Y sư mang theo hòm thuốc nhỏ vội vàng đuổi tới, từ lần trước Tạ Thanh Úc bị Vệ Lễ đả thương, Triệu Hi Hằng liền đề nghị mời một vị y sư thường trú lại trong phủ, dù sao người thì cũng có lúc đau đầu nhức óc, mời một người để lo trước khỏi hoạ, cũng đỡ phải bắt người trong phủ cứ chạy đi chạy về .
Triệu Hi Hằng tiếc mệnh, vạn sự đều đặt thân thể mình ở vị trí cao nhất, cảm giác mình chắc là ăn quá nhiều đá bào cho nên nguyệt tín mới bị chậm, vì thế thống khoái không ăn đá bào, thưởng cho mấy thị nữ phía dưới.
Y sư tóc bạc da mồi đem tấm khăn đệm dưới cổ tay Triệu Hi Hằng, vê vê chòm râu hoa râm duy nhất trên cằm bản thân, mắt hơn híp híp, bình chân như vại bắt mạch.
Trong phòng một mảnh yên lặng, Triệu Hi Hằng không gì bỏ vào miệng nhai, cảm thấy vắng vẻ có chút tịch mịch, vì thế tiện tay lấy một hạt điều trong đĩa nhét vào miệng.
Hạt điều và hạt tử tùng dùng ngũ vị hương cùng bột ớt xào lên, lớp dầu bám lên làm vỏ ngoài vừa xốp giòn giòn lại thơm cay.
Y sư tóc hoa râm chợt nhăn mày lại, còn hít vào một hơi thật sâu, như gặp phải nghi nan gì, còn vén cao tay áo để lộ ra cánh tay, thần thái ngưng trọng.
Bàn tay đang bóc hạt tử tùng của Triệu Hi Hằng dừng lại, có chút lo sợ, đưa tay lau lau vào cái khăn ẩm để một bên. Nhìn bộ dáng này của y sư, đừng nói là nàng mắc phải cái bệnh gì đi, không lẽ lại là nghi nan tạp bệnh gì đó?
"Tiên sinh..." Nàng trong lòng thấp thỏm mở miệng, y sư ý bảo nàng im lặng, sau đó bảo nàng đổi một tay còn lại đến, Triệu Hi Hằng khẩn trương hơn, thậm chí có thể nghe tiếng tim mình đập phanh phanh.
Nàng cứng ngắc đem cổ tay của tay còn lại tới trên cái gối nhỏ, y sư lại nhíu mày bắt mạch một phen, sau đó từ từ mở mắt.
"Tiên sinh, không phải ta bị bệnh nan y gì đó không chữa khỏi được chứ ?" Nàng năm nay mới mười sáu, còn phải sống bình an đến trăm tuổi. Vệ Lễ còn chưa có chết mà, nàng sao có thể chết trước Vệ Lễ chứ ?
Y sư nghe vậy, lắc đầu, cất giọng thoải mái khuyên giải an ủi, "À không phải, phu nhân cứ thoải mái tinh thần, ngài không có sinh bệnh. Bất quá thường ngày muốn ăn gì cũng ít ăn đồ lạnh đi, có vận động cũng cẩn thận dè dặt hơn, tuyệt đối không thể vận động kịch liệt."
Triệu Hi Hằng lúc này mới thả lỏng, ngả ra phía sau dựa vào gối mềm, đưa tay bóc hạt điều xào ăn, không sinh bệnh là được.
"Có lẽ ngài có có thai , nhưng tháng còn nhỏ bé, mạch tượng như có như không, chờ nửa tháng sau, lão phu lại đến đây bắt mạch lại cho phu nhân." Sinh, lão, bệnh, tử là nhân chi thường tình, nhưng trong bốn sự kiện này, chỉ có "Sinh" mới làm người vui sướng . Chủ công cùng phu nhân mới đàng hoàng ở cùng một chỗ có một năm , có thai cũng thật sự bình thường.
Lời này nổ tung trong lỗ tai Triệu Hi Hằng không thua gì sét đánh ngang trời, nàng mang thai ? Hài tử là của Vệ Lễ ? Sao lại liền mang thai chứ ?
"Tiên sinh, ngài đừng nói có lẽ, đại khái ngài nắm chắc bao nhiêu?" Triệu Hi Hằng vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, cứng ngắc đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Y sư lại sờ sờ râu, suy tư xong nói, "Nắm chắc tám phần, thời gian mang thai ước chừng hơn nửa tháng."
Tám phần, cơ hồ đã là xác định.
Trong óc Triệu Hi Hằng ong ong lên, thậm chí không kịp khống chế vẻ mặt của mình, nàng không biết dáng vẻ mình bây giờ là cái quỷ gì.
Tay chụp lên trên bàn, lại lấy xuống đặt lên trên đầu gối, sau đó lại đặt về trên bàn.
Nàng bóc lên một hạt điều, lại một hạt điều. Liên tục giống như con chuột chũi.
Nghiễm nhiên một là bộ dáng tân thủ luống cuống tay chân.
Trong phòng, bọn thị nữ vây quanh sôi nổi chúc mừng nàng, líu ríu tựa như một đám chim se sẻ.
"Chờ nửa tháng sau mời tiên sinh lại đến chẩn đoán chính xác thêm một lần, là có thể nói cái tin tức tốt này cho chủ công ."
Triệu Hi Hằng tâm loạn như ma, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Chờ đã, các ngươi đều ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một mình."
Bọn thị nữ hai mắt nhìn nhau, chỉ cho rằng nàng sắp phải làm mẫu thân nên quá khẩn trương, vì thế cũng an tĩnh lại, dẫn theo y sư rời khỏi phòng.
Đợi toàn bộ trong phòng đều an tĩnh xuống, Triệu Hi Hằng mặt vô biểu tình bỗng nhiên nâng tay lên xoa xoa đầu của mình, ô ô một tiếng, sau đó nắm nắm tóc, "Ta mang thai ? Ta con mẹ nó vậy mà mang thai ?"
Nàng năm nay vẫn chưa tới mười bảy, chính là thiếu nữ còn trẻ tuổi, vậy mà mang thai , lại là của Vệ Lễ ?
Nàng trước đó căn bản cũng không nghĩ tới chuyện này.
Nuôi hài tử phải nuôi như thế nào? Sinh hài tử thì phải sinh như thế nào? Dạy hài tử thì phải dạy ra sao ?
Không ai chỉ cho nàng, nàng cũng không biết.
Vạn nhất không nuôi con cho tốt thì làm sao bây giờ?
Phiền não lập tức nối gót nhau mà tới, cơ hồ muốn làm đầu của nàng nổ ra.
Vấn đề càng ngày càng nhiều, Triệu Hi Hằng bỗng nhiên lập tức oa oa khóc ra, nàng làm sao bây giờ? Vệ Lễ chính là tên lão cẩu, nàng mang thai hắn còn không ở cạnh. Tính tính ngày một chút, quả thật đúng là cái hôm trước khi hắn đi, cái đêm uống quá nhiều đó.
Nước mắt của nàng liên tục rơi xuống như vòng cổ trân châu bị đứt dây, liều mạng chảy ra ngoài. Triệu Hi Hằng ngay cả nước mắt đều không để ý lau, khóc đến mức đuôi mắt cùng chóp mũi đều đỏ hoe , thân thể co lại.
Nàng níu chặt cái thảm lông nhỏ đang đắp trên đầu gối, duy trì một tư thế đã lâu nên có chút tê rần, nhưng động cũng không dám động, mới được nửa tháng, y sư nói còn chưa to như hạt đậu phộng nữa, vạn nhất nàng khẽ động, nó rơi ra thì làm sao bây giờ?
Nếu như nương nàng còn sống thì tốt rồi, khẳng định sẽ nói cho nàng biết nên làm cái gì bây giờ .
Triệu Hi Hằng suy nghĩ rất nhiều đến chuyện làm thế nào giáo dục hài tử, chợt nhớ tới một việc, vạn nhất Vệ Lễ lần này thật sự đánh thua , chết ở bên ngoài, đứa bé này có phải vừa sinh ra đã không có phụ thân ?
Ô, Vệ Lễ còn nói muốn trước khi chết sẽ bóp chết nàng, hai mẹ con bọn họ thật đáng thương.
Nàng khóc mệt mỏi, nhìn thấy trên bàn một đống hạt thơm thơm dòn dòn, vừa khóc thút thít, vừa bốc lên ăn.
Triệu Hi Hằng cơ hồ chìm trong nỗi sầu lo với tương lai suốt cả một buổi chiều, cuối cùng vẫn đến khi trời chập choạng tối, bọn thị nữ bày cơm kêu nàng ăn cơm. Nàng chùi chùi mắt, cầm lấy cái gương nhỏ nhìn nhìn, thấy đôi mắt của mình đã có chút sưng đỏ.
Về sau nên bớt khóc một chút, vạn nhất hài tử lây phải tật không tốt, sinh ra liền thành cái bánh bao khóc nhè thì làm sao bây giờ?
Không chỉ mỗi Triệu Hi Hằng khẩn trương tới tay chân luống cuống, bọn thị nữ trẻ tuổi cũng chưa ai sinh con, mười phần khẩn trương, sợ Triệu Hi Hằng đi một bước cũng có thể xảy ra vấn đề gì, vì thế mới thương lượng cùng Triệu Hi Hằng, mang đồ ăn đặt vào trên bàn ở trong phòng ngủ.
"Phu nhân, phu nhân, ăn nhiều cá đi, nghe nói ăn cá sinh ra hài tử sẽ thông minh." Các nàng tinh tế lừa ra hết xương cá, dỗ dành Triệu Hi Hằng như dỗ hài tử để nàng ăn nhiều chút.
Trên mặt của các cô nương trẻ tuổi lộ ra hưng phấn cùng khẩn trương, trong lúc nhất thời làm Triệu Hi Hằng có chút nhớ Tiểu Đào.
Tạ Thanh Úc nói Tiểu Đào ở tại Tạ gia, chắc hẳn cuộc sống cũng không tệ, nếu như nàng ta ở bên cạnh mình, biết mình mang thai, cũng không biết sẽ là biểu tình gì.
"Y sư nói chắc tám phần, đó chính là còn không xác định, đừng có truyền tin tức này ra ngoài, chúng ta biết là được rồi, chờ nửa tháng sau, bắt mạch lại một lần nữa xem." Triệu Hi Hằng nói như vậy, hơi có chút khẩn trương.
Là sợ việc mang thai là chẩn đoán sai lầm?
Hay là sợ việc mang thai không phải chẩn đoán sai lầm?
Nàng cũng nói không rõ mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì.
Chưa đến nửa tháng, Vệ Lễ có trở về một chuyến, Triệu Hi Hằng vừa thấy hắn phong trần mệt mỏi tiến vào, trong lòng lộp bộp, không phải là tình hình không tốt, trở về sớm bóp chết nàng chứ ?
Không thể, không thể, Vệ Lễ lần nào chả phải hổ giấy, bất quá nói nói như vậy mà thôi, nàng còn cho là thật sao ?
"Chủ công sao lại trở về ?" Nàng hỏi.
"Trở về lấy hai bộ xiêm y rồi đi."
Nhưng chỉ là hai bộ xiêm y, tùy tiện mua mặc một chút không phải được rồi sao, hoặc là cho người trở về lấy cũng được, phải cần tới hắn tự mình trở về? Nghe vào tai là biết mười phần lấy cớ.
Vệ Lễ ngoài miệng nói lấy xiêm y, ánh mắt lại đính trên người Triệu Hi Hằng nửa điểm không nhúc nhích, quan sát nàng từ đầu đến chân một lần, như là hận không thể khắc vào trong đầu.
Hắn mấy ngày nay thật sự là nhớ nàng nhớ đến không được , nhắm mắt mở mắt tất cả đều là nàng, nghĩ xem nàng lúc này ở trong nhà làm cái gì? Hôm nay ăn cái gì? Có nhớ hắn hay không? Là đang nhớ hắn hay là đang nhớ tình nhân cũ của nàng?
Tiếp tục như vậy không được, chắc chắn phải trở về gặp một lần, vì thế hắn mượn cớ đi lấy xiêm y, quyết định về nhìn một cái rồi đi.
Hắn đi vào lấy xiêm y, Triệu Hi Hằng thả bước chân ổn trọng thong thả, lặng lẽ theo đuôi .
Mấy ngày nay đã quen, không còn nơm nớp lo sợ, động cũng không dám động như lúc vừa mới bắt đầu. Y sư nói trừ phi thân thể mẫu thân quá kém, không thì hài tử sẽ không yếu ớt như vậy, đi hai bước cũng liền không còn.
Triệu Hi Hằng cào cào khung cửa, hỏi hắn, "Chủ công, ngươi thích tiểu hài nhi không ?"
Vệ Lễ lấy xiêm y ném vào trong bao, cũng không ngẩng đầu lên, "Không thích." Tiểu hài tử vừa khóc vừa kêu, có cái gì mà thích ?
"À." Triệu Hi Hằng lại hỏi, "Vậy nếu là tiểu hài tử của chính ngươi thì sao?"
Động tác của Vệ Lễ ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, "Ngươi muốn sinh hài tử ? Ở nhà nhàn rỗi quá nên đâm chán à Triệu Hi Hằng, có tâm tư này còn không bằng đi trồng thêm chút cây đi. "
Nàng mới còn nhỏ như vậy, sinh cái gì hài tử chứ, muốn sinh cũng phải qua hai năm lại nói.
Triệu Hi Hằng bĩu môi, có chút mất hứng. Hoá ra Vệ Lễ không thích tiểu hài nhi, mình cũng không thích. Vạn nhất nàng thật sự mang thai , hài tử sinh ra hắn phỏng chừng cũng không thích.
Hắn có trọng nam khinh nữ không nhỉ?
Lỡ như hắn trọng nam khinh nữ, nếu sinh ra một nam hài thì còn đỡ, hắn còn có thể thương yêu một chút, vạn nhất là nữ nhi, chỉ có mình yêu thương con bé, nó nhất định sẽ rất khó chịu.
Hắn lần trước còn nói muốn hung dữ với khuê nữ tương lai nữa mà.
Vệ Lễ mang bọc quần áo đi ra, thấy nàng rầu rĩ không vui đứng tại chỗ, tiến lên gõ một cái lên đầu của nàng, "Ngươi bây giờ nghĩ cũng vô dụng, ai có rảnh mà sinh hài tử với ngươi ? Ta đi đây."
Triệu Hi Hằng bỗng nhiên kéo vạt áo của hắn một phen, "Vậy ngươi lần này sẽ thắng sao? Sẽ còn sống trở về sao?"
Ánh mắt của nàng vụt sáng , ngón tay nắm chặt , thoạt nhìn rất khẩn trương, Vệ Lễ đột nhiên nảy lên lòng muốn đe doạ, ác liệt mà nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên là không, ngươi biết bọn họ mang theo bao nhiêu người không ?"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Chờ chết đi, dù sao sống hai mươi năm cũng đủ vốn." Hắn làm như không quan trọng, sau đó nhấc chân đi .
Triệu Hi Hằng nhìn theo bóng lưng hắn xuất thần. Trong lúc nhất thời không rõ đến cùng những lời hắn nói là thật hay là giả.
Hắn hình như khi bình thường nói lời thật, cũng là giọng điệu kiểu này.
Nhưng thật sự có người sắp chết vẫn ung dung như thế sao ? Thật không ?
Nhưng vậy cũng không nhất định, Vệ Lễ đâu phải người thường, hắn là người điên nha.
Bức rèm che vừa vang lên, Vệ Lễ bỗng nhiên lại lộn trở lại, hắn gắt gao ôm chặt Triệu Hi Hằng một chút, "Trước khi chết lại ôm ngươi một lần. Ngươi chờ ta, nếu trước khi ta chết ta có thể trở về, khẳng định dẫn ngươi theo. Nếu như ta về không được, ta sẽ cho người loạn đao chém chết ngươi , đỡ cho ngươi phải tái giá."
Hắn nói chuyện cà lơ phất phơ, Triệu Hi Hằng lại nhịn không được, tóc gáy sau lưng dựng đứng lên.
Lão hổ ăn chay đã lâu, nàng cũng không thể quên kỳ thật hắn bản chất là ăn thịt .
Bình Uy tướng quân một lời không hợp liền bị hắn bắn chết, Triệu Minh Tâm bị đưa đi hoà thân, sứ thần bị lột da rút gân, đám mỹ nhân đầu mình hai nơi, còn có toàn gia Trấn Bắc vương...
Hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn với mình, cái dục vọng đó có khi nào thúc đẩy hắn trước khi chết muốn chà đạp lần cuối cùng, mang mình theo không?
Nửa tháng sau, y sư lại bắt mạch cho nàng một lần.
Lão đầu cười đến râu nhếch cả lên, chắp tay đối với nàng, đứng đắn nói tiếng chúc mừng.