Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 298


Bình minh ló dạng nơi chân trời, ánh sáng dần bao trùm cả hoàng cung nhưng khí tức hung ác nham hiểm vẫn không tan đi
Trong tẩm cung của hoàng đế, ngự y cẩn thận cầm chủy thủ trên tay, nhìn Trầm Thanh Lê, muốn nói lại thôi.

Trầm Thanh Lê miệng ngậm chặt khăn tay, ánh mắt kiên định nhìn hắn.

Ngự y nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, chủy thủ trong tay cũng cắt lên vai nàng
Nửa canh giờ sau, Trầm Thanh Lê uống xong chén súp, trên mặt mới có chút huyết sắc, yếu ớt hỏi “Cửu thiên tuế và Đồng quản sự sao rồi?”
“Khởi bẩm Lục phu nhân, Cửu thiên tuế và Đồng quản sự vẫn đang giằng co”
Trầm Thanh Lê nhíu mày “mau đỡ ta đứng dậy”
Các cung nữ vội khuyên nàng, nhưng nàng đã kiên quyết, bọn họ đành đỡ nàng đi ra ngoài
Bên ngoài, Vũ lâm vệ tầng tầng lớp lớp, tạo thành một vòng vây nghiêm mật, bên trong vòng vây, Lục Hoài Khởi và Đồng Vạn Kim vẫn đang đánh nhau bất phân thắng bại.

Có vài Vũ lâm vệ bị đưa ra ngoài, có lẽ trong lúc giao thủ, bọn họ đã lỡ tay đả thương mấy người này.

Tuy có cung thủ canh chừng bên ngoài nhưng có lẽ vì e ngại quyền thế của Lục Hoài Khởi nên không dám ra tay
Trầm Thanh Lê nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thống lãnh Ngự lâm quân Cao Thiên Linh
Cao Thiên Linh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng, tiến lên hành lễ
Trầm Thanh Lê ngăn hắn lại, cũng không nhiều lời mà lập tức ra lệnh “Cao đại nhân, không cần phải do dự, bảo các Ngự lâm quân canh đúng thời cơ mà chế phục Cửu thiên tuế.


Sau khi Cửu thiên tuế thanh tỉnh, nếu trách tội, một mình ta gánh chịu” Lúc này Lục Hoài Khởi như ma đầu giết người không gớm tay, nếu còn trì hoãn e là càng có thêm nhiều người bị hại, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn
Cao Thiên Linh có chút do dự, Trầm Thanh Lê liền tránh khỏi tay một cung nữ đang dìu nàng, bước đến trước mặt một cung thủ “nghe cho kỹ, dùng cung nỏ của ngươi nhắm ngay Cửu thiên tuế, khi nghe được lệnh của ta, lập tức bắn vào hắn”
Cung thủ chần chờ nhìn Cao Thiên Linh.

Cao Thiên Linh nhìn hai người vẫn đang đánh nhau, trong lòng nặng trĩu.

Tuy Đồng Vạn Kim có thể tránh được đòn tấn công của Lục Hoài Khởi, nhưng Lục Hoài Khởi thực lực quá mạnh, hắn cũng chỉ có thể dốc hết sức chống đỡ, nhưng nếu kéo dài thêm, e là sẽ không xong.

Cao Thiên Lin suy tư một chút, sau đó gật đầu với cung thủ kia.

Cung thủ liền kéo chặt dây cung, chờ lệnh của Trầm Thanh Lê
Trong vòng vay, Đồng Vạn Kim lại vừa giao thủ thêm mấy chục chiêu với Lục Hoài Khởi, thể lực đã hao hụt nghiêm trọng, nhưng đối phương lại càng đánh càng hăng, tâm tình của hắn chưa từng nặng nề như lúc này.

Lục Hoài Khởi lại phóng thêm một chưởng, Đồng Vạn Kim liền thu hồi tâm tư, dốc sức chống đỡ
Mọi người bên ngoài cũng nhìn ra Đồng Vạn Kim đã đuối sức, Trầm Thanh Lê gắt gao nắm chặt hai tay, vừa thấy Lục Hoài Khởi phóng ra một chưởng đánh bay Đồng Vạn Kim, nàng lập tức ra lệnh cho cung thủ.
Một mũi tên nhọn phá không mà đến, đâm thẳng vào vai phải của Lục Hoài Khởi.


Lục Hoài Khởi bị đau, tức giận xoay người, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, rốt cuộc dừng trên người Trầm Thanh Lê
Ngược sáng, Trầm Thanh Lê không nhìn thấy thần tình trên mặt hắn, nàng nhẹ giọng đếm “một, hai, ba” Lục Hoài Khởi đột nhiên ngã xuống, mọi người cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm
Đồng Vạn Kim tiến lên xem vết thương cho Lục Hoài Khởi, biết trên mũi tên có bôi thuốc mê, tảng đá vốn treo cao trong lòng hắn rốt cuộc cũng rơi xuống.

Ra lệnh cho người nâng Lục Hoài Khởi đi xuống, hắn mệt mỏi kéo lê thân mình đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê
Sắc mặt Trầm Thanh Lê trắng như giấy, Đồng Vạn Kim nghĩ bình thường Lục Hoài Khởi nhìn thấy nữ nhân của mình bị ép buộc thành như vậy, không biết đã đau lòng đến mức nào
“Vừa rồi có người phân tích, Hoài Khởi có thể trúng tà thuật nào đó.

Vạn Kim, ngươi vào nam ra bắc, kiến thức nhiều hơn ta, ngươi xem có cách nào cứu hắn không?” Trầm Thanh Lê lên tiếng
Đồng Vạn Kim đưa tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thực ra hắn cũng nghĩ vậy, nếu không không thể giải thích được vì sao Lục Hoài Khởi đột nhiên hung ác vô tình như thế.

Có điều tà thuật mấy năm trước đã bị nghiêm cấm, Lục Hoài Khởi đang êm đẹp sao lại bị trúng tà
Trầm Thanh Lê cũng không nghĩ không thông, nàng trầm tư một lát, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, vội nói “Vạn Kim, hiện Hoài Khởi như thế, chuyện trong cung đành nhờ ngươi trông chừng giúp hắn.

Ta có việc cần xử lý” Nói xong xoay người vội vã rời đi

Lúc này có người tiến lên nói với hắn “Đồng quản sự, Lục phu nhân bảo ngự y lấy một miếng thịt trên người nàng để làm thuốc dẫn”
Đồng Vạn Kim cau mày càng chặt, đưa mắt nhìn về phía Trầm Thanh Lê, đã thấy thân ảnh của nàng biến mất ngay góc hành lang.

Hắn chợt có cảm giác nàng cho dù rời khỏi Lục Hoài Khởi cũng có thể một mình đảm đương hết thảy
Phượng Tiêu cung, Trầm Thanh Lê ngồi trên ghế thái sư, nhìn cung nhân đưa Hạ Hầu Diễm đến
Hạ Hầu Diễm nhìn thấy nàng, trong mắt lóe lên nghi hoặc, khóe miệng lại tươi cười đắc ý, giống như là một tướng quân khải hoàn trở về, cười nhạo Trầm Thanh Lê bị đánh bại.

Nàng ngồi xuống ghế đối diện Trầm Thanh Lê, ngạo mạn nói “Lục phu nhân”
Càng nghĩ Trầm Thanh Lê càng cảm thấy chỉ có Hạ Hầu Diễm mới có khả năng hạ tà thuật với Lục Hoài Khởi, vì thế liền hỏi ‘nói đi, ngươi muốn chúng ta làm gì mới chịu bỏ qua cho Cửu thiên tuế?”
Hạ Hầu Diễm nhướng mày “Lục phu nhân, đêm qua bản cung xem như đã có da thịt chi thân với Cửu thiên tuế, hiện tại hẳn người khắp thiên hạ đều đã biết chuyện của hai chúng ta.

Bản cung muốn cũng rất đơn giản, ngươi rời đi, bản cung gả cho hắn”
Trầm Thanh Lê phải cố nhẫn nhịn mới không ném chén trà trên tay vào mặt nàng, không muốn tốn nhiều thời gian với nàng ta nữa “ngươi không cần tự xưng là bản cung, ta hoài nghi ngươi không phải là Hạ Hầu Diễm thực sự.

Ngươi đã hạ tà thuật gì với Cửu thiên tuế?”
Hạ Hầu Diễm vẻ mặt vân đạm phong khinh “Lục phu nhân nói thật buồn cười, lại dám vu khống, áp đặt tội danh cho bản cung.

Bản cung không biết Cửu thiên tuế đã xảy ra chuyện gì, ngươi…”
Trầm Thanh Lê không để nàng nói hết, đặt mạnh chén trà lên bàn, một nhóm ảnh vệ lập tức vọt vào tẩm điện, vây quanh Hạ Hầu Diễm
Trầm Thanh Lê đứng dậy, sửa sang vạt áo vốn chẳng dính một hạt bụi, mỉm cười nhìn Hạ Hầu Diễm “ngươi hạ tà thuật với Cửu thiên tuế, làm cho hắn trở thành đại ma đầu giết người như ngóe cũng chỉ là muốn làm bẩn thanh danh của hắn.


Được, ta liền thành toàn cho ngươi, để phu thê chúng ta nợ thêm một mạng người nữa đi”
Nàng vừa dứt lời, ảnh vệ lập tức tiến lên chế trụ Hạ Hầu Diễm.

Hạ Hầu Diễm giãy dụa thế nào cũng không thoát, liền hô to với bên ngoài “Lục phu nhân, bản cung là Tây Lương hoàng hậu, ngươi là một thần tử có tư cách gì dám đối với bản cung như vậy? Người tới, Lục phu nhân dĩ hạ phạm thượng”
Trầm Thanh Lê liếc mắt một cái, ảnh vệ lập tức dùng khăn che mũi Hạ Hầu Diễm, nàng ta liền hôn mê
“Dẫn nàng đi, dùng bất kỳ cách gì cũng phải cạy được miệng nàng cho ta” Trầm Thanh Lê bình tĩnh ra lệnh.

Chỉ cần cứu được Lục Hoài Khởi, dù có giết người, có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, nàng cũng nguyện ý.

Hạ Hầu Diễm dám tính kế trượng phu nàng, nàng sẽ không để nàng ta dễ chịu
Trong trà lâu bên ngoài hoàng cung, Cao Quân Thận nhàn nhã đặt chén rượu trong tay xuống, mắt lóe tinh quang.

Mọi việc dường như đang trong sự khống chế của hắn.

Lục Hoài Khởi trở thành ma đầu giết người như ngóe, dù có bản lĩnh lật trời, sau này vẫn sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Hiện tại, điều duy nhất làm hắn lo lắng là nghe nói Trầm Thanh Lê đang dốc hết sức vì Lục Hoài Khởi mà thu xếp hết thảy.

Có điều, cẩn thận như Lục Hoài Khởi còn không thể thoát khỏi cái bẫy của hắn, nàng chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể ở giữa triều đình đầy phong ba quỷ quyệt mà giúp Lục Hoài Khởi tẩy sạch
Cao Quân Thận đè nén lo lắng, cầm chén rượu lên, nhìn nam nhân Miêu Cương đang ngồi trong góc, kính một cái.

Bình Luận (0)
Comment