beo béo gian pha chút ngọt ngào lại sừng sực giữa răng môi.


"Ngươi đi lấy chút muối tiêu gạo kê đến." Vệ Lễ sai sử ma ma, "Vị này hơi quá thuần ."


Ma ma do do dự dự, sợ bà đi rồi Triệu Hi Hằng sẽ ăn vụng.


Đuôi mắt Vệ Lễ thoáng nhướn lên, cực kỳ lãnh lệ , "Nữ nhi của ta, chẳng lẽ ta còn không muốn tốt cho nó ? Còn không để bụng bằng ngươi ?"


Ma ma suy nghĩ thấy cũng đúng, liền dặn dò, "Chủ công nhất thiết phải trông chừng phu nhân, chút muối đều không thể dính."


Ma ma này là người chuyên quản chuyện ẩm thực của Triệu Hi Hằng , không phải ma ma lần trước phụ trách chăm sóc hài tử.


Phàm mà bà biết được Vệ Lễ từng chê hài tử của mình xấu, ắt hẳn không thể ra đi thống khoái như vậy được.


Tiếng mành trân châu bị vén lên lách cách giòn vang bên tai.


Vệ Lễ nhanh chóng kẹp cái giò heo trong bát của mình lên, rướn người qua đưa đến trước mặt Triệu Hi Hằng, "Mau ăn đi." Một tay kia bưng chén tương chấm hứng, phòng ngừa nó rơi xuống.


Giò heo mềm mại bóng lưỡng, dính tương chấm lóng lánh, một giọt lại một giọt thong thả rơi vào trong bát.


Triệu Hi Hằng nuốt nuốt nước miếng, mắt nhìn cửa.


Không ai.


"Vậy không tốt đâu, bà ta nói không thể ăn mặn, thế này không tốt." Nàng vẫn còn do dự.


"Không phải là còn có bà vú sao? Không đói được ."


Vệ Lễ khuyên tới khuyên đi, tiếng bước chân từ gần đi ra xa bây giờ cũng từ xa lại gần .


Triệu Hi Hằng không kịp nghĩ nhiều, a ô một ngụm cắn cục thịt trên đũa hắn, lần đầu biết vị mặn lại quan trọng đến như vậy.


"Cũng không phải bảo nàng ôm bình muối chấm ăn, y sư nói cho dù có cho con bú sữa, ăn chút vị mặn cũng không có chuyện gì." Vệ Lễ nhỏ giọng nói.


Nể tình mấy lão bà tử này làm việc cẩn thận, cũng xuất phát là muốn tốt cho Triệu Hi Hằng, Vệ Lễ không có ý định cãi nhau hay đuổi bọn họ đi, chỉ là tạm thời phái người đi ra ngoài.


Mấy lão thái bà này quá cứng nhắc, làm việc gì cũng theo y như trong sách thôi .


Ma ma bưng muối tiêu gạo kê tiến vào, giò heo trong miệng Triệu Hi Hằng còn chưa nuốt xuống, vội vàng uống một ngụm canh, làm bộ như mình rất nghe lời.


"Hôm nay Tư Hộ đến , muốn làm hộ tịch cho nữ nhi, hai ta nên nghĩ cái tên cho con bé đi ." Sau bữa cơm hai người tán gẫu, Vệ Lễ nói.


Triệu Hi Hằng giật mình, đúng nha, hai người hình như còn chưa đặt tên cho hài tử nữa.


"Vậy chàng muốn gọi là gì?" Nàng hỏi.


...


"... Tiểu Hoa ?" Vệ Lễ thật cẩn thận đề xuất một cái tên.


Triệu Hi Hằng cả giận nói, "Tiểu Hoa có phải là cái tên đứng đắn gì không ? Nghe vào tai không phóng khoáng muốn chết, ít gì cũng phải gọi là Đại Hoa chứ! Nghe vào tai mới khí phách!" Gọi cái gì Vệ Tiểu Hoa ? Nghe vào tai như tên nha hoàn.


"Nàng nói có lý." Vệ Lễ tỏ vẻ tán thành, là hắn nghĩ nhỏ ( tiểu ) sẽ đáng yêu, muốn lấy lớn (đại) thì lấy.


"Nhưng gọi là Đại Hoa có phải quá cục mịch rồi hay không ?" Triệu Hi Hằng nhíu mày.


Vệ Lễ vội vàng tính tính mấy cái tên trong đầu mình, gợi ý cho Triệu Hi Hằng , "Kim Phượng? Kiều Kiều? Mẫu Đơn ?


"Nữ nhi của ta tương lai phải ung dung hoa quý, dáng vẻ xinh đẹp, trở thành người hạnh phúc nhất, duyên dáng nhất, giàu có nhất khắp thiên hạ này, quan trọng là cả đời bình an, thuận thuận lợi lợi."


Vệ Lễ gật đầu, tỏ vẻ tán thành với tưởng tượng bay bổng trong đầu Triệu Hi Hằng, vì thế lấy bút mực ra, "Vậy nàng nói đi, ta viết, đặt mấy tên đi, sau đó chậm rãi chọn lựa."


"Ung Dung, Phong Nghi, Phú Nhạc, An Khang, cái tên Mẫu Đơn, Kiều Kiều gì kia của chàng cũng tính đi vào."


Tổng cộng sáu tên, mở ra m trước mặt hai người, cho hai người chọn lựa.


Trên mặt Tiểu Đào hiện lên vẻ ngây ngốc, nghe hai phu thê thảo luận khí thế ngất trời.


Ai cũng không biết, cái tên Tiểu Đào này của nàng ta là do Triệu Hi Hằng tự mình đặt.


Thị nữ công chúa nhà người ta ai cũng gọi là cái gì "Lang Hoàn", "Cẩm Tú", "Dao Quang", nàng ta lại tên Tiểu Đào.


Ban đầu, cũng có một tỷ muội cùng chung số phận với nàng ta, gọi là tiểu Bảo, mấy năm trước đã được ra cung gả cho người , đúng vậy , đều là điện hạ nhà nàng ta làm .


Điện hạ có con mèo đặt tên là Cẩu Đản Nhi, với cái trình độ đặt tên này, quả thật là tám lạng nửa cân cùng Vệ Lễ, thật chẳng lẽ có ai còn dám trông cậy vào việc Triệu Hi Hằng có thể đặt cho tiểu cô nương cái tên gì đứng đắn sao?


Triệu Hi Hằng cho Vệ Lễ sáu tên, thật sự chon không nổi .


"Chàng đi tìm mấy cái xiên tre, khắc sáu cái tên này lên trên, chúng ta mời bài vị a gia và nương đến, nhờ bọn họ chọn giúp đi." Triệu Hi Hằng đẩy đẩy Vệ Lễ.


Vệ Lễ cảm thấy cái chủ ý này thật sự không tồi, vội vàng cung kính chuyển bài vị của nhạc phụ nhạc mẫu mình đến, sau đó bỏ sáu cái tên vào ống thẻ.


Triệu Hi Hằng nhìn bài vị nói lảm nhảm một tràn, "A gia, a nương, hai người có ngoại tôn nữ rồi, hôm nay nữ nhi và tiểu tế đặt tên cho ngoại tôn nữ của hai người, hai người ở trên trời có linh thiêng, thích cái tên nào thì cho tên đó ra, cho nữ nhi một cái tên thật hay!"


Nàng nâng ống thẻ giơ lên trên trán, trịnh trọng khẩn cầu, sau đó mở to mắt, lắc lắc trên dưới.


Tất cả mọi người trong phòng khẩn trương nhìn ống thẻ, không khí càng lúc càng ngưng trọng, Vệ Lễ ngay cả hô hấp cũng dừng lại, tay nắm chặt vạt áo.


Mấy cái que tre đong đưa trên dưới như thành tinh, soạt soạt bị lắc đến so le nhau, nhưng ngạc nhiên là không có một cái nào rơi ra cả, tay Triệu Hi Hằng cũng mỏi nhừ , cuối cùng chỉ có thể ánh mắt phức tạp buông ống thẻ xuống.


Vệ Lễ chờ đợi hồi hộp nãy giờ cũng lâu , bả vai sụp xuống, hít một hơi thật sâu, xắn tay áo lên, "Nàng sức yếu, để ta thử."


Hắn nhìn bài vị thành kính đã bái bái, sau đó nâng ống thẻ lên lắc một trận, chỉ nghe một tiếng bùm bùm, sáu cái que tre cùng một lúc đổ ra như mưa, không còn cái nào dư lại trong ống thẻ, toàn bộ rớt xuống đất .


"Chàng sức lực lớn nha, cơm ăn nhiều nên sức cũng lớn nha, lại không có năng lực ..." Triệu Hi Hằng chê cười hắn.


Nhưng nói tóm lại, hai người đều không thuận lợi, Tiểu Đào lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.


"Ừm, đại khái chắc là A gia cùng a nương hiện tại ngủ rồi, cho nên không có tên nào được rút ra..." Triệu Hi Hằng lại lắc lắc ống thẻ, "Vậy đêm nay chúng ta lại cân nhắc, ngày mai hỏi lại bọn họ đi."


Miệng Tiểu Đào nhếch lên, thật xác định là Thiên gia cùng nương nương đã ngủ chứ không phải bọn họ chê những tên này thô thiển, cho nên một cái cũng không chọn ?


Tục danh của Thiên gia là Triệu Tinh Liệt, nghe thật dễ nghe, còn có một cảm giác mạnh mẽ như thiên địa tinh vũ; điện hạ gọi là Hi Hằng, là Hằng Nga Hi Hòa, Thiên Thần tiên tử, đến phiên tiểu cô nương này, nếu lại gọi là cái gì Kim Phượng, cũng quá quê mùa .


Bài vị lại được cung kính đưa trở về.


Vệ Lễ bỏ thêm một cái giường bên cạnh Triệu Hi Hằng, trên giường chính là cái giường gỗ nhỏ có thể đong đưa của khuê nữ.


Mặc dù có ma ma cùng bọn thị nữ, hai người vẫn muốn học từng chút một làm thế nào chăm sóc hài tử.


Triệu Hi Hằng thở dài, nhìn nữ nhi yếu ớt dưới ánh nến ngủ vẫn hết sức ngon lành, trong óc đều là suy nghĩ về tên của con bé.


Sau vài ngày, vô luận là lắc cái ống tre đó trước bài vị như thế nào, thật ngạc nhiên là một chút kết quả cũng không có, Triệu Hi Hằng cũng bắt đầu dấy lên lòng nghi ngờ đối với mấy cái tên này, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy không xong.


Tư Hộ tới tới lui lui vài chuyến, đều bị Vệ Lễ lấy các loại lý do đuổi về, trọn vẹn nửa tháng, trên hộ tịch vẫn chưa có được tên của tiểu gia hỏa nhà này.


Tiểu hài tử lúc đầu vốn dĩ đỏ hỏn nhăn nhúm hiện tại lại mỗi ngày liền ra hình ra dáng, dần dần trở nên trắng trắng mềm mềm, Vệ Lễ nhìn thấy con bé biến hóa, cảm thấy vô cùng thần kỳ, hoá ra tiểu hài nhi thật sự sẽ dần dần nẩy nở nha.


Nhưng mà.... sao đôi mắt của con bé lại có chút đen đến quá phận nhỉ ?


Không quá giống Triệu Hi Hằng...


Trong lòng hắn mơ hồ có chút dự cảm không tốt.


Tiểu Đào vui sướng dẫn người bưng mấy chậu hoa tiến vào, ba chậu hoa Lựu và hoa Sơn Chi, nhìn bề ngoài là biết được chăm sóc rất tỉ mỉ, đã tháng 9 mà còn nở hoa.


"Tạ lang quân nghe nói ngài sinh tiểu cô nương, ra roi thúc ngựa đưa hạ lễ tới."


Triệu Hi Hằng thích hoa Sơn Chi, Tạ Thanh Úc tất nhiên cũng biết, cho nên cố ý đưa , còn hoa Lựu là hàm ý con cháu đầy đàn, cũng có ý chúc mừng.


"Bưng qua đây cho ta nhìn xem." Thời điểm này mà còn có thể nhìn thấy hoa Lựu cùng hoa Sơn Chi nở rực rỡ thế này thật sự khó được, tinh thần Triệu Hi Hằng liền tỉnh táo.


Khi mấy chậu hoa vòng qua bên giường tiểu nữ nhi, con bé bỗng nhiên siết chặt nắm tay, đảo mắt nhìn mấy chậu hoa chăm chú, sau đó phát ra một tràn tiếng gọi ô ô.


Mọi người đều vạn phần kinh hỉ, "Tiểu cô nương kêu to như vậy , là thích hoa đúng không ?"


Triệu Hi Hằng hái một đoá hoa Sơn Chi và hoa Lựu xuống, hứng thú bừng bừng gọi, "Ôm con bé qua đây cho nó xem."


Tiểu hài mới hơn mười ngày tuổi, cũng chưa có thể thấy rõ đồ vật, tất nhiên là cái nào màu sắc sặc sỡ hơn liền thích cái đó.


Con bé hướng về phía hoa Lựu đỏ rực nhìn chăm chú hồi lâu, người lớn dĩ nhiên là cảm thấy con bé thích hoa Lựu một chút.


Triệu Hi Hằng linh quang chợt lóe.

Bình Luận (0)
Comment