Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 117

Thật vất vả nghe xong tiết học buổi sáng, tiếng chuông tan học vừa vang lên, An Vô Dạng đã túm lấy ba lô, vội vã chạy về hướng nhà mình.

Hắn về rồi sao?

Bây giờ trở về mở cửa là có thể gặp sao?

Nghĩ trong đầu, chỉ có những thứ đó.

Cùng với, trong chốc lát thấy mặt phải xông lên ôm một cái, hay là nhào lên hôn một cái đây?

Sau đó suy nghĩ kỹ lại, hai việc đó không có khác nhau chút nào, dù sao cũng là ôm ấp hôn hít.

"Dì Trương, Vân Xuyên đã trở về sao?" Thanh niên thở hồng hộc mở cửa ra, đôi mắt tuần tra ở trong phòng, nhưng chỉ nhìn thấy dì Trương đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách.

Người ta kinh ngạc nói: "Không nha, cậu ấy hôm nay trở về sao?" Hiển nhiên không biết.

An Vô Dạng gục đầu, thập phần ảo não: "Xem trí nhớ của con này!" Buổi sáng nghe điện thoại, rồi đi học, nên đã quên nói chuyện này với dì Trương: "Giữa trưa hôm nay hắn sẽ trở về ăn cơm."

"......" Dì Trương nghĩ nghĩ, an ủi nói: "Không cần nóng nảy, nấu cơm trưa nhiều lắm, không thiếu một chén cơm cho cậu ấy."

Hơn nữa giờ này còn chưa có trở về, không phải bà nói, máy bay thường xuyên hạ cánh, cũng không có đúng giờ.

Nói cũng phải.

An Vô Dạng bình tĩnh trở lại, buông đồ trên người, đổi giày cởi quần áo.

Dì Lâm trong phòng nghe thấy được động tĩnh cậu trở về, nói với Đôn Đôn: "Ba ba đã trở về."

Đôn Đôn tiểu ma vương thích chơi với ba ba, người lớn nói bé nghe cũng hiểu, nghe vậy cục cưng nhỏ như lên dây cót, ríu rít mà chạy ra. Edit: HuynhJJ

"A a a nha nha......"

An Vô Dạng: "......"

Có ông giời con này lăn lộn, căn bản không có tinh lực quá nhiều để suy nghĩ về những thứ khác: "Ăn cơm thôi, nhóc con hoá ra đang đói bụng." Cậu ôm Đôn Đôn nói.

"Cháo lươn của thằng bé còn đang ninh trên bếp." Dì Trương buông việc trong tay, lấy cho Đôn Đôn ăn.

Nghe thấy là cháo lươn, An Vô Dạng nhe răng, làm ra biểu tình vặn vẹo.

Bởi vì cậu không ăn lươn, cảm thấy con vật đó thật đáng sợ.

Chính là người ta nói trẻ con ăn cháo lươn rất bổ dưỡng, bản thân Đôn Đôn cũng thích ăn, cậu cũng không có biện pháp.

Buổi cơm trưa ba người ăn xương sườn hầm và cá hấp.

Ở chỗ này muốn nói một sự kiện đau lòng, chính là An Vô Dạng thích ăn tôm, để cho Hoắc Vân Xuyên thường xuyên vơ vét các loại tôm ngon cho cậu ăn, bây giờ cậu đã ăn các loại tôm, ăn đến chán ngán.

Đã tới nông nỗi nhắc tới tôm là sợ hãi.

Nga, cậu còn thích ăn cherry, Hoắc tổng có rảnh mỗi ngày tay không đút cậu ăn, trước mắt cũng ăn đến ngán rồi.

"Chuyến bay của Hoắc tiên sinh hẳn tối nay tới phải không?" Ăn một hồi, dì Lâm thình lình nói ra một câu.

An Vô Dạng vốn dĩ đang ăn ngon lành, nghe được tên đối phương trái tim lại truyền đến một cảm giác tê nhói rõ ràng, không biết phải diễn tả nó như thế nào, chỉ biết là loại cảm giác này thật sự khó chịu.

Lúc không xa rời nhau thì không biết, trong giây lát phải tách ra mấy ngày, phát hiện tư vị nhớ nhung thật không dễ chịu.

Nếu có thể, sau này mỗi ngày đều dính với nhau thì tốt quá.

Một nguyện vọng nhỏ không có khả năng thực hiện, bị An Vô Dạng giấu ở trong tim, quả tim lớn tới mười tám tuổi cũng không có lớn thêm chút nào nữa.

Sau khi ăn tết, bởi vì xảy ra sự kiện thiên sứ làm mất chìa khóa, Hoắc Vân Xuyên đơn giản đổi khoá cửa trong nhà thành khóa vân tay.

Gần đây mở khóa rất thuận tiện, thứ hai còn đề phòng trộm cướp.

Hắn mở cửa đi vào, thong thả ung dung buông đồ vật trong tay, áo khoác, mũ, đồng hồ cùng giày da.

"Dạng Dạng, tôi đã trở về." Nam nhân một thân thoải mái đi vào trong, thấy một bàn người đang ăn cơm, nhàn nhạt nói: "Ăn xong?"

"......" An Vô Dạng ngẩng đầu thấy hắn, suýt nữa bị nghẹn xương sườn trong miệng: "Vân...... Vân...... Khụ khụ." Vội vàng nhổ xương trong miệng ra.

"Hoắc tiên sinh đã trở về?"

Dì Trương cao hứng nói: "Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

Bà muốn đứng lên, bị Hoắc Vân Xuyên giơ tay cản lại, tỏ vẻ chính mình có thể tự làm: "Ngài ăn, tôi tự mình lấy."

Sau đó cũng không có nói cái gì với An Vô Dạng, trực tiếp xoay người vào phòng bếp.

Bóng dáng cao lớn đẹp trai chiếm đầy suy nghĩ của cậu suốt một tuần qua, lập tức buông đôi đũa tung ta tung tăng mà theo sau: "Con đi xem hắn......"

Dì Trương cùng dì Lâm cười cười, hiểu rõ cảm tình của người trẻ tuổi. Edit: HuynhJJ

"Vân Xuyên?" An Vô Dạng dán trên khung cửa, mắt trông mong, một bộ muốn tiến vào lại có chút ngượng ngùng, Hoắc Vân Xuyên đi lâu mới về, về tới rồi cậu lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

"Hửm?" Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, chuyên chú cầm chén sứ trắng trong tay..... Chỉ có dư quang khóe mắt, tham lam nhìn trộm cạnh cửa, gương mặt đơn thuần tinh thần phấn chấn: "Dạng Dạng." Hắn kêu.

An Vô Dạng tim muốn nhảy dựng, nghe giống như triệu hoán, nghênh đón Tiểu Yến Tử trở về nhà.

Lúc cậu treo ở trên người đối phương, trong lòng vô cùng vô cùng an tâm, cũng vô cùng vô cùng vui vẻ, loại vui vẻ cảm động đến muốn khóc.

Hoắc Vân Xuyên tùy ý cậu bám ở trên người mình, không bị ảnh hưởng chút nào mà mở nắp nồi cơm, xới cơm, lấy đũa.

Sau đó Hoắc Vân Xuyên một bàn tay bưng chén, một bàn tay đỡ mông thiếu niên đang làm nũng, ôm đến vị trí phía trước: "Như vậy đi ra ngoài sẽ mắc cỡ sao?"

Chắc chắn rồi a...... An Vô Dạng chôn mặt ở trên vai hắn lắc đầu.

"Tôi đi đi ra ngoài đây." Hoắc tổng nói.

Vừa mới đi tới cửa, An Vô Dạng đã vươn tay níu lấy khung cửa, sau đó gương mặt nóng rát mà từ trên người người ta xuống dưới, bởi vì cậu sợ mất mặt.

"...... Anh đi trước đi."

Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên, dạo qua một vòng ở trên cơ thể mảnh khảnh của thiên sứ, lôi kéo cổ tay của cậu đi ra ngoài.

Không đơn thuần chỉ là cầm lấy, động tác nhỏ dùng ngón cái vuốt ve, làm thiếu niên da mặt mỏng hô hấp không thông thuận, chỉ cảm thấy cho dù là hành động bình thường thế này, lại có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đối phương kéo lên giường......

Trở lại bàn ăn, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

"Hoắc tiên sinh," Dì Trương đau lòng nói: "Mới vừa xuống máy bay chắc là rất mệt mỏi? Trong chốc lát ăn cơm no, tranh thủ tắm rửa rồi ngủ một giấc." Lại nói: "Dạng Dạng buổi chiều còn đi học sao? Nếu không ngày mai hãy đi?"

Buổi chiều nha, hãy ở nhà với Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh sẽ rất cao hứng.

"Nga......" Tiết thì có, nhưng là ánh mắt thiếu niên lấp lóe, trong lòng nhộn nhạo không yên một hồi lâu: "Ừm, hình như cũng không phải môn quan trọng lắm."

"Vậy không cần đi." Hoắc Vân Xuyên lên tiếng nói.

Một bàn tay không cầm đũa của cả hai người, đều gác ở phía dưới cái bàn, lén lút nắm chặt với nhau.

So với ân ái ngày thường hơi khác nhau, hôm nay đặc biệt nhiều thêm một phần dứt khoát như đang bắt giữ con mồi.

Chỉ cần một động tác, An Vô Dạng đã có cảm giác sợ hãi đến chân run rẩy......

Đồng thời cậu ngượng ngùng mà thừa nhận, ở sâu trong nội tâm điên cuồng, cũng muốn thân cận Hoắc Vân Xuyên.

Sau khi cơm nước xong, dựa theo thói quen của Hoắc Vân Xuyên, hắn ở phòng khách pha một ấm trà.

Lúc này An Vô Dạng cũng sẽ cùng uống với hắn, hợp với tư thế uống hai ly, không khỏi có loại nghi ngờ như trâu nhai mẫu đơn*: "A, lần trước anh nói, loại trà này có đặc điểm gì?"

(*) Con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi

Trước kia cậu không thích uống trà, bây giờ ở cùng Hoắc Vân Xuyên lâu rồi, phát hiện, mùa xuân thời tiết se lạnh, uống một ấm trà xanh nóng, cảm giác cực kỳ ngon.

Nam nhân ngồi ở đối diện cậu, trả lời từng chữ rõ ràng: "Tinh tế, vừa vặn, chặt chẽ, thẳng thắng, màu sắc vừa lòng người, thơm nồng......"

"......" Thiên sứ ôm cái ly, tuy biết đối phương đang nói về trà, nhưng không tự chủ được mà cúi đầu, chỉ có thể thấy cái cằm gầy.

Cậu đang thẹn thùng.

"Tôi đi tắm rửa một chút, em về phòng chờ tôi." Nam nhân một giây trước còn nghiêm túc, một giây tiếp theo đã phân phó trắng trợn lộ liễu, hiển nhiên là trong quá trình đùa giỡn người khác, cũng tra tấn bản thân mình không nhẹ.

"Ừm," An Vô Dạng nói: "Đừng quên đi nhìn Đôn Đôn một lát."

Vật nhỏ kia ăn no đã ngủ rồi, không thể chờ đến khi Hoắc Vân Xuyên trở về.

Cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không, An Vô Dạng ngồi trong chốc lát, cũng vào phòng ngủ, vào phòng tắm trong phòng ngủ rửa mặt, cũng có mục đích tắm rửa sạch sẽ.

Quả nhiên tiểu biệt thắng tân hôn, cậu nghĩ thầm.

Hoắc Vân Xuyên thật ra nghe thấy An Vô Dạng phân phó, sau khi tắm rửa xong thuận đường đi xem con trai: "......" Tư thế ngủ ngã chỏng vó của đối phương  làm hắn nhíu mày.

Ba ba vài ngày không thấy bảo bối nhỏ, thật cẩn thận sửa tay chân con trai lại cho đàng hoàng.

"Ngô......" Đôn Đôn ở trên giường nhỏ nhúc nhích một chút, lại an tĩnh mà ngáy khò khè.

...... Xem ra nhóc con này thích ngủ với tư thế vặn vẹo.

Hoắc Vân Xuyên lắc lắc đầu, mặc kệ.

Trở lại phòng ngủ, An Vô Dạng còn đang tắm rửa, hắn ngồi ở trên giường im lặng không lên tiếng mà chờ -- thuận tiện lấy vài cái áo mưa dự trữ trong ngăn kéo.

Quá thời hạn là không có khả năng rồi, hắn không phải loại người lãng phí tài nguyên.

Năm sáu cái này, hôm nay dùng không xong, ngày mai cũng dùng cho hết.

An Vô Dạng sau khi ra tới, liếc mắt một cái đã thấy thứ Hoắc Vân Xuyên đang cầm trên tay, không biết vì cái gì, rõ ràng cũng không xa lạ, da mặt vẫn cứ nóng bỏng, chỉ cảm thấy so với trực tiếp thưởng thức mình, còn làm người mặt đỏ tim đập hơn.

"Ra rồi?" Hoắc Vân Xuyên hỏi, đồng thời toẹt một tiếng, ra tay xé rách thứ trên tay.

"......" An Vô Dạng há há miệng, trong lòng hiểu rõ, vừa thấy đã biết mông mình không xong, đối phương quá sốt ruột rồi.

Hoắc Vân Xuyên sao có thể không nóng nảy, hắn ở nước ngoài đợi mấy ngày nay, nghĩ tới khắp nơi  trên người đều đau: "Lại đây." Hắn giơ tay ngoắc An Vô Dạng, chờ đối phương đi đến phạm vi cách mình một cánh tay, lập tức kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt chẽ, tiết lộ sự nhớ nhung của hắn.

Làm sao có thể không nhớ chứ, người này từ lúc mười tám tuổi đã theo hắn, sau đó một ngày cũng chưa từng rời khỏi bảo bối.

"Sau này sẽ không rời khỏi em nữa." Nam nhân thành thục ổn trọng ôm cậu lên trên đùi, hôn lên gương mặt nóng bỏng của cậu.

Câu dỗ người bằng lời ngon tiếng ngọt, đúng là suy nghĩ trong lòng thiếu niên dính người, nhưng khi thật sự nghe thấy cậu ngược lại không quá nguyện ý tin tưởng: "Có thể sao? Một ngày cũng không rời đi?"

Lấy góc độ nhìn thấy của lão nam nhân, bảo bối nhỏ chớp a chớp lông mi, đôi mắt nghi hoặc chỉ chứa đựng một người, đó chính là hắn.

Nhìn thấy trên người lại bắt đầu đau: "Ừm, đúng." Hoắc Vân Xuyên nói, sau đó buông An Vô Dạng xuống giường, mặt đối mặt với đối phương làm công tác chuẩn bị, đây là hình thức ở chung một đoạn thời gian sau kết hôn mới có.

Ít một phần cố kỵ cùng câu nệ giữa người yêu, nhiều thêm chín phần thẳng thắn thành khẩn không cần che lấp.

Nếu hỏi Hoắc Vân Xuyên có thể ở trước mặt ai đầu óc không còn tự hỏi, chỉ làm mọi chuyện theo bản năng, người này chỉ có thể là An Vô Dạng.

Đối phương cũng thế.

Cho nên Hoắc Vân Xuyên tin An Vô Dạng không phải ngốc, chỉ là bởi vì quá thích mình thôi.

Sự thật này chính là nguyên nhân mỗi lần nhớ tới đều làm hắn đau, chỉ có dùng hết Durex trong ngăn kéo mới có thể khỏe lên.

--- Quỳ...
Bình Luận (0)
Comment