Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 282


Sáng sớm hôm sau, trong cung xảy ra chuyện, Lục Hoài Khởi không thể không tiến cung sớm
Trầm Thanh Lê rửa mặt chải đầu cho Thừa Hi xong, sai người chuẩn bị xe ngựa, tự mình đến nhận lỗi với Lưu tiên sinh.

Dọc đường đi, nàng luôn dặn dò Thừa Hi nhìn thấy Lưu tiên sinh phải nói thế nào.

Thừa Hi sợ mẫu thân nhất, mẫu thân đã yêu cầu như vậy, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng
Lưu tiên sinh tuy bị Thừa Hi làm tức giận nhưng vì Trầm Thanh Lê tự mình tới cửa nhận lỗi, cuối cùng cũng vuốt râu nói lời thấm thía “Lục phu nhân, lẽ ra nữ tử không tài mới là đức, huống chi Hi nhi là thiên kim của Cửu thiên tuế, vừa sinh ra đã quý không thể nói, như vậy nàng không đặt tâm tư vào việc học, tương lai cũng có thể xuôi gió xuôi nước.

Có điều, nàng dù sao cũng là thiên kim của Cửu thiên thuế, mà nhắc tới Cửu thiên tuế, bách tính không ai không kính ngưỡng hắn.

Nếu các ngươi đã giao nàng cho lão hủ, lão hủ không thể phụ kỳ vọng của phu nhân và Cửu thiên tuế, ta sẽ không nuông theo tính tình bất hảo của Hi nhi”
Trầm Thanh Lê gật đầu tán đồng.

Lúc trước nàng cũng tìm rất nhiều tiên sinh cho Hi nhi, nhưng bọn họ vì kiêng kị quyền thế của Lục Hoài Khởi, hoặc đối với việc Hi nhi bất hảo chỉ nhắm một mắt mở một mắt, hoặc là bị Hi nhi chọc giận rời đi.

Lưu tiên sinh là đại nho đương thời, hôm nay có lời này của hắn, nàng cũng nhẹ lòng hơn
“Tiên sinh, ngươi yên tâm đi.


Hi nhi nếu là đệ tử của ngươi, sau này nàng không nghe lời, ngươi cứ phạt.

Cửu thiên tuế cũng sẽ cảm kích ngươi cẩn thận chỉ bảo nàng” Trầm Thanh Lê nói xong còn để Thừa Hi dập đầu tạ tội với Lưu tiên sinh, sau đó mới rời đi
Ra khỏi phủ Lưu tiên sinh, đang định lên xe ngựa lại nghe bên tai vang lên tiếng hỉ nhạc.

Nhiễm Mặc nói “hình như hôn nay gần đây có nhà thành thân”
Trầm Thanh Lê cũng không để ý, lên xe hồi phủ nhưng xe ngựa vừa đi đến ngã rẻ ngay ngã tư đường liền lảo đảo một cái, thân mình nàng nghiêng về phía trước, làm cho Thừa Hi đang ngủ trong lòng nàng cũng bị giật mình tỉnh giấc
“Nhiễm Mặc, bên ngoài có chuyện gì?” Trầm Thanh Lê vé màn xe nhìn ra bên ngoài, hỏi
“Phu nhân, hình như có người va chạm đội ngũ đón dâu đằng trước, bọn họ đi không được, chúng ta cũng bị ngăn cản ở đây”
Trầm Thanh Lê nhìn về phía trước, quả nhiên ở ngã tư đường đang rất loạn, chật kín người.

Tuy nhiên xe ngựa của nàng gầm xe cao hơn so với xe ngựa thông thường, cho nên từ góc độ của nàng có thể nhìn thấy rõ bên trong đám đông đang xảy ra chuyện gì
Tân lang cỡi ngựa đang bị một thân hình nhỏ yếu, quần áo lam lũ chắn đường, thoạt nhìn là hài đồng chỉ mới bốn, năm tuổi
Nam hài quỳ xuống, khóc lóc cầu xin “đại ca ca, xin thương xót, cứu ta” Bộ dáng gầy yếu như thanh âm cực kỳ vang dội, lập tức hấp dẫn người chung quanh nhìn sang
Tân lang không kiên nhẫn nhìn hài tử ở đâu xông ra, vội kêu hạ nhân kéo hắn đi
Một đại hán lập tức tiến lên, giang hai tay, muốn ôm lấy nam hài.

Nam hài dùng sức cắn trên tay hắn một cái, sau đó lại chạy đến trước mặt tân lang, ôm chân ngựa, khóc lóc “đại ca ca, cứu ta với, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ người tốt”

Tân lang càng thêm không vui, hắn còn vội vàng đi đón tân nương, bị nam hài này quấn như vậy, một khi bỏ lỡ giờ lành, hối cũng không kịp.

Vì thế, hắn rất không vui nói “được rồi, ngươi mau dậy đi, ta để một người ở lại giúp ngươi.

Ta còn phải đi đón tân nương”
Đám đông nghe vậy, nghĩ rằng trận phong ba này có thể kết thúc.

Nào ngờ đột nhiên có bảy, tám đại hán khỏe mạnh hung hăng đẩy đám đông, đi thẳng tới chỗ nam hài.

Nam hài nhìn thấy họ liền biến sắc, càng thêm dùng sức ôm chân ngựa, khiến con ngựa khó chịu, ngửa cổ hí dài, hai chân đá lung tung
“Tên gia hỏa này, thế nhưng lại chạy đến đây” Một đại hán râu quai nón nói với nam hài
Nam hài sợ tới mức mặt trắng bệch, cầu xin tân lang “đại ca ca, bọn họ là tới bắt ta, bắt ta trở về.

Nếu ta trở về, sợ là không sống được”
Tân lang cảm thấy thật xui xẻo, hắn chỉ muốn êm đẹp đi đón dâu, nào ngờ xảy ra chuyện này
Đại hán râu quai nón hừ lạnh một tiếng, nói với tân lang “vị huynh đệ này, chúng ta là Sơ Lam viên, cữu cữu đứa nhỏ này đã bán hắn cho chúng ta, hiện hắn là người của chúng ta.

Hôm nay là ngày vui của ngươi, đừng vì một hài tử xa la mà làm trễ giờ lành”

Nghe tới Sơ Lam viên, sắc mặt tân lang càng thêm tối tăm.

Đây chính là sở phong quán nổi tiếng nhất Lương kinh, chuyên phục vụ cho các nam nhân thích nam phong.

Tiểu hài tử này nếu thực sự bị bán vào đó, coi như xong đời.

Tuy hắn đồng tình với nam hài này, nhưng cũng chỉ là có lòng mà không có sức, vì thế nói “Được rồi, các ngươi mau mang hắn đi đi”
Đại hán râu quai nón hài lòng cười, vung tay lên, mấy đại hán khác liền tiến lên, bắt lấy nam hài.

Hài đồng gầy yếu sao có thể đối phó với bọn họ, giãy dụa vài cái đã bị xách lên như xách gà con
“Đại ca ca, ta không muốn đến Sơ Lam viên.

Van cầu ngươi cứu ta” Nam hài hoảng sợ la to, khuôn mặt đầy nước mắt
Đám đông thấy thế cũng có chút không đành lòng, có người còn hảo tâm lý luận với đám người kia nhưng đại hán râu quai nón lại đưa khế ước bán thân ra.

Có khế ước bán thân, dù quan phủ cũng không xử được, cho nên mọi người đành trơ mắt nhìn đám đại hán kia lôi nam hài đi
“Phu nhân, hài tử kia thật đáng thương.

Chúng ta có nên giúp hắn một chút” Nhiễm Mặc có chút không đành lòng nhìn Trầm Thanh Lê, hi vọng nàng giúp đỡ hài tử đáng thương kia
Trầm Thanh Lê vẻ mặt trầm tư, không phải nàng không muốn giúp đứa nhỏ này mà chỉ là nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, trong lòng nàng lại nảy sinh cảm giác bất ổn kỳ lạ, giống như có chỗ nào đó không ổn.


nhưng lại sợ đó là sự thật, nếu có thể giúp được hài tử đáng thương kia cũng tốt, liền nói “đợi sau khi xe ngựa chúng ta rời đi, ngươi tìm người đến Sơ Lam viên chuộc hì tử kia ra, nhớ rõ, không được để lộ thân phận của chúng ta”
Nhiễm Mặc gật đầu, đang định đi phân phó người làm việc thì lại nghe tiếng quát tháo inh ỏi, nàng nhìn qua, liền thấy nam hài kia bị mấy đại hán lôi kéo đi về phía xe ngựa bọn họ, không biết nam hài kia có phải nhìn thấy tinh kỳ trên nóc xe ngựa bọn họ, cảm thấy có tia hi vọng hay không mà đột nhiên nổi lên sức lực, dùng sức cắn lên cánh tay đại hán kia, khiến hắn bị đau mà buông tay.

Nam hài bị ném xuống đất, đau đến kêu thành tiếng, thế nhưng không biết hắn lấy đâu ra sức, lăn một vòng trên đất, dùng tốc độ sét đánh nhào về phía xe ngựa của Trầm Thanh Lê
Nhiễm Mặc vội vã tiến lên xem xét vết thương cho nam hài “phu nhân, đứa nhỏ này trên trán bị thương rất sâu” Nhìn trán hắn chảy máu đầm đìa, trong lòng mềm nhũn, ôm hắn đến trước mặt Trầm Thanh Lê
Thừa Hi nhìn vết thương trên trán nam hài, nhịn không được rung mình một cái.

Trầm Thanh Lê cảm giác được, vội dùng áo khoác bao nàng lại.

Thừa Hi lại thò đầu ra, vẻ mặt trông ngóng, nói “mẫu thân, chúng ta cứu hắn đi”
Từ sau khi làm mẹ, Trầm Thanh Lê không thể nhìn thấy hài tử chịu khuất, lại thêm Thừa Hi cầu xin, nàng liền nói với Nhiễm Mặc “đưa hắn đến y quán gần nhất cho đại phu xem vết thương đi”
Nhiễm Mặc vội ôm hài tử rời đi.
Đại hán râu quai nón nhìn thấy tinh kỳ trên xe ngựa, biết đây là xe của Lục phủ, không dám đắc tội Trầm Thanh Lê, cẩn thận tiến lên, dập đầu nói “Lục phu nhân, không phải huynh đệ chúng ta độc ác, mà đây là quy củ trong nghề chúng ta.

Cữu cữu đứa nhỏ này lấy tiền của chúng ta, chúng ta bắt người, đây là mua bán công bằng”
Trầm Thanh Lê khẽ lắc đầu, chưa kịp lên tiếng, có một người mặc quần áo thư sinh bước ra khỏi đám đông, hành lễ với nàng “Lục phu nhân, ngài thiện tâm đưa đứa nhỏ này đến y quán chữa trị nhưng khi hắn khỏe lại, vẫn sẽ bị cữu cữu hắn bán đi.

Thảo dân chỉ là thư sinh, không thể giúp được gì cho hắn, hi vọng Lục phu nhân làm người tốt làm tới cùng, nhận đứa nhỏ này về thu dưỡng đi”
Những người khác cũng lên tiếng phụ họa, cầu xin Trầm Thanh Lê đưa đứa nhỏ kia về
Mọi người đã nói thế, Trầm Thanh Lê còn cự tuyệt, nhất định sẽ bị chụp mũ thấy chết không cứu, cười nói “được rồi” Nàng có thể mang hài tử về nhưng cảm giác kỳ quái trong người vẫn không tan biến, nàng chắc chắn sẽ không đặt hắn ở dưới mí mắt.

Bình Luận (0)
Comment