Gả Cho Góa Nam Nhân

Chương 42



Non nửa tháng sau, A Vi cùng Thần Hiên trừ bỏ ngày ngày cùng nhau đi thỉnh an trưởng bối thì hoàn toàn rảnh rỗi. Lại thêm đôi phu thê chỉ thích an tĩnh, không muốn có gia nô là lượt đi theo, nội viện chỉ lưu lại một mình Khúc mẹ, các hạ nhân còn lại trong nhà cũng chỉ ghé qua làm xong gia vụ liền rời đi.

Thần Hiên mang A Vi đi thưởng ngoạn khắp các danh lam thắng cảnh ở Đàm Châu, từ Giếng Ngọc, Hồi Miếu nổi tiếng đến cả thư viện trước kia hắn học tập… Mỗi nơi mỗi nơi đều đi qua, bất quá cả ngày không có chuyện gì làm liền ngứa tay ngứa chân, hai người đều có chút hoài niệm cuộc sống ở Thanh Dụ trấn. Mặc dù không có vinh hoa phú quý, tiện nghi thoải mái như ở đây nhưng một người trám sứ, một người quán xuyến gia vụ, cuộc sống rất có quy luật cùng thú vị, mỗi ngày trôi qua đều rất đáng nhớ. Ngày ngày ở Đàm Châu dù gì chỉ là một loại ăn không ngồi rồi, trống rỗng vô định…

Sớm hôm đó sau khi thỉnh an Liễu thị, Thần Hiên thoáng nhắc qua chuyện hắn muốn trở về Thanh Dụ, khóe mắt Liễu thị lập ngân ngấn lệ, ngậm ngùi nói bà nhất định sẽ rất luyến tiếc hắn. A Vi đành phải khe khẽ níu lấy tay trượng phu, ý muốn nhắc hắn đừng nói nữa. Thậm chí khi trở hai người bọn họ còn bàn bạc kĩ lưỡng một phen, quyết định sau khi ở Đàm Châu tròn một tháng sẽ rời đi.

Nếu trong lòng đã xác định, cũng không thể mãi làm kẻ rảnh rỗi ăn bám, vì thế Thần Hiên đã ghé qua cửa hàng buôn bán đồ cổ của nhà mình, tìm được không ít tàn sứ, luyện tay nghề làm ra không ít thứ độc đáo. A Vi cũng không ngây ngốc ở trong phòng, mỗi ngày đều chạy đến chiếm dụng nhà bếp, theo mong muốn của Thần Tư mà làm ra không biết bao nhiêu mỹ thực, cũng theo cô nương hoạt bát nhất nhà ấy học thêm kĩ thuật thêu thùa may vá cùng một chút cầm kì thi họa.

Tối hôm đó sau giờ cơm, Liễu thị ở trong phòng vừa soi gương vừa thuật lại chuyện Thần Hiên muốn trở về Thanh Dụ trấn cho trượng phu nghe, tâm tình lộ ra ít nhiều khó chịu.

Phạm Trọng Thịnh thở dài: "Nếu con đã muốn thì cứ tùy ý hắn mới là tốt nhất. Hắn là người hiểu đạo lý lễ nghĩa, ngày tư ngày tết mỗi năm nhất định sẽ quay trở lại thăm chúng ta. Chim đã muốn rời tổ thì cứ để bay đi, có khi chúng ta lại sớm có tôn tử mà ôm đấy."

Nói đến tôn tử, Liễu thị càng không vui: "Con cháu của Phạm gia chúng ta sao có thể để lớn lên ở thâm sơn cùng cốc? Không nói đến chuyện nhà cửa tuềnh toàng, ăn uống kham khổ hay học hành khó khăn, chỉ mỗi chuyện nơi miền quê xa xôi như vậy núi cao, vực thẳm, rừng sâu thú dữ các loại… Tôn tử của ta liệu có bình an mà sống được hay không?"

"Thế ý bà muốn thế nào?" Phạm Trọng Thịnh nói rõ, "Vạn sự bất cưỡng cầu, tính tình Thần Hiên thế nào bà cũng biết rõ mà. Hắn ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vô cùng cứng rắn, chuyện hắn đã quyết định rồi, bà cũng không cần miễn cưỡng nữa."


Liễu thị siết chặt tay thập phần không cam lòng, một năm Tết có một lần, đợi biết đến bao giờ? Cùng lắm thì giả vờ ngã bệnh… Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài.

Phạm Trọng Thịnh ngoài miệng nói phải trái rạch ròi, thật ra trong lòng cũng luyến tiếc chuyện con trai rời đi. Hôm trước dẫn hắn đến cửa hiệu đồ sứ của Phạm gia, trong lòng ông nhớ rõ đứa con trai này thích nhất là đồ sứ, thậm chí còn có chút hi vọng hắn nhìn thấy sản nghiệp gốm sứ nhiều loại quý hiếm như vậy sẽ có chút ý tứ muốn ở lại. Nào ngờ Thần Hiên cũng chỉ chú ý đến mấy món đồ vỡ nát, một chút động tâm suy nghĩ đến chuyện trụ lại Đàm Châu cũng không có.

***************************************************

Liễu thị mấy ngày nay không cho Vân Nương nét mặt hòa nhã. Vân Nương đương nhiên nhận thấy, nhưng trong lòng nàng đã có chuẩn bị, chút sắc mặt này sao có thể làm khó được nàng. Thi lễ xong Vân Nương liền nói thẳng: "Con dâu biết mẫu thân vì chuyện nhị đệ muốn rời đi mà ưu phiền. Trong lòng con cũng có chút biện pháp, bất quá lại không dám nói cho mẫu thân nghe…"

"Cứ nói…" Liễu thị phất phất tay lộ ra nét không để ý, bất quá đáy lòng lại tò mò không thôi.

Vân Nương đáp lời: "Nhị đệ không muốn ở nhà không còn không phải là vì đệ muội sao? Trong nhà đệ muội trẻ có già có, trong lòng vướng bận, nhân chi thường tình."

Liễu thị nghĩ đến chỗ này cũng có chút hối hận, lúc trước cảm thấy A Vi rất tốt, Khúc mẹ có công, nay chung sống hơn nửa tháng cũng cảm thấy A Vi là một nàng dâu hiền. Nhưng đến lúc này bà lại nảy ra suy nghĩ khác, cảm thấy chính mình lần trước để cho Khúc mẹ tìm mối hôn sự cho Thần Hiên cũng thật quá là qua loa rồi, nếu tìm được một nàng dâu ở Đàm Châu thì có phải bây giờ không phải phiền não đến mức này không?

Lại nói thêm, con trai bà là cưới vợ, cũng không phải ở rể, thế nào mà lại lo lắng đến chuyện nhà mẹ đẻ của nương tử? Không bằng cứ để cho Kiều gia chuyển đến Đàm Châu sống cũng tốt, Phạm gia cũng không phải là không có năng lực này.

Cho rằng ý tứ của Vân Nương cũng không khác gì mình, Liễu thị liền để lộ ra ánh mắt không muốn lại nghe tiếp.

Không nghĩ tới Vân Nương lại nói thêm: "Mấy lời này con nói ra chắc sẽ chọc người mất hứng… Nhưng con cảm thấy đệ muội không xứng với nhị đệ. Nhị đệ từ nhỏ đã thông minh sáng láng, lại có công danh, nói thế nào đi nữa, cũng nên tìm một nữ tử có tài có sắc, gia thế vững vàng mới xứng đôi."

Liễu thị nhíu mày: "Nói thẳng, ta không rảnh để nghe vòng vo."

Vân Nương thấy vậy cũng không do dự nữa: "Hay là… Chúng ta vì nhị đệ tìm thêm một mối hôn sự đi thôi?"

Liễu thị giận run người: "Hồ đồ, có cô nương nào môn đăng hậu đối sẽ sẽ cam tâm làm thiếp sao?"

Vân Nương xoắn chặt khăn tay, lại gần nói nhỏ: "Mẫu thân, người quên sao? Khúc mẹ nói nhị đệ cùng đệ muội không có chính thức hành lễ, chưa quỳ bái thiên địa phụ mẫu, sao có thể làm chính thê được?"

Liễu thị nhớ tới ngày đó Khúc mẹ có hỏi qua ý bà, xem có cần bổ sung một ít nghi thức, tiệc rượu, cho A Vi một ít mặt mũi, dù sao chuyện này cũng là Khúc mẹ đã hứa với A Vi. Trong lòng bà lúc đó chỉ nhớ mỗi chuyện đứa con trai mình rời đi phiêu bạt mà đau lòng, không còn sức lực để chú tâm đến những việc nhỏ không đáng kể, thuận miệng nói có vấn đề gì cứ để sau hẵng tính.

"Để cho A Vi làm thiếp?" Liễu thị không đành lòng, dù sao cô nương này cũng là nữ tử Phạm gia bọn họ muốn cưới vào cửa cho con trai mình, thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm ra loại chuyện bất bình như vậy được.

Vân Nương lắc đầu: "Tân nương qua cửa là chính thê… Lúc đó đệ muội là bình thê, trong nhà liền chẳng phân biệt được lớn nhỏ."


Liễu thị híp mắt nghĩ, xem ra biện pháp này cũng không đến nỗi nào, vừa bảo toàn mặt mũi cho A Vi, lại còn có thể giữ chân Thần Hiên ở nhờ. Còn chuyện không phân lớn nhỏ bất quá cũng chỉ là ngoài miệng thế thôi, cô nương có ăn có học đương nhiên có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể lên được tiền sảnh xuống được nhà bếp, đứa nhỏ sinh ra cũng nở mày nở mặt hơn. Thần Hiên chính là một nam nhân ít nói lạnh lùng, phải tìm một nàng dâu nhanh nhẹn, khéo léo đối nhân xử thế mới tốt. Nếu A Vi không phản đối, Phạm gia nhất định sẽ không bạc đãi, giúp đỡ Kiều gia tới Đàm Châu an cư lạc nghiệp, xem như cũng là một phần bồi thường.

***************************************************

Phòng bếp trong tiểu viện của Thần Hiên thập phần náo nhiệt, Thần Tư lôi kéo A Vi muốn tẩu tử làm thức ăn ngon cho mình, Thần Hiên rảnh rỗi không có việc gì làm cũng chạy đến hỗ trợ. Ba chủ tử chen chúc đi lại trong phòng bếp, để lại một đám hạ nhân bối rối đứng ngoài sân không biết làm gì cho phải.

Tình cảnh này ở tiểu viện không chỉ xuất hiện một lần, hạ nhân ban đầu còn hoảng loạn vô cùng, tranh nhau giúp đỡ các chủ tử, về sau cũng thành thói quen, chỉ đành bối rối đứng một bên không biết làm gì cho phải. Chẳng qua là vì trù nghệ của bọn họ thật sự không tốt bằng chủ tử, kĩ năng dùng dao của nhị thiếu phu nhân thật sự rất điêu luyện, mỗi lát cắt từ tay nàng đều giống nhau như đúc, bọn họ động tay vào giúp đỡ cũng chẳng đâu vào đâu, giống như phá hoại mỹ thực chủ tử làm vậy.

Hạ nhân phòng bếp bọn họ quanh năm bận bịu với bếp núc, trên người thường bị ám mùi, chủ tử lại hiền lành không ghép bỏ, còn nguyện ý dạy các nàng, bọn họ cứ vậy mà tập thành thói quen, tự nhiên mà vây xem học hỏi. Lúc ban đầu nghe phải hầu hạ một tiểu cô nương từ trong vùng quê xa xôi, đáy lòng bọn họ cũng có chút mâu thuẫn, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, nay dần dần cảm thấy nữ nhân này thật sự rất tốt, không soi mói hoạch họe, gần gũi hiền lành, người đẹp lại thiện tâm, khó trách Thần Hiên thiếu gia sẽ thích nàng.

Chỉ có Khúc mẹ sợ nhất cảnh tượng hạ nhân vây quanh chủ tử thế này. A Vi không hiểu chuyện lập uy trước mặt hạ nhân bà cũng không trách, tính tình Thần Hiên thiếu gia cũng đạm bạc đơn giản nhưng người thì phải có quy củ, không thể để cho trong tiểu viện rối loạn không đâu vào đâu. Khúc mẹ vừa xuất hiện, hạ nhân liền tự giác tan đi, ai ai cũng bận rộn không ngơi tay. Khúc mẹ lúc này mới thoáng vừa lòng, nhìn đến đôi phu thê đang ưng ý cùng nhau làm cơm, bà nhịn không được một phen cảm khái.

Hôm nay đại thiếu phu nhân ở trước mặt phu nhân bày mưu hiến kế bà cũng có nghe thấy. Thần Hiên cùng A Vi là một tay bà thúc đẩy, hai người đã phải trải qua những gì mới đi được đến hôm nay bà là người hiểu rõ nhất. Bất quá làm hạ nhân bà cũng không dám làm nghịch ý tứ của chủ tử, chỉ mong Thần Hiên thiếu gia cùng A Vi có thể chủ động lưu lại, miễn một hồi tai họa.

A Vi đem cháo sườn nấm hầm nhuyễn hơn canh giờ múc ra, lại từ trong lồng hấp mấy chiếc bánh bao nhân đậu đỏ mềm mịm. Thần Hiên đem củ cải trộn trắng muốt A Vi vừa làm trộn đều lần nữa, rải hành lá cùng tiêu xay lên trên, bưng lên bàn nhỏ trên bếp.

Thần Tư chuyên chú trông chảo cánh gà chiên mật ong vàng ươm trên lò, mắt thấy cánh gà ngả vàng óng ánh, hương mật ong thơm ngọt ngập trong không khí, nàng đành len lén nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi qua ý tẩu tử rồi mới dùng đũa dài gắp gà ra.

Ba người ngồi xuống bàn nhỏ đơn sơ trong gian bếp, thừa dịp cơm canh còn nóng, mọi người vui vẻ dùng bữa. Lò lửa hồng rực một phòng, so với bên ngoài gió thu lạnh buốt, trong phòng ngược lại giống như tiết trời ấm áp ngày xuân.

"Tẩu tử, món này thật là ngon quá đi mất. Xem ra bao nhiêu năm nay muội toàn ăn những thứ thật là chán." Thần Tư cắn một miếng bánh bao mềm xốp ngọt ngào, phấn khích nói.

A Vi được khen đến ngượng ngùng, đành gãi đầu cười khẽ.

Thần Hiên lắc đầu, cười cười: "Lời này mà đến tai mẫu thân thì bà nhất định sẽ cảm thấy mấy năm nay nuôi cơm muội là uổng phí rồi đấy, chi bằng nuôi một con mèo còn ngoan hơn muội."

"Nhị ca cũng biết đùa! Lúc trước chỉ toàn làm mặt lạnh với muội thôi! Tẩu tử, tẩu cũng thật hay, tẩu làm sao mà dạy được nhị ca vui vẻ như thế?" Thần Tư rung đùi đắc ý, bật cười vui vẻ, chọc Thần Hiên cùng A Vi vui lây.

Xong bữa cơm, ba người liền cùng nhau đến hoa viên tản bộ.

A Vi cảm thấy, chỗ tốt nhất khi đến Phạm gia chính là là ăn cơm không cần rửa chén, từ trước nàng rất thích nấu ăn nhưng lại không thích rửa chén, bất quá không thể không rửa. Về sau đều là nàng nấu cơm, Thần Hiên rửa chén, bất quá hiện tại hắn cũng không cần rửa. A Vi không tự chủ nhìn Thần Hiên một cái. . . Nguy rồi, người này gần đây rảnh rỗi liền phát tướng không ít.

Thần Hiên phát hiện ra tiểu nương tử chốc lát lại quay sang nhìn lén mình, còn tưởng nàng bị tướng mạo anh tuấn của mình mê hoặc, nhìn thế nào cũng không đủ, liền quay về phía nàng ném ra một nụ cười tự cho là mê người.


A Vi sững sờ, không nhìn hắn nữa. Cái người này nha, ăn cho lắm vào, cười rộ lên liền thấy hai gò má vun cao không ít, xem ra cũng phải hạn chế sức ăn của hắn rồi.

Thần Tư thấy hai người mắt đi mày lại, bĩu môi lôi kéo A Vi đi tới chỗ hoa hải đường mới nở trong hoa viên, đợi Thần Hiên bị bỏ lại một đoạn xa, nàng mới thấp giọng hỏi: "Tẩu tử à, nhị ca thật sự đại biến rồi, nhất định là nhờ công lao của tẩu. Tẩu làm thế nào mà nhị ca lại nghe lời đến như vậy?"

A Vi không nghĩ tới Thần Tư sẽ hỏi đến vấn đề này, nghiêm túc suy nghĩ: "Ta cũng không biết, ta không làm cái gì. . . Ta chỉ biết nấu cơm…"

Đáy mắt Thần Tư sáng ngời: "Thật sự là do trù nghệ bếp núc sao? Nhị tẩu, tẩu dạy muội nấu cơm có được không?"

"Có thể." A Vi lập tức gật đầu, "Bất quá chuyện này có làm chậm trễ chuyện muội học tập cầm kì thi họa không?" Nàng đến đây mấy ngày, nhìn thấy Thần Tư luôn vì chuyện học tập mà phát sầu mới vụng trộm chạy đến tiểu viện của nàng và Thần Hiên tìm thú vui cũng có chút lo lắng.

"Toàn là những thứ muội chẳng muốn học, đều là mẫu thân ép ta." Thần Tư cười hì hì. "Vậy sau này muội chỉ cần cố gắng học xong thật nhanh rồi đến tiểu viện học tẩu tử nấu nướng là được có đúng không?"

" Được." A Vi chân thành đáp, bất quá cũng nói thêm, "Nhưng thật ra trù nghệ cũng không có thú vị. Khi dùng dao có lúc sẽ cắt vào tay, lúc dùng lò còn có khi bị bỏng, chảo xào chảo chiên đều là gang sắt rất nặng, không biết muội có cầm được vững không nữa…"

Thần Tư đang cao hứng, không sợ hãi, cười: "Yên tâm, muội nhất định có thể kiên trì."

A Vi thấy nàng vui vẻ cũng có chút tò mò: "Muội… Không phải là nhớ thương ai rồi đó chứ?"

"Nhị tẩu, tẩu nhất định không được nói cho nhị ca." A Vi chỉ là hoài nghi, không nghĩ tới Thần Tư không đánh đã khai.

"Muội phải nói cho ta biết là ai thì ta mới không nói cho nhị ca muội biết" A Vi cười.

Thần Tư quýnh lên, "Nhị tẩu, tẩu học xấu tính!" Thần Tư ngượng ngùng không dám nhìn A Vi, đưa mắt nhìn bụi hải đường diễm lệ.

Lúc này có một chú chim sẻ nhỏ bay tới, nghịch ngợm mổ nhụy hoa vàng. Thần Tư bĩu môi, hoa đẹp cũng bị lũ chim phá phách làm hỏng, liền chu miệng đuổi chim sẻ đi…




Bình Luận (0)
Comment