Triệu Hi Hằng kinh hồn táng đảm, trăm triệu lần không nghĩ tới đại thúc này sẽ xuất hiện ở nơi đây.
Nếu như đại thúc này có thể một nĩa đâm chết Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng tuyệt đối không ngăn trở, thậm chí còn phải chừa chỗ ra nói với hắn, "Mời ngài."
Nhưng xem tình huống hiện tại, Vệ Lễ còn có thể một mình giết trăm địch như vậy, da vị đại thúc ấy có thể dày đến thế nào chứ? Máu hắn nhiều đến bao nhiêu? Hắn thật không đau? Sẽ không chết sao?
Đại thúc nắm thật chặt xiên bắt cá trong tay, tuy rằng cực kỳ sợ Vệ Lễ, lại vẫn cố đủ dũng khí, "Tiểu tình nhân này của ngươi cầu ta cứu ngươi, nhưng nàng ta đã tìm lầm người! Mỗi người dân Bình Châu chúng ta, ai cũng đều ước ngươi chết, hôm nay, ta liền thay Bình Châu trừ hại, cho dân chúng một ngày tháng an bình!"
Vệ Lễ bỗng nhiên ngẩn ra, nam nhân trung niên kia còn đang lòng đầy căm phẫn nhìn hắn, hắn buông tay đang nắm mặt Triệu Hi Hằng ra, nhặt thanh dao cong cắm trên băng lên tới, thoạt nhìn bộ dáng nhẹ nhàng, căn bản không giống như là bị trọng thương.
Người đánh cá nhắm hai mắt, đem xiên bắt cá hung hăng xỉa tới trước, Vệ Lễ giơ tay cản, làm xiên bắt cá trong tay hắn rớt xuống đất.
Người đánh cá chỉ cảm thấy tay đều phát run, hôm nay hắn phải chết như vậy sao?
Vệ cẩu tặc không phải...... không phải đã trọng thương?
Chết thì chết đi, vì giết Vệ cẩu tặc mà chết, cũng coi như được chết quang vinh!
"Cho ngươi năm tiếng đếm để chạy, chạy không thoát, liền ở lại này đi."
Vệ Lễ thậm chí còn rảnh rỗi hoa thanh dao cong của mình thành một đường trên băng, mặt băng bị tước ra một mảnh bông tơ màu trắng, bắt đầu đếm ngược.
"Năm......"
Phó tướng vốn dĩ đang cố gắng đứng lên, tính giúp Vệ Lễ giải quyết luôn người này, nhưng nghe nói Vệ Lễ cho hắn ta thời gian năm tiếng đếm để chạy trốn, lại ngồi trở lại trên băng.
Chủ công phàm là muốn giết một người, cũng không làm chuyện vô nghĩa.
Cho thời gian năm tiếng đếm để chạy trốn, căn bản chính là không muốn mệnh hắn.
Hắn biết chủ công đã gần 5 năm, nói tính cách chủ công là bạo ngược cũng có phần tô đẹp cho hắn rồi, phàm là có người nào dám buông lời bất kính, làm mất mặt mũi hắn, hắn đều có thể làm cho người ta không chết tử tế được.
Nhưng hiện tại......
Hắn cảm thấy nếu không phải chủ công đổi tính, thì chính là bị choáng váng đến ngốc rồi. Nhưng chủ công không có khả năng bị ngốc, ngốc hơn phân nửa là hắn.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn khoảng cách, cảm thấy Vệ Lễ đang làm khó người, năm tiếng đếm, chưa chạy được bao nhiêu bước đâu, thanh dao cong kia của hắn mà vung ra ngoài, chính là một mạng người.
Cái người đánh cá kia thấy Vệ Lễ quả thực không suy yếu giống hắn tưởng như vậy, muốn chạy, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.
Nhưng nghĩ lại trong nhà còn thê nhi, lại cảm thấy tồn tại mới có tương lai, nếu đã chết thì cái gì cũng không có, sắp ăn tết rồi, thê tử còn ở nhà chờ hắn......
Nhưng Vệ Lễ đã đếm tới một.
Triệu Hi Hằng cắn chặt răng, một phen nhào vào trong lòng ngực Vệ Lễ khóc, "Chủ công, ta thật sự sợ sợ người chết, nếu người chết, ta biết đi chỗ nào a. Ta không có nhà, nơi nào ta cũng đi không được, ta tuy trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng cái gì cũng không biết làm, lưu lạc bên ngoài chỉ sợ sống không nổi."
Nàng cố sức níu Vệ Lễ, ý đồ ôm lấy toàn bộ thân thể hắn, nhưng mà nàng ăn mặc quá dày, tròn vo giống như trái cầu, chẳng những không thể trói lại cả người Vệ Lễ, ngược lại chỉ thấy giống tay nàng giơ hai cái tay nhỏ níu được hai cánh tay hắn thôi.
Nàng đột nhiên nhào vào trong lòng ngực mình như vậy, Vệ Lễ có chút đột ngột không kịp phòng ngừa, thậm chí bị trái cầu này đánh lui lại hai bước, sóng mắt hắn mờ mịt tuông ra ít ánh sáng lấp lánh, lại có chút động lòng người, Vệ Lễ tránh khỏi tay Triệu Hi Hằng tay, hơi hơi kéo giãn khoảng cách với nàng, Triệu Hi Hằng hãi hùng khiếp vía, sợ hắn nâng dao lên liền đi đả thương người.
Chỉ thấy hắn cắm một đôi dao cong vào băng, hỏi nàng, "Cho nên đi tìm cứu binh?"
Triệu Hi Hằng gật đầu, vội vàng tranh thủ chút thời gian cho người chạy trốn.
"Cứu binh nghe nói là ta bị vây, cho nên không chịu cứu ta? Ngươi sợ ta bởi vì hắn thấy chết mà không cứu nên giết hắn, cho nên nói dối."
Triệu Hi Hằng không gật đầu, nhưng chuyện này hơn phân nửa chính là như vậy.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, người đánh cá kia đã chạy ra rất xa, tiến vào trong lùm cỏ lau, Vệ Lễ đại để cũng sẽ không đuổi theo hắn.
Triệu Hi Hằng thở phào nhẹ nhõm, bả vai hơi sụp xuống.
Nàng giống như nhìn cánh cửa viết hai chữ tự do kia, từng chút một, đóng lại trước mặt nàng.
Vệ Lễ bỗng nhiên cười, lại dọa Triệu Hi Hằng nhảy dựng.
Hắn cười cũng không âm trầm trầm khủng bố uy hiếp như bình thường. Bình thường hắn cười, Triệu Hi Hằng cứ cảm thấy như là sói nhe răng, lương bạc âm ngoan, muốn cắn đứt yết hầu ai.
Hiện tại hắn cười, hình như là thiệt tình thực lòng, phát ra từ tận phế phủ, mặc dù hắn đầy người máu tươi dơ bẩn, nhưng liền như vậy lại sáng sủa lên một cách không thể hiểu được, như là mặt trời mới mọc phá tan khói mù, ngay cả cái loại cảm giác không thảo hỉ cũng bị hòa tan.
Tựa như một thiếu niên chân chính.
Triệu Hi Hằng nhìn thấy trong ánh mắt hắn có cái gì đang lóng lánh, những đường tơ máu đỏ dữ tợn trong tròng trắng mắt hắn hình như trở nên không còn khủng bố như vậy nữa.
Nhưng hắn cũng chỉ cười trong một chớp mắt, bỗng nhiên vươn cánh tay không bị thương kia, hung hăng kéo Triệu Hi Hằng vào trong lòng ngực, ấn một cái, Triệu Hi Hằng nghe thấy mùi máu tươi càng nồng hơn nữa, thậm chí nhìn trên vai hắn còn đang bóc lên luồng khí nóng hổi, còn có một mảng đỏ ướt dầm dề.
Hai người chạm vào nhau, phát ra bụp một tiếng, Triệu Hi Hằng tuy rằng ăn mặc rất dày, nhưng lồng ngực vẫn bị chấn động đến ong ong đau.
Mẹ nó, cái lão cẩu này!
Trong lòng Triệu Hi Hằng tức giận mắng.
Xứng đáng cho ngươi đau khóc luôn!
Vệ Lễ cả người dính máu, máu của hắn, của người khác, của chó dữ, thật không dễ ngửi, như là hơi khói huyên náo trung cuồn cuộn, vừa nóng lại vừa ngộp.
Hắn dùng cánh tay gắt gao thít chặt Triệu Hi Hằng, như muốn ôm người ở trong ngực đến tắt thở.
"Cũng đúng, Triệu Hi Hằng, chúng ta đều là chó nhà có tang, ngươi rời ta, còn có thể trốn đi chỗ nào chứ?" Giọng nói Vệ Lễ trầm thấp khàn khàn, mắng luôn cả chính mình mà còn mắng rất độc ác.
Triệu Hi Hằng bị nhét trong lòng ngực hắn, bị mùi máu xông đến hô hấp không thuận đại não thiếu oxy, nói chuyện cũng không lựa lời, "Đúng, đều là chó nhà có tang, chạy không được."
Vệ Lễ bỗng nhiên hung hăng véo cổ nàng một cái, "Ta có thể nói ta là chó nhà có tang, ngươi có thể sao?"
Triệu Hi Hằng ở trong lòng ngực hắn trợn trắng mắt, tự ái trong lòng Vệ Lễ vậy mà còn nặng nề hơn một công chúa đường hoàng chính chính như nàng mấy trăm lần nhỉ. Nàng cũng hiểu rõ, Vệ Lễ chính là cái loại người có thể đem mắng chính mình đến heo chó không bằng, nhưng không cho phép người khác nói hắn một câu không tốt.
Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ mình rơi xuống nước gì nong nóng, nàng có chút ghét bỏ, đừng nói là máu chảy ra từ trong miệng vết thương của Vệ Lễ đang đọng lại trên người nàng đi.
Xì..., thật khó chịu.
Trọng lượng đang đè trên người Triệu Hi Hằng đột nhiên nặng xuống, cả người đứng không vững ngã vào trên băng, xương cùng va một cái tê dại.
Chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của Vệ Lễ, hôn mê bất tỉnh.
Triệu Hi Hằng điên rồi, cái lão cẩu này vừa rồi sao có thể giả vờ được đến như vậy! Đứng ổn đến thế kia mà! Nàng thật đúng là đã cho rằng hắn chẳng xảy ra một chút chuyện gì!
Nàng quay đầu lại, nhìn về phương hướng người đánh cá chạy trốn, không biết hiện tại chạy theo kêu người trở về thọc cho Vệ Lễ một nĩa có đuổi kịp không nhỉ.
Phó tướng nhanh chóng từ trên băng bắn lên, khập khiễng lại đây nâng Vệ Lễ dậy, hắn muốn nói lại thôi, nhìn về phía Triệu Hi Hằng, "Công chúa, chủ công bị thương, cần băng bó."
Triệu Hi Hằng xoay người, "Ừ, ta không nhìn."
Phó tướng có chút xấu hổ, "Không phải, à, là muốn hỏi ngài mượn chút xiêm y. Quần áo chúng ta đều bẩn hết rồi."
Triệu Hi Hằng sờ sờ ba cái áo khoác ngoài trên người, nàng thật sự là một cái cũng không muốn cởi a!
Phó tướng đưa mắt trông mong nhìn nàng, nàng thật đúng là sợ Vệ Lễ tỉnh lại, biết được nàng thấy chết mà không cứu lại nổi cơn điên, vì thế cởi cái lớp áo khoác giữa của ba cái đưa qua, "Không mặc bên trong cũng không mặc bên ngoài, sạch sẽ."
Trên mặt đất hỗn độn vụn băng này, chỉ còn lại có ba người sống đang thở dốc.
Người sống thì phải ăn cái gì đó mới có thể tiếp tục tồn tại.
Phó tướng cắt một đống cỏ lau trải trên mặt băng, tuy rằng không có tác dụng giữ ấm gì quá lớn, nhưng có chút ít còn hơn không.
Trên mặt băng đốt một đống lửa, lửa cháy hồi lâu, Triệu Hi Hằng cũng chưa thấy lớp băng bị tan chảy hết.
Nàng ngồi trên đống cỏ lau ôm cánh tay, nhìn hai thanh dao cong vững vàng cắm trên mặt băng, yên lặng xê dịch, tính cách xa thứ này hơn chút.
Vệ Lễ thì nằm trong mớ cỏ lau, phó tướng hình như chắc chắn cho dù trong hoàn cảnh ác liệt như vậy hắn cũng sẽ không chết.
Triệu Hi Hằng tò mò sờ trán Vệ Lễ, có hơi lạnh, không phát sốt.
Vệ Lễ bỗng nhiên mở to mắt, nắm lấy tay nàng một phen.
Triệu Hi Hằng lúng ta lúng túng, nghĩ thầm thật là tai họa sống ngàn năm.
Trên mặt đất, xác chó tứ tung ngang dọc, phó tướng dò hỏi, "Chủ công, hay là chúng ta lột da chó nướng ăn?"
Vệ Lễ nhíu nhíu mi, "Ngươi ăn?"
Phó tướng trầm mặc, "Thuộc hạ liền đi tìm có cây cỏ gì ăn được không."
Chó này là do kẻ thù nuôi, không chừng có bệnh gì thì sao.
Hắn chân trước mới đi, Triệu Hi Hằng ngồi xổm bên đống lửa, tính nhắm mắt lại ngủ trong chốc lát, nàng vừa mới nhắm mắt thì chỉ chốc lát sau, phó tướng liền khập khiễng trở lại, trong tay xách theo con gà rừng với cái đuôi thật dài.
"Nhanh như vậy?" Triệu Hi Hằng hơi có chút kinh ngạc.
Phó tướng nghiêm cẩn đáp, "Tuy rằng Bình Châu mùa đông hiếm rau dưa, nhưng thứ không thiếu nhất chính là mấy món hoang dã......"
Vệ Lễ lấy một cành cây trong đống lửa ném lên trên mặt đất một cái, lạnh lùng nhìn về phía phó tướng, "Không giết gà, ngươi chờ ta giết?"
Phó tướng ngượng ngùng đi ra bờ sông, đào một cái lỗ thủng, bắt đầu xử lý gà rừng.
"Bình Châu không chỉ nơi nơi chốn chốn có gà rừng, còn khắp chung quanh đều là lợn rừng, gấu chó, mỗi một con ít nhất phải nặng 500 cân......" Vệ Lễ ném thêm củi vào đống lửa.
"Đôi khi ngẫu nhiên có người đi đường đi ngang qua, sẽ bị vỗ vào bả vai, lúc này không thể quay đầu lại." Lông mi mảnh dài của Vệ Lễ hơi hơi rũ, không nhanh không chậm trần thuật.
Chân Triệu Hi Hằng có chút run rẩy, nàng cảm thấy gấu chó so sánh với Vệ Lễ, vẫn là Vệ Lễ an toàn hơn.
Nàng hoạt động, cọ cọ bò về phía Vệ L, hỏi, "Vì sao không thể quay đầu lại?"
"Bởi vì vỗ bả vai ngươi không phải người a, là gấu chó." Vệ Lễ nói xong, Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy chỗ bả vai chợt bị vỗ thật mạnh một cái.
Nàng sợ tới mức thân thể đều đã tê rần, mặt cũng trở nên trắng bệch, phối hợp với câu chuyện xưa Vệ Lễ mới vừa kể, hiệu quả doạ người tăng lên gấp bội.
Vệ Lễ bỗng nhiên cười ha hả, nhéo mặt nàng một phen, "Lá gan của ngươi cũng thật nhỏ."
Cánh tay vừa rồi đáp lên trên vai Triệu Hi Hằng, chỉ là trò đùa dai của Vệ Lễ.
Hốc mắt Triệu Hi Hằng đỏ lên, dùng ống tay áo lau lau một phen.
Vệ Lễ, bà đây ngày nào đó không chơi chết ngươi liền không mang họ Triệu!
Nàng chưa từng gặp được bao nhiêu người có khẩu âm Bình Châu, nhưng giọng Bình Châu giống như trời sinh mang theo hiệu quả dư âm còn văng vẳng bên tai, nàng hiện tại mắng chửi người, ngẫu nhiên trong óc lại vang lên cái hiệu quả vang vọng đó của khẩu âm Bình Châu.
Triệu Hi Hằng thật sự tức giận, ngay cả nước mắt cũng không chịu rớt. Vệ Lễ cũng không cười, khóe miệng rũ xuống, nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu, lại tiếp tục thêm củi vào đống lửa.
Nếu như bình thường, lúc này hắn hẳn là nhéo mặt Triệu Hi Hằng, đi trào phúng, "Ta chịu hạ mình kể kể chuyện xưa cho ngươi nghe là đã đủ cho ngươi mặt mũi lắm rồi, đừng có bày đặt lấn tới."
Vệ Lễ vừa há miệng ra muốn mắng, lại thấy không hứng thú lắm. Hắn cảm thấy hẳn là hắn thương quá nặng, cho nên mới không có tinh thần gì.
Thôi niệm tình Triệu Hi Hằng hôm nay còn biết đi tìm viện binh cho hắn, đối tốt với nàng một chút cũng được.