Thẩm Dứu đơn giản xem xét thương thế của hai người.
Trên đùi Lâm Cảnh Hành bị chém một đao, miệng vết thương dài nhưng không sâu, có lẽ lúc nãy bất tỉnh do mất nhiều máu.
Tình trạng Tiểu Ngũ thì không ổn hơn, một cánh tay bị gãy, trên lưng có không ít vết thương lớn nhỏ.
Nhưng Tiểu Ngũ từ nhỏ được trải qua huấn luyện hộ vệ nên vẫn còn giữ được tỉnh táo, trạng thái so với thế tử có lẽ tốt hơn, chân cũng không bị thương.
Thẩm Dứu không kịp hỏi nhiều:" Để ta dìu hắn, ngươi đi theo phía sau.....! Ngươi có tự đi được không?" Nói xong thì kéo Lâm Cảnh Hành lên lưng mình.
Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn thân thể gió có thể thổi bay của Thẩm Dứu lại nhìn chủ tử cao to nhà mình, nghi hoặc hỏi:" Ngươi?"
Vừa dứt lời Thẩm Dứu đã bị thân thể Lâm Cảnh Hành đè xuống úp xuống.
.....!Y đã sớm quên mất bản thân không còn là m83 của trước kia.
Thân thể Lâm Cảnh Hành nện mạnh lên lưng y, mũi hắn va vào sau cổ Thẩm Dứu làm nước mắt hắn như muốn ứa ra.
Mũi Lâm Cảnh Hành bị đập tới mức hít vào, hắn thấy quanh quẩn mũi toàn mùi có cây thanh hương phảng phất phát ra từ người Thẩm Dứu.
Thẩm Dứu bị hô hấp của hắn làm giật mình theo phản xạ đẩy Lâm Cảnh Hành ra.
Bệnh nhân Lâm Cảnh Hành:"......."
Cũng may có lùm cây ở gần đó nếu không e là hắn phải hôn mê một lần nữa do cú đẩy kia.
Thẩm Dứu nhặt một đống cành cây rồi kết lại làm thành một cái cáng để kéo Lâm Cảnh Hành về thôn.
Trông bộ dạng y như đang kéo một con lợn chết trở về thôn, Tiểu Ngũ túc tắc đi đằng sau.
Một đám trẻ con chơi ở đầu thôn từ xa thấy Thẩm Dứu liền hưng phấn! Tiểu Cẩu Tử hoan hô một tiếng chân chạy như điên về phía Thẩm Dứu:" Ca ca! Ca ca! Huynh nhặt được lợn rừng sao? Hôm nay ăn thịt heo hầm ạ?"
Thẩm Dứu:"......!Không phải."
Ủa bé ơi, lợn rừng dễ nhặt thế sao?
Thẩm Dứu lại kéo người không rõ lai lịch trở về, lại còn là hai người!!!
Tin tức này giống như cơn gió nhanh chónh bay đi toàn thôn, thôn trưởng sắp bị y chọc tức chết lao đến cửa nhà y:" Những lời ta nói lúc trước đều là gió thoảng qua tai cháu háy sao? Cháu còn muốn lấy chồng nữa không? Lấy chồng!!"
Chuyện kia chưa xong, chuyện này lại tới, này là không được!!
Thẩm Dứu hét thầm trong lòng con cũng có ngờ đâu .
Thẩm Dứu làm bộ dáng bị mắng đến đầu cũng không dám ngẩng, vừa cúi đầu vừa cầm tấm vải sạch ngấm ướt lau vết máu đi cho Lâm Cảnh Hành.
Lâm Cảnh Hành ở trong phòng tỉnh tỉnh mơ mơ cũng bị giọng quở trách của thôn trưởng làm cho tỉnh, nghe loáng thoáng giọng bọn họ nói chuyện.
Hắn nhớ tới bộ dáng nhiệt tình giúp người khác của Thẩm Dứu sáng nay, đến chiếc chó mất chủ mà y còn giúp.
Lâm Cảnh Hành muốn gượng dậy giải thích với trưởng thôn: Thẩm Dứu là một tiểu ca nhi tâm địa đơn thuần lương thiện, ai gặp khó khăn y đều sẽ giúp, nếu bởi vì cứu hắn cùng Tiểu Ngũ mà làm hỏng thanh danh thì, thì...
Lâm Cảnh Hành nghĩ loạn trong đầu chưa nghĩ ra vế sau liền nghe Thẩm Dứu nhỏ giọng nói với thôn trưởng ở phía ngoài:" Cháu thấy vải vóc bọn họ mặc trên người khá tốt, có thể là người của Hầu phủ hoặc Vương phủ nào đó...!có thể được hậu tạ kha khá bạc đó."
Lâm Cảnh Hành:"......"
Nghe xong lời này thôn trưởng cũng do dự chớp mắt.
Ai cũng sẽ bị tiền mua chuộc, ông đi theo Thẩm Dứu vào phòng thấy Lâm Cảnh Hành không mặc quần nằm trên giường tưc khắc nộ khí xung thiên, tức đến giậm chân:" Ngươi đúng là một ca nhi giỏi!!! Chuyện này truyền đi thì thanh danh ngươi còn cái gì?!! Thanh danh đều bị ngươi làm hỏng hết rồi!!!"
Ngoài miệng ông mắng như vậy nhưng lại ra ngoài dặn dò từng người trong thôn:" Chuyện này mọi người đều giữ lại trong bụng cho ta, không được nói ra bên ngoài! Nếu ai truyền ra chuyện của tiểu Dứu thì đừng ở trong thôn nữa!!"
Người trong thôn sôi nổi tỏ thái độ:" Yên tâm đi, chúng ta đều là người nhìn tiểu Dứu lớn lên."
Thẩm Dứu không biết mọi người giờ đang đồng lòng giúp y che lấp " gièm pha", Lâm Cảnh Hành bị thương trên đùi không lột quần hắn ra thì y giúp hắn lau vết thương thế nào? Y cẩn thận lau đi vết máu, Tiểu Ngũ tự mình xử lý vết thương, cánh tay bị gãy có lẽ phải mời đại phu tới xem.
Kim cang sang dược gì đó đều phải mua, không biết còn muốn tốn bao nhiêu tiền.
Thẩm Dứu đi đến phòng bếp pha nước muối, một bên tính toán một bên hỏi hệ thống:" Ta phải đợi bọn họ hồi phục đến mức nào mới coi như hoàn thành nhiệm vụ?"
Là đảm bảo mạng thoát khỏi nguy hiểm hay là phải đợi đến khi hồi phục vết thương?
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy quản lý viên 01 rep lại, Thẩm Dứu ngốc luôn:" Alo?"
Y lúc này mới phát hiện, từ lúc y đem Lâm Cảnh Hành về thôn thì chưa thấy quản lý 01 gáy tiếng nào.
Bình thường đi đường đều sẽ nhảy ra nhiệm vụ xàm xí gì đó từ lúc đó tới giờ lại im như gà.
" Hệ thống?"
" Quản lý viên 01?"
" Hello?"
Quản lý viên 01 hơn nửa ngày mới đáp lại, chậm rì rì nói: 【 Kêu ta làm gì? 】
Thẩm Dứu đem vấn đề lại lặp lại một lần.
Quản lý viên 01 trầm mặc một lát: 【 Hiện tại đã hoàn thành, để ta tính điểm cho ngươi.
】 Thẩm Dứu còn chưa kịp phản ứng, thì tích phân nhiều thêm 40, 20 cho lần cứu bọn họ khỏi đám người bịt mặt, 20 cho lần kéo hai người họ về thôn.
Hệ thống nói: 【 Ngươi nếu ngại phiền toái thì giờ có thể tiễn bọn họ đi.
】
Thẩm Dứu:"....?"
Thẩm Dứu nhạy bén phát hiện ra điểm không thích hợp:" Là ngươi kêu ta cứu người, ngươi không sợ bọn họ thương thế chưa lành lại bị đám sát thủ truy giết sao?"
Hiện tại ta chỉ ước hắn chết thôi!!! Nội tâm quản lý viên 01 gào thét.
Vừa rồi chỉ mải nghĩ cách hành Thẩm Dứu mà hoàn toàn không chú ý người y cứu là ai!
Tới lúc Thẩm Dứu kéo được người về thì hệ thống mới nhận ra.
Mẹ của hệ thống ơi! Đây không phải Lâm Cảnh Hành sao?
Sau khi Lâm Cảnh Hành chết Lâm Cảnh Mân mới thừa kế tước vị trở thành Thế tử Chiêu Thành Hầu, phải trở thành thế tử thì mới muốn làm gì thì làm.
Vậy mà hiện tại vì nhiệm vụ mà hệ thống phát mà người nên chết lại không chết.
Thần Phật ơi ~ Ta tổn thọ ~
Xuyên thư ưu thế là biết trước cốt truyện! Mà hệ thống bọn họ là phải giám sát ký chủ lao động cải tạo chứ không phải chơi chết ký chủ.
Hiện tại mấu chốt quan trọng của câu chuyện là Lâm Cảnh Hành lại không chết sẽ tạo ra hiệu ứng bươm bướm, một cái đập cánh thôi không biết quỹ đạo ban đầu bị chệch đến cái dạng nào!
Thẩm Dứu rời xa cốt truyện, cả đời sống ở nông thôn làm ruộng dệt vải còn chưa tính, mà dưới sự chỉ dẫn của bổn hệ thống Thẩm Dứu lại dính líu tới Lâm Cảnh Hành!!
Quản lý viên 01 cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nhìn Thẩm Dứu, mà lần công tác này xuất hiện sai lầm nếu bị phát hiện trừng phạt là cái chắc!
Sợ hãi, thấp thỏm còn có xấu hổ tràn ngập hệ thống.
Thẩm Dứu không thấy đáp lại, lại gọi hệ thống vài tiếng.
【 Ta rất bận 】 Quản lý viên 01 nhanh chóng giả chết, thanh âm máy móc ít đi vài phần vô cảm mà tỏ ra lãnh diễm cao quý: 【 Ta phải quản lí rất nhiều vị diện, không chỉ xoay quanh mỗi mình ngươi, ngươi đã xuyên đến thế giới này ba ngày đã thành thục mọi thứ, ngươi phải học cách tự mình dụng hệ thống, giúp chúng ta bớt vài phần công việc biết chưa? Mỗi ngày đều sẽ có tân ký chủ tiến vào hệ thống, hiện tại ta phải dẫn dắt người mới.
Về sau ngươi tự mình áp quy tắc để kiếm tích phân, ta đều cho ngươi giả thiết kiếm tích phân rồi: một mẫu đất tích một phân, kiếm một lượng bạc tính tích một phân......!Sau này không có chuyện lớn gì thì đừng gọi ta.
】
Thẩm Dứu:"......"
Y có cảm giác bị tra nam chơi chán bỏ rơi:)?
" Vậy còn nhiệm vụ cưỡng chế của ta còn một ngày thì tính sao?" Thẩm Dứu nghi hoặc hỏi.
Cưỡng chế nhiệm vụ do quản lý viên 01 dựa vào tình huống mà phát ra, giờ quản lý viên không có thì y làm nhiệm vụ thế nào?
【......】 quản lý viên 01 trầm mặc:【Không phải tối qua ngươi muốn giải trừ sao? Ta giúp ngươi trước tiên kết thúc tiến trình.
】 Quản lý viên 01 không đợi Thẩm Dứu đáp lại: 【 Không cần cảm tạ ta.
】
Thẩm Dứu:" Là ai nói ba ngày là ba ngày, kém một ngày, một giờ, một phút, một giây cũng không được tính? "
Quản lý viên 01 làm bộ không nghe được: 【 Ta đi rồi, ngươi bảo trọng.
】 thật sự phải bảo trọng đó nha!
" Từ từ!"
Quản lý viên 01 đau đầu, giờ chỉ muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc: 【 Lại chuyện gì? 】
"Cái này chắc tính đại sự đi." Thẩm Dứu giơ lên tay, " Hình như ta đã đủ 100 tích phân, có thể đổi vật tư rồi?".