Đội trưởng Trương khinh thường hết sức rõ ràng, đồng thời biểu tình cũng rất phức tạp, tựa hồ đang phân vân giữa tiếp thu tay mơ vốn là "Cần phải" như vậy cùng "Không nên" như vậy xoắn xuýt không thôi.
An Vô Dạng nhìn vẻ mặt hắn, hé miệng cười trộm, người đội trưởng này nhìn từ bề ngoài tính cách có chút hỏng, dĩ nhiên có chút đáng yêu ngoài ý muốn.
Thật ra, thân là một bên được người chăm sóc, học tra Tiểu Điềm Điềm làm sao lại không biết, chính mình là được Hoắc Vân Xuyên nhường.
Lúc trước đã nói, bản thân cậu không có tinh thần thi đấu, cũng không cho rằng được người chơi mạnh hơn mình nhường, là một chuyện sỉ nhục.
Vì vậy, hai người lẫn nhau đều cảm thấy rằng đối phương có chút "Đáng yêu", mang tâm sự riêng tiếp tục xem trận đấu.
Đội trưởng Trương đối với tennis khá chuyên nghiệp, còn An Vô Dạng kiến thức về tennis, vẻn vẹn dừng lại ở giai đoạn có thể nhìn hiểu, có thể cảm thấy thú vị, đối với kỹ xảo không biết gì cả.
Nhưng mà cậu nhìn ra được, Hoắc Vân Xuyên đúng là rất lợi hại rất lợi hại là loại thiên phú của tuyển thủ.
Cho dù hơn mười năm cũng không có chăm chỉ luyện tập mà đã từ bỏ hồi thuở thiếu thời, một lần nữa cầm lấy vợt, vẫn cứ đẹp trai vẫn cứ thu hút ánh mắt của những khán giả trên khán đài.
Đã nói là kỳ nghỉ tại sao có nhiều khán giả như vậy!
"..." An Vô Dạng nhìn chung quanh một vòng, qua loa tính toán, nhìn thấy trên đài lục tục tụ tập khoảng hai trăm người đang xem trận cầu này.
Những người này không phải như ong vỡ tổ lại đây, mà là lúc đi ngang qua, nghe thấy sân bóng có động tĩnh, lòng liền hiếu kỳ chuyển sang đây liếc mắt nhìn một cái.
Lướt qua không kể nhóm soái ca của đại học Q nơi này, những anh đẹp trai có khuôn mặt xa lạ của câu lạc bộ tennis học viện, sắp xếp đang đứng quan sát đài, cùng một kiểu chân dài, giá trị nhan sắc rất cao.
Hấp dẫn người ta nhất, dĩ nhiên vẫn là trận đấu kịch liệt trên sân trường.
Chỉ chớp mắt, Hoắc Vân Xuyên cùng đội trưởng câu lạc bộ tennis đại học Q, đã so tài mấy sec, điểm hai người cơ hồ rượt đuổi sát sao, thoạt nhìn có vẻ lực lượng ngang nhau.
Đội trưởng đại học Q ăn được một điểm, khuôn mặt đắc ý châm biếm: "Loại sai lầm cấp thấp như thế cũng có thể phạm phải, huấn luyện viên của anh dạy thế nào?"
Nhãn lực của người kia không sai, vô cùng dễ dàng nhìn ra đối thủ của mình đã từng là một cầu thủ chuyên nghiệp.
Thanh niên bị chê bai lạnh lùng, cầm banh trên đất tưng tưng, mặt không đỏ thở không gấp nhảy dựng lên, một lần nữa phát bóng.
Đây là một cú phát bóng ngang có độ khó trung bình, thuộc về phương thức phát bóng ở cấp độ nhập môn!
Ở đây đội trưởng Trương nhìn chằm chằm không chớp mắt, rù rì nói: "... Thoạt nhìn đàng hoàng trịnh trọng, kỳ thực đánh thì hờ hững."
Làm hắn có một loại cảm giác mãnh liệt, đối phương đang cùng đội trưởng đại học Q luyện tập...
An Vô Dạng còn đang tiếc vì người yêu của mình vừa nãy mất đi một điểm, đồng thời nắm chặt ngón tay, trong lòng có chút bận tâm cảm xúc của Hoắc Vân Xuyên: "Hi vọng hắn rõ ràng, thắng thua cũng không có quan hệ gì."
Trương nhị: "???" Tay mơ cảm thấy được bên này của mình thất bại?
"Cậu đùa giỡn hay sao!" Người bên cạnh vô cùng không chịu được mà gầm nhẹ.
Sau đó trên sân trường truyền đến tin tức đội trưởng đại học Q mất điểm.
An Vô Dạng nhất thời kích động đến hai má ửng hồng: "Vân Xuyên -- cố lên -- "
Đây là một cảnh tượng tương đương ấu trĩ, nhưng mà tuyển thủ nhà nghề rời sân đấu hơn mười năm trước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn khán đài, tựa hồ nở nụ cười.
Nói thật, suy cho cùng Hoắc Vân Xuyên chơi, chỉ là lựa chọn tình cờ.
Mặc dù đã nói với thiên sứ "Thua người khác là sỉ nhục" nói như vậy, nhưng mình lại không có bao nhiêu nghiêm túc.
Edit: HuynhJJ
Lúc này hắn nghe thấy An Vô Dạng ở trên khán đài phất cờ hò reo, tâm tình sung sướng, thuận tiện tìm về một chút ít nghiêm túc với sân đấu.
Đổi lượt đội trưởng đại học Q phát bóng, không biết có phải là ảo giác của người kia hay không, dĩ nhiên cảm thấy người đối diện so với vừa nãy rất không giống nhau, đột nhiên ác liệt hơn rất nhiều?
"Tình huống thế nào..." Thanh niên tự phụ ứng đối vất vả, cái trán dần dần đổ mồ hôi lạnh.
Đón lấy vẫn luôn chính là mất điểm mất điểm mất điểm... Tuần hoàn vô hạn.
"A -- ba ba thắng --" An Vô Dạng kích động đến hai má đỏ bừng bừng, hai tay vòng quanh miệng, không sĩ diện mà hò hét.
"Tôi đi..." nhóm soái ca trong câu lạc bộ tennis, nhất trí quay mặt đi ghét bỏ tên mất mặt này.
Bất quá có thể đánh bại người nào đó của đại học Q âm hồn bất tán, đúng là một chuyện đáng giá kích động!
Kết thúc trận đấu giao hữu, đội trưởng học viện thua, rồi lại được người yêu của bạn hỗ trợ tạo thành kết cục hòa nhau, kết quả trong lòng so với lúc trước nghĩ khi xuất phát hoàn toàn khác nhau.
Mọi người rất giật mình.
Đây không phải là kết quả tốt nhất, dĩ nhiên khẳng định cũng không phải kết quả xấu nhất.
Ở trên đường trở về, các thanh niên trong đội, tâm tình ngoài ý muốn thả lỏng, hơn nữa buông lỏng tâm trạng câu nệ, không ngừng hướng Hoắc Vân Xuyên trầm mặc ít nói thỉnh giáo chuyện liên quan với tennis.
An Vô Dạng ngồi ở bên cạnh yên tĩnh nghe, cảm giác như vậy thật tốt, trong lòng rất ấm áp.
"Này, tay mơ." Đến mục đích, mọi người muốn cứ như vậy chia tay từng người trải qua kỳ nghỉ quốc khánh, Trương nhị dừng xe xong, tận lực từ trên xe bước xuống, gõ trước cửa sổ xe An Vô Dạng.
"Đội trưởng!" Tay mơ mở cửa sổ ra, nhô đầu ra giòn tan ứng tiếng.
Trương nhị cảm thấy được chính mình khả năng có bệnh... Nhìn thấy cái đầu này dĩ nhiên muốn đưa tay sờ một cái, nhưng khi nhìn nam nhân mang kính râm ở ghế lái, hắn tiếc mạng mà bỏ đi ý nghĩ: "Ngày hôm nay cám ơn cậu, sau khi nghỉ quốc khánh trở về chúng ta tiếp tục tập huấn..." Cái kia: "Chúc hai người có kỳ nghỉ chơi vui vẻ."
"Cảm ơn đội trưởng, anh cũng vậy nha!" An Vô Dạng phất tay với hắn một cái.
Hoắc ba ba ở bên cạnh rất có kiên nhẫn, chờ đợi sau khi bạn nhỏ nói lời tạm biệt với từng người bạn, mới kéo lên cửa sổ xe.
Ý thức giáo dục cùng hành động thực tế mà nói, Hoắc Vân Xuyên không thể nghi ngờ là một ba ba chuẩn mực.
Sau này Đôn Đôn thật có phúc??
An Vô Dạng trong lòng còn lưu lại dư vị khuấy động vừa nãy ở trên sân trường, hai má đỏ bừng bừng mà nói: "Ngày hôm nay gặp đối thủ mạnh đúng không? Không nghĩ tới tài nghệ của anh thật sự lợi hại như vậy."
Hoắc Vân Xuyên đáp: "Cũng do em lợi hại hơn."
Nhớ tới bạn nhỏ này vừa nãy ở trên khán đài nhiệt tình buông thả, trên gương mặt tuấn tú của Hoắc tổng hơi nổi lên vẻ kinh dị.
"..." An Vô Dạng còn tưởng rằng đối phương đang nhạo báng chính mình, nghĩ thầm, tôi khen người ta là sai lầm sao?
Làm người thật khó!
Nhưng mà hồi lâu phát hiện, trên khóe môi người yêu cậu nở nụ cười làm người nổi da gà, hẳn không phải có ý trêu chọc... Mà là...
Edit: HuynhJJ
Sau khi về đến nhà, Hoắc Vân Xuyên bế ngang An Vô Dạng lên mang vào bên trong nhà.
"Anh..." An Vô Dạng kinh ngạc thốt lên một tiếng, bắt đầu giãy dụa.
"Không cần phí lời, đàn ông sau khi vận động xong sẽ rất phấn khích, em không biết sao?" Hoắc Vân Xuyên nói thế, hai cánh tay khí lực lớn đến mức kinh người, siết chặt người trong ngực càng chặt hơn chút: "Sợ cái gì, ngày hôm nay không có ai ở nhà."
"Em cũng là đàn ông..." An Vô Dạng sắc mặt quẫn bách mà nói, rõ ràng vận động qua đi chỉ có ý nghĩ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi!
Cái gì đàn ông vừa vận động sẽ phấn khích chứ, chỉ là Hoắc Vân Xuyên muốn lăn giường nên mượn cớ thôi?
"Em không tính." Hoắc Vân Xuyên sờ nặn lên đôi môi chính mình đã sớm muốn nếm thử một cái, nhưng đáng tiếc đã sắp tới phòng tắm rồi: "Trước tiên ở đây làm một lần, sau đó phòng khách phòng ngủ tùy em chọn."
"Vậy thì thật sự cám ơn sự rộng rãi của anh..." An Vô Dạng bất đắc dĩ cắn răng, biết rõ chính mình cự tuyệt không được, trong lòng làm tốt chuẩn bị cùng đối phương cuồng hoan.
Trong giây phút mơ mơ màng màng muốn hôn mê ngủ thiếp đi, thiếu niên không còn sức lực nghĩ thầm, bé con Đôn Đôn đã bị ba lớn bé vô tình vứt về nhà?
Bằng không ba chồng mẹ chồng làm sao có thể như thế, còn chưa có nghỉ hè đã đón đứa nhỏ đi, hơn nữa còn không có hỏi ý kiến của mình.
Đôn Đôn đáng thương.
"A..." Dựa theo tình tình trước mắt, nghỉ quốc khánh hẳn là không mang theo bé.
Nam nhân thoả mãn xong dựa vào trên đầu giường hưởng thụ dư vị, chịu sự lên án của thiên sứ, lười biếng nói: "Em không biết mang theo hai người có bao nhiêu mệt sao."
"... Em không cần anh mang được không!" An Vô Dạng trong lòng nhớ đến dây đeo lò xo sỉ nhục lúc ra nước ngoài lần trước, khuôn mặt nóng bừng!
Edit: HuynhJJ
"Thật có tinh thần." Hoắc Vân Xuyên liếc mắt với cậu một cái, sờ sờ đầu: "Dành thời gian ngủ đi, ngày mai dẫn em đi hưởng thụ kỳ nghỉ."
Nếu như chỉ như vậy là tốt rồi, thế nhưng không thể.
"Anh chỉ là muốn chuyển sang nơi khác làm mà thôi." An Vô Dạng vạch ra chân tướng, mặt lộ vẻ không biết làm sao.
"Mau ngủ." Đáp lại cậu, là một bàn tay lớn che lại hai mắt của cậu, giọng điệu cùng hành động hiển lộ một bá đạo tổng tài không thể nghi ngờ.
Bị tổng tài tàn phá một trận, sau đó ép buộc Tiểu Điềm Điềm ngủ, ngủ một giấc đến trời tối.
Giấc ngủ sâu không mộng mị, giải trừ không còn chút sức lực nào trên người, dù sao cũng là tuổi trẻ, còn có thể phóng túng một hơi.
Hoắc Vân Xuyên nắm chắc thời gian, bưng vào một bát cháo thịt bằm, nói với bạn nhỏ đang choáng váng: "Dậy ăn đồ ăn."
An Vô Dạng sau khi thức dậy, mắt nhìn chén đồ ăn quen mắt kia, lộp bộp xác định nói: "Thứ này thật giống như... Là cháo trong nồi của Đôn Đôn."
Hoắc đại tổng tài · sẽ không làm cơm ·, giải thích: "Đôn Đôn về nhà, còn nhiều như vậy không ăn sẽ lãng phí."
Cho nên hắn liền mở lửa, hâm nóng lại cho thiên sứ uống.
Thiên sứ ngơ ngác không hiểu ra ý xấu trong lời nói của Hoắc ba ba: "Ồ." Ngồi ở mép giường ngoan ngoãn nâng cái bát không nóng, từng miếng từng miếng đút chính mình.
Sau khi ăn xong, đưa bát không cho đối phương.
Thừa dịp mình có một lúc rãnh, An Vô Dạng mở ra điện thoại di động, tin nhắn leng keng thùng thùng mà gửi vào.
Tiểu Béo đã lâu không có liên lạc: "Ngày quốc khánh vui vẻ!"
Câu nói đơn giản như vậy, thoạt nhìn giống như là gửi cho nhiều người cùng lúc, thế nhưng An Vô Dạng biết không phải vậy, một chuỗi ký tự dài mới phải gửi nhiều người, mấy chữ này tuyệt đối là do Tiểu Béo tự mình gõ.
An Vô Dạng gửi lại: "Ngày quốc khánh vui vẻ! Đi đâu chơi?"
Sau đó mở ra cửa sổ Wechat của chính mình, trả lời từng người từng người một, tuy nói đều là nội dung giống nhau, thế nhưng mỗi một từ đều tự tay gõ, copy gửi lại là không hề tồn tại.
Gửi xong một tin, Tiểu Béo trả lời.
Tiết Tễ Dương: "Mang người yêu đi nước ngoài bơi lội! Các người thì sao? Dẫn Đôn Đôn nhà hai người ra ngoài chơi sao?"
An Vô Dạng: "Không dẫn theo, ba nó chỉ muốn dẫn tớ đi chơi!"
Tiết Tễ Dương: "Sách sách sách, tớ có thể hiểu được hắn, tớ cũng nghĩ như vậy."
An Vô Dạng: "Tạm biệt!"
Kỳ nghỉ quốc khánh bắt đầu, đối với thiếu niên là loài sinh vật "đơn bào" không biết gì cả, cùng Hoắc ba ba bước lên hành trình "lấy thẻ" phòng khách sạn.
Nghỉ quốc khánh ngày đầu tiên...
Hoắc ba ba không biết liêm sỉ mà thầm nghĩ: "Mệt không?"
"Nha." An Vô Dạng tối hôm qua bị dằn vặt đến gần rạng sáng, trước mắt có một đạo thanh hắc nhàn nhạt, lúc này đứng ở trước cảnh đẹp núi sông của tổ quốc, lại không cao hứng.
Do cậu cho là "Hưởng thụ nghỉ quốc khánh = chuyển sang nơi khác làm" chỉ là đùa giỡn, vì vậy hiện tại có chút há hốc mồm.
Nếu cái miệng xui xẻo của mình linh như vậy, An Vô Dạng quyết định lấy ra bốn tệ, đi mua hai tờ vé số.
Hoắc Vân Xuyên im lặng cõng thiếu niên ủ rũ, đi khắp các nơi có cảnh sắc đẹp đẽ.
Buổi tối trở lại khách sạn, thiên sứ đưa tay ra với hắn: "Cho em bốn tệ đi."
"..." Hoắc đại thiếu giá trị bản thân hơn trăm triệu, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác khủng hoảng khi bị người đòi tiền.
Chỉ vì bốn tệ!
"Tôi tìm xem."
Người đàn ông lạnh lùng, lục lọi ví cùng valy quần áo, khó khăn tìm ra hai tờ tiền giấy một tệ, tiếp theo từ trong ví tiền tìm ra một đồng xu hai tệ: "Nè."
Đủ bốn tệ, Hoắc tổng thật sâu thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả có lời muốn nói: Phóng viên:
Hoắc tiên sinh đời này làm qua hạng mục lớn nhất là gì? Hoắc tổng:
Góp vốn với vợ tôi. Phóng viên:
Xin hỏi kim ngạch là bao nhiêu, có thể thuận tiện tiết lộ một chút không? Hoắc tổng:
Bốn tệ tiền mặt.