Hắn mở tờ giấy ra, cũng đặt nó cùng cái hà bao đã bị cắn nát trong tay kia lên bàn, ký ức tối qua liền rõ ràng hơn chút ít.
Trên bàn là một đống vàng nén, trong đó có một cái còn mang theo dấu răng của hắn.
"Chủ công." Trần Nhược Giang lặng lẽ gọi hắn một tiếng.
Vệ Lễ gom gom lại đống vàng nén đó, Triệu Hi Hằng cho rằng nàng lấy mấy cục vàng lỏm ngỏm này rồi viết bừa mấy chữ là có thể trấn an được hắn sao ? Hắn thiếu mấy thứ này chắc ?
Hắn ném vàng cho Trần Nhược Giang, "Thưởng ngươi."
Trần Nhược Giang mừng rỡ như điên.
"Trần Nhược Giang, năm mới vì sao một người sẽ cho một người khác tiền?" Năm mới hình như cũng không ít hình thức bày vẽ, chẳng lẽ đưa tiền cũng là một tập tục?
Trần phó tướng hoan hoan hỉ hỉ sắp sửa ra khỏi doanh trướng, bỗng nhiên nghe Vệ Lễ hỏi như vậy, lập tức dừng bước.
Hắn ho nhẹ một tiếng, chủ công thậm chí ngay cả loại chuyện thế này cũng không biết, "Bởi vì đó là tiền mừng tuổi, mỗi khi đến lúc qua năm mới, người trong nhà sẽ nhét tiền mừng tuổi cho hài tử dưới gối đầu hay là trong quần áo, nhét bao nhiêu thì tuỳ mỗi nhà, có thể phù hộ hài tử một năm bình an vô sự, không bị tai hoạ quấy nhiễu."
Vệ Lễ bóp mớ vải vụn trong tay, hắn có thể nghe được tiếng trai tim mình đập nhanh đến thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong lòng chợt có một cảm giác không nói rõ là cảm giác gì, có hơi chua xót lại có chút căng lên, dù sao thì chính là không còn giận Triệu Hi Hằng nữa, thậm chí còn có chút muốn về nhà.
"Chủ công, ta còn có một câu chuyện cười về tiền mừng tuổi rất vui, người có muốn nghe hay không? Ngày xưa có một tiểu hài tử, nó..."
"Ký Châu có phải rất thừa thãi mỏ vàng hay không ?" Vệ Lễ không muốn nghe câu chuyện, ngắt ngang lời hắn.
Nếu như hắn đã đến Đông doanh mà cái gì cũng không làm, hai tay trống trơn trở về , nhìn vậy thì thật giống như đang giận dỗi nàng, mất mặt lắm.
"Dạ, đúng a." Trần Nhược Giang vò đầu.
"Ký Châu thừa mỏ vàng, nhưng bởi vì dân cũng ít, nên dù cho có tiền vẫn bị người đánh, đương nhiên cũng vì có tiền cho nên quân đội được trang bị khá tốt; đến nay vẫn chưa bị gồm thâu." Trần Nhược Giang là một phó tướng rất đủ tư cách, Vệ Lễ lười biếng cái gì cũng không thèm biết , hắn đều nhớ rõ ràng thấu đáo, hàng xóm tứ phía là cái dạng gì, hắn đều có hiểu biết cơ bản ở trong lòng.
"Hiện tại cho người đi nói với Hoa Thượng Nhạc, ta không muốn hai quận của hắn, ta muốn hai mỏ vàng đang khai thác ra vàng của hắn. Nếu hắn đồng ý, hôm nay ta liền dẫn người đi giải quyết khốn cảnh của hắn." Vệ Lễ cảm giác mình đúng là máu nóng nhảy lên não rồi, loại chuyện rõ ràng phiền phức như thế mà hắn cũng làm sao, nhưng vẫn không ngăn được miệng mình nói ra những lời này.
Trần Nhược Giang vỗ đầu, cảm thấy Vệ Lễ mấy ngày nay, mỗi ngày nhốt mình trong thư phòng đọc sách đúng là không lãnh phí mà ! Đích xác, có tiền, thì cái gì cũng có , Lộc Tràng mới bị Cao Lệ xâm nhập, chuyện này là một khoản tổn thất không nhỏ đối với Bình Châu. Nếu như có được hai mỏ vàng của Ký Châu, vậy chẳng đền bù được tổn thất của Lộc Tràng, còn có thể có thêm tiền để cải thiện trang bị quân đội.
Tống tướng quân đang xốc màn tiến vào, nghe lời này của Vệ Lễ cũng không khỏi cảm thấy quá hợp lý.
Bất luận là hai quận hay là hai mỏ vàng đang sản xuất, đều rất có ích đối với Bình Châu.
Bình Châu vốn dĩ chiếm diện tích thật lớn trên bản đồ rồi, nếu như Vệ Lễ cảm thấy thiếu tiền, không muốn địa bàn nhưng đòi tiền cũng ổn, không lỗ.
Vệ Lễ dời ánh mắt về phía đống vàng đang nâng trong hai tay Trần Nhược Giang, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nhược Giang.
"Trả về đây." Khớp ngón tay Vệ Lễ gõ gõ mặt bàn, giơ giơ cằm nhìn hắn nói.
Trần Nhược Giang sắp khóc rồi , tân tân khổ khổ suốt một năm, vốn tưởng rằng có thể có khen thưởng cuối năm, kết quả bị đòi trở về , thật khó chấp nhận mà.
Vệ Lễ lấy cái hộp đựng con dấu trên án bàn lại, bỏ con dấu ra, sau đó đem vàng cùng tờ giấy bỏ vào.
Sau đó từ bên hông tiện tay sờ soạng cái ngọc bội ném vào trong ngực Trần Nhược Giang, "Cái này đổi cho ngươi."
Trần Nhược Giang sờ sờ ngọc bội, lại vui vẻ hẳn lên, cái đồ chơi này còn đáng giá hơn so với vàng nha.
Triệu Hi Hằng đợi hai ngày, Vệ Lễ vẫn không về, nàng nghĩ thầm: Xong rồi, Vệ Lễ đúng thật là tức giận bỏ nhà ra đi rồi. Cơn tức này của hắn còn rất lớn, cũng không biết khi nào mới tiêu hết.
Nàng trải ra giấy mực ra, xách bút bắt đầu viết thư cho Vệ Lễ.
Viết cái gì bây giờ nhỉ ? Hình như cũng không có gì để viết .
Nàng đột nhiên nhớ mấy bức thư mà a gia và nương của nàng viết cho nhau, tuy rằng thực chất chả có nội dung gì, nhưng chính là dù vậy vẫn thể lưu loát viết xong mấy tờ lời nói nhão nhoẹt, Triệu Hi Hằng có linh cảm, xắn tay áo lên.
"Lại đây, Cẩu Đản Nhi." Triệu Hi Hằng kêu con mèo đến.
"Biết sai chưa đó?"
Cẩu Đản Nhi meo meo hai tiếng cúi đầu, mấy ngày nay Triệu Hi Hằng lạnh lùng với nó nhiều, còn cắt móng vuốt cho nó, nó có kiên cường đến mấy hiện tại cũng phải chịu thua.
Tốt; Triệu Hi Hằng nâng bút viết, "Chủ công, Cẩu Đản Nhi nói nó biết sai rồi, về sau nó không bao giờ cào người, chân thành xin lỗi ngươi. Ta cũng biết sai rồi, chủ công, ngươi bị nó cào bị thương, ta thật sự đau lòng lắm, ta cắt móng vuốt của Cẩu Đản Nhi rồi , chờ chủ công trở về kiểm tra."
Viết xong, Triệu Hi Hằng bị mấy lời này của mình làm cho rùng mình. Nhưng vẫn ấn móng vuốt của Cẩu Đản Nhi vào trong khay mực nước một cái, sau đó in lên trên giấy viết thư một dấu móng nhỏ.
Sau đó tiếp tục viết, Vệ Lễ không ở nhà, nàng ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả gió bấc cũng thấy càng thêm hiu quạnh chút ít.
Triệu Hi Hằng viết xong những lời này, da đầu đều bị mình làm run lên, tay cũng run lên, nhìn cũng không dám lại nhìn lại, nhanh chóng nhét thư vào trong phong thư, sau đó dùng xi phong lại; bảo người đưa đi cho Vệ Lễ.
Này nếu như còn không được, không thể làm cho hắn hả giận, vậy mình cũng không còn biện pháp nào khác , Vệ Lễ thích tức giận thì tức giận đi, cho hắn ở bên ngoài chơi một mình .
Triệu Hi Hằng kéo ngăn kéo đầu giường ra, nhìn nhìn từng hàng chìa khoá nằm bên trong, móc ra đếm một lần.
Quá tức giận sao, nếu như Vệ Lễ đời này không trở lại, vậy nàng không phải sớm trải qua cuộc sống tiểu quả phụ phú quý rồi ư ? Nhiều chìa khoá khố phòng như thế, tiền bên trong tiêu mãi cũng không hết, thật là quá làm người ta khổ não.
Triệu Hi Hằng cũng chỉ nghĩ bậy một chút thôi, nàng hiểu được cái chuyện tốt tiểu quả phụ phú bà này còn lâu mới rớt xuống người có khí vận kém đến cực điểm như nàng.
------
Hoa Thượng Nhạc ở Ký Châu đã gấp đến sứt đầu mẻ trán, Vệ Lễ hỏi hắn đòi hai mỏ vàng đang khai thác, hắn tuy đau lòng, nhưng vẫn khẽ cắn môi đáp ứng .
Nếu Vương Viễn cùng Lưu Hoán thật sự đánh nhau trước cửa nhà hắn, vậy tổn thất của hắn không phải chỉ hai mỏ vàng đâu.
Thật cũng đúng là xui xẻo, cố tình một người trừ tiền ra chỉ có hai bàn tay trắng như hắn lại bị kẹp giữa hai châu quốc lớn.
Có người hiến kế cho Vệ Lễ, khuyên hắn hay là làm giống như Trấn Bắc vương vẫn hay làm, trực tiếp phái sứ thần dụ dỗ đe dọa, bảo hai phe triệt binh.
Vệ Lễ cảm thấy biện pháp này rất lỗ mãng lại còn rất ngu xuẩn, hắn có bao nhiêu mặt mũi mà có thể khiến cho hai bên người ta nhìn thôi đã triệt binh, vì thế không chấp nhận.
Hắn dẫn người đến phía sau Thanh Châu, trần trụi bày binh bố trận, làm ra tư thế muốn tiến công.
Vương Viễn đang ôm sẵn giáo chờ trời sáng ở phía trước, phía sau Vệ Lễ dẫn người đến như hổ rình mồi, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhiều lần truyền tin bảo Vệ Lễ triệt binh, Vệ Lễ bất động như núi, cũng không trả tin gì về, thậm chí còn làm ra tư thái sắp tiến công.
Nếu như trường hợp này không phải là Vệ Lễ mà là Trấn Bắc vương trước kia, Vương Viễn còn có thể chắc chắc hắn ta sẽ không thừa dịp mình cùng Lưu Hoán khai chiến lại đi đánh lén nhà mình, cái lão gia hoả Trấn Bắc vương kia vừa muốn sĩ diện vừa thích thanh danh, làm cái gì cũng phải bưng ra được lý do đường hoàng.
Nhưng Vệ Lễ thì lại giống như con chó điên, mới đây không lâu không phải hắn mới trắng trợn đoạt lương thảo hai quận của Cao Lệ sao ? Chỉ nhìn thế thôi, cũng biết hắn chuyện gì cũng làm ra được.
Vệ Lễ ngồi chờ ở sau lưng Thanh Châu đến sốt ruột, Trần Nhược Giang còn nói với hắn, hiện tại đã mùng ba Tết rồi, dựa theo tập tục, qua khỏi mùng năm tháng Giêng chính là đã hết Tết, cũng có nghĩa dịp mừng năm mới đã qua .
Vệ Lễ không kềm chế được, nổi lửa lên đốt một kho hàng ở phía sau Thanh Châu, Vương Viễn lập tức bỏ qua đối chọi gay gắt với Lưu Hoán ngay tại chỗ, mang theo người ngựa không ngừng bước quay về phía sau Thanh Châu, kết quả nhân mã của Vệ Lễ đã sớm không biết ở nơi nào.
Vương Viễn vừa rút lui, cuộc chiến này tự nhiên đánh không nổi nữa, Lưu Hoán cũng triệt binh theo .
Hoa Thượng Nhạc nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem một xe đầy vàng đưa đi Bình Châu.
Vương Viễn lúc này mới mới ngớ người ra, Vệ Lễ đây là vây Nguỵ cứu Triệu, hắn căn bản không định động đến Thanh Châu, bất quá Ký Châu cho hắn chỗ tốt để hắn đến giải vây thôi .
"Chủ công, 200 rương vàng, đã kiểm tra hoàn tất."
Vệ Lễ nhìn thấy trời tờ mờ sáng, có chút nheo mắt, còn tốt, còn kịp, "Cùng áp giải đến Bất Hàm."
"Chủ công, thư tín của ngài!" Còn không đợi khởi hành, liền có quan đưa tin ra roi thúc ngựa truyền tin đến. Sau lưng của hắn có hai tấm cờ xí, một tấm có huy ấn của Bình Châu, một tấm in huy ấn của thành Bất Hàm, có thể thấy được là thư tín từ Bất Hàm truyền đến .
Vệ Lễ nhận tin, nhìn nương theo ánh đuốc, lạc khoản là tên Triệu Hi Hằng.
Hắn nhìn chung quanh một chút, mấy tướng quân kia đang đứng run rẩy trong gió lạnh, có mấy người hôm trước trong tiệc tẩy trận còn oán giận thê tử hung ác .
"Khụ..." Vệ Lễ ho khan hai tiếng, giọng nói cũng lớn hơn một chút, hướng về phía Trần Nhược Giang nói, "Công chúa lại viết thư đến giục ta nhanh về nhà một chút, nữ nhân các nàng lúc nào cũng phiền toái, ở nhà một mình lại sợ hãi, nhất định muốn ta trở về với nàng. Mỗi ngày mà ta còn chưa trở về, nàng lại thút tha thút thít nói mấy chuyện tìm cảm nữ nhi lằng nhà lằng nhằng ."
Đại khái là gió lạnh thấu xương, biểu tình trên mặt mấy tướng quân kia càng thêm ngây ngốc , cơ hồ sắp vỡ ra.
Trần Nhược Giang hí đôi mắt như cá chết, nhìn Vệ Lễ.
Hay thật đấy, chủ công nhà hắn coi có được không chứ , thư còn chưa mở ra mà đã biết bên trong viết cái gì .
Vệ Lễ hai ba nháy mắt đã đọc xong thư, sau đó cất vào trong ngực, như được đánh máu gà mà đuổi về Bất Hàm.
Tháng giêng mùng năm, gõ giờ hợi vừa mới gõ vang, Triệu Hi Hằng đang vùi mình trong ổ chăn ngủ thật say.
Âm thanh cửa mở vang lên , ánh nến đung đưa, Vệ Lễ mang theo đầy người hàn khí cùng sương tuyết từ ngoài tiến vào, trên mi mắt hắn vẫn còn sương trắng, tiến vào căn phòng ấm áp liền nhanh chóng hóa thành máng xối, rơi xuống.
Cẩu Đản Nhi giật mình một cái, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy hắn cũng không dám hung dữ , dịu ngoan lại gần hắn meo meo gọi hai tiếng, sau đó vươn móng vuốt ra cho hắn nhìn, tỏ vẻ mình đã cắt móng xong rồi .
Vệ Lễ làm gì để ý con vật nhỏ này, hắn giơ tay đẩy nó, từ trong lòng lấy ra hai chiếc chìa khoá khố phòng.
Hắn đứng bên cạnh Triệu Hi Hằng, tâm tình rất nôn nóng, cũng chưa thèm đi thay quần áo thường và rửa mặt, đem chìa khóa đặt ở dưới gối nàng.
Nhìn một hồi, cảm thấy không thỏa đáng, vì thế tách mở bàn tay đang đặt cạnh má nàng, đem hai chiếc chìa khóa đặt vào trong lòng bàn tay nàng, sau đó khép lại, cầm tay nàng nhét vào trong chăn.
Triệu Hi Hằng khi ngủ luôn luôn ngủ rất ngon, không bị đánh thức chút nào.
Vệ Lễ rửa mặt xong trở về, vén chăn Triệu Hi Hằng lên, kiểm tra xem hai chiếc chìa khoá kia có phải còn nằm trong tay nàng hay không, thấy nàng còn nắm thật chặc, vì thế liền phì cười.
"Tân niên an khang, Triệu Hi Hằng." Hắn nhẹ nhàng nói.