Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 93

Triệu Hi Hằng giật nhẹ vạt áo Vệ Lễ, nói nhỏ vài câu với hắn.


Vệ Lễ gật gật đầu.


"Quận thủ quận Giang Đông năm nay viết báo cáo rất không tồi, hãy cho chư vị đang ngồi đây biết một chút là nên viết như thế nào , để mọi người nhìn ngươi học tập một chút. "


Vệ Lễ hất hất cằm xuống nam nhân trung niên đang quỳ dưới kia, chờ hắn mở miệng.


Nam nhân co quắp thân thể, nơm nớp lo sợ đứng ở đó, hai cọng râu dê hơi nhếch lên , hai con mắt đen nhánh như hạt đậu xoay chuyển lòng vòng.


"Tốt lắm! ! !" Phía dưới có người chợt hô lên một tiếng, sau đó vỗ tay ba ba ba ba.


Mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn qua , chính là quận thủ quận Tập An, hắn thấy không ai đáp lời , nét mặt già nua đỏ ửng, ngượng ngùng ngừng vỗ tay cổ động.


Phu nhân hắn ngầm đá chân hắn một phen, thấp giọng mắng, "Chàng nhanh câm miệng đi."


Quận trưởng quận Giang Đông mặt mày càng xanh như tàu lá, vô cùng căng thẳng, ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói, "Đây... Đây là hạ quan... Hạ quan phải làm ..."


"Chờ, sau khi yến hội chấm dứt , hạ quan... Hạ quan tự mình viết... viết kinh nghiệm ra, cho chư vị, chư vị đồng liêu giám duyệt."


"Đợi yến hội chấm dứt làm cái gì? Thừa dịp hiện tại có thời gian đây, nói cho xong." Vệ Lễ vốn cũng không phải là người có nhiều kiên nhẫn, trước mắt nghe hắn ấp úng một phen đã đốt lửa lên đến tận đầu, nếu không phải Triệu Hi Hằng ấn xuống, hắn đã đứng lên sáng sớm đánh người .


Trước mắt chỉ có thể đùa nghịch ly rượu trong tay, phân tán lực chú ý của mình.


Nam nhân trung niên cả người lại run lên, ráng chống đỡ trấn định nói, "Giang Đông... Trong quận Giang Đông dân chúng nhiều, thần cứ mãi nghĩ, nên trồng nhiều lương thực một chút, dân chúng ăn no, mới có thể an cư lạc nghiệp."


"Phải không? Sao ta lại nhớ là, trong sổ con của ngươi lại viết là, lương thực tuy trọng yếu, nhưng trong quận càng phải nên phát triển thương nghiệp nhiều hơn nhỉ?" Vệ Lễ nhướng mắt lên, cười như không cười nhìn hắn.


"Vậy, vậy sao, phải không? Đúng là thần nhớ lộn rồi." Nam nhân lau lau mồ hôi lạnh trên trán, "Đúng, đúng rồi, phát triển... Phát triển nông nghiệp, cũng... cũng không thể không để mắt đến thương nghiệp, là đều xem trọng... Đều xem trọng..."


Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng cảm thấy đã quá rõ ràng , người xung quanh cũng đều nhăn mày lại, thứ do tự mình viết ra, cho dù không nhớ rõ được mỗi từ mỗi câu, nhưng nội dung lại là liên quan đến sinh sống của cả một quận như thế này, lại là nội dung tổng kết nữa, sao có thể nhớ lầm chứ ?


Vệ Lễ cầm chén rượu trong tay ném thẳng ra, lập tức nện vào trên đầu quận thủ quận Giang Đông, đập cho hắn máu tươi giàn giụa, hắn ôm đầu kêu rên, cũng không dám la quá lớn tiếng, "Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng."


"Cái sổ con kia thật sự là ngươi viết ?" Vệ Lễ bóp chặt ly rượu của Triệu Hi Hằng trên đầu ngón tay, "Ta chỉ gạt ngươi một chút, ngươi còn cho là thật? Trên sổ con rõ ràng viết là khởi công xây dựng thuỷ lợi, trồng nhiều lúa gạo, trong ruộng lúa lại chăn nuôi thêm vịt!"


Quận thủ quận Giang Đông ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh tứa ra ướt đẫm, mắt thấy sự tình bại lộ, vội vàng dập đầu, "Chủ công tha mạng! chủ công tha mạng."


Giống như hắn cũng chỉ biết nói bốn chữ này.


Những người còn lại cũng chậc chậc không biết nói cái gì. Ngươi nói xem, muốn tìm người viết thay thì cứ thoải mái,trong số bọn họ cũng không phải chưa có ai từng làm, nhưng tốt xấu gì cũng phải học thuộc lòng bản thảo đi, mà cho dù có nhờ người viết đi nữa, cũng không thể viết quá tốt. Viết tốt như thế này không phải chọt vào mắt người sao ?


Ly rượu trong tay Vệ Lễ trong lại hung hăng ném vào trên đầu hắn, lại một chỗ máu chảy nước mắt rơi. Sau đó Vệ Lễ chầm chậm bình tĩnh lại, cất cao giọng nói, "Ngươi đến gần chút."


Quận chủ quận Giang Đông liền bò bò đến, leo lên thềm, quỳ dưới chân Vệ Lễ, run cầm cập thỉnh tội, "Chủ công tha mạng, thật sự... Thật sự không phải tiểu nhân tự tay viết..."


Vệ Lễ đứng lên, hung hăng đạp hắn xuống dưới, sau đó lớn tiếng mắng, "Bò lên."


Giày vò như thế hai lần, người lăn qua lăn lại đầu cũng chảy máu, than thở khóc lóc, nhìn vô cùng thê thảm, Triệu Hi Hằng cũng nhìn không nổi , nắm lấy tay áo hắn, "Chàng phạt thì cứ phạt, vũ nhục người ta như thế coi sao được."


Mọi người thấy Vệ Lễ đang nổi nóng, trên trán gân xanh đều phồng lên , Triệu Hi Hằng lúc này vậy mà không có có mắt nhìn còn dám mở miệng, không chừng sẽ bị giận chó đánh mèo.


Vệ Lễ vẫn đứng thẳng tắp, nhăn mày, Triệu Hi Hằng thấy hắn không hoạt động, cho rằng thanh âm của mình nhỏ, dứt khoát kéo hắn ngồi xuống.


Kéo không động đậy gì, níu cũng không níu được.


Triệu Hi Hằng chau mày, nắm tay áo của hắn, ra sức kéo người ngồi xuống, Vệ Lễ lảo đảo một cái ngồi lên trên thành bàn.


Hắn nổi giận đùng đùng quay đầu, nhìn Triệu Hi Hằng.


Triệu Hi Hằng cũng không nghĩ đến mình dùng sức lớn đến như vậy, hơi có chút ngượng ngùng.


Mọi người không dám nhìn thẳng, đang vui vẻ êm đẹp lại phát cái thiện tâm gì chứ, cậy sủng mà kiêu cũng phải có mức độ a! Năm đó Trấn Bắc vương cũng có một sủng thiếp, yêu đến mức đi chỗ nào cũng mang theo. Nhưng nàng ta lại không biết suy nghĩ, không rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng, cũng trên yến hội mà cầu tình cho tội nhân như thế, cuối cùng cả hai đều bị lôi ra à ?


Triệu Hi Hằng cho dù là chính phu nhân, lại đang có thai, Vệ Lễ không thể làm gì nàng; nhưng dám làm trái ý hắn như thế, còn đem kéo hắn lảo đảo một cái thật mất mặt, khẳng định sẽ thất sủng thôi .


Tay Triệu Hi Hằng tiến vào trong tay áo của hắn, đi tìm tay hắn, cầm lấy, cùng hắn mười ngón đan vào nhau nắm chặt lại, da thịt mềm mại quấn vào nhau, làm cho Vệ Lễ nhìn nàng hơi bành quai hàm ra, "Nàng làm gì vậy ?"


"Không phải mới vừa rồi đã nói với nhau rồi sao, đừng quá tức giận mà." Triệu Hi Hằng lắc lắc tay hắn, "Chàng đánh chửi hắn coi như xong đi, nhưng mà để cho hắn bò lên lăn xuống như vậy thật quá vũ nhục người, mà còn trước mặt nhiều người như vậy còn gì."


"Ta tức giận, hắn ta ngay cả tình huống của cái quận của chính mình như thế nào đều không hiểu được, làm sao có thể sắp xếp ổn thỏa, trị an một quận chứ ? Lừa trên gạt dưới, ta ghét nhất là người nào dám lừa gạt ta ." Vệ Lễ vẫn cau mày.


"Vậy chàng mắng hắn đi, đừng có đem hắn đá tới lăn đi như thế nữa." Triệu Hi Hằng gật gật đầu, sau đó định buông tay hắn ra.


Vệ Lễ cầm lấy tay một phen, còn hơi xiết chặt, không có ý muốn buông ra, "Tự nàng chủ động nắm lấy , hiện tại muốn rút về là có ý gì ?" Hắn dừng một chút, "Cũng không phải là ta muốn nắm tay nàng a, là nàng nhất định muốn ta nắm thôi."


Trước mắt bao người, trong lòng Triệu Hi Hằng không khỏi yên lặng lầm bầm, 'không muốn nắm thì ngươi buông ra đi a '.


Nhưng trước mặt mọi người nàng vẫn chừa cho Vệ Lễ chút mặt mũi, vừa rồi kéo hắn lảo đảo ngã xuống đã rất khiến hắn mất thể diện rồi.


Người bên dưới thấy hai người này cứ kề tai nói nhỏ nửa ngày, Vệ Lễ cũng không thấy nổi giận với Triệu Hi Hằng, ngược lại khóe miệng có chút nhếch lên, cả người đều có vẻ tinh thần hơn hẳn. Tận đáy lòng bọn họ không khỏi thầm thán phục , Vệ Lễ chẳng những không tức giận, vậy mà còn nở nụ cười.


"Nếu ngươi nói là người khác viết thay, vậy thì dẫn người kia tới đây!" Giang Đông quận trưởng bị đá đến ngốc , nơm nớp lo sợ nói không nên lời, Vệ Lễ nhìn về phía vợ hắn, "Ngươi cũng biết người đó là ai chứ ?"


Phu nhân quận trưởng quận Giang Đông vốn dĩ đang thành thành thật thật núp ở nơi hẻo lánh, bị điểm danh, vội vàng chối bỏ trách nhiệm, "Thiếp thân cũng thường xuyên khuyên hắn đừng nên làm như vậy, nhưng là phu quân không nghe thiếp thân khuyên bảo, chuyện này không liên quan gì đến thiếp thân..."


"Câm miệng, ai cho ngươi nhiều lời như thế, ta bảo ngươi dẫn người tới!" Vệ Lễ ngắt ngang lời nàng ta.


"Dạ dạ." Phu nhân quận thủ quận Giang Đông vội vàng gật đầu, phân phó thị nữ, thị nữ cúi đầu đi ra .


Nàng ta nơm nớp lo sợ muốn ngồi xuống, Vệ Lễ đập bàn, "Ngươi quỳ xuống cùng trượng phu ngươi một chỗ ! Còn còn dám trốn chạy thế à ?"


Phu nhân quận thủ quận Giang Đông ưu sầu quỳ xuống, nhưng so với phu quân của mình đã thành cái đầu heo, vẫn cảm thấy mừng thầm trong lòng .


Không bao lâu sau, một người trẻ thổi gầy yếu bị dẫn tới, nói là gầy yếu cũng đã hơi quá rồi, rõ ràng là gầy đến mức chỉ còn bộ xương, khô quắt lại giống cái gậy trúc.


Hắn cúi đầu, nơm nớp lo sợ quỳ xuống, "Thảo dân Thẩm Đô An, bái kiến chủ công."


Vệ Lễ nhìn thấy hắn, giọng nói hòa hoãn một ít, làm cho người đem sổ con của quận Giang Đông đưa đi xuống cho hắn, "Đây là ngươi viết ?"


Triệu Hi Hằng cẩn thận đánh giá cái người thanh niên tên là Thẩm Đô An này một chút, thần thái trong ánh mắt đều lộ ra yếu đuối, nhưng ánh mắt lại rất trong veo.


Thẩm Đô An nơm nớp lo sợ nhìn sổ con, thỉnh tội nói, "Là tiểu nhân viết, không biết sao lại để chủ công thấy được, là tội của tiểu nhân."


"Nếu đã viết ra, vậy nói một chút là xem ngươi nghĩ như thế nào."


"Tiểu nhân học thức vụng về ngu dốt, nói ra sợ rằng bẩn tai quý nhân." Thẩm Đô An cũng không phải khiêm tốn gì, hắn chân chân chính cảm thấy là như thế, hắn viết không được khá, như là một vũng phân chó, "Đều là tội của tiểu nhân, viết ra thứ như thế chọc cho chủ công không vui."


Vệ Lễ buồn bực, người này sao lại tiếp tục lằng nhà lằng nhằng nữa rồi ?


Triệu Hi Hằng ngăn hắn lại, lên tiếng hỏi, "Ai nói với ngươi là ngươi viết không được?"


Thân thể quận thủ quận Giang Đông run lên, Thẩm Đô An còn chưa kịp nói chuyện, phu nhân quận thủ liền giành lên tiếng.


"Chủ công phu nhân, xin ngài minh giám, Thẩm tiểu lang quân khi còn trẻ chính là thần đồng trong ba mươi sáu hương lý của quận, lão già này thấy người ta giỏi liền muốn đầu cơ kiếm lợi, liền tiêu tiền mua hắn từ trong tay cha mẹ hắn, sau đó thỉnh tiên sinh bồi dưỡng cho hắn.


Thế nhưng sau đó lại sợ hắn cánh cứng rồi không nghe lời mình, cho nên mỗi ngày đều nhốt ở trong nhà, không cho gặp người ngoài, bảo những tiên sinh kia phải nói những lời đánh giá thấp Thẩm Đô An, nói hắn viết mấy thứ mà cả rắm chó cũng không kêu nổi. Một ngày còn tốt, mấy năm liên tục như vậy, hắn thật sự cảm giác mình không đáng một đồng, mặc cho người sai phái.


Trời thương xót , lão già này hàng năm mấy cái báo cáo đều là Thẩm Đô An viết cho hắn , nhiều lần đều được khen ngợi, những lần được thưởng hay chiếm được gì tốt, cũng đều về tay lão già này."


"Thiếp thân thành thành thật thật nói, kính xin chủ công cùng phu nhân thả cho thiếp thân một đường sống."


Thẩm Đô An trừng to mắt, trong mắt tất cả đều là mờ mịt, nhìn về phía phu nhân một bên, hoảng sợ vẫy tay, "Phu nhân, ngài, ngài nói đùa... Ta thật sự không đáng một đồng."


Triệu Hi Hằng im lặng, cảm thấy mình hình như hiểu được chút gì.


"Nếu cảm giác mấy thứ mình viết ra thật không ra gì, vậy thì nói một chút xem mình đã viết ra mấy thứ đó như thế nào đi." Triệu Hi Hằng nhìn về phía hắn.


"Được quận thủ nâng đỡ, tiểu nhân tư chất ngu muội còn có thể kiếm được miếng cơm ăn, còn được tiên sinh chỉ giáo học vấn, quận thủ còn đem các loại văn thư liên quan đến Giang Đông đưa cho tiểu nhân xem, quan tâm tiểu nhân như thân nhi tử vậy.


Tiểu nhân thấy giao dịch lương thực của năm ngoái bỗng nhiên tăng mạnh, nhưng các loại giao dịch không phải nhu yếu phẩm lại rất ít, từ đó cảm thấy có lẽ do thời cuộc nên dân chúng mới giảm chi tiêu mua sắm những thứ không phải nhu yếu phẩm, ngược lại càng tích trữ lương thực để chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Cho nên tiểu nhân cảm thấy không nên tiếp tục khai triển việc khai thác châu báu hay các loại vật phẩm không mấy cần thiết mà phải nên trồng nhiều lương thực.


Tuy Giang Đông khí hậu ấm áp, nhưng hàng năm đều sẽ có nạn sâu bệnh li ti, dẫn đến thu hoạch lúa nước bị giảm đi nhiều, cho nên cảm thấy ở trong ruộng lúa cần phải chăn nuôi thêm vịt, vừa có thể tiêu diệt côn trùng có hại, vừa có thể có có phân vịt để bón lúa, trong ruộng còn có thể nuôi thêm cá..."


Khi hắn nói những lời này, đôi mắt đều đang phát sáng, rạng rỡ chói mắt, nhưng mà giây lát sau ánh sáng lại ảm đạm xuống, "Nhưng tiên sinh nói ta được quận thủ nuôi quá kỹ đến không biết khó khăn của nhân gian, biện pháp này căn bản là không được, vịt còn có thể gặm mất lúa nước, còn có thể ăn mất cá trong ao..."

Bình Luận (0)
Comment