Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 22

Thời tiết buổi tối hôm nay cùng ngày hôm qua giống nhau đều rất nóng, ngồi ở phòng hướng tây lại bị mặt trời phơi cả ngày, sau khi mở cửa vừa ngột ngạt vừa nực, nóng đến làm người không thở nổi.

“Bật điều hòa đi.” An Vô Dạng tìm ra điều khiển, để cho em trai đóng cửa lại.

“Anh, sao anh đột nhiên chịu mở điều hòa rồi?” An Vô Phỉ hỏi.

Tò mò nên hỏi ra đến vấn đề này.

“Quá nóng chịu không nổi.” An Vô Dạng nói, đi đến tủ quần áo tìm ra quần áo tắm rửa trước: “Em muốn ăn cái gì sao?” Thuận tiện lấy đồ ăn vặt ra ngoài, giao cho em trai.

“Ăn a.” An Vô Phỉ nói: “Chị đã về rồi, em lấy một chút cho chị.”

Thằng nhóc kia cầm đồ của mình liền ra cửa.

An Vô Dạng trong lòng lộp bộp, nhưng vẫn chưa nói cái gì.

Trời nóng như vậy, cậu muốn giống như trước kia tắm nước lạnh, nhưng là hiện tại cũng không dám, vạn nhất tắm xong xảy ra chuyện gì không tốt, vị Hoắc tiên sinh kia không giết mình mới là lạ.

“Chị, chị có muốn ăn vặt hay không, anh mua.” An Vô Phỉ thăm dò hỏi, nói với chị nó.

“Thứ gì?” An Vô Ngu không cảm thấy quá hứng thú, bất quá vẫn là đưa tay lấy lại đây, thấy túi đóng gói trước mắt lại sáng ngời: “Ai, thứ này không phải đồ ăn vặt nhập khẩu từ nước Úc sao?” Mứt dừa, còn có kẹo Bắc Âu, quả hạch, bánh quy: “Từ đâu ra?” Cô ăn một ngụm, thơm thơm giòn giòn là đồ chính gốc không sai được.

“Anh mua.” An Vô Phỉ tuy rằng thành tích học tập tốt, nhưng là rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ: “Rất mắc sao?” Nó chỉ là nghĩ được, anh làm thêm hẳn là kiếm không được bao nhiêu tiền, sao lại mua đồ ăn quá mắc quá xa xỉ như vậy.

An Vô Ngu cũng nghĩ giống như em trai, cau mày nói: “Là rất mắc, chị cũng không nỡ bỏ tiền mua.”

Bất quá do An Vô Dạng tự mình kiếm tiền mua, cô cũng không thể nói cái gì.

“Đừng nói với mẹ.” An Vô Phỉ đối với chuyện lần trước anh bị mẹ dạy dỗ lòng còn sợ hãi.

“Chị là loại người đó sao?” An Vô Ngu nói, cầm một bịt mứt dừa cùng mấy viên kẹo hạnh nhân: “Lấy về đi thôi, nếu như anh mua, để cho anh ăn nhiều một chút.”

Buổi tối trước khi ngủ, vị Hoắc tiên sinh kia lại gọi điện thoại đến.

An Vô Dạng mắt nhìn em trai đang học bài rất nghiêm túc, liền làm như không có việc gì mà nhận cuộc họi: “Chào buổi tối.”

Bên kia dừng một chút, có thể do cảm thấy hơi khó hiểu.

Thiếu niên đầu tiên nhận điện thoại câu nói thứ nhất thế nhưng không phải mềm mại gọi Hoắc tiên sinh, mà là chào buổi tối, làm Hoắc Vân Xuyên phải nhíu mi: “Là tôi.”

An Vô Dạng nói: “Tôi biết.” Không phải có lưu tên sao.

Hoắc Vân Xuyên nói: “Cậu đang làm gì?”

Thật ra là cũng giống như ngày thường: “Tắm rửa xong đang nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ, anh thì sao?”

Cậu hỏi, đón nhận khẩu hình dò hỏi của em trai, cậu vẫy vẫy tay, để đối phương đừng làm phiền.

“Mới vừa về đến nhà.” Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn chung cư của mình, rất lạnh lẽo, tạm thời coi như là nhà đi: “Chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.” Hắn nói, một tay tháo cà vạt, cởi nút tay áo.

An Vô Dạng nói: “Vậy anh nghĩ ngơi, tôi ngủ.”

Hoắc Vân Xuyên ‘ ừm ’ một tiếng: “Ngày mai đi đón cậu, ngủ ngon.”

Tiếng nói trầm trầm nam tính thành thục rất êm tai, làm cho lỗ tai bạn nhỏ phát ngứa, sửng sốt sửng sốt một hồi, rồi đặc biệt hâm mộ: “Ừm, ngủ ngon.”

Cậu nghĩ nếu như mình cũng có thể ưu tú như vậy thì tốt rồi.

“Là bạn nữ thích anh sao?” An Vô Phỉ nhìn cậu hỏi.

“Cái gì?” An Vô Dạng mặt một biểu tình 囧, có hơi hối hận khi mình nói dối lừa em trai, tiểu tử này không biết mình nói chơi àh: “Đúng vậy……”

Em trai cậu có thể do tiến vào tuổi dậy thì, đối với chuyện nam nữ này cảm thấy hơi hứng thú: “Vậy anh khi nào tiếp thu người ta?”

“…… Về sau đi học rồi nói.” An Vô Dạng qua loa lấy lệ cho qua, nhắm mắt lại: “Được rồi, anh ngủ, em viết nhanh lên đi.”

Ngày hôm sau cùng ngày hôm qua giống nhau, buổi sáng đúng 6 giờ rời giường.

Lúc súc miệng rồi phun ra, An Vô Dạng ngậm đầy miệng toàn vị kem đánh răng, ghê tởm đến muốn ói.

Không muốn đánh thức người trong nhà, cậu nghĩ mọi cách áp xuống cảm giác nôn nghén, quả thực vất vả.

“……” Ở trong nhà chính là không tiện điểm này, hơn nữa chị đã trở lại, so với ngày thường càng phải chú ý ngôn hành cử chỉ hơn, nếu không lại phải bị cô bắt bẻ.

Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy người, nhìn quần áo cũ trên người cậu, nhíu mày: “Tôi nhớ rõ đã mua cho cậu quần áo thoải mái để mặc.”

Vì sao không mặc?

Ngồi ở ghế sau thiếu niên chớp chớp mắt, mím đôi môi màu sắc nhàn nhạt nói: “Tôi quên giặt, bây giờ còn chưa mặc được.”

Trên thực tế mua về liền đặt ở trong ngăn tủ, căn bản chưa từng đụng vào.

“Tự mình giặt?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.

“Ừm.” An Vô Dạng xoa xoa ngực, sợ hãi mình sẽ ói ở trên xe: “Ba mẹ tôi phải đi làm, không có thời gian giặt giúp tôi.” Dĩ nhiên trong nhà có máy giặt, không muốn giặt liền ném vào bên trong máy giặt cũng được.

“Cậu mau chóng dọn lại đây đi.” Hoắc Vân Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, ném ra một câu.

Nhắc tới vấn đề này, An Vô Dạng liền im lặng.

Giống như Tưởng Thiếu Phi nói, trong lòng cậu không muốn, bởi vì một khi dọn đi ra ngoài ở cùng Hoắc Vân Xuyên, liền chứng minh rằng cậu không đường thối lui nữa.

Chỉ có nhà mình cậu mới cảm thấy an toàn.

“Vì sao không nói lời nào?” Hoắc Vân Xuyên chú ý tới tình huống của cậu, đầu quay về phía sau ánh mắt hơi chút lo lắng.

“Không biết nói cái gì.” An Vô Dạng thở dài: “Chúng ta đã nói xong trước khai giảng mấy ngày mới dọn, tôi chắc chắn sẽ dọn……”

Hoắc Vân Xuyên: “Vậy tùy cậu.”

Vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời, tuy rằng hắn xác thật rất hy vọng An Vô Dạng lập tức phối hợp, để cậu luôn ở dưới mí mắt của chính mình.

Cự tuyệt Hoắc Vân Xuyên rồi, An Vô Dạng trong lòng cũng rất thấp thỏm.

Lúc ăn cơm, giống như qua loa mà hỏi: “…… Hoắc tiên sinh, mỗi ngày sớm như vậy đã bắt đầu đón đưa tôi, anh có cảm thấy phiền phức hay không?”

Hoắc đại thiếu cử chỉ sạch sẽ nhanh nhẹn, không mất văn nhã, ngừng ăn bưng ly lên uống một ngụm nước ấm: “Cậu muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?”

Hắn như vậy An Vô Dạng liền bồn chồn, miễn cưỡng cười cười nói: “Anh cao hứng.”

Sau đó đối phương liền quay qua bên này nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa nói.

Khí thế như thế thật là…… Không thể trêu trọc vào.

An Vô Dạng tự hiểu mình là một người gây phiền toái, cả ngày hôm nay đều rất ngoan.

Cho cái gì ăn cái đó, kêu ngủ thì ngủ, khi ở văn phòng đối phương, một dáng dấp ngoan ngoãn ngồi chơi laptop, nhưng là lâu nhất chỉ có thể chơi hai giờ.

Nhưng hai giờ vẫn phải chia ra, buổi sáng một giờ, buổi chiều một giờ.

Nói thật, trong phòng chị có một bộ máy tính để bàn, cha mẹ rất lâu trước đây đã mua.

An Vô Dạng rất ít khi chơi, quanh năm suốt tháng không chạm tới hai lần.

Hai tháng trước lúc còn chưa thi đại học ba ba đã nói, chờ cậu vào đại học sẽ mua một cái laptop cho cậu.

Nhưng với loại tình huống hiện tại của nhà mình, máy tính khẳng định là không thể mua.

An Vô Dạng nghĩ thầm, dù sao cũng tạm nghỉ học, mua máy tính hay không mua cũng không sao cả, đến lúc đó cậu lấy chút tiền học phí, không để cho bọn họ nghi ngờ là tốt rồi.

“Notebook này bao nhiêu tiền?” Bị nhắc nhở đã hết giờ chơi, cậu khép lại notebook mới tinh, trong lúc đó còn thuận tiện hỏi một chút.

Hoắc Vân Xuyên xem xét notebook, nói: “Tôi nhớ là hơn một vạn.”

An Vô Dạng líu lưỡi, nhanh chóng ôm cánh tay ngồi trở lại trên sô pha, thành thật đợi.

“……” Hoắc Vân Xuyên yên lặng nhếch lên khóe miệng, ý cười từ trong ánh mắt tràn ra ngoài, hắn phát hiện cảm xúc thiếu niên này thật sự dễ dàng lộ ra ngoài, nghĩ cái gì đều viết hết ở trên mặt.

Không tự chủ được gì cả, Hoắc Vân Xuyên liền nhớ tới hành động của đối phương với mình vì hai chai Louis mười ba kia.

Một khi nhớ tới chuyện cũ, khắp đầu óc đều ầm ĩ là không thể tránh khỏi.

Nhưng là nghĩ đến đối phương mới mười tám mà thôi, cảm xúc cũng là tự nhiên sinh ra.

An Vô Dạng tất nhiên là không biết lòng người hiểm ác, cậu đầy mặt đơn thuần mà sử dụng cái ly của Hoắc tiên sinh cho, xem sách trên giá sách của Hoắc tiên sinh.

Nghe nói kệ sách của những người thành công người bình thường đều xem không hiểu.

Nếu không phải An Vô Dạng quá nhàm chán, cũng sẽ không chạm tới; lật một lúc sau mới phát hiện, Hoắc tiên sinh không giả dạng nhân sĩ, trên kệ sách của hắn đặc biệt nhiều tiểu thuyết cùng truyện tranh.

“Mấy quyển sách này anh đều xem qua sao?” An Vô Dạng thật sự là không nghĩ ra, không thể tin được một người đàn ông trung niên sở thích so với mình lại không khác nhau lắm.

“Không có.” Hoắc Vân Xuyên trả lời, bởi vì Trần Phóng mua về chưa vượt quá 24 giờ.

“Vậy à.” An Vô Dạng tự mình ôm xem đến mê muội.

Em trai nói cậu không thích đọc sách, cũng không đúng lắm, cậu là không thích xem sách giáo khoa.

Truyện tranh tiểu thuyết mà nói, đọc càng nhiều càng tốt.

Bởi vì nguyên nhân do mình keo kiệt, lúc lên sơ trung cao trung ấy, một quyển sách An Vô Dạng đều không có mua qua.

Cậu xem sách cùng truyện tranh, tất cả đều là do bạn học mua.

Trong đó có hơn phân nửa là tiểu béo mua, bởi vì thường xuyên tìm cậu ấy mượn sách, dần dà liền thành anh em tốt.

Hiện tại tiểu béo thi điểm số cao, vào một trường đại học khá tốt.

Mặc kệ về sau hai người có càng lúc càng xa, vẫn sẽ tiếp tục liên hệ, An Vô Dạng đều thiệt tình chúc phúc cậu, giảm cân thành công, tìm một cô bạn gái xinh đẹp.

Còn mình mà nói…… Cậu cúi đầu bình thản nhìn bụng, trước đem bạn nhỏ này sinh ra rồi tính sau.

“……” Hoắc tổng tài lâu lâu liền rình coi người kia một chút, kết quả nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm bụng mình, dáng vẻ không quá vui sướng.

Hắn bóp thái dương nghĩ: Có ý gì? Đối phương suy nghĩ cái gì?

Nghĩ không cần đứa trẻ? Hay là không yêu đứa trẻ?

Hoắc Vân Xuyên khóe miệng run run, ánh mắt nặng nề, nếu An Vô Dạng thật sự ghét bỏ đứa nhỏ này, cả một chút tình cảm đều không có, vậy hắn thực thất vọng, chướng mắt với loại người này.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt ngây ngô của đối phương, tức giận lại không đành.

Rốt cuộc bản thân An Vô Dạng vẫn còn là một đứa trẻ.

Vấn đề này đè nén ở trong lòng làm người không thoải mái, Hoắc Vân Xuyên buông công việc xuống, cầm lấy cái ly rót một ít nước, đi đến bên người thiếu niên ngồi xuống: “Cậu vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Hỏi thẳng vào vấn đề.

“Hả?” An Vô Dạng xem đến mê mẩn, đột nhiên bị hỏi rất hoang mang.

“Cậu vừa rồi nhìn chằm chằm bụng suy nghĩ cái gì?” Hoắc Vân Xuyên nói.

“Nga, tôi suy nghĩ bé con khi nào lớn lên.” An Vô Dạng hé miệng cười, trong lòng đánh bàn tính nhỏ: “Anh thật sự chỉ cần một đứa con? Vậy anh chẳng lẽ là con một?”

“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên cảm thấy chính mình không dời mắt được, giống như đã thấy được thiên sứ: “Tôi là con một.”

[ Thiên sứ nhỏ ] nói: “ Vậy khá tốt.”

“Cậu có chị em?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.

“Có.” An Vô Dạng khép sách lại nói: “Một người chị, một người em trai.” Cũng không muốn nói nhiều thêm nên im lặng, nằm xuống bên cạnh: “Tôi ngủ một chút.”

Sau đó cảm giác được đối phương đứng lên, cậu đoán, 99% hẳn là đi lấy thảm.

“Đấp bụng lại, không được để cảm lạnh.” Hoắc Vân Xuyên dặn dò cậu xong, mới quay trở về làm việc.

Vị Hoắc tiên sinh này, thực làm người không nắm bắt được, mặt ngoài thoạt nhìn kỳ quái dọa người, nhất cử nhất động thì hoàn toàn ngược lại…… Một người đặc biệt khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment