Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 53

Người càng thiếu cái gì, lại càng muốn khoe khoang cái đó, đây mãi mãi là chân lý không thay đổi.


Tạ Thanh Úc quét mắt về phía Vệ Lễ, nụ cười càng lúc càng lớn, "Nếu Vệ công tử có đủ tín nhiệm với tình cảm của ngài cùng A Đam, làm gì phải nói như vậy để kích thích ta?"


"Tại hạ vẫn một câu nói kia, nếu ta với A Đam là cố nhân, quan hệ giữa chúng ta tất nhiên càng thân cận hơn so với người thình lình xuất hiện như ngài nhiều, nếu nàng ấy muốn nhận được chúc phúc , không bằng để ta tự mình nói với nàng."


Vệ Lễ hơi mím môi, trong lòng vọt lên một ngọn lửa vô danh, nhưng hắn sẽ không rụt rè trước mặt Tạ Thanh Úc, vì thế châm chọc lại, "Mặc kệ tình cảm của ta và A Đam đến cùng có lòng tin gì hay không, nhưng nàng đã là thê tử của ta, ngươi bất quá chỉ là một tiền hôn phu mà thôi. Phàm nếu như ngươi có năng lực, nàng sẽ không bị đưa đi hòa thân, nếu không bị đưa đi hòa thân, cũng sẽ không rơi xuống tay của ta, một người không có năng lực, có tư cách gì chất vấn tình cảm của hai chúng ta trước mặt ta ?"


"Khi nàng bị đưa đi hòa thân ngươi ở chỗ nào? Nếu ngay cả bảo hộ nàng đều làm không được, hiện tại ngươi có cái tư cách gì kêu gào ở trước mặt ta ?" Ăn phân cũng còn không kịp nóng .


Câu nói sau cùng quá mức thô tục, Vệ Lễ theo bản năng thu lại trước mặt Tạ Thanh Úc.


Cuối cùng cũng nghẹn khuất trở về, hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai, thắng bại mỗi người một nửa.


"Đừng tưởng rằng Triệu Hi Hằng che chở ngươi, ta không thể giết ngươi." Vệ Lễ nhướng khoé môi, châm chọc hắn.


Tạ Thanh Úc phong khinh vân đạm cười một tiếng, "Ngài cũng biết A Đam che chở ta."


Vệ Lễ không thể giết Tạ Thanh Úc, nhưng không có nghĩa hắn không thể đánh người.


Hắn nắm nắm bàn tay lại, một quyền vung lên trên mặt Tạ Thanh Úc.


Gia thế của Tạ Thanh Úc là nho tướng, tuy hắn nhìn có vẻ văn nhược, nhưng công phu cũng không kém, sau khi trúng một quyền vào hốc mắt, lập tức phản ứng lại, tránh thoát đòn công kích tiếp theo của Vệ Lễ.


Hai người trao đổi qua mấy chiêu, Tạ Thanh Úc đến cùng cũng không chống lại nổi Vệ Lễ, bị đánh đến liên tiếp lui về phía sau, ăn mấy đòn, ngay cả tự mình về phòng cũng khó khăn.


Vệ Lễ cứ hạ thủ vào trong mặt Tạ Thanh Úc, hắn đã sớm nhìn cái gương mặt của Tạ Thanh Úc kia không thoải mái rồi.


Tạ Thanh Úc cho dù lâm vào cảnh thế này, cũng không thể hiện mình chật vật, chỉ làm cho người cảm thấy đau lòng, hắn lau vết máu nơi góc miệng, "Vệ công tử, ngươi yêu A Đam có phải không?"


Đồng tử Vệ Lễ co rụt lại, "Lời nói vô căn cứ."


"Đều là nam nhân, ngươi không lừa được ta, ánh mắt ngươi nhìn A Đam, còn có hết thảy những biểu hiện khác, đều rõ ràng nói cho ta ngươi thích A Đam, thích đến mức yêu nàng rồi."


Ánh mắt Vệ Lễ tối sầm xuống, mím môi, nắm lấy cổ áo Tạ Thanh Úc, "Câm miệng."


"Ta có thể câm miệng, nhưng tâm của ngươi có thể câm miệng sao? Tình cảm của A Đam đối với ngươi chỉ sợ không có một chút vững chắc nào như ngươi đang cố gắng biểu hiện cho ta xem, cho nên ngươi đang không ngừng kích thích ta, hy vọng ta biết khó mà lui đúng không?" Tạ Thanh Úc càng phân tích, suy nghĩ lại càng nhạy bén rõ ràng.


"Chính là ngươi lo lắng A Đam sẽ vì ta xuất hiện mà dần dần xa cách ngươi, đó mới chính là thứ ngươi muốn nhìn đến ."


Ngực Vệ Lễ tê rần, hận không thể cứ tiếp tục đánh Tạ Thanh Úc chết, giống như làm vậy liền có thể bảo toàn chút mặt mũi cuối cùng.


Cái bí mật kia, thứ chôn giấu trong lòng hắn cơ hồ bị người vén lên, phơi bày dưới ánh mặt trời không chỗ trốn, ánh nắng đốt đến tim của hắn thình thịch nhói lên rung động.


"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Hai người thị nữ hé mắt qua kẽ hở cánh cửa nhìn Vệ Lễ cơ hồ như đang đơn phương đánh Tạ Thanh Úc.


"Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi vào khuyên can?"


"Vậy Tạ lang quân có khi nào bị đánh chết không?"


"Sẽ không đâu, Tạ lang quân là bằng hữu của phu nhân, chủ công ra tay có chừng mực ."


"Vậy chúng ta có nên nói cho phu nhân một tiếng không ?"


"Ngươi là muốn ăn cây táo, rào cây sung sao?"


...


Tạ Thanh Úc lần đầu tiên tìm được một ưu điểm trên người Vệ Lễ, đó chính là thân thủ tốt.


Hai người tan rã trong không vui, nhìn có vẻ giống như Vệ Lễ đánh cho Tạ Thanh Úc một trận, hoàn toàn thắng lợi trong cuộc giao phong này, nhưng trên thực tế Tạ Thanh Úc giết người bằng cách tru tâm, người khó chịu nhất vẫn Vệ Lễ.


Vệ Lễ mang theo cả người sát khí vào cửa, hắn đầy đầu đều là Tạ Thanh Úc đã biết chuyện Triệu Hi Hằng cũng không thích hắn .


Còn có một thanh âm không ngừng nhắc nhở mê hoặc hắn, "Ngươi yêu Triệu Hi Hằng, yêu nàng yêu đến mức không còn là mình, Triệu Hi Hằng thậm chí có thể dễ dàng một đao đâm vào ngực ngươi."


Không có khả năng, hắn chỉ vì Triệu Hi Hằng là thê tử của hắn nên mới như vậy , mọi người không phải nên đối với thê tử của mình đều là như vậy sao?


Không đúng, ngay từ đầu hắn và Triệu Hi Hằng ở bên nhau là vì cái gì?


Hắn chán ghét Triệu Hi Hằng, muốn cột nàng vào bên người tra tấn khi dễ , nhưng bây giờ hắn đang làm cái gì thế này ? Tất cả những hành vi của hắn nửa năm này hoàn toàn đi ngược lại ước nguyện ban đầu của mình.


Vệ Lễ thậm chí không cách nào phản bác lại lời nói trong lòng mình, cũng như phản bác lại lời của Tạ Thanh Úc.


Triệu Hi Hằng ghé vào trên bàn cơm sắp ngủ mất, thậm chí nhàm chán bắt đầu xoa xoa Cẩu Đản Nhi, Cẩu Đản Nhi bị nàng cuộn lại thành một cục mèo, chỉ có thể kêu lên meo meo. Thấy hắn trở về, nàng có chút oán giận, "Ngươi bảo ta buổi tối chờ ngươi cùng nhau ăn cơm , sao bây giờ hiện tại mới trở về?"


"Ai chọc ngươi mất hứng vậy ?" Nàng nghiêng đầu hỏi.


Trong mắt Vệ Lễ đỏ ửng, đi qua, tay chụp lấy sau cổ nàng, đẩy mặt lại gần sát mặt nàng, hô hấp hai người giao triền, "Triệu Hi Hằng."


Nhịp tim Triệu Hi Hằng hụt một nhịp, tay cào lên tay hắn, cảm giác hắn đêm nay không thích hợp, "Ngươi bị cái gì kích thích vậy ?"


"Không có việc gì." Hắn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên buông nàng ra, "Ăn cơm đi."


Hắn có chút lời nói muốn hỏi nàng, nhưng hỏi hay không hỏi hình như chả có gì khác nhau.


Vệ Lễ vốn dĩ nghĩ đêm nay sẽ cùng nàng thương lượng chuyện mời ai tới tham gia hôn lễ, nhưng bị Tạ Thanh Úc quậy cho tâm thần không yên, trừ hai câu đầu nói với Triệu Hi Hằng xong, cả đêm đều trầm mặc, sáng sớm hôm sau thức dậy cũng không nói chuyện với nàng liền đi .


Trong lòng Triệu Hi Hằng cảm thấy kỳ quái, bắt lấy thị vệ đứng thủ ngoài cửa hỏi, "Chủ công tối qua đi đâu vậy, nhìn có vẻ mất hứng."


"Chủ công tối qua hình như là sau khi từ sân viện chỗ Tạ lang quân ra, thì liền mất hứng ." Thị vệ một năm một mười bẩm.


Triệu Hi Hằng cảm thấy tối qua Vệ Lễ nhất định là nói cái gì với Tạ Thanh Úc rồi, nàng đẩy thị vệ gác cửa ra, lập tức đi vào trong viện của Tạ Thanh Úc.


Lần này thủ vệ thị vệ cũng không dám cản trở nàng , lần trước bọn họ cũng có ngăn cản, nhưng phu nhân vẫn chạy đi như thường .


Bọn họ ngăn cản hay không ngăn cản kết quả cũng giống nhau , huống hồ lần trước phu nhân coi như cãi lại mệnh lệnh chủ công chạy đi , cũng không thấy bị trừng phạt gì, có thể thấy được nguyên tắc của chủ công trước mặt phu nhân đều không tính.


"Tụng Giới, Tụng Giới !" Triệu Hi Hằng chạy vào trong.


Tạ Thanh Úc đầy mặt bầm đen bầm tím, hắn nào dám để Triệu Hi Hằng nhìn thấy bộ dáng này của hắn hiện tại, chỉ sợ sẽ tổn hại hình tượng của mình trong lòng Triệu Hi Hằng, vì thế vội vàng dùng tay áo che mặt.


"A Đam, hiện tại ta không thuận tiện gặp ngươi."


"Ngươi làm sao vậy?" Trên mặt Tạ Thanh Úc năm màu sặc sỡ , cho dù hắn che lại rất nhanh, nhưng Triệu Hi Hằng vẫn có thể thấy được, "Là Vệ Lễ đánh ?"


Mày Tạ Thanh Úc ngậm buồn rầu, khẽ gật đầu.


"Ngươi nói cái gì chọc hắn mất hứng ?"


Tạ Thanh Úc còn chưa kịp nói gì, một câu này của Triệu Hi Hằng cơ hồ khiến hắn nghẹn một ngụm máu chết.


Cái gì gọi là 'hắn nói cái gì chọc Vệ Lễ mất hứng'?


Tim của hắn cơ hồ đau như muốn bị xé ra.


"A Đam..." Hắn muốn giải thích, lại phát hiện không biết nên nói như thế nào.


Triệu Hi Hằng nhìn Tạ Thanh Úc, bỗng nhiên có chút chua xót, nàng không nên hỏi như vậy, hỏi vậy tổn thương nhân tâm chứ ? Cũng không biết vừa rồi sao lại thuận miệng nói ra .


"Kỳ thật Tụng Giới ca ca, ta cảm thấy với tính cách của ngươi, cũng không thể nói ra những lời ác độc gì, Vệ Lễ hắn vẫn luôn âm tình bất định , nội tâm cũng hay nổi giận bất thường như mấy đứa hài tử ấy, ta thay hắn xin lỗi ngươi vậy."


Nàng lại hỏi, "Đã bôi thuốc chưa? Chỗ ta có thuốc đây. Trong phủ không có y sư, thật sự không quá thuận tiện, đợi khi nào về ta nói với Vệ Lễ một tiếng, mời mấy vị y sư vào ở trong phủ cho tiện."


"Không có việc gì." Tạ Thanh Úc hắn còn có thể nói cái gì.


Tiểu cô nương trước kia vẫn luôn luôn vây quanh hắn gọi Tụng Giới ca ca, đã bảy năm không gặp nhau, nàng gả cho người, tâm cũng hướng về người khác. Những lời mới vừa nói đó, ai thân ai sơ vừa nghe liền hiểu ngay, hắn ở trong lòng A Đam, không sánh bằng Vệ Lễ. Nàng tự giác lấy thân phận thê tử thay Vệ Lễ nói xin lỗi với hắn.


Nhưng ngày hôm qua nhìn phản ứng của Vệ Lễ, hình như hắn ta cũng không biết chuyện này.


Tạ Thanh Úc không phải thánh nhân gì, nhất định muốn đứng giữa giúp hai người mở rộng tấm lòng tìm hiểu nhau, hắn còn một cục tức đây.


"A Đam, ngươi ngồi đi." Hắn chỉ chỉ băng ghế.


Đợi hai người ngồi xuống xong, hắn pha trà cho nàng, "Nơi này không có người ngoài, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự thích Vệ Lễ, muốn cùng hắn trải qua một đời sao?"


Hai thị nữ đều đã bị hắn an bài đi làm việc khác .


"Ai thích hắn chứ ? Ta mới không thích, người thì kém cỏi, ai muốn cùng hắn qua một đời?" Triệu Hi Hằng thề thốt phủ nhận.


Vệ Lễ chính là tên đại súc sinh, ai theo hắn thì đúng là xui xẻo. Hắn ngoại trừ tiền với gương mặt ra quả thực không có điểm nào tốt.


"Vậy ngươi có nguyện ý cùng ta đi hay không ?"


"Là về Tấn Dương sao? Triệu Minh Cẩn bảo ngươi dùng bao nhiêu đó mỹ nhân để đổi ta về Tấn Dương? Ta không muốn trở về." Triệu Hi Hằng thẳng thắn, "Kỳ thật Tụng Giới ca ca, ngươi biết ta trở về cũng không có chuyện tốt chờ ta đúng không?"


"Là Vệ Lễ nói cho ngươi biết ?" Tay hắn nắm chặt cái cốc, đầu ngón tay thon dài trắng nõn nổi lên màu xanh.


Triệu Hi Hằng gật gật đầu.


"Hắn thật đúng là cái gì cũng không gạt ngươi. Nhưng mà, ta làm sao có thể đẩy ngươi vào trong hố lửa chứ ? Triệu Minh Cẩn bảo ta mang ngươi trở về, là vì muốn đem ngươi gả cho Khương Tố, sau đó mượn binh Khương Tố để khởi chiến cùng Triệu Minh Thần.


Nhưng mà bọn họ lại sợ ngươi cự tuyệt, nửa đường chạy trốn, cho nên định lừa gạt ngươi, nói đón ngươi trở về để thực hiện hôn ước của ta và ngươi. Nếu như ta không nhận làm sứ thần đến đây, vậy sẽ có người khác làm sứ thần thay ta, ta sợ ngươi bị lừa.


Nếu Vệ Lễ đáp ứng thay đổi người, sự tình sẽ đã có thể xử lý dễ hơn nhiều, nhưng bây giờ hắn không đáp ứng, sẽ có chút phiền toái."


Hắn hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm gì, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng nàng, "Nếu ngươi muốn cùng ta đi, trên đường về, Kính Thành công chúa sẽ nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử."


Nếu Triệu Hi Hằng nguyện ý, vậy coi như là một chủ ý tương đối vạn toàn m.


"Ta không muốn." Triệu Hi Hằng nghe xong, quyết định cự tuyệt hắn thật nhanh.


"Là vì Vệ Lễ sao?"


"Không phải." Triệu Hi Hằng hơi chần chờ, theo bản năng kiên quyết phủ định.


"Không nói đến chuyện Vệ Lễ sẽ không thả cho ta đi, chúng ta chạy trốn từ Bình Châu có bao nhiêu khó khăn, chỉ nói nếu ta thật sự bỏ trốn, Vệ Lễ hắn sẽ giết rất nhiều người, một đường truy tìm tung tích ta." Vệ Lễ từng chính miệng nói , Triệu Hi Hằng chưa từng hoài nghi tính chân thật của những lời này.


"Hơn nữa, ta không muốn cái tên Triệu Hi Hằng này chết."


Triệu Hi Hằng trong mắt thế nhân đã chết, vậy Triệu Tinh Liệt còn có cái gì? Hắn ngay cả một nữ nhi đều không còn .

Bình Luận (0)
Comment