Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 17

Phó tướng giật giật môi, chung quy cũng nghẹn lời muốn nói trở về.

"Ta có thể chạy chỗ nào đây? Trên người ta không có tiền!" Triệu Hi Hằng vừa nói đạo lý với hắn, vừa muốn xông ra.

Hắn đưa kiếm ra trước người, cũng là chặn ngang ở trước mặt Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng vẫn cứng đầu đi phía trước đi, hắn không chút nào dao động, quyết tâm không cho Triệu Hi Hằng đi ra ngoài.

Triệu Hi Hằng bĩu môi, ngồi xuống trên ghế, đột nhiên hỏi hắn, "Ngươi ăn cơm chưa?"

Phó tướng ngẩn ra, nghe lời nói vẫn lắc đầu, cho rằng nàng không định đi nữa, vì thế thu kiếm vào trong vỏ.

Triệu Hi Hằng cằm một cái bánh dẻo nhân đậu lên cắn một ngụm, dưới lớp da bánh bằng gạo nếp trắng nõn đến trong suốt ẩn ẩn lộ ra nhân bánh đậu màu tim tím ở bên dưới, hai bên lớp gạo nếp có chèn kẹo mạch nha, cắn một cái liền kéo ra một sợi mạch nha mềm mại mỏng manh, hơi nóng nhân đậu đỏ nghiền bên trong liền bốc khói bay lên.

Đây là cơm chiều mà vốn dĩ Triệu Hi Hằng mang cho phó tướng, nhưng ai bảo phó tướng người không chịu làm, một hai phải học Vệ Lễ làm chó.

Tuy nàng vừa rồi ở phòng bếp ăn no, nhưng nàng ăn thêm mấy cái vẫn dư sức.

Bụng phó tướng rồ rồ kêu lên một trận, hắn giấu đầu lòi đuôi che che bụng, tận lực kéo ánh mắt từ trên cái bánh dẻo nhân đậu đỏ trên tay Triệu Hi Hằng ra chỗ khác.

"Nếu ngươi muốn trông chừng ta, vậy nên cố gắng nhìn chằm chằm cho tốt, đừng rời đi nửa bước."

Triệu Hi Hằng a ô ăn luôn một ngụm cuối cùng trong tay, tỉ mỉ phân tích cho hắn.

"Ngươi nghĩ xem, nếu bây giờ ngươi muốn đi xuống bếp tìm thức ăn, ngươi sợ ta chạy nên phải mang ta theo, vậy chủ tử ngươi sẽ không ai trông coi, tuy rằng ngươi nói hắn hôm sau là có thể bò dậy, nhưng hắn hiện tại rất suy yếu nha, người suy yếu như vậy, nằm một mình rất nguy hiểm. Nhưng nếu như ngươi đi tìm đồ ăn mà không mang theo ta, ngươi cũng biết rồi, ta là do chủ tử ngươi cường đoạt tới, chưa biết chừng ta lau cổ chủ tử ngươi rồi chạy, vậy cũng không được. Hoặc là ngươi kêu ta giúp ngươi đi lấy đồ ăn, vậy càng không được nha......"

Vệ Lễ nằm rất bình tĩnh, thân thể bị bọc thành cái bánh chưng.

Nhưng ở cảnh trong mơ của hắn cũng không bình tĩnh.

Khi đó hắn mới mười mấy tuổi, đại khái mười một hai? Có lẽ đúng vậy.

Đương nhiên chính hắn cũng không biết mình rốt cuộc bao lớn, người khác cũng không biết, thậm chí ngay cả tên hay là cách gọi khác cũng không có, giống như ai sẽ nhớ rõ một con chó, một con heo, một con dê, hoặc là một con trâu năm nay rốt cuộc là bao lớn chứ, khỏi bàn tới còn phải bận tâm đặt tên cho bọn chúng làm gì?

Đương nhiên hắn và những người chung quanh hắn đều giống nhau, hắn cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Bọn họ ở trong một sơn động do nhân công tạo ra, cùng sinh tồn với một đám chó hoang Hoa Cương.

Cửa sắt kẽo kẹt vang lên, bên ngoài ném vào một con dê sống.

Đám chó hoang sôi nổi xông lên giành thịt, Vệ Lễ cũng nhào lên theo.

Hắn đánh chết vài con chó hoang cùng đồng bạn, cắn yết hầu con dê kia.

Máu tươi nóng bỏng, mang theo mùi vị đặc trưng của máu, làm hắn lại có sức lực.

Một con chó hoang còn lại cùng đồng bạn sợ hãi lùi về trong bóng tối.

Cảnh trong mơ vẫn luôn chìm xuống, chìm xuống, chìm xuống đến vực sâu không đáy, như là bị một cái võng dính nhớp bao bọc lấy.

Vệ Lễ có ý thức, hắn biết hắn hiện tại là Vệ Lễ mười tám mười chín, không phải là Vệ Lễ mười một mười hai.

Mà Vệ Lễ mười tám chín tuổi, sớm đã không phải bộ dáng khuất nhục này nữa rồi.

Nhưng thân thể hắn vẫn không chịu khống chế, hành động dựa theo quỹ đạo trong mộng, hoặc là nói, hành động theo trong trí nhớ chính mình.

Hắn tay không xé ngực con dê, chuẩn xác tìm được lá gan dê nóng bỏng.

Mặc dù đây là chuyện hắn đã sớm trải qua, nhưng khi chứng kiến lại cái cảnh bất kham đến làm người cơ hồ tử tuyệt này, hắn vẫn nhịn không được thẹn quá hoá giận, trong lòng muốn bạo nộ, nhưng hành động vẫn không chịu khống chế, hàm răng trắng nhởn lại tiếp tục cắn xé miếng gan màu mỡ nóng bỏng.

"Cút ngay, khốn khiếp, Vệ Lễ, ngươi dừng tay! Ai cho ngươi lại nằm giấc mộng dơ bẩn thế này? Cút ngay a! Bỏ xuống!" Ý thức đang gào rống vô vị, nếu có thể hóa thành thực chất, vậy thì sẽ là những âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc.

Tư duy cùng thân thể bị xé rách thành hai nửa, khoé mắt của thằng bé Vệ Lễ dơ bẩn chảy ra nước mắt, tròng trắng mắt đang đỏ tươi lên một mảnh.

Bên ngoài hang động bỗng nhiên có tiếng ồn ào.

"Ta là công chúa, ngươi không thể ra lệnh cho ta."

"Ta là công chúa, ngươi không thể ra lệnh cho ta."

Hai giọng nói này lại nói cùng lúc cùng một câu, nhưng một giọng là giọng của tiểu nữ hài, bén nhọn cao vút, tự tin thậm chí ương ngạnh; một giọng khác lại như là thiên ngoại chi âm, ôn ôn nhu nhu, quỷ dị chồng lên nhau, thậm chí ngay cả nhịp tạm dừng cũng không sai chút nào.

Sự vật chung quanh từng cái hóa thành cỏ rác, những mạt bụi màu vàng kim bay lên giữa không trung rồi lại chìm vào vực sâu đen kịt không thấy đáy.

"Đông" một tiếng, thân thể Vệ Lễ cũng từ cảnh hư vô sỉ nhục trong mộng mà rơi xuống mặt đất.

"Ta là công chúa, ngươi không thể ra lệnh cho ta. Hơn nữa chủ quán đều đã đi ngủ, ngươi cho dù chưa ăn cơm chiều, cũng chỉ có thể chờ ngày mai trời sáng thôi." Triệu Hi Hằng nheo đôi mắt lại, lại sờ soạng cái bánh dẻo trong chén, đầu lưỡi là hương thơm ngọt mềm lại của gạo nếp cùng nhân đậu đỏ, "Đương nhiên cái này ta càng sẽ không chia cho ngươi, bởi vì ta hiện tại lại đói bụng."

Vệ Lễ tuy rằng hôn mê, nhưng Triệu Hi Hằng tự giác hình tượng của mình không thể huỷ, lại dùng một đôi mắt long lanh ngập nước nhìn phó tướng, giọng nói mềm mại giảng đạo lý cùng hắn. Nếu cái tên phó tướng cố chấp này không muốn nàng sống tốt, vậy nếu nàng lấy ơn báo oán thật sự quá nghẹn khuất.

Phó tướng nghị lực rất tốt, tuy rằng khó chịu, nhưng ở trong phạm vi còn có thể chịu đựng được, hắn cứng đờ ngồi ở một bên, kéo góc chăn Vệ Lễ.

Hắn vẫn một bộ dáng cũ, không có gì chuyển biến, vẫn vô cùng tin tưởng Vệ Lễ có thể thực mau bò dậy.

Mùi thuốc cay đắng trong phòng dần dần bị mùi máu tươi áp xuống. Triệu Hi Hằng bỗng nhiên cảm thấy nửa cái bánh dẻo nhân đậu cuối cùng bỗng nhiên không còn tư vị gì.

"Nếu công chúa ăn không vô, thì ném đi." Phó tướng liếc nhìn nàng một cái.

Triệu Hi Hằng mấy ngụm liền giải quyết hết cái bánh cuối cùng, tỏ vẻ mình có thể ăn hết.

Lương thực ngon thế này, ném đi làm cái gì?

Đứa con phá sản!

Phó tướng bỗng nhiên bị Triệu Hi Hằng dùng ánh mắt khinh thường nhìn, da đầu tê dại.

Hắn quay đầu qua, phát hiện Vệ Lễ đã tỉnh, cặp mắt đen nhánh như hai lỗ trống nhìn chằm chằm tường.

"Chủ công, người tỉnh!" Phó tướng tuy rằng ngữ khí cao hơn, nhưng biểu tình lại là đã đoán trước được.

Triệu Hi Hằng uống lên nước miếng, nuốt xuống miếng gạo nếp nhão dính dính, lặng lẽ đi qua xem.

Vệ Lễ thật sự là gia súc sao? Đã bị thương thành như vậy, hiện tại còn tỉnh được?

Vệ Lễ đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện thẳng với cặp mắt xinh đẹp kia của Triệu Hi Hằng, thật sáng, còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời đêm.

Cảnh trong mơ mới vừa rồi lại một lần nữa khơi dậy khuất nhục ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng Vệ Lễ, đặc biệt cặp mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu kia của Triệu Hi Hằng làm hắn thấy cả người đều bị đốt cháy.

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, từ phía sau kéo cái gối mềm chọi về hướng hai người, dùng giọng nói nghẹn ngào mà bạo nộ hét lên, "Cút! Đều cút đi!"

Triệu Hi Hằng phủi phủi váy, vội không ngừng mà cút đi.

Nàng lăn lộn một ngày buồn ngủ muốn chết, hiện tại liền chỉ muốn rửa mặt đi ngủ.

Phó tướng cũng không dám cãi mệnh lệnh, lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

Thái dương Vệ Lễ nổi rõ gân xanh, người mang theo một tầng mồ hôi mỏng ngã xuống, thân thể thậm chí không nhịn được cuộn tròn lại, đây là một tư thái tìm kiếm bảo hộ, hoặc là trốn tránh. Trong ánh mắt hắn vẫn trống trơn, đồng tử đen đến dọa người.

Hắn thậm chí không cần cảnh trong mơ giúp hắn nhớ lại, vẫn có thể nhớ lại như in diễn biến tiếp theo.

Chó hoang bị một đám người ùa vào đánh chết, hắn ôm con dê, cả người dơ bẩn quỳ trước hang động, có người gạt hắn ngã trên mặt đất.

Không có tên, không có tuổi, chưa từng thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ cuộc sống trong hang động này, hắn thậm chí cho rằng người trên cõi đời này đều tồn tại giống như hắn vậy.

Nhưng mà tiểu cô nương tiến vào kia, nàng mặc váy đỏ, cả người trang điểm đến sáng lấp lánh, mà đôi mắt nàng lại còn sáng hơn tất cả những thứ kia, dùng roi ngựa nâng cằm hắn lên.

Vệ Lễ cả người run rẩy lên, tay nắm chặt thành quyền.

Ti tiện, dơ bẩn, tất cả những từ ngữ hạ tiện nhất, trong nháy mắt đó đều có thể đổ lên trên người hắn, muốn ngừng cũng không kịp.

Triệu Hi Hằng đại khái là ăn quá nhiều bột nếp, nhân đậu đỏ lại là thứ gặp nước sẽ nở, nàng buồn ngủ đến sắp phi thăng thành tiên, nhưng dạ dày không thoải mái tra tấn nàng, trước sau không thể đi vào giấc ngủ.

Nàng đỡ bụng cong người, chớp chớp đôi mắt, rốt cuộc ủ ra một chút buồn ngủ thoải mái.

Vệ Lễ cùng Triệu Hi Hằng chỉ cách nhau một vách tường, chủ quán là xây thêm một vách tường ngăn cách một cái giường đất sưởi ra làm hai, vậy thành hai gian phòng.

Hắn có thể nghe thấy tiếng Triệu Hi Hằng lăn qua lộn lại ngủ không được, Vệ Lễ co rút thân thể, mỗi lần Triệu Hi Hằng lật người tạo ra tiếng động, liền làm trước mắt hắn hiện ra những hình ảnh sỉ nhục đó, cứ như là một cái chuỳ thật to, từng chút từng chút gõ hắn sụp xuống dưới nền đất, như muốn gõ gãy cột sống của hắn vậy.

Vệ Lễ thậm chí có thể nghe thấy, có giọng nam nhân, nữ nhân, già có, trẻ có, tiếng châm biếm vang lên quanh quẩn bên tai hắn.

"Thật ghê tởm a."

"Tiểu súc sinh lớn lên trong bầy súc sinh."

......

"Câm miệng, ta muốn giết các ngươi!" Tận đáy lòng hắn kêu lên, nhưng tay cũng nâng không dậy nổi, làm sao đi đập bức tường cách vách với Triệu Hi Hằng.

Y sư sáng sớm đã bị phó tướng kéo qua, đổi thuốc cho Vệ Lễ, kiểm tra thân thể, hắn tấm tắc bảo lạ, "Quả nhiên là tuổi trẻ sức mạnh như thần nha, tối hôm qua còn máu chảy ào ào ra, ta còn nghĩ chắc phải nói ngươi chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay máu đã ngừng rồi."

Vệ Lễ nhe răng, dưới mắt có quầng thâm đen, chưa nói cái gì.

Thê tử của chủ quán dùng bếp lò nướng hạt dẻ, để nguội, sau đó cho Triệu Hi Hằng lột ăn, lại nhặt ra một cái bánh dày đã hấp xong trong nồi cho nàng.

Bánh dày trắng trẻo tròn trịa, giống như một viên ngọc, phía dưới dùng lá tía tô màu xanh đậm bọc lại. Lá tía tô bị chưng cùng với bánh đến cực nóng, hương thơm đặc thù hoà quyện với linh hồn gạo nếp, mang theo mùi thơm cỏ cây thanh mát, ngọt mềm mà không ngán, còn trắng mịn và ngon hơn bánh dẻo đậu đỏ của ngày hôm qua nhiều, chọc người thèm nhỏ dãi.

Triệu Hi Hằng tối hôm qua ăn bánh dẻo đậu đỏ quá nhiều, dạ dày tiêu hóa không nổi, nên nàng trăm triệu lần không dám lại ăn nhiều món này, chỉ tượng trưng nếm một chút.

Thê tử của chủ quán nghe nàng nói tối hôm qua ăn bánh dẻo đậu đỏ không tiêu, cố ý cho pha cho nàng một ly trà lúa mạch, có thể giúp tiêu hóa, hương thơm xông thẳng lên đầu. Triệu Hi Hằng rút ở cạnh bếp, hạnh phúc mà hơ tay hơ chân, sau đó uống trà.

"Đi thong thả."

"Không cần tiễn đâu, ra cửa có hai bước như vậy thôi mà, ngươi nhanh trở về đi."

Tiếng Y sư cùng phó tướng nói chuyện với nhau truyền đến, Triệu Hi Hằng quay đầu nhìn qua.

Nếu Vệ Lễ đã tỉnh, nàng có cần hay làm bộ đi thăm hắn hay không? Nếu không biểu hiện quan tâm một chút, vạn nhất hắn quay đầu lại tìm mình phiền toái thì làm sao bây giờ?

"Ngươi mau đi thăm đi, thuốc đổi xong rồi, ngươi cũng không sợ phải nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của ca ngươi nữa." Thê tử của chủ quán từ trong nồi mang sang chén cháo bắp nhỏ cho nàng, "Ca ngươi một ngày không ăn gì rồi, cho hắn chút cháo đi."

Cháo bắp là dùng hạt bắp đã bóc sạch nghiền thành bột để nấu cháo, Triệu Hi Hằng đưa tay bưng rồi chuyển từ tay này sang tay kia, khẽ xoa xoa vành tai để hạ nhiệt.
Bình Luận (0)
Comment