Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 87

Vệ Lễ thoáng khiếp sợ nhìn nàng, Triệu Hi Hằng gật gật đầu, nhìn hiểu ý trong ánh mắt hắn, "Không có vấn đề gì đâu, cho dù phạt bổng lộc ba năm bọn họ cũng có thể sống thật tốt thôi, bình thường cho chút trợ cấp gì đó để động viên, đã giết gà dọa khỉ thì phải làm cho độc một chút."


Nàng khoa tay múa chân thủ thế.


Biện pháp đánh một bạt tay, cho một trái táo tuy rằng ti tiện, nhưng vận dụng thoả đáng vẫn là một biện pháp tốt.


Năm chữ "trả trở về viết lại"như mở ra cho Vệ Lễ một cái thế giới mới.


Đúng vậy, Bình Châu này hắn cao nhất, hắn muốn bắt ai viết lại, viết thành cái kiểu gì đều là hắn định đoạt.


Vốn dĩ hắn tức giận nung nấu ý chí phấn đấu, liền chết với mấy thứ này, nhưng rõ ràng đổi một biện pháp là có thể giải quyết vấn đề .


Một con người vốn dĩ chỗ nào cũng làm càn, bỗng nhiên bởi vì coi trọng một chuyện mà ép mình trở nên giữ quy củ mới đưa đến bản thân lâm vào khốn cảnh.


Nếu đã có người dám tạo ra khó khăn cho hắn, vậy liền giải quyết tên tạo ra khó khăn đó là xong, không còn khó khăn .


Vệ Lễ ôm Triệu Hi Hằng, hôn một cái xoạch.


Trong ánh mắt cơ hồ tràn ngập "Tức phụ thật tuyệt."


Triệu Hi Hằng bĩu môi, cảm giác có chút đau đầu, Vệ Lễ hình như ngoại trừ đánh nhau, cái gì cũng không biết.


Hắn không biết cũng không sao, cấp dưới biết là cũng được rồi, hắn hiểu một ít, không bị người lừa là được; nhưng rất rõ ràng, mấy người thân tính dưới tay hắn không có mấy người tinh thông trong phương diện này.


Nàng bây giờ có thể xem giúp hắn, bởi vì cái địa phương Bình Châu này nhỏ, nàng cũng nhìn quen rồi, lại không xảy ra chuyện gì quá phức tạp, đợi khi tương lai mảnh đất này lớn hơn một chút , cũng không thể mãi là nàng giúp hắn làm.


Tuy rằng Vệ Lễ rất hào phóng uỷ quyền cho nàng, có lợi cho nàng củng cố địa vị, cho dù một ngày nào đó Vệ Lễ có thay lòng, Triệu Hi Hằng cũng không sợ.


Nhưng Triệu Hi Hằng tự nhận thức bản thân mình không phải là cái nữ trung hào kiệt hay Gia Cát Lượng gì, có thể đội nửa bầu trời, không có cánh như bọ cánh cam thì cũng bớt ôm đồm việc đi, đến lúc xảy ra chuyện không thể khống chế thì mệt tâm không nói, còn mệt luôn thể xác và tinh thần của mình.


Mà nàng phải quản nội trạch, tuy Vệ Lễ không nuôi  tiểu lão bà gì nên nàng cũng bớt lo, nhưng quản một đám người từ trên xuống dưới cũng không ít, thoải mái không nổi.


Nếu như nói theo thế giới hiện tại, Vệ Lễ nếu càng đánh chiếm nhiều thì lãnh thổ tất nhiên sẽ càng ngày càng rộng lớn, tuy rằng nàng cảm thấy tính cách và năng lực Vệ Lễ đều không quá thích hợp, nhưng lại cảm thấy nếu hắn càng ngày càng mạnh, cuộc sống của mình liền sẽ càng ngày càng vững chắc, không có gì không tốt.


Nghĩ nhiều cũng vô dụng, Triệu Hi Hằng búng lên Vệ Lễ một cái, "Nhanh lên đi, chúng ta cùng nhau lựa ra."


Vệ Lễ không cam nguyện cầm sổ con lên, bắt đầu xem từng chữ từng chữ một, Triệu Hi Hằng xem xong năm quyển, hắn còn đang xem quyển đầu, thỉnh thoảng gặp được chữ nào nhiều nét, còn phải nhíu mày nghĩ nghĩ một chút.


Triệu Hi Hằng không phòng bị ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một chút, thấy hắn cau mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm, cho dù mỗi bản tấu sổ con  này rút lại còn ngắn ngủi chỉ có một trang, hắn xem cũng tốn sức.


Nhiều năm thiếu sót tu dưỡng văn hóa không phải một sớm một chiều là có thể bù lại được , mặc dù hắn thông minh, nhưng mỗi ngày nhiều việc bận rộn như vậy, làm gì có nhiều thời gian để ý tới từng việc vụn vụn vặt vặt ?


Nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy Vệ Lễ, vừa xem mấy cái sổ con  vừa nói, "Không bằng chuẩn bị một hồi khoa cử của Bình Châu, chọn lựa vài nhân tài đi."


"Bình Châu tự lập đã một năm, ngoại trừ quan viên các nơi, bên cạnh chàng cơ hồ đều là võ tướng, bọn họ cũng hiểu biết nông cạn với mấy cái này, có một thêm mấy văn nhân bên cạnh chàng cũng tốt, kinh tế mới là căn cơ ổn định. Có tiền có lương thực thì dân chúng mới an cư lạc nghiệp, mới có thể không cần lo trước lo sau, Tống tướng quân bọn họ tuy cẩn thận, nhưng không phải chuyên mấy chuyện thế này, không thể sử dụng bừa."


Vệ Lễ tinh tế phân tích, cảm thấy Triệu Hi Hằng nói có lý, "Đêm nay ta liền phát thông tri, cho bọn họ đi trù bị."


Khoa cử hiện nay vẫn thi hành như trước đây,trước tiên là các hương lý đề bạt lên những nhân tài có nhân phẩm cùng học vấn đều ưu tú, sau đó tiến hành tầng tầng sàng lọc, cuối cùng lại do Vệ Lễ tự mình gặp mặt chọn lựa.


"Báo bọn hắn biết chọn mấy người có chút có thực học, hiểu được khó khăn của dân chúng, đừng đó cắm đầu đều tuyển mấy người chỉ toàn viết hoa viết hòe ra." Vệ Lễ lại đưa mắt ném về phía sổ con trong tay, buồn bực nói.


Nếu như tuyển vậy, hắn ngày ngày phải đối mặt với đống câu từ bay bướm nhão nhoẹt này, chỉ sợ ngày nào đó sẽ giận chết.


Triệu Hi Hằng vui mừng nhìn hắn, hiển nhiên giống như nhìn một đưa trẻ ranh rốt cuộc cũng hiểu chuyện.


Ánh mắt của nàng bao hàm thâm ý  như thế, Vệ Lễ hơi không thể kìm lòng được, cuối cùng lại gần, hung hăng hôn một ngụm thật mạnh trên mặt Triệu Hi Hằng.


"Đừng làm rộn." Triệu Hi Hằng đẩy đẩy hắn một phen, "Nếu chàng rảnh quá thì xem nhìu thêm chút đi."


Bốn mươi phần sổ con, trừ Vệ Lễ xem có hơi chậm, Triệu Hi Hằng quét mắt nhìn qua liền biết có bao nhiêu nội dung, chưa tới một canh giờ đã lựa ra xong .


Trong này, mấy loại chỉ thao thao bất tuyệt lời lời thừa không nói chín phần , cũng phải hơn tám phần.


Vệ Lễ sai người đem ba mươi mấy phần sổ con này trả về quận thành, cũng gửi luôn trát trách phạt bổng lộc.


Người ở dich quán ra roi thúc ngựa, 7 ngày đã đưa hết toàn bộ văn thư này đi, người nhận được trát trách phạt không khỏi nơm nớp lo sợ, viết lại sổ con rất nhiều, ngày đêm cứ nghĩ xem phải lấy lòng Vệ Lễ như thế nào để hắn nguôi cơn giận này.


Bốn mươi sổ con mà đã trả về ba mươi mấy quyển, nên phần còn lại trong tay liền có thể xem xong.


Đây vừa liên quan đến báo cáo tình hình năm nay vừa là kết hoạch năm tới, tất nhiên không thể chỉ ứng phó cho qua, phải cần xem thật kỹ. Triệu Hi Hằng phân thành hai nửa, nàng xem một nửa, Vệ Lễ xem một nửa.


Vệ Lễ chống đầu, ngồi ở một bên xem, ngay từ đầu còn miễn cưỡng ứng phó, càng về sau trước mắt càng biến thành những dòng chữ mơ mồ làm hắn mê man, tuy vẫn luôn cố chống tinh thần, nhưng nội dung vẫn không vào não.


"Chàng thanh tỉnh chút đi." Triệu Hi Hằng đưa mắt qua nhìn hắn, đẩy hắn một phen, sau lại tiếp tục phê duyệt sổ con.


Vệ Lễ duỗi thẳng lưng và thắt lưng, dứt khoát đứng lên nhìn, nhìn thấy trời bên ngoài đều đã đen .


Nếu A Đam đã giúp hắn phân loại xong, còn chia ra xem một nửa với hắn, hắn không thể lại dày mặt không biết xấu hổ bảo nàng xem hết giúp mình.


Một nam nhân không thể cho tức phụ hưởng phúc, mà phải ngày đêm làm lụng vất vả, vậy hắn chính là nam nhân vô năng. A Đam xem được một nửa, vậy cũng đã ngồi cả một buổi chiều , đến cùng là việc của hắn, hay là việc của A Đam chứ?


Vệ Lễ nghĩ như vậy , kéo Triệu Hi Hằng đến một bên, mặt mũi như đánh máu gà đoạt lấy bút mực trong tay nàng, "Nàng ngồi đi, còn lại để ta xem."


Triệu Hi Hằng đem ba chữ "Chàng được không?" nuốt trở về, nếu hắn đã có ý chí chiến đấu, thì phải cổ vũ, không thể tạt nước lạnh hắn.


Nếu Vệ Lễ nhìn mấy thứ này nhìn mãi không thuận, thì nhìn nhiều thêm chút trong lòng cũng sẽ có  cảm ngộ rõ ràng.


Tiểu Đào cả ngày hôm nay lột hai trái bưởi, ngay cả mấy lớp chỉ khó coi trên múi bưởi cũng gỡ ra sạch sẽ, không hề làm bị thương đến thịt bưởi chút nào, dùng một cái bát thủy tinh màu trắng đựng như Triệu Hi Hằng nói rồi mang đến, cũng mang thêm một chút hoa quả khác tới.


Triệu Hi Hằng lột một quả cam ăn, chua chua ngọt ngọt, mọng nước.


Nàng lại lột một múi, thuận thế đưa tới  bên miệng Vệ Lễ, dịu dàng nhỏ nhẹ nói, "Từ từ xem, thời gian còn sớm."


Vệ Lễ giật mình, đưa mắt nhìn Triệu Hi Hằng, sau đó thật cẩn thận ngậm múi cam đi.


Dưới đèn, Triệu Hi Hằng nhợt nhạt cười, nhã nhặn ôn nhu, nhưng hai lần đập bàn buổi trưa kia thật như một phát sấm sét giữa trời quang, sét đánh đến Vệ Lễ hiện tại còn như ở trong mộng, lòng còn sợ hãi, thế cho nên không biết cái nào mới thật sự là nàng.


Hắn thật sự không thể tưởng được  thê tử thường ngày ôn nhu nhát gan nũng nịu, có tức giận thì cùng lắm cũng chỉ làm nũng khóc sướt mướt , tháng trước cho dù tâm tình không tốt cũng chỉ nói lời chê cười hắn một phen, hôm nay không biết sao lại có thể hung dữ...


Vệ Lễ cẩn thận nghĩ lại, nhiều năm trước đây,Triệu Hi Hằng cố chấp giơ roi xông vào trong sơn động, bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh vẫn còn mới như in trong ký ức hắn,  một đám người đi theo phía sau đều nơm nớp lo sợ, khi đó hắn cảm thấy cả người đều bắt đầu run rẩy , phảng phất như nhìn thấy thần linh giá lâm.


Khi đó nàng vô cùng tùy ý phấn khởi, có lẽ mấy năm nay ăn nhờ ở đậu quá áp lực, mới trở nên nhu nhược thế này.


Vừa nghĩ như thế, thôi thì coi như cho nàng phô trương thanh thế chút cũng không có gì, không dịu dàng cũng được, tóm lại, nàng thấy vui là được.


Mắng chửi người cũng được, nhưng bớt mắng hắn thì tốt.


"Sao chàng lại nhìn chằm chằm ta như thế?" Triệu Hi Hằng xấu hổ chọc hắn một chút.


Vệ Lễ nuốt một ngụm nước bọt, bỏ sổ con để một bên, cầm tay nàng, nói bóng nói gió, sợ nàng lại vỗ bàn, "A Đam, gần đây nàng có chỗ nào không thoải mái sao? Y sư mỗi 3 ngày đến thỉnh mạch một lần, nói không nói gì dị thường chứ?"


"Không có a, làm sao?" Thân thể nàng rất tốt, có thể ăn, có thể uống .


"Đợi sau khi hài tử sinh ra đến, ta dẫn nàng ra sau núi săn thú cưỡi ngựa đi. Vừa săn thú vừa muốn chơi gì thì chơi." Hầu kết Vệ Lễ giật giật trên dưới, chỉ cần đừng nổi lên mắng hắn giống hôm nay là được.


Nàng nên hoạt động một chút, đừng ở nhà nhiều quá, áp lực lâu không tốt.


Đôi mắt Triệu Hi Hằng sáng lên, "Tốt."


Nàng sinh xong chắc cũng đầu tháng chín, chờ sau thời gian ở cử, thì cũng mới tháng mười, khi đó Bình Châu tuy lạnh, nhưng động vật trên núi đều bận rộn tồn trữ lương thực, khẳng định rất náo nhiệt. Khi đó cũng không biết y sư có để cho nàng hoạt động hay không.


Khi còn nhỏ, thuật cưỡi ngựa của nàng là a gia tự tay dạy, tất nhiên không kém, nhưng sau khi a gia ra đi, nàng cũng không còn cơ hội phóng ngựa nữa.


Vệ Lễ thấy nàng cao hứng, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, cao hứng thì tốt; cao hứng sẽ không mắng hắn .


Hắn tiếp tục nhìn những sổ con kia, tuy rằng cũng khó khăn, nhưng sau khi xem hết tất cả qua một lần, ngược lại cũng có thể phân biệt được ai giỏi ai dở, ai dụng tâm ai không dụng tâm.


"Cái này hình như đặc biệt tốt này." Hắn lấy ra một quyển đưa cho Triệu Hi Hằng nhìn, thoáng đưa ra chút ý kiến, nhưng cũng không quá xác định.


Triệu Hi Hằng cẩn thận xem qua xong, cảm thấy người này lời ít mà ý nhiều, nói chuyện rất trọng điểm, lại có ý kiến rõ ràng, là nhân tài có thể sử dụng.


Vệ Lễ nghe nàng nói như vậy, liền nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không phải không có chút tiến bộ nào.


Hắn thật sự lo mình mà còn như vậy bùn nhão không trét nên tường như vậy nữa, Triệu Hi Hằng sẽ chán ghét vứt bỏ hắn, quay đầu đi tìm người khác.


Đây là sổ con của quận Hà Đông trình lên , Vệ Lễ đem quận thủ quận Hà Đông âm thầm ghi tạc trong lòng.


Hôm nay quyết định rất nhiều chuyện, cuối tháng này sẽ có khách đến, Triệu Hi Hằng bảo ngươi trước tiên đi thu dọn phía Tây phủ, lại xây thêm một bức tường lớn ngăn giữa Đông phủ và Tây phủ, triệt để ngăn cách hai bên.


Triệu lệnh chọn lựa nhân tài qua khoa cử đã hạ, các thôn đề cử nhân tài ưu tú tới quận để thi sát hạch, mỗi quận chọn lựa mười nhân tài ưu tú  tới thành Bất Hàm dự thi, cuối cùng lưu lại hai mươi người cho Vệ Lễ đích thân tuyển chọn.


Một lần thực hiện lưu trình, tính toán đâu ra đấy phải mất ba tháng.


Triệu Hi Hằng mở vở ký sự, thừa dịp nhàn hạ hỏi Vệ Lễ, "Chàng sinh nhật khi nào ?"


"Ngày 1 tháng 6." Vệ Lễ thoáng suy tư rồi nói.


Triệu Hi Hằng ghi tạc trong lòng, sau đó trong lòng toát ra nghi vấn, hắn không phải là không có cha mẹ sao? Làm sao còn nhớ ngày sinh nhật của mình được?


Nhưng  lại nghĩ trong giây lát, ai quy định ngày sinh nhật nhất định phải không lầm một chút nào, tùy tiện chọn ngày nào mình thích cũng đâu sao.


"Sao chàng không hỏi ta khi nào sinh nhật?" Nàng nói.


Mặt Vệ Lễ ửng đỏ, "Ta biết, ba mươi tháng mười một."


Triệu Hi Hằng thình lình nhớ lại năm ngoái ngày 30 tháng 11, Vệ Lễ xách rượu tìm đến nàng.


Nàng che miệng cười, "Cái gì kỷ niệm ngày mới gặp ở Bình Châu chứ, chàng năm ngoái là muốn mừng sinh nhật cho ta có phải không?"

Bình Luận (0)
Comment