Trong hoàng cung, một tiểu thái giám khom người trốn ở chân tường, ngắm nhìn bầu trời đêm
Đột nhiên có một luồng pháo hoa nở rộ trên không trung, tiểu thái giám liền khom người di chuyển, vòng vo một hồi, cuối cùng đi đến Cần Chính điện.
Bên ngoài có Vũ lâm quân canh gác, tiểu thái giám e ngại liếc nhìn Vũ lâm quân một cái rồi nhanh chóng rũ mi, khom người đi qua
Trong Cần Chính điện, Tây Lương đế chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
Khóe mắt nhìn thấy tiểu thái giám, chân mày đang khóa chặt của hắn liền buông lỏng, vội tiến lên hỏi “thế nào?”
Tiểu thái giám kéo Tây Lương đế sang một bên, lúc này hắn mới nhớ ra chung quanh đều là tai mắt của Lục Hoài Khởi, vừa rồi hắn quá khích động nên quên điều này
“Hoàng thượng, bên kia phát tín hiệu, hẳn là xong việc rồi”
Tây Lương đế kích động xoa hai tay, ánh mắt xuyên qua cửa điện nhìn lên bầu trời đêm.
Hắn biết kế hoạch của Ân Ly Cận, cũng biết đêm nay sẽ tràn ngập máu tươi cùng tiếng khóc, rất nhiều người sẽ sau đêm nay mà tan cửa nát nhà.
Thế nhưng thân là đế vương, không thể mềm lòng.
Lê dân bách tính đều là con dân của hắn, bình thường bọn họ triều bái hắn, nếu có thể, hắn cũng không muốn có người hi sinh nhưng hắn muốn đoạt quyền từ tay Lục Hoài Khởi đã định phải đạp lên vô số thi cốt của dân chúng.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Nếu những người bị chết muốn trách, chỉ có thể trách Lục Hoài Khởi
“Bản cung mang thức ăn khuya đến cho Hoàng thượng” Ngoài điện vang lên thanh âm dịu dàng.
Tây Lương đế và tiểu thái giám đưa mắt nhìn nhau, tiểu thái giám liền khom lưng đi ra
Ngoài điện, Nhị công chúa A Kha được các thị nữ vây quanh đi đến
Tiểu thái giám mím môi, tiến lên nói “Nhị công chúa, ngài đến thật đúng lúc.
Bệ hạ đang muốn Ngự thiện phòng truyền lệnh, ngài liền mang thức ăn khuya tới” Nói xong đưa A Kha vào điện
A Kha đi đến cửa đại đện, dừng bước, nhẹ giọng dặn dò thị nữ “các ngươi đợi ở đây đi, đợi Hoàng thượng và bản cung có truyền triệu thì các ngươi mới được tiến vào”
Chúng thị nữ dừng bước, A Kha và tiểu thái giám đi vào trong
Tây Lương đế nhìn thấy A Kha, vẻ mặt mỉa mai.
Nhị công chúa đột nhiên xuất hiện này, nhờ có gương mặt giống Liễu thái phi mà được nàng ta yêu thương, có thể khẳng định nàng mới là nữ nhi thân sinh của Liễu đại quý phi.
Tiếc rằng cả Liễu thái phi và Liễu thị đã bị Lục Hoài Khởi thu thập, hiện Liễu thị không còn phồn thịnh như xưa, A Kha trở về cũng chẳng có được lễ ngộ tốt.
Mà hắn trong cơn nước sôi lửa bỏng cũng không có tâm tư chiếu cố nàng, nếu không phải vì nàng là người của Ân Ly Cận
A Kha sắc mặt đạm mạc đi đến cạnh Tây lương đế, lấy trong người ra một cuộn giấy.
Tây Lương đế nghi hoặc tiếp nhận, vừa đọc, hai hàng chân mày liền nhăn tít lại
“Ngươi muốn đến Lục phủ” Hắn nhìn về phía A Kha
A Kha rũ mi, gật đầu
“Được’Tiểu hoàng đế dứt khoát đáp “trở về nói với Ân quốc sư, ta đều dựa theo lời hắn nói mà làm”
Tuy rằng tỷ đệ bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng cùng huyết mạch, hắn dứt khoát nói được như thế vẫn khiến A Kha nhịn không được nhíu mày
Trong kế hoạch của Ân Ly Cận, nàng chỉ là một quân cờ.
Trong tính toán của Tây Lương đế, nàng cũng là một con cờ.
Đều là quân cờ có thể bị bỏ đi bất cứ lúc nào.
Trong lòng nàng đương nhiên có hận, nhưng nàng lại hận Trầm Thanh Lê, hận đến mức khiến Trầm Thanh Lê không thể chết tử tế.
Nữ nhân này đã đoạt hết thảy vốn thuộc về nàng.
Hai tay nàng nắm chặt thành quyền, trong lòng dấy lên ý nghĩ điên cuồng.
Trầm Thanh Lê cướp đi hết thảy của nàng, sao nàng không đoạt lại tất cả của nàng ta chứ? Hiện mọi người đều vây quanh Trầm Thanh Lê, nàng phải nằm gai nếm mật mới có thể tìm cơ hội trừ khử nàng ta
“Hoàng thượng, tái kiến” A Kha đạm mạc nói, trong mắt không chút cảm tình.
Tây Lương đế chỉ khẽ gật đầu, cũng vậy, hắn đối với hoàng tỷ cùng cha khác mẹ này chẳng có bao nhiêu tình cảm.
Hoàng quyền đã hủ hóa trái tim đơn thuần của hắn, hiện tại hắn chỉ nghĩ tới thành công
Đưa mắt nhìn A Kha rời đi, trái tim Tây Lương đế không khỏi nhảy nhót.
Hết thảy đều tiến triển theo kế hoạch của Ân Ly Cận, không lâu nữa toàn bộ Tây Lương lại lần nữa trở về trong tay Mộ thị
A Kha trở về tẩm cung của mình, cho những người khác lui xuống.
Không lâu sau, một thân ảnh nhanh nhẹn xuất hiện trong tẩm cung của nàng.
Thân ảnh này thần bí cường đại, hắn lướt gió mà đến, không làm cho bất kỳ Vũ lâm quân nào phát hiện ra hắn
Dù ra sức khống chế tâm tư nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh cao lớn này, tâm của A Kha sôi trào, nàng tiến lên hành lễ “Quốc sư”
Ân Ly Cận chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái “thời gian không còn sớm.
Ngươi uống thuốc này trước đi” Bàn tay thon dài duỗi ra, đưa một viên dược hoàn màu trắng đến trước mặt A Kha
A Kha cắn môi, nàng rất muốn hỏi hắn đây là thuốc gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Nàng im lặng cầm lấy viên thuốc, đưa vào miệng.
Chua xót khiến nàng nhịn không được nhăn mặt
Ân Ly Cận đặt Trầm Thanh Lê đã hôn mê lên ghế hoa hồng, động tác vô cùng cẩn thận, dịu dàng
“Đeo cái này lên” Ân Ly Cận an trí Trầm Thanh Lê xong, lấy trong ống tay áo một cái bao khéo léo đưa cho A Kha
A Kha nhận lấy, mở ra, thấy bên trong là một cái mặt nạ da người.
Nàng nhẹ nhàng đặt mặt nạ da người lên mặt, xoay người soi gương, trong gương đồng phản chiếu gương mặt mà đời này nàng hận nhất.
Hai mắt thị huyết, nàng quay đầu, nhìn chằm chằm Trầm Thanh Lê
Ân Ly Cận cảm nhận được địch ý của nàng đối với Trầm Thanh Lê,hắn mím môi, bước đến trước mặt A Kha, ngón tay thon dài nhẹ xoa mặt nàng “ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì.
Từ trước tới nay, ngươi vẫn luôn hận A Lê.
Ngươi cảm thấy nàng đã cướp đi hết thảy thuộc về ngươi.
Vậy được, lúc này ta cho ngươi một cơ hội, để hai người các ngươi tráo đổi với nhau.
Ngươi có vận mệnh của nàng, có thể nắm chắc cơ hội hay không phải coi bản lĩnh của ngươi”
A Lê bật thốt “Quốc sư, ý của ngươi là…”Nàng kinh ngạc không thôi, ngay cả thanh âm của nàng cũng thay đổi, giống y như Trầm Thanh Lê đang nói chuyện
Ngay lập tức, A Kha lấy lại tinh thần cũng hiểu được ý đồ của Ân Ly Cận.
Hắn không chỉ cho nàng tướng mạo, còn có giọng nói y như Trầm Thanh Lê, như vậy nàng có thể dối trời qua biển.
Lúc này Ân Ly Cận lại dùng tốc độc sét đánh, lấy trong tay áo ra một thanh chủy thủ, đâm vào người A Kha, khiến nàng đau đớn thét lên.
Hắn không hề để ý đến nàng, chủy thủ trên tay nhấn sâu hơn, máu tươi trào ra nhiễm đỏ y phục nàng.
Ân Ly Cận thong thả rút chủy thủ ra, cẩn thận dùng khăn chà lau sạch sẽ, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Trầm Thanh Lê, lại lấy ra một cái mặt nạ da người, nhẹ nhàng dán lên mặt nàng.
Trầm Thanh Lê liền biến thành A Kha
A Kha bình tĩnh nhìn mọi việc, giống như Ân Ly Cận vừa nói, hai người bọn họ đổi mặt, vận mệnh cũng sẽ có thay đổi.
Nàng có thể cướp đi tất cả của Trầm Thanh Lê hay không, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của nàng.
Ân Ly Cận lưu luyến nhìn Trầm Thanh Lê một hồi mới cởi bỏ hỉ bào trên người nàng, xoay người đi đến trước mặt A Kha, ném hỉ bào cho nàng.
A Kha hiểu ý hắn, không nhiều lời, cầm lấy hỉ bào khoác lên người.
Ân Ly Cận không kiên nhẫn điểm huyệt nàng, khiêng nàng lên vai, rời đi
Lúc này trời đã hửng sáng, nhưng Ân Ly Cận vẫn là đến vô ảnh đi vô tung, không ai phát hiện ra
Hỏa hoạn ở phố Tây đã được dập tắt, khắp nơi hoang tàn đổ nát, có rất nhiều người đang đi tìm di thể của thân nhân.
Cả con đường chìm ngập trong bầu không khí tang thương
Ân Ly Cận cõng A Kha, nhanh nhẹn qua lại trên phố, cuối cùng dừng bước trước một ngõ nhỏ.
Thừa dịp không có ai, hắn ném A Kha xuống đất, lập tức lắc mình rời đi
Không lâu sau, binh lính Tuần phòng doanh đi tuần tra ngang qua, phát hiện A Kha bị thương, hôn mê nằm tên đất.
Binh lính lập tức bẩm báo tin này lên trưởng quan của mình.
Trưởng quan vội vàng chạy tới, sau khi xác định A Kha chính là thê tử bị mất tích của Lục cửu thiên tuế, hắn nhanh chóng sai người thông báo tin tức với Lục Hoài Khởi.