Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 111

Diễn đàn những bà mẹ bỉm sữa XX, là website An Vô Dạng thường xuyên truy cập, mỗi lần có bài viết mới cậu đều sẽ vào xem một chút.

Đây là vũ khí bí mật giúp trình độ chăm con của cậu thẳng tắp bay lên, cả Hoắc tổng cũng không biết, Dạng Dạng ưu tú nhà bọn họ lên trên diễn đàn mẹ bỉm sữa, ID ‘ba ba như ánh mặt trời’ đã lăn lộn gần hai năm.

Càng đừng nói, An Vô Dạng ở chỗ này không chỉ thu hoạch kinh nghiệm nuôi con, còn nhận thức một đám mẹ trẻ.

Nhớ trước đây lúc cậu vào diễn đàn mẹ bỉm sữa vì giới tính hiếm lạ hiếm thấy, nên bị vây xem quá sức; sau đó mọi người mới phát hiện, ai, người ba trẻ này tính tình ôn hòa, lễ phép với người, thái độ học tập đứng đắn, quả thực nghiêm túc đến làm người muốn đổi một ông chồng.

Vì thế An Vô Dạng thành một người rất được yêu thích trong lòng nhóm mẹ bỉm sữa.

Ngày thường nhóm mẹ bỉm sữa có thứ gì tốt, muốn mua, đều sẽ kêu cậu lên.

Tuy nói trong diễn đàn có mẫu vật đề cử, cùng giao dịch bằng tiền, nhưng qua WeChat thường khá thuận tiện nhanh gọn.

Mấy diễn đàn giống như vậy, lớn có nhỏ có An Vô Dạng đăng ký không dưới mười cái.

Người bán hàng trên diễn đàn: @ toàn thể thành viên, một tin tức vô cùng quan trọng, A2A3 hiện tại còn rất ít hàng, phải nhanh tay lên! Nhanh tay lên!

Một thông báo làm nhóm WeChat nổ tung nồi.

An Vô Dạng click mở nhìn thử, phát hiện đơn hàng là sữa bột thì đóng lại.

Đôn Đôn không thiếu sữa bột, Đôn Đôn chỉ thiếu đồ dùng hằng ngày, cậu sẽ cẩn thận chọn mua một ít.

Chẳng hạn như khoảng thời gian trước tã giấy X rất nổi tiếng, An Vô Dạng mua cho Đôn Đôn một ít.

Nhóm mẹ bỉm sữa nói chuyện với nhau trong nhóm: “Nghỉ đông đến rồi, các mẹ bỉm sữa chuẩn bị đi đâu chơi nha?”

Mẹ Hiên Hiên: “Con em mới nửa tuổi, còn chưa có cai sữa đâu, chỗ nào cũng không thể đi. Thật hâm mộ con mấy chị đã đi nhà trẻ, so với em nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Mẹ Tình Tình: “Em gái đừng nghĩ nhiều, em cho rằng con đi nhà trẻ sẽ nhẹ nhàng, a, chỉ cần sinh con, cả đời cũng đừng mong nhẹ nhàng…… Em suy nghĩ lại xem nha, đứa trẻ đi học thì lo lắng tới lúc học hành thi đại học, đứa trẻ tốt nghiệp thì lo lắng công tác kết hôn, xe nhà ở, người yêu, những thứ đó đều là gánh nặng của người làm cha mẹ!”

Người mẹ này lên tiếng, An Vô Dạng xem trong lòng cũng có phần đồng tình.

Nhưng còn không phải là vậy sao.

Nghỉ đông đã hẹn đi lu lịch ba ngày hai đêm với thành viên câu lạc bộ, An Vô Dạng luôn mãi tự hỏi, trước nghỉ đông đã quyết định hủy bỏ không đi nữa.

Đội trưởng hùng hổ hỏi cậu làm gì không đi?

Cậu: QAQ ở nhà giữ con nha.

Thành viên trong câu lạc bộ:……

An Vô Dạng nghĩ thầm, ông chồng trong nhà vội đến xoay quanh, trong chốc lát bận công ty, trong chốc lát vội vàng tham dự các loại hoạt động, trên cơ bản không có thời gian thư giãn.

Bản thân cậu vào lúc này còn muốn đi ra ngoài chơi, như vậy sao được chứ!

Nhớ lại thời gian trước nghỉ đông, có một đêm nồng nàn lãng mạn xong, Hoắc Vân Xuyên đột nhiên nói: “Câu lạc bộ của em chuẩn bị du lịch thế nào rồi? Cần tôi hỗ trợ không?”

Đặt khách sạn cùng phương tiện đi lại linh tinh gì đấy.

Một dáng vẻ thật sự muốn đi lắm.

“Anh bận như vậy, em ngượng ngùng khi để anh lãng phí thời gian đi chơi với em.” An Vô Dạng quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu em đi một mình thì có ý nghĩa gì đâu? Cho nên em quyết định không đi nữa.” Edit: HuynhJJ

Hoắc Vân Xuyên: “……”

Đúng vậy, thời gian gần đây hắn thật sự có chút vội, nhưng cũng không đến mức……

Nhưng là……

Một ít lời ngon tiếng ngọt không quen nói nghẹn cứng ở trong cổ họng nam nhân, miêu tả sinh động, nhưng khó có thể nói rõ: “…… Ừm.” Sau đó hắn trực tiếp không nói gì, xoay người đè lên bảo bối bên cạnh, dùng hành động chứng minh: “Làm thêm một lần.”

Liều chết triền miên, choảng nhau kịch liệt đến nửa đêm.

An Vô Dạng hàm chứa nước mắt âm thầm thề ở trong lòng, về sau không lấy tiền của Hoắc Vân Xuyên nữa, không lấy tiền của Hoắc Vân Xuyên nữa, nếu lấy tiền là chó con.

“……”

Sự tình 5000 tệ cuối cùng đã hạ màn xinh đẹp, không có lưu lại chút điểm yếu nào.

An Vô Dạng ngày hôm sau đỡ eo đau nhức, mở ra tài khoản Alipay nhìn xem, mới có thể an ủi rằng bản thân mình không hề xây lâu đài trên cát.

Nói đến nghỉ đông, đã qua ba bốn ngày.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, nói người ra cửa thở ra khí đều sẽ biến thành băng vụn, cũng không khoa trương chút nào.

Thời tiết như vậy, tạm thời cũng không dám ôm Đôn Đôn ra cửa.

Đợi thêm mấy ngày, bầu trời xám xịt, cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng mặt trời tươi đẹp.

Gió ngừng, tuyết cũng ngừng, thời tiết tốt làm người không thể tin được.

Hoắc Vân Xuyên đã sớm nghe An Vô Dạng nhắc đến chuyện muốn đi công ty thăm ba mẹ cậu, bởi vậy thấy hôm nay thời tiết ấm lên, nên bắt đầu hỏi chuyện này.

Từ chỗ An Vô Dạng có được đáp án khẳng định, hắn gật gật đầu.

Sau đó yên lặng gói ghém vợ và con trai dìu dắt đến công ty.

Ở trong công ty, An Vô Dạng mặc áo lông cồng kềnh, có màu tối, xứng với vóc người ở phương bắc không tính cao, cùng với phía trước dùng đai địu trẻ cõng Đôn Đôn, thân mình có vẻ bụ bẫm, mang khẩu trang cùng mũ len  đầu nho nhỏ, kém xa với thân thể.

Giống như kẹo bông gòn di động.

Hoắc tổng liếc mắt nhìn một cái, rồi liếc mắt nhìn một cái nữa.

Cảm thấy vợ có chút ngốc fufu.

Lúc này An Vô Dạng đang chuyên chú mà mân mê đai địu trẻ, xác nhận nút thắt rất rắn chắc, mới yên tâm buông tay ra.

Sau đó uống mấy ngụm nước nóng do Cao Nham giám đốc công ty vừa rồi rót cho cậu, dựa theo bối phận, mình kêu đối phương một tiếng em họ cũng không quá phận.

Uống xong thức uống nóng cậu ra văn phòng.

Bên ngoài là khu làm việc của nhóm viên chức trong công ty.

An Vô Dạng không muốn quấy rầy mọi người làm việc, nhưng điều đó không có khả năng.

“Ra rồi……” Nhóm giám đốc viên chức văn phòng sớm đã chú ý bọn họ, trong lúc đang làm việc vẫn luôn khe khẽ nói nhỏ.

Bọn họ nhìn thấy trước ngực An Vô Dạng đang địu một đứa bé, cảm xúc có vẻ đặc biệt kích động.

Đó là con trai độc nhất của tổng tài, không có gì ngoài ý muốn sẽ là người thừa kế tương lai của Hoắc thị tương đương ông chủ nhỏ đời kế tiếp của mình, không kích động mới là lạ.

Thiếu niên mặt mày tuấn tú da mặt mỏng, phát hiện nhiều người chú ý mình như vậy, bước chân nhanh hơn đi tìm nơi ba mẹ làm việc.

Từ sau khi Đinh Vi được thuyên chuyển về Hoa Thụy, đã vào bộ ngành của An Thành, trở thành một trợ thủ đắc lực cho chồng mình.

Làm một người quản lý bộ ngành, uy nghiêm của An Thành  càng ngày càng tăng.

Lúc An Vô Dạng đi vào cửa văn phòng của bọn họ, ngạc nhiên phát hiện ba ba luôn luôn hòa khí đôn hậu, thế nhưng đang mắng cấp dưới.

Nghiêm trang, còn rất dọa người.

…… Mẹ nhà bọn họ nói một không hai, cũng đứng ở phía dưới nghiêm túc nghe.

An Thành chắp tay sau lưng đang nói chuyện, đột nhiên dư quang đôi mắt thoáng nhìn một khối đứng ở cửa, lập tức sửng sốt, sau đó trên mặt vui như nở hoa, biến trở về dáng vẻ người hiền lành An Vô Dạng quen thuộc: “Ai…… Vào đây……”

Ông vui vẻ vô cùng.

Đinh Vi quay đầu nhìn theo ánh mắt chồng, vẻ mặt nghiêm trang hơi ngẩn ra: “Vô Dạng?”

“Ba, mẹ!” An Vô Dạng chỉnh mũ, kêu lên một tiếng với hai người bọn họ.

……

Ngày đó vượt qua một buổi sáng hoà thuận vui vẻ, An Vô Dạng thích không khí như vậy, nhưng nếu như để cậu trở về ở bên cạnh ba mẹ, chắc chắn cậu sẽ lắc đầu so với trống bỏi còn lợi hại hơn.

Trong nhà bên ấy phòng ở nhỏ, sao có thể để Hoắc Vân Xuyên ở cùng mình chứ. Edit: HuynhJJ

Mạch não của An Vô Dạng, không hổ là do Hoắc tổng diss, chính là ưu tú như vậy đấy.

Trên thực tế suy nghĩ của cậu rất đơn giản nha, căn bản không có suy nghĩ sẽ tách ra ở riêng với Hoắc Vân Xuyên, căn bản không có khả năng đâu.

Đồng thời lúc không chú ý, thời gian lại trôi đi quá nhanh.

Lại một cái Tết âm lịch nữa sắp tới, Hoắc tổng vội xong công việc trong tay, lại đóng gói vợ và con trai mang về nhà, cùng ba mẹ và ông nội ăn Tết âm lịch.

Năm nay là năm thứ hai An Vô Dạng ở Hoắc gia vượt qua Tết âm lịch, có vẻ ngựa quen đường cũ, không còn câu nệ như năm đầu nữa.

Cơm tất niên ăn ở nhà mình, qua mùng một bắt đầu tiếp đãi họ hàng đến thăm ông cụ.

Nhóm đầu tiên là cô dượng, chú bác linh tinh.

An Vô Dạng theo chân bọn họ ở chung cơ bản cũng không câu nệ nhiều, có thể tất cả mọi người đều biết cậu tuổi nhỏ, thái độ khi nói chuyện với cậu, cơ bản không khác khi đối đãi với Đôn Đôn là mấy.

“???” Ngay từ đầu căn bản không quen được?

Sau đó nghe kỹ, di, hình như cũng không xấu.

Nhóm thứ hai quan hệ hơi xa chút, xưng hô mang theo kính ngữ, ngày thường lui tới cũng không quá thân thiết.

Lúc sau nhóm cuối cùng tới cũng không quá gần gũi với An Vô Dạng, giao lưu với nhau cũng không nhiều lắm.

Gần đây chính là lúc cậu đi theo trưởng bối cùng nhau ăn cơm, thời gian còn lại tự do hoạt động, không ai quản thúc.

Hiện tại ở nhà ăn dài rộng đến mức khoa trương, cùng nhau ăn cơm với mọi người.

Ông cụ Hoắc ngồi bên tay phải An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên ngồi bên tay trái, đối diện là hai vợ chồng Hoắc phu nhân, đi xuống dưới mới là nhóm họ hàng.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện hiển nhiên là sự tình không có khả năng nhất trên bàn cơm ngày Tết, cấm không cho người ta nói cũng quá không nhân đạo.

Bởi vậy các trưởng bối tán gẫu vô cùng vui vẻ, An Vô Dạng cũng nghe đến vô cùng vui vẻ.

Đột nhiên một vị khách trưởng bối nói: “Chị họ, cháu lớn nhà chị cũng đã sắp một tuổi rồi, khi nào lại định sinh đứa thứ hai?”

Tiểu Điềm Điềm tay vươn đôi đũa gắp đồ ăn, cứng đờ.

“Dù sao bây giờ kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm cũng ổn định,” một người khách khác nói: “Sinh thêm một bé gái cũng khá tốt.”

Nghe đến đó, An Vô Dạng rụt đôi đũa về, gắp vào trong chén món mình nhìn trúng trước đó.

Cho vào trong miệng nếm thử, lại cảm giác ăn không ngon bằng lúc nãy.

Đại BOSS ngồi ở bên cạnh thiên sứ, mắt thường có thể thấy được cau mày lại, mắt lạnh đảo qua trên người hai người kia.

“Hai vị muốn quyết định ngày sinh cùng giới tính của con tôi?” Hắn không giận tự uy mà nói.

Vừa rồi hai người tự cho là làm sinh động không khí, tức khắc mặt già vừa hồng vừa trắng, trong lòng không ngừng oán trách, cháu họ lạnh như băng cũng quá tích cực!

“Loại sự tình này dĩ nhiên là do con cùng Dạng Dạng hai người thương lượng với nhau,” Hoắc phu nhân nói: “Chúng ta không có tư cách giúp con quyết định.”

Hai người họ hàng ngồi một bên không dám phát ngôn. Edit: HuynhJJ

An Vô Dạng một biểu cảm không quan tâm các người đang nói gì, vươn đũa lại gắp một miếng đồ ăn vừa rồi cảm thấy không thể ăn, thần kỳ phát hiện hương vị trở nên ngon hơn.

“Vân Xuyên, món này ăn ngon a.” Lập tức chia sẻ cho người kế bên.

Hoắc đại BOSS bị thiên sứ kêu một tiếng, ánh mắt hung ác vừa rồi lập tức băng tan thành nước: “Ừm, em ăn nhanh đi, uống chút canh.”

Hắn bưng lên chén sứ cho An Vô Dạng, trong lòng thật đáng tiếc, không thể tự tay đút từng ngụm từng ngụm được.

“Cảm ơn.” An Vô Dạng nói. Thật ra mà nói, cậu không phải quá để ý chuyện người khác đang thảo luận.

Tóm lại Hoắc Vân Xuyên trực tiếp nổi bão cũng quá soái rồi, đáng giá vì đối phương cổ vũ nhiệt tình.

Sau đó An Vô Dạng không phải không bội phục phát hiện, cuộc nói chuyện phiếm kế tiếp hết sức hài hòa, mọi người đều trốn tránh như có khẩu súng dí vào đầu, không còn có người nào nói một ít nội dung không thú vị nữa.

Quả nhiên, khi ông chồng nhà cậu xị mặt một phát người địa cầu đều sợ hãi.

Tác giả có lời muốn nói

Hoắc tổng: Mặt mày rầu rĩ suy nghĩ gì đấy? 【 thật lo lắng cho em ấy 】

Dạng Dạng: Suy nghĩ chuyện quan trọng. 【 mặt khổ não  】

Hoắc tổng: Chuyện quan trọng gì? 【 lo lắng nhân lên gấp một vạn lần 】

Dạng Dạng: Em không sinh được bé gái... 【o(╥﹏╥)o 】
Bình Luận (0)
Comment