Dương Trạch Lạp sốt sắng muốn lập công, tự động xin đi giết giặc, mong muốn tiến quân thần tốc đến Cao Lệ.
Vệ Lễ trên chiến sự liên tiếp thủ thắng, một đường thuận buồm xuôi gió, lại đoạt được sáu thành của U Châu, quậy đến Thanh Châu không được an bình, khó tránh khỏi khí phách phấn chấn, trong lòng phấn chấn thì cái gì cũng muốn thử.
Hắn mấy ngày gần đây hứng thú rất cao, cả người cũng vui vẻ không ít, ngay cả cãi nhau với Triệu Hi Hằng đều ít đi. Thêm Tạ Thanh Úc sớm cáo từ, cả người hắn đều thư sướng từ thể xác đến tinh thần.
Vì chúc mừng lần này đạt được toàn thắng, Tống tướng quân chuẩn bị tiệc ăn mừng trong quân doanh.
Vì đi tiệc ăn mừng đêm nay, Vệ Lễ chọn mấy bộ xiêm y, lần lượt đổi cho Triệu Hi Hằng nhìn, "Nàng nhìn xem hôm nay nên mặc bộ nào ?"
Đơn giản vẫn là đỏ đen , nhưng kiểu dáng thoáng có chút khác nhau.
"Bộ thứ ba được." Triệu Hi Hằng tựa vào trên giường La Hán, thản nhiên gật đầu.
Vệ Lễ lại gần, mạnh mẽ hôn lên trên trán nàng xoạch một ngụm, "Ta cũng cảm thấy bộ thứ ba đẹp. Sao nàng hôm nay lại mất hứng thế ? Nam nhân của nàng lợi hại như vậy, lập tức không đánh mà thắng bắt lấy sáu thành của U Châu luôn."
"Lợi hại, chàng lợi hại nhất ." Triệu Hi Hằng không tiếc lời khen ngợi, cực kỳ chân thành, lúc này nàng không thể đả kích tính tích cực của Vệ Lễ.
Nàng chỉ là trong lòng cảm thấy thoáng có chút bất an, Vệ Lễ mấy ngày nay cũng giống như con ngựa hoang thoát cương vậy.
"Chờ tháng sau ta lấy Cao Lệ cho nàng xem." Ánh mắt hắn trong suốt sáng ngời , thần thái phi dương, tràn đầy khí phách thiếu niên.
Triệu Hi Hằng tưởng hắn đang đùa, Cao Lệ cũng không phải là cái thứ gì có thể lấy dễ như trở bàn tay, cười duyên đẩy đẩy hắn, "Ta chờ nga, chàng thu thập xong thì đi đi, đừng để Tống tướng quân bọn họ chờ lâu."
Cánh tay Vệ Lễ chống lên trên giường nhỏ, nghiêng người qua, hôn lên trên cằm nàng một cái, "Ta đi đây, buổi tối đừng chờ ta, đi ngủ sớm một chút, ta không biết khi nào mới trở về."
Hắn muốn đứng lên, Triệu Hi Hằng nhớ tới dáng vẻ hắn uống rượu say trong quá khứ, bắt lấy vạt áo trước của hắn, kéo người xuống một chút, chăm chú nghiêm túc dặn dò, "Chàng uống rượu ít chút, có nghe thấy không?"
Vệ Lễ và nàng bất quá chỉ cách nhau một bàn tay, nhìn thấy bộ dáng nàng nghiêm túc, khóe miệng cong lên cười một tiếng, chậm rãi kề sát vào, "Lo lắng cho ta như thế ?"
"Chàng đừng dựa vào đây , ta dặn xong rồi đó, chàng đi đi." Triệu Hi Hằng đỏ mặt trốn ra sau, tay phải Vệ Lễ chế trụ sau đầu nàng, từng sợi tóc lạnh lẽo trơn mượt loà xoà qua kẽ ngón tay hắn, hắn cúi đầu hôn nàng.
Hồi lâu, Triệu Hi Hằng bị hắn hôn đến không kịp thở, thân thể mềm nhũng , vội vàng kháng cự đẩy người ra, "Đừng chậm trễ. Bảo chàng uống ít rượu, nhưng là không phải không thể uống..."
Vệ Lễ tựa trán mình vào trán của nàng bình ổn hô hấp, cuối cùng lại mổ lên bên môi nàng một cái, giọng nói khàn khàn, "Lần này đi thật."
Hắn đi rồi, Triệu Hi Hằng vẫn hơi có bất an, trạng thái của Vệ Lễ gần đây làm nàng lo lắng.
"Tiểu Đào, ta đưa chìa khóa cho ngươi, ngươi lấy bản chép tay của a gia ta đến đây."
Bản chép tay của Triệu Tinh Liệt trong mắt một nhà Thuận Hòa Đế đều không đáng tiền, cho nên mới có thể giữ lại được trong tay Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng mười phần coi trọng đối với bản chép tay này, thỉnh thoảng lấy ra phơi, để ngừa bị mốc meo.
Bản chép tay của Triệu Tinh Liệt là ghi chép lại từng chút một trong những năm kia hắn Nam chinh Bắc chiến, có những kinh nghiệm hắn ngộ ra được, còn có những binh pháp biến báo hắn đã sử dụng. Nhưng đối với người chưa từng trải qua chiến trường hoặc không tham dự qua chính sự mà nói, đọc lên có hơi tối nghĩa.
------
Đêm đó dưới đống lửa tí tách, trong doanh trại, tiếng nói tiếng cười không ngừng.
Mượn không khí vui mừng, cảm giác say của mọi người đã chín nùng, Tống tướng quân đứng dậy khuyên nhủ.
"Chủ công, thuộc hạ nghe nói ngài mấy ngày gần đây có ý định thân chinh chinh phục Cao Lệ?"
Triệu Hi Hằng dặn không cho hắn uống nhiều rượu, Vệ Lễ rất nghe lời, chỉ nhợt nhạt uống mấy chén, may mà cũng không có ai không có mắt dám mời rượu hắn, nên giờ vẫn đang lấy xương bò ra đùa mấy con chó săn nuôi trong quân doanh.
"Đúng, Tống tướng quân có gì muốn nói sao?" Hắn chống đầu hỏi.
Lúc này tiếng trò chuyện cũng hơi lớn, đại đa số mọi người cũng không chú ý đến hai người đang trò chuyện thế nào.
Tống tướng quân chắp tay, nói chút gì đó, thần sắc Vệ Lễ biến đổi, ném ly rượu xuống đất.
Trong nháy mắt, cả khuôn viên trở nên an tĩnh lại, một số người vội vàng đứng lên hoà giải, thay Tống tướng quân nhận lỗi với Vệ Lễ, lại lôi Tống tướng quân ra ngoài cho tỉnh rượu.
Tống tướng quân vốn định nhân lúc Vệ Lễ rượu say để đề cập đến chuyện này, nhưng không nghĩ đến Vệ Lễ lại phản ứng mãnh liệt như thế, thất thểu theo người đi ra ngoài.
Nửa sau của yến hội tuy rằng vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng không khí luôn luôn có chút kỳ quái, như đang nín nhịn lại cái gì đó, hay là kiểu thời tiết đêm hè khô nóng trước khi mưa gió cuộn cuộn sắp đến.
Tiệc mừng vốn dĩ dự tính sẽ tới giờ Tý , nhưng vì hứng thú của mọi người cũng không cao, nên cuối giờ Tuất liền tan.
"Sao chàng lại trở về sớm như vậy ?" Triệu Hi Hằng thấy Vệ Lễ giận đùng đùng trở về, nhịn không được đứng lên hỏi.
Vệ Lễ thấy Triệu Hi Hằng, thần sắc hơi tỉnh lại, hắn nói, "Ta có rượu, rửa mặt xong sẽ nói với nàng."
Không bao lâu sau, vẫn mang bộ mặt nổi giận đùng đùng chui ra, thấy trước mặt Triệu Hi Hằng đang mở ra một quyển ghi chép, tiện tay lật lật mấy cái, Triệu Hi Hằng giơ tay đánh tay hắn, trừng hắn, "Chàng cẩn thận một chút, đừng làm hỏng chứ."
Nàng cẩn thận khép quyển ghi chép lại, "Ai lại chọc chàng nữa ?"
"Tống Hoàn!" Chính là Tống tướng quân.
"Mấy ngày trước ta có nói ra ý định phát binh đến Cao Lệ, tối nay trước mặt mọi người vậy mà mà hắn dám ngăn cản ta, không thèm nể mặt ta chút nào." Vệ Lễ tức giận đánh lên bàn.
Triệu Hi Hằng kinh ngạc, "Chàng thật sự muốn tấn công Cao Lệ ? Hiện tại?"
Vệ Lễ gật đầu, "Không được sao?"
"Cao Lệ liên tiếp đại bại dưới tay ta là vì Cao Lệ vương cùng thế tử phân chia nội đấu, nên thế lực suy yếu. Hiện tại sĩ khí trong quân ta đang dâng cao, sao lại không thể đánh chứ ? Huống hồ Cao Lệ vương một chút thành ý xin lỗi cũng không có. Những người khác trong quân đều tán thành, cố tình cái lão thất phu kia lại muốn cản ta."
Triệu Hi Hằng càng kinh ngạc, nàng vốn cho là Vệ Lễ nói chuyện phát binh tấn công Cao Lệ chỉ là lời nói đùa, nhưng nghĩ đến tính cách tự đại hiếu chiến của hắn đối với bên ngoài, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, "Hiện giờ nếu chàng phát binh, nắm chắc được mấy phần ?"
"Bảy phần." Vệ Lễ kéo sợi tóc của nàng lại đùa nghịch trong tay, tỷ lệ thắng vẫn rất lớn .
"Vậy chàng đánh giá thương vong khoảng bao nhiêu?"
Vệ Lễ đáp không được, hắn chỉ biết với binh lực hiện tại của Bình Châu, là có thể đánh hạ được Cao Lệ mà thôi , "Hiện giờ Thanh Châu và U Châu nguyên khí đại thương, cho dù Bình Châu có thương vong thảm trọng, cũng không có hậu quả nặng nề gì sau đó."
Triệu Hi Hằng nhíu mày lên, trong lòng cũng không tán thành.
Vệ Lễ không xem mạng người như mạng, chỉ muốn thắng lợi, thật sự không tốt.
Trong bản chép tay của a gia có ghi, năm hắn triển khai thủ thành U Châu dưới sức tấn công của Tiên Bi, thời gian đang là mùa đông, tuyết lớn rơi tràn ngập, gió bấc hiu quạnh. Người tuy không thiếu ăn mặc, nhưng cỏ khô cho ngựa ăn thì lại hiếm có vô cùng, các tướng sĩ tuy anh dũng với ý chí kiên cường, nhưng đến cùng đều là con người, ai cũng sẽ cảm thấy lạnh.
Khi thủ thành có thật nhiều người bị lạnh đến rơi mất lỗ tai, bị đông cứng đến tứ chi hoại tử, cuối cùng không thể không cắt đi.
U Châu đã như thế, huống chi đây là Bình Châu càng thêm giá lạnh chứ ? Nếu như lúc này phát binh, chỉ sợ chẳng những có người bị lạnh đến tàn chế, thậm chí còn lạnh đến chết.
Nếu theo phương thức không xem mạng người là mạng của Vệ Lễ, cũng không biết sẽ tổn hao thêm bao nhiêu người nữa. Thủ còn được, còn nếu tấn công thì tốt nhất vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.
Tống tướng quân là lão tướng, kinh nghiệm của hắn rất phong phú, nếu đã khuyên giải thì tất nhiên có đạo lý của hắn.
"Sáu toà thành mới vừa đoạt được của U Châu chàng trấn an dân chúng xong chưa ?" Nàng hỏi.
Biểu cảm trên mặt Vệ Lễ cứng đờ, "Có Trần Nhược Giang rồi..."
Mấy chuyện tủn mủn như trấn an dân tâm này nọ, hắn làm không nổi đâu, nhưng Trần Nhược Giang thì vô cùng am hiểu, cứ như bà vú già ấy.
"Lần này thương vong là bao nhiêu? Trợ cấp cho gia đình hay người bị thương có hay không?" Triệu Hi Hằng rút tay ra khỏi bàn tay hắn, bóc hạt dưa lên thưởng thức, nhịn lại lửa giận đang dần dần dâng lên trong lòng.
Vệ Lễ ngồi xuống, nhợt nhạt nói, "Trần Nhược Giang không thấy nói..."
Mày Triệu Hi Hằng nhăn sâu hơn, "Vậy hiện tại lương thảo Bình Châu có đủ chống đỡ sao?"
Hắn liếm liếm đôi môi khô chát, đùa nghịch ngón tay mình, "Để ta hỏi Trần Nhược Giang một chút." Lương thảo của Bình Châu chắc chắn là ổn , nhưng cụ thể bao nhiêu thì hắn không biết.
"Thành trì mới có được chưa trấn an xong; trợ cấp cho dân và binh lính không phát; lương thảo bao nhiêu không biết, vừa hỏi chàng liền Trần Nhược Giang, Trần Nhược Giang, Trần Nhược Giang. Trần Nhược Giang là phụ thân chàng hay là nương chàng? Cả ngày đi lò tò sau lưng chàng lau mông cho chàng ?." Triệu Hi Hằng tức giận đến ném lại hạt dưa vào trong đĩa. Thật ra nàng còn hận không thể ném lên trên đầu Vệ Lễ cơ, nàng tức Vệ Lễ một mặt chỉ biết mở rộng biên giới mà không hề để bụng gì đến chuyện gìn giữ đất đai, đã muốn nhịn cho qua nhưng phút cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Tống tướng quân nói đúng, bây giờ không phải là thời cơ tốt để phát binh."
Vệ Lễ đã bao giờ bị người chửi nào chỉ vào mũi mắng như thế ?
Sắc mặt hắn cũng không mấy đẹp, nhưng nể tình người đang mắng hắn là Triệu Hi Hằng, vẫn là kiên nhẫn không trở mặt, chỉ là bàn tay đặt lên bàn đã yên lặng nắm chặt thành quyền.
"Vậy thì làm sao ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Cao Lệ hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với Bình Châu, ta còn phải chịu đựng đến khi nào?"
Triệu Hi Hằng hít sâu một hơi, cảm thấy giọng nói mình vừa rồi đúng là có hơi quá, lại nói ra nội dung như vậy, cứ tưởng đã chọc Vệ Lễ tức giận bỏ đi rồi, sẽ không nghe nàng nói chuyện nữa. Cho nên cũng cố gắng nhẹ giọng lại.
"Băng dày ba thước, chàng muốn tấn công Cao Lệ vẫn nên chầm chậm mưu tính một chút. Đợi khi nào thời tiết ấm áp hơn, cỏ mọc dài đi ra, không đến nỗi lạnh lại nói tiếp."
Nàng đẩy bản chép tay trên bàn qua cho hắn, "Chàng xem cái này đi."
Liên tiếp bị bắt bẻ mất hết mặt mũi, Vệ Lễ trở về vốn là muốn Triệu Hi Hằng an ủi hắn , kết quả bị chửi đến cẩu huyết lâm đầu, đang tức giận như vậy, làm gì còn tâm tình xem mấy thứ này, tiện tay giật lấy liền muốn xé, cái thứ rách nát.
"Chàng xé! Chàng dám xé! Đây là bản chép tay của a gia ta, chàng xé thì hai ta liền xong rồi!" Triệu Hi Hằng vỗ bàn đứng lên, hoả khí mới đè xuống được lại bùng bùng nổi dậy.
Vệ Lễ nắm tay lại vỗ mạnh lên trên bàn một cái, nhưng vẫn không xé, "Xong thì xong, ai cần, làm như lão tử cầu ngươi vậy! Lão tử không có ngươi cũng có thể sống tốt!"
Hắn xoay người rời đi, sải bước đùng đùng ra khỏi phòng, một chút cũng không lưu luyến.
Triệu Hi Hằng nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, hốc mắt đau xót, nước mắt liền mơ hồ tràn ra, trước kia cũng không phải chưa từng cãi nhau với Vệ Lễ, nhưng lần này trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu. Nói hay lắm, nói yêu nàng, chính là yêu nàng như thế đó ?
Nàng đứng trong chốc lát, ghé vào trên bàn khóc thút tha thút thít, nước mắt như hạt châu rớt bùm bùm xuống.
Đồ thối tha, xem lòng tốt thành lòng lang dạ thú, biết vậy cứ để hắn đi đi, dù sao tướng sĩ Bình Châu là tướng sĩ của hắn, tương lai Bình Châu như thế nào, đều là chuyện của Vệ Lễ tự mình quyết , nàng quản hắn làm cái gì?
Đồ xấu xa không biết tiếp thu lời ai cả.