Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 276


Nhiễm Mặc mang canh bổ đi vào, thấy Lục Hoài Khởi canh giữ bên cạnh Trầm Thanh Lê, vẻ mặt Trầm lão phu nhân lại đầy ưu tư, khiến nàng có chút kinh ngạc
Nhũ nương đi tới, nhỏ giọng nói cho nàng biết sau này Trầm Thanh Lê rất khó lại có thai.

Nhiễm Mặc cả kinh, nghĩ tới những khổ sở Trầm Thanh Lê phải chịu trong lao ngục, liền vô cùng căm giận Trầm Thanh Kiểu và tiểu hoàng đế, phu nhân là bị bọn họ làm hài
Chu thị nghĩ nghĩ, trong lòng vẫn bất an, nhỏ giọng nói với Lục Hoài Khởi “Lục lang quân, có thể nói vài lời với ngươi không?”
Lục Hoài Khởi thấy nàng hình như có tâm sự, cũng không quên chỉnh cách xưng hô của nàng “nương, gọi ta là Hoài Khởi được rồi, không cần đa lễ như vậy”
Chu thị ngẩn người, nàng thấy hắn quyền cao chức trọng, thân phận đặc thù nên luôn không dám gọi tên hắn, không ngờ hắn lại tự nói với nàng, có chút bất ngờ mà nhiều hơn là vui vẻ cùng cảm động.

Gật đầu cười nói “được, Hoài Khởi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”
Lục Hoài Khởi không biết nàng muốn nói gì với mình nhưng thấy nàng thần sắc khác thường, cũng không hỏi nhiều mà cùng nàng đi ra ngoài
Vừa ra gian ngoài, Chu thị liền nói “Hoài Khởi, ta nghĩ vẫn nên nói với ngươi về chuyện của Lê nhi”
“Nương cứ nói đừng ngại.”
Chu thị có chút do dự nhưng nghĩ đến hạnh phúc sau này của nữ nhi, vẫn nói ‘thực ra thời gian ngươi không ở kinh thành, Lê nhi rất không dễ dàng, một mình nàng phải đối mặt với Hoàng thượng cùng các quan viên, nàng đang mang thai lại phải bị giam trong ngục, chịu đủ mọi tra tấn nhưng nàng vẫn kiên trì vượt qua, cũng bảo vệ được hài tử, chờ được đến lúc ngươi trở về.

Thế nhưng sau này nàng lại không thể sinh con, đây cũng là do lúc trước nàng chịu tội quá nhiều, cũng là lão thiên gia quá bất công với nữ nhi của ta.


Tuy rằng nàng sinh nữ nhi nhưng nữ nhi cũng có chỗ tốt.

Hoài Khởi, nương biết nương không nên nói lời này nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng vì thế mà đối với Lê nhi không tốt, nàng cũng không dễ dàng gì” Nói tới đây, nàng đã rơi nước mắt như mưa
Lục Hoài Khởi hiểu ý Chu thị, biết nàng thương tiếc cho Trầm Thanh Lê, sợ mình vì A Lê sinh nữ nhi mà thay lòng.

Hắn nhìn hài tử trong lòng, trịnh trọng nói với Chu thị “nương, ngài không cần lo lắng chuyện này.

Ta ở Tây Lương nhiều năm như vậy, mọi thứ có được đều do ta tự tranh thủ lấy, địa vị của ta cũng không cần một nhi tử kế thừa kéo dài.

Ta chỉ hi vọng hài tử của ta và A Lê ngày sau có thể vô ưu vô lự mà trưởng thành, làm việc mà mình thích, có kế thừa quyền thế của ta hay không không quan trọng.

Hơn nữa, nữ tử thì đã sao, đứa nhỏ này về sau muốn gì, người làm cha sẽ không chút do dự mà cho nàng, không vì là nam hay nữ mà khác biệt.

Ta không phân biệt nam nữ, chỉ cần là hài tử A Lê sinh, ta liền yêu thích, sẽ là hòn ngọc quý trên tay ta.


Nương yên tâm”
Chu thị nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng liền buông xuống, lau nước mắt nói “Hoài Khởi, ngươi có thể nói vậy, ta liền yên tâm.

Ta đau lòng nhất là Lê nhi, ta làm nương mà vô năng, không thể cho nàng cuộc sống bình yên, sau này nàng gả cho ngươi, ta mới thấy nàng được hạnh phúc.

Xem ra nàng gặp được ngươi là lão thiên gia đã hậu đãi nàng”
Lục Hoài Khởi cười nói “ta cứ tưởng đời này sẽ lẻ loi một mình, không ngờ lại gặp được A Lê, đây mới là ông trời chiếu cố ta”
Nói xong hai người quay trở về phòng
Lục Hoài Khởi ngồi bên giường Trầm Thanh Lê được một lát liền thấy lông mi nàng khẽ nhúc nhích, giống như tỉnh lại, vui vẻ nhìn nàng chăm chăm, thấy nàng hơi hé mắt, vội hỏi “A Lê, ngươi đã tỉnh?”
Trầm Thanh Lê nghe thanh âm, con ngươi thanh minh hơn, nhìn thấy hài tử trong lòng Lục Hoài Khởi liền nhỏm người dậy, muốn xem
Lục Hoài Khởi hiểu ý nàng, lấy gối kê sau lưng nàng, đỡ nàng ngồi dậy, cười nói “A Lê, ngươi nhìn hài tử đi, ta thấy rất giống ngươi”
Trầm Thanh Lê cảm thấy buồn cười “hài tử vừa được sinh ra, sao có thể nhìn giống ai, ngươi chỉ biết dỗ ta vui vẻ”
Ôm hài tử đặt vào lòng nàng, Lục Hoài Khởi ôn nhu nói “nhìn xem có phải rất giống ngươi hay không? Ta thấy không chỗ nào không giống ngươi, ta nghĩ ngươi lúc nhỏ cũng là thế này”
Trầm Thanh Lê nhìn nữ hài trong ngực, một cảm giác kỳ diệu lan tràn trong lòng, nhìn hàng mi cong dài như cánh quạt khép lại, thật muốn biết khi nàng mở mắt sẽ là bộ dạng gì.


Đột nhiên như nhớ ra gì đó.

Nàng nhìn Lục Hoài Khởi, hỏi “đã đặt tên chưa?” Lúc trước nàng vẫn chưa đặt tên cho hài tử là vì muốn chờ Lục Hoài Khởi trở về, cùng hắn đặt tên
Lục Hoài Khởi nhìn ánh bam mai chiếu qua song cửa sổ, trên lông mi của hài tử cũng như được mạ một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Hắn ôn hòa cười nói “ta đã nghĩ xong, là Thừa Hi, ngươi thấy thế nào?”
Trầm Thanh Lê cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cười nói “tốt, nữ nhi chúng ta liền gọi Thừa Hi”
Lục Hoài Khởi ôm nàng vào lòng, chân thành tha thiết nói “A Lê, ngươi cực khổ rồi.

Đời này, ta vui vẻ nhất là lúc gặp ngươi, cùng ngươi nắm tay nhau đi hết cuộc đời, giờ đây có thêm Hi nhi, đúng là ông trời đã quan tâm chiếu cố ta”
Trầm Thanh Lê nghe vậy, cảm thấy trong lòng ấm áp lại hạnh phúc, nàng tựa vào lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn, thấp giọng nói “ta cũng vậy”
Chu thị ở bên ngoài thấy bọn họ ân ái như vậy, tươi cười rạng rỡ, nữ nhi có người che chở như vậy, nàng sao có thể không vui.

Nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nghĩ tới mình cũng đã là ngoại tổ mẫu, trong lòng càng thêm vui sướng
Cùng lúc Trầm Thanh Lê sinh hạ hài tử, bên trong tòa nhà bên hồ Vọng Nguyệt cũng vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh
Sau khi các đại phu vệ sinh sạch sẽ phòng sinh, Lạc Nam liền đi vào, ôm lấy hài tử, xốc tã lót lên xem, thì ra là một nam anh.


Hài tử bộ dáng khả ái, có đường nét của hắn và Trầm Thanh Kiểu, nhưng đa phần giống Trầm Thanh Kiểu nhiều hơn, có lẽ vì nam hài diện mạo giống nương.

Nhìn hài tử, trong lòng hắn thỏa mãn vô cùng, hắn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ làm phụ thân, sau này gặp Trầm Thanh Kiểu, cưới nàng, giờ đây cũng đã có hài tử, vui sướng bình thản như thế lại khiến hắn thấy thỏa mãn vui vẻ
Trầm Thanh Kiểu nghỉ ngơi hồi lâu mới tỉnh lại.

Lạc Nam thấy nàng đã tỉnh vội ôm hài tử đến trước giường, muốn để nàng nhìn hài tử cũng muốn cùng nàng chia sẻ niềm vui làm cha làm mẹ, nhưng hắn còn chưa lên tiếng, nàng đã nôn nóng hỏi “hài tử đâu? Ta sinh nam hài hay nữ hài? Trầm Thanh Lê đã sinh chưa?”
Lạc Nam thoáng dừng bước, nhìn Trầm Thanh Kiểu vẻ mặt lo lắng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này vô cùng xa lạ, giống như cùng mỹ nhân thoát tục lại tính tình cương nghị mà hắn đã gặp là không phải một người.

Ánh mắt hắn không tự chủ mà có chút hoảng hốt
Trầm Thanh Kiểu thấy hắn như vậy, cau mày nói “ngươi làm gì vậy? Mau ôm hài tử đến cho ta xem là nam hay nữ?”
Lạc Nam bỗng dung thấy mệt mỏi, nhìn nam anh khả ái trong lòng, đột nhiên cảm thấy hài tử của hắn thật đáng thương nhưng thấy Trầm Thanh Kiểu sốt ruột như vậy, hắn vẫn ôm hài tử đến cho nàng xem.

Hắn vốn định để nàng nhìn hài tử, là đứa con nàng hao hết tâm lực sinh ra, chỉ là không biết nàng có giống như hắn, nhìn đứa nhỏ này như là nhìn cốt nhục của mình?
Trầm Thanh Kiểu ôm lấy hài tử, vội vàng xốc tã lót lên, nhìn thấy là nam hài, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó cau mày hỏi “Trầm Thanh Lê sinh chưa? Là nam hay nữ?” Ánh mắt không hề nhìn hài tử trong ngực lần nào
Tâm của Lạc Nam đột nhiên lạnh xuống, giống như mặt đất đang ấm áp bỗng bị gió lạnh thổi qua, tuy vậy vẫn trả lời nàng “Trầm Thanh Lê đã xong, là nữ hài”
Trầm Thanh Kiểu nghe xong, khuôn mặt liền rạng rỡ hẳn, cũng không để ý mình ôm hài tử như thế có thích hợp không, có khiến hài tử khó chịu không, mà nàng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ cười đắc ý, giống như sinh nam hài là một chuyện vô cùng hãnh diện.

Bình Luận (0)
Comment