Giữa âm thanh nức nở của các tiểu cô nương cố tình nén nhỏ giọng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng nam tử than khóc càng thêm có phần đột ngột.
Trong lòng Triệu Hi Hằng cả kinh, bất chấp rét lạnh, kéo một góc màn che cửa sổ xe lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi muốn đến gần xe liễn, lại bị quân lính ngăn lại.
Vì thế hắn cởi áo ngoài ra, ném xuống đất, chỉ chừa một cái áo lót trắng, quỳ xuống thật mạnh trên mặt đất.
Hắn hướng về phía liễn xe nàng, chắp tay lớn tiếng kêu lên, "Từ khi lập quốc đã 93 năm, gần tám mươi vạn nam nhi Đại Chu đã sinh ra ở đất này, lớn lên tại đây, vì bảo vệ lãnh thổ, chết trận cũng không sợ. Nay hà cớ gì phải vì an nguy của mình giao ra nữ nhân, cắt đất cầu thân, nhục quốc tang quyền, quả thật là việc của kẻ nhu nhược......".
Thanh âm của hắn vang lên trong không gian tiếng người ồn ào ồn ào náo động nên có vẻ không mấy thu hút, cuối cùng cũng bị người đuổi đi.
Màn đêm buông xuống, Triệu Hi Hằng ở quan dịch ngủ cũng không tốt, nàng cuộn hết đệm chăn lại thành một cục, bộ dáng yếu đuối mảnh mai chọc người trìu mến, mềm mại lại vô lực như nước, nhìn thôi đã làm người đau lòng.
Bên ngoài mộng là tiếng khóc thút thít nức nở của đám người hầu, sột sột soạt soạt; trong mộng lại là cảnh cũ năm xưa lắc qua lắc lại, hai bên cùng lôi kéo nàng, làm nàng không ngủ được an bình.
- ---
Vị đế vương oai phong lẫm lẫm tùy ý ngồi trên ngai cao, trong lòng ngực ôm một tiểu nữ hài bới tóc song kế, liếc xuống sứ thần đang quỳ dưới đất.
Hắn che lại hai lỗ tai của tiểu nữ nhi, "Nghe rõ cho lão tử, lão tử con mẹ nó cho dù có chết trận, xương cốt bị nghiền nát từng tấc một, cũng không cùng các ngươi hòa thân!"
"Lão tử không cần con rể Tiên Bi Vương, lão tử là tổ tông hắn rồi!"
"Vương các ngươi bớt mù quáng tìm cớ nhận thân thích ngu ngốc thế này đi, muốn nhận thân thì tới Đại Chu, kêu lão tử là cha thì được rồi!"
Đế vương trẻ tuổi hung hắn mắng, Triệu Hi Hằng lại càng cảm thấy kiên định.
Đó là a gia của nàng, là Triệu Tinh Liệt, hoàng đế đời trước của Đại Chu. Trong mộng, a gia mới 25 tuổi, trong lòng ngực còn ôm nàng mới năm tuổi.
Khi a gia mắng chửi người, liền che lỗ tai nàng lại, sợ tiểu cô nương học theo, chọc cho mẫu hậu oán trách. Nhưng a gia không biết, mỗi một câu nàng đều nghe rất rõ ràng.
Đương nhiên cũng học theo rất chuẩn......
- ---
Khi Triệu Hi Hằng tỉnh lại, nàng cảm thấy buồn bã mất mát. Cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật, giống như nàng đã về thời điểm a gia còn chưa mất. Nàng xoa xoa thái dương, khoá bản thân mình lại trong chăn, cảm thấy đại để chắc là người nam tử đầy tâm huyết ban nãy gợi lên hồi ức của nàng.
Chí hướng của a gia nàng, ông luôn một tay ôm nàng một tay chỉ bản đồ, nói muốn cho Đại Chu phú cường, muốn đoạt lại những lãnh thổ đã mất đi, muốn cho tiểu quốc chung quanh đó đều cúi đầu xưng thần.
Ông mới làm được một nửa, vậy mà liền chết trên chiến trường.
Một ngữ thành sấm, là sau khi bị người Tiên Bi bắt làm tù binh, xương cốt từng tấc từng tấc gõ gãy, đau đến chết. Khi trở về, ngay cả một bộ thi cốt hoàn chỉnh cũng không có.
Triệu Hi Hằng không biết thù này ai có thể báo cho nàng, cũng không biết ai có thể kế thừa chí hướng phụ thân của nàng, hiển nhiên vị thúc phụ kia của nàng thì không có tiềm chất như vậy, thậm chí còn vô cùng mềm yếu, dẫn tới hiện giờ phiên vương tạo phản, Đại Chu một mảnh hỗn loạn.
Triệu Minh Tâm tuy nhìn có vẻ gả thấp, nhưng cũng không thiếu ý muốn mượn sức Trấn Bắc Vương.
Cao Lệ cùng Bình Châu đều nằm về phía Đông Bắc của Đại Chu, một đường đi qua sông Hoài của Tần Lĩnh.
Phủ Trấn Bắc Vương nằm ở Hàm Không thành tọa lạc ở Bình Châu, mà vương thành của Cao Lệ lại là tiếp tục đi thẳng qua biên giới phía Bắc tiếp giáp giữa Hàm Không thành và Thiên Cương thành.
Vốn dĩ toàn bộ Đông Bắc đều là của Cao Lệ, nhưng vì Triệu Tinh Liệt kiêu dũng thiện chiến, cho nên thời trẻ dẹp xong phía Bắc đến tận Thiên Cương thành, phía Nam đến gần Bình Nhưỡng, cũng thuộc Bình Châu. Từ đây, một quốc gia Cao Lệ chia thành hai nửa, tuy rằng cùng thuộc phạm vi một quốc gia, nhưng phân ra hoàn toàn Nam Cao Lệ và Bắc Cao Lệ.
Càng đi về phía Bắc, gió thổi càng dữ dội hơn, đã bắt đầu có bông tuyết bay xuống.
Tấn Dương là nơi một năm bốn mùa đều không có tuyết.
Liên tiếp đi qua mấy quan dịch, Triệu Hi Hằng lúc này mới thật tình thật lòng cảm nhận được, nàng đã rời xa cái nơi sinh sống mười lăm năm kia, đi về hướng một nơi khác lạnh giá, khác xa lạ để sinh sống.
Triệu Minh Tâm thét lên chói tai, oán giận thời tiết quá lạnh, muốn dừng lại chỉnh đốn. Không được trong chốc lát, màn xe chợt bị kéo ra, Triệu Minh Tâm chui vào xe liễn của Triệu Hi Hằng, không chút khách khí ngồi xuống.
Một đường đi gian khổ, nàng ta có thể nhịn đến bây giờ mới đến tìm mình phiền toái, đã là phúc của thời tiết rét lạnh rồi. Triệu Hi Hằng vẫn ôm lò sưởi tay sưởi ấm, cũng không thèm để ý nàng ta.
Hai người từ nhỏ cũng không có quan hệ gì nhiều, mặc dù xa rời quê hương cùng xuất giá, Triệu Hi Hằng cũng không thân thiện nổi với nàng ta.
Triệu Minh Tâm bĩu môi, dùng ánh mắt khinh miệt trên dưới đảo qua Triệu Hi Hằng, "Tốt xấu gì cũng tỷ muội một hồi, chúng ta sau này cũng chỉ cách nhau một con sông, nếu sau này ngươi sống không tốt, ngàn vạn lần đừng giấu giếm nga."
Lời này không phải cái lời hay gì, khẩu khí như ước gì người ta sống không tốt vậy.
Triệu Hi Hằng không để ý tới nàng ta, trong lòng Triệu Minh Tâm liền dâng lên một cổ hoả khí. Từ khi còn tuổi nhỏ, Triệu Hi Hằng là công chúa duy nhất, là thiên kiêu chi tử, bộ dáng cao ngạo đến làm người phát ghét, thậm chí còn từng đánh nàng ta. Hiện tại chỉ là một đứa sa cơ thất thế, chết cha chết mẹ, nàng ta mới là công chúa chính đáng, dựa vào cái gì mà ả dám đối với nàng ta còn ngạo khí như vậy? Nàng ta hôm nay tới đây là muốn khoe khoang.
Nàng càng tức giận, liền càng hận không đem Triệu Hi Hằng dẫm dưới chân, miệng nói cũng càng ác độc, "Triệu Hi Hằng, ngươi phải gả cho Cao Lệ vương nha, tôn nhi của người ta còn lớn hơn ngươi mấy tuổi. Vừa đến nơi ngay cả tằng tôn đều có thể bế rồi, khỏi phải vất vả sinh ra. Tỷ tỷ cũng thật hâm mộ, không giống như ta, thế tử Trấn Bắc Vương năm nay mới hai mươi tuổi."
Triệu Hi Hằng nhướng mày, khẽ gật đầu, ngữ điệu không nhanh không chậm, có chút ôn nhu, giống như căn bản chưa nghe ra lời này có gì không hay, "Đúng là vậy, Cao Lệ Vương tuổi đã cao, không may vương hậu mất sớm, nhưng con cái cũng đã trưởng thành, không cần ta dưỡng dục. Chờ khi nào ta thành Thái Hậu, nhất định sẽ mời muội muội đây đến Cao Lệ làm khách. Cũng không biết lúc đó đường muội đây có thời gian hay không...".
Nàng dừng một chút, ra vẻ kinh ngạc, "Thế tử của Trấn Bắc vương hiện tại mới hai mươi tuổi thôi sao? Đúng là thời điểm tuổi trẻ thể kiện, nói vậy đến lúc đó con cái cũng nhiều, đường muội thân là mẹ cả, vừa phải chiếu cố nhi nữ thân sinh, còn phải nuôi nấng con thị thiếp, nói vậy chắc không phân thân nổi."
Triệu Minh Tâm tức giận đến thân thể phát run.
Ai cũng biết, Trấn Bắc vương cát cứ một phương, không sợ thiên tử chút nào. Ngay cả công chúa xuất giá, những cơ thiếp của thế tử vẫn chưa hề có ý đuổi đi.
"Triệu Hi Hằng, ta xé nát cái miệng này của ngươi!" Triệu Minh Tâm mấy năm nay ương ngạnh thành tính, nhào lên định đánh tới trước mặt nàng.
"An tĩnh một chút đi." Triệu Hi Hằng nhăn mày, âm điệu không cao, thậm chí lại như dụ dỗ hài đồng, nhưng động tác trên tay lại không hề ôn nhu, nắm lấy cổ áo Triệu Minh Tâm một phen, bắt lấy hai cánh tay nàng ta vắt chéo ra sau, ép mặt nàng ta lên trên vách xe.
"Triệu Hi Hằng, buông bổn cung ra! Bổn cung muốn giết ngươi!" Triệu Minh Tâm kêu như heo bị giết, trình diễn hình tượng công chúa ương ngạnh vô cùng nhuần nhuyễn.
Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp hoạ, các cung nhân cũng không dám động Triệu Hi Hằng, chỉ có thể quỳ xuống dập đầu, cầu Triệu Hi Hằng thả Triệu Minh Tâm.
Triệu Hi Hằng cong môi vỗ vỗ lên mặt nàng ta như đập đập con lợn chết, ôn nhu lại điềm tĩnh, "Đường muội đã quên cái cọc hôn sự làm ngươi hâm mộ không thôi này là chính ngươi cấp cho bà đây, nếu ngươi hâm mộ, bà đây đem cho ngươi. Hiện tại đã ra khỏi Tấn Dương, không có thúc phụ thẩm thẩm ở sau chống lưng cho ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên thu liễm một ít, rốt cuộc tranh cãi giữa tỷ muội mà ầm ĩ không cẩn thận làm bị thương lẫn nhau, luôn không tốt."
Triệu Minh Tâm hít hà một hơi, nàng ta còn nhớ rõ bộ dáng của Triệu Hi Hằng khi tuổi nhỏ, đè trên người, nắm tóc nàng ta đánh. Rời khỏi Tấn Dương, thân phận của nàng ta cùng Triệu Hi Hằng giống nhau, trời cao hoàng đế xa, ai cũng không thể chống lưng cho nàng ta.
Sau khi Triệu Minh Tâm bị đuổi ra, Triệu Hi Hằng lại khoác thêm một lớp xiêm y dày, tránh vào ổ chăn ấm áp trên xe gặm điểm tâm, trong lòng ngực ôm một quyển sách.
Cung nhân đều biết nàng sợ lạnh, bếp lò trong xe đốt thật ấm áp, chỉ là xe ngựa hơi xóc nảy, Triệu Hi Hằng xem sách không được vài tờ, đã cảm thấy mắt đau.
Nàng vươn ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo giữa mày, nhăn lại. Một nữ tử trẻ trung mong manh yếu ớt, như một cây mầm vươn lên giữa trời đông giá rét, lúc không mắng người quả thực là nhã nhặn lịch sự, "Có phải sắp đến Bình Châu rồi không?"
"Dạ, ngày mai là có thể tiến vào Đan Đông."
Trong lòng Triệu Hi Hằng hơi lo lắng. Đan Đông là biên cảnh với Bình Châu, theo đạo lý mà nói, công chúa đến đất phong của phiên vương, sứ giả hẳn phải sớm ra nghênh đón từ Thanh Châu kia, sau đó dẫn đường cung nghinh đến vương phủ, rồi chuẩn bị công việc trù bị hôn lễ.
Nhưng hiện tại đã sắp đến Bình Châu, lại chưa từng thấy sứ giả của Trấn Bắc Vương đâu, nếu không phải bọn họ thật sự không coi trọng hoàng thất, thì chính là Bình Châu đã xảy ra chuyện.
Nàng vừa nghĩ, vừa sờ soạng cái bánh hạt dẻ ăn, động tác có chút vụng về, "Lại thêm chăn tới, lạnh thấy ghê thật." Nàng cảm thấy trời càng lúc càng lạnh, nên đầu óc nàng cũng bị đóng băng lại rồi, tốc độ suy nghĩ cũng chậm rì rì theo.
Triệu Hi Hằng bao bọc trong ba lớp xiêm y trong, ba lớp chan ngoài, nhìn tròn vo như một cái bánh trôi nguyên tiêu mới từ trong nồi vớt ra.
Còn chưa tiến vào Bình Châu cũng đã lạnh kinh khủng đến như vậy, nàng thật sự không dám tưởng tượng, đi về phía Cao Lệ còn ở về cực Bắc hơn cả Bình Châu thì làm sao mà sống đây.
Không khí sinh hoạt ở Đan Đông cũng không đúng lắm, trên đường trống trải không người, từng nhà đều đóng cửa bế quan, gió lạnh gào thét, bông tuyết bay múa, như một con thú khổng lồ điên cuồng màu trắng muốn nuốt hết cả tòa thành trì này.
Lần này không chỉ sứ giả của Trấn Bắc Vương không tới đây nghênh đón, ngay cả quan viên quan dịch cũng không xuất hiện.
Bọn thị vệ ngồi trên lưng ngựa, chỉ lộ ra đôi mắt, lông mi dính sương, gió từ đâu bỗng thổi thốc lên, làm cho mấy con ngựa chợt hí vang, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Triệu Hi Hằng tiến vào Đan Đông, liền nhận thấy được không khí không đúng, tiếng ngựa hí vang càng làm tăng thêm nội tâm bất an của nàng.
Đầu óc mấy ngày nay bị gió lạnh xâm nhập đang hỗn hỗn độn độn chợt tỉnh lên, nàng phân phó xuống, "Rút về đường cũ, đừng chậm trễ thời gian! Rời khỏi Bình Châu! Mau!"
Triệu Minh Tâm đã mệt nhọc lênh đênh trên xe cả một tháng, tính tình vốn dĩ đã không hiện tại trở nên vô cùng cáu gắt, nàng ta gân cổ lên, giọng the thé hét về phía Triệu Hi Hằng trong xe cách vách, "Không được lui về! Thật vất vả mới tới Bình Châu, đường khó đi lại lạnh như vậy, ngươi muốn ta bị đông chết sao!"
Người nhận mệnh đưa thân chính là Bình Uy tướng quân, hắn kéo mặt nạ bảo hộ xuống, cau mày ngửi ngửi không khí, sương giá đóng trên râu rào rạt rơi xuống, thở ra một cụm khói trắng dày như như người ta mở nắp lồng hấp màn thầu vậy.
Trong không khí có một mùi hương của máu như có như không, nhưng bị khí lạnh che lấp, đoàn người lại bị rét cả một thời gian dài nên khứu giác trở nên không nhanh nhạy lắm, càng không thể phát hiện nổi.
Hắn kinh hô một tiếng, "Rời khỏi Bình Châu! Có mai phục!"
Không đợi đội ngũ có động tác, cửa thành phanh một tiếng khép lại, làm bắn lên một đợt tuyết tung toé.
"Chậc. Bị phát hiện rồi ta!" Nam tử làm như ảo não mà thở dài một câu, như cực kỳ tiếc nuối, tiện đà lại nở nụ cười âm hàn cực trầm, hung ác nham hiểm đến làm người run rẩy.
Bốn phía đều là tuyết, một màu trắng xoá làm thanh âm xoay chuyển một tầng một tầng quanh quẩn trong không khí, giọng nói của nam tử giống như tràn ngập bốn phương tám hướng, âm trầm như gặp quỷ.