Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 28

Nếu không nói như thế lòng sẽ An Vô Dạng khó chịu, trong lòng cậu rõ ràng cảm thấy không thích hợp, dù sao hai người cũng đã lăn qua giường, bản thân ở cùng một chỗ liền rất ái muội, nhưng là đối phương đã dọn hành lý vào, chính mình lại từ chối liền có vẻ gây phiền toái thêm cho người ta.

An Vô Dạng luôn luôn tự xưng là săn sóc hiểu chuyện, nâng nâng tay, lại buông xuống: "Tốt, chỉ là khi ngủ tôi không quá thành thật, nếu anh nói không ngại, tôi rất vui lòng chia sẻ phòng của anh."

Nhìn lại một lần những lời này, cỡ nào mà dẫn người phạm tội, tràn ngập tâm cơ tà ác.

"......" Hoắc Vân Xuyên dọn xong hành lý, gật gật đầu: "Tôi ngủ khả năng so với cậu càng không thành thật, bất quá tôi sẽ tận lực khống chế." Cần phải duy trì trạng thái bình tĩnh.

"A? Nga, quần áo để kia, tôi tự mình tới thu dọn là được." An Vô Dạng nhanh chóng lại đây nói, lấy về cái quần lót thuộc về mình trong tay Hoắc tiên sinh kia, giấu ở phía sau lưng.

Đặc biệt xấu hổ.

Đầu ngón tay mình quấn quanh chất vải ở mép quần lót, chỉ để lại một phần xúc cảm mềm mại.

"Không cần, để cho dì Trương thu dọn cho cậu." Đón nhận ánh mắt dò hỏi của thiếu niên, Hoắc Vân Xuyên giải thích nói: "Chính là dì phụ việc nhà."

"Vâng......" An Vô Dạng nhìn hắn: "Vậy hiện tại có thể ăn cơm sáng chưa?" Sau đó ánh mắt trông mong liếc phòng khách, bọn họ mua bữa sáng về đang để ở trên bàn.

"......" Hoắc Vân Xuyên tức giận mà cười cười, liếc cậu nói: "Cậu thật là vô tư ấu trĩ đến thế." Sau đó thu hồi tươi cười, khôi phục dáng vẻ ngày thường: "Đi thôi."

An Vô Dạng không hiểu ra sao, theo phía sau.

Cậu biết vô tư ấu trĩ không phải cái từ tốt lành gì, có thể giống như cái nhìn của chị gái đối với mình, tóm lại chính là ghét bỏ.

Nếu là trước mười sáu tuổi đối mặt với người ghét bỏ mình, cậu có lẽ sẽ khó chịu đến khóc.

Bất quá mấy năm nay đã trải qua một ít sự tình, cậu sẽ không vậy nữa.

Hiện tại trải qua rất vui vẻ, bởi vì cảm thấy mình là một người bình thường, cùng người khác hòa nhã, cũng chính là làm lòng mình thoải mái.

Hiện tại An Vô Dạng, đã không đi làm thêm nữa, cũng không cần vì kiếm tiền mà phiền não, vô cùng nhẹ nhõm vui sướng.

Cậu lấy ra sữa đậu nành nóng hổi, đưa một ly trong đó đến trước mặt Hoắc Vân Xuyên: "Hoắc tiên sinh, cho anh nè."

Hoắc tổng tài vừa rồi còn ghét bỏ người ta các thứ, giờ nhận được một ly sữa đậu nành thì thoải mái giống như nhặt được vàng, mấu chốt là ly sữa đậu nành này là do chính hắn bỏ tiền ra mua.

"Cảm ơn." Hoắc Vân Xuyên nói, cầm trong tay ly sữa đậu nành kia, chậm rãi đưa đến bên miệng uống một ngụm.

Đôi mắt hàng năm bình tĩnh theo độ ấm nóng của sữa đậu nành, đồng thời cũng làm đường cong nét mặt khiến người và thần đều phẫn nộ nhu hòa không ít.

"Hẳn là rất nhiều người đã nói qua...... Anh lớn lên rất tuấn tú." Ngồi ở đối diện hắn An Vô Dạng buột miệng thốt ra câu ca ngợi, hoàn toàn không cho rằng chính mình vui vẻ khen người có cái gì không đúng.

"Khụ, khụ khụ khụ --" một ngụm sữa đậu nành nghẹn ở cổ họng Hoắc tổng tài, hại hắn ho đến kinh thiên động địa.

"Anh không sao chứ?" An Vô Dạng luống cuống tay chân, vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho hắn, thuận tiện lau lau mặt mình bị đối phương phun sữa đậu nành dính lên...... Cảm thấy thật xấu hổ.

"Khụ khụ......" Hoắc Vân Xuyên nằm ở trên bàn, thật vất vả ngừng ho, đôi mắt ướt át mà trừng mắt với đối phương, trong lòng sóng cuộn biển gầm, người này trong vòng một buổi sáng đã mạnh mẽ khen mình hai lần, không phải thật đàn ông chính là lớn lên đẹp trai, muốn chết phải không.

"Hoắc tiên sinh, cái trán anh dính một mảnh giấy." An Vô Dạng chồm về hắn vươn ra ngón tay, một tay phủi mảnh giấy rớt xuống: "Ha, là giấy lót dưới bánh bao."

Lòng bàn tay ở trên trán cọ qua, mềm mại mát mát hơi dừng lại một chút.

Cả người Hoắc Vân Xuyên như bị sét đánh cứng đờ một chút, sau đó nhận mệnh xoay đầu qua một bên đứng lên, thanh âm không bình thường mà nói: "Tôi đi rửa mặt."

"Được a." An Vô Dạng nghĩ một lát, nhớ tới mặt mình cũng dính sữa, vì thế cũng đứng lên theo sau.

Thấy cửa toilet không có khép kín, cậu giơ tay đẩy ra: "Hoắc......" Chính là đôi mắt nhìn thấy hình ảnh trước mặt lập tức làm cậu nói không ra lời.

Sau khi lén lút quan sát vài giây, An Vô Dạng mặt khiếp sợ xoay người rời đi, ý nghĩ khắp đầu óc đều là: Hoắc tiên sinh quả nhiên rất đàn ông.

"Ngô......" Cậu tìm được phòng bếp, rửa rửa vết dơ dính trên gương mặt nóng bừng của mình.

Mọi người giống nhau đều là đàn ông, trong lúc vô ý thấy được bảo bối của Hoắc tiên sinh, An Vô Dạng ngược lại không phải thẹn thùng, chỉ là nhớ tới nguyên nhân mình mang thai, hơi không được tự nhiên.

Còn tốt, Hoắc tiên sinh sau khi ra tới cùng bình thường không có gì khác thường.

Chỉ là không dùng đôi mắt nhìn mình.

Tám giờ đúng, dì Trương phụ việc Hoắc Vân Xuyên mời đã tới rồi, là một dì khoảng năm mươi tuổi tóc ngắn, thoạt nhìn thực gần gũi hiền lành.

"Xin chào Hoắc tiên sinh." Dì Trương cười tủm tỉm nói, sau đó đôi mắt nhìn An Vô Dạng: "Vị này chính là......" Là người trong lời nói của Hoắc tiên sinh yêu cầu mình cố gắng chăm sóc, thoạt nhìn tuổi đặc biệt nhỏ, thực làm người ngoài ý muốn.

"Chào dì Trương, con tên Vô Dạng." An Vô Dạng tự giới thiệu, kỳ thật cậu rất hòa đồng, không giống như lời người trong nhà cho rằng cậu hướng nội quái gở.

Dì Trương gật gật đầu: "Vô Dạng thiếu gia chào cậu."

An Vô Dạng 囧, chân tay luống cuống nói: "Không cần như vậy, ngài kêu con Vô Dạng là được rồi." Sợ dì không nghe lời mình nói, cậu đá đá người đàn ông ngốc xít bên người: "Anh nói một câu đi chứ."

Hoắc Vân Xuyên phục hồi tinh thần lại, cũng 囧囧 mà nhìn về phía dì Trương, nói: "Theo lời cậu ấy, kêu Vô Dạng cũng có thể."

Nhân cơ hội này, An Vô Dạng nói: "Tôi có phải cũng có thể kêu tên của anh hay không?" Bởi vì cả ngày Hoắc tiên sinh tới Hoắc tiên sinh đi, có vẻ quá kỳ quái.

Đã bị đùa cợt đến chết lặng Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu, nắm tay để lên môi ho nhẹ một tiếng, nói: "Cậu thích kêu như thế nào thì kêu thế đó." Sau đó nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút, giao phó với dì Trương: "Chăm sóc cho cậu ấy, dì biết nên làm thế nào."

"Được, tôi biết, Hoắc tiên sinh yên tâm." Dì Trương gật đầu nói, đồng thời thật sâu mà liếc mắt nhìn An Vô Dạng một lần.

Tình huống của cậu bé này Hoắc Vân Xuyên đã nói qua với bà, hơn nữa còn nghiêm túc yêu cầu bà giữ bí mật.

"Ừm, tôi đi công ty." Hoắc Vân Xuyên nhấc chân rời đi, đi hai bước rồi thì dừng lại, nói tạm biệt với An Vô Dạng: "Buổi chiều 5 giờ rưỡi tôi sẽ trở về ăn cơm với cậu, trong lúc đó dì Trương sẽ chăm sóc cậu, có việc liền gọi điện thoại cho tôi."

"Hoắc...... Vân Xuyên," An Vô Dạng đối với điều này không hề để ý, cậu đi ra phía trước nhìn mặt Hoắc Vân Xuyên nói: "Tôi ngày thường có thể ra cửa sao?" Quyền tự do thân thể của bản thân phải tự bảo vệ, nếu đối phương nói không thể, vậy cần phải tranh thủ một chút.

Lần đầu tiên từ trong miệng An Vô Dạng nghe được tên của mình, Hoắc Vân Xuyên hô hấp hơi chút ngưng trệ một chút, sau đó hít sâu nói: "Lúc muốn ra ngoài có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ dẫn cậu ra cửa."

"Được." An Vô Dạng một bên gật đầu một bên tránh ra, nhẹ giọng nói lời tạm biệt: "Gặp sau, buổi chiều trở về sớm một chút." Bản thân ở một mình nơi hoàn cảnh lạ lẫm, người quen duy nhất cũng lập tức phải rời khỏi, cậu có chút không thích ứng.

Thấy gương mặt không đành của thiên sứ, Hoắc Vân Xuyên trong lòng ê ẩm trướng trướng, hận không thể lập tức quyết định hôm nay không đến công ty nữa, nhưng mà, đau dài không bằng đau ngắn, sớm hay muộn cũng phải đi một chuyến.

"Gặp sau." Hắn từ bên người An Vô Dạng đi qua, mở cửa đi ra ngoài.

"Nè......"

Vừa nghe được thanh âm của thiên sứ, Hoắc tổng tài lập tức ngừng lại hành động đóng lại cửa, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Cái gì?"

An Vô Dạng nói: "Bảo bảo cùng anh nói hẹn gặp lại." Giơ tay vẫy vẫy, hé môi cười cười: "Sau đó không có gì."

Bình tĩnh đóng cửa lại, bình tĩnh đi vào thang máy, Hoắc tổng bình tĩnh đi làm, sau khi phản ứng lại kịp tìm một cái góc không ai, bả vai run rẩy thống khoái mà cười ra tiếng.

Vòng bạn bè vạn năm không có gì đổi mới, được Hoắc tổng thình lình tạo ra một icon: Vui vẻ.

Dẫn đầu thay đổi động thái là Tưởng Thiếu Phi, ngày hôm qua nghe hắn nói qua một chút về chuyện An Vô Dạng chuyển nhà, hiểu rõ mà nhắn lại: "Chúc mừng [ cố lên /][ cố lên /]"

Quý Minh Giác sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc bức kia, được rồi, hai người kia thế nhưng ở sau lưng anh em cấu kết với nhau!

Gã nhắn lại hỏi: "Vân Xuyên, gặp được chuyện gì tốt? Cậu thế nhưng chỉ nói với Thiếu Phi không nói với tôi!"

Trần Sơ đang ở văn phòng, xoát một cái thuận tay gửi lại: "Tôi cũng không biết."

Tin nhắn Tưởng Thiếu Phi cũng có thể nhìn thấy, nhưng anh em không tỏ rõ thái độ, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà câm miệng.

Hoắc Vân Xuyên lựa chọn dấu diếm cũng có lý do của mình, hắn muốn chờ sau khi kết quả kiểm tra thai nhi có rồi mới nói với mấy người anh em của mình.

Với lại cũng không quá muốn nói với tên Quý Minh Giác miệng rộng này, sợ gã nói lỡ miệng với người nhà mình.

Cái ý tưởng đó ở trong đầu dạo qua một vòng, Hoắc Vân Xuyên sắc mặt liền đen xuống, bởi vì Quý Minh Giác liền ở đối diện nhà mình, muốn gạt gã trừ khi là chuyển nhà.

Lớn như vậy rồi An Vô Dạng vẫn chưa rời khỏi nhà của mình lần nào, trơ mắt nhìn Hoắc Vân Xuyên sau khi rời khỏi, chỉ còn lại có chính mình cùng dì Trương một người xa lạ.

"Vô Dạng, Hoắc tiên sinh nói cậu hôm nay vừa mới dọn lại đây, có hành lý cần thu dọn đúng không?" Dì Trương lời nói ôn nhu, thoáng đánh giá đứa nhỏ này một chút, thật ra lớn lên da thịt non mềm, ngũ quan tuấn tú.

Những chuyện của họ, bà chỉ là một người làm việc nhà, không thể lắm miệng.

An Vô Dạng gật đầu nói: "Đúng vậy, tất cả có hai valy, con tự mình thu dọn quần áo là được rồi." Dù sao cũng quá rãnh rỗi, đồ dùng cá nhân vẫn do tự mình thu dọn tương đối tốt hơn.

Sau khi chào hỏi với dì Trương, cậu đi vào phòng, chung quanh một mảnh đều xa lạ, cùng với phòng nhỏ trong nhà mình khác nhau như trời với đất.

Thật là có chút không thích ứng.

An Vô Dạng lấy ra di động gọi điện thoại cho mẹ, vang lên thật lâu, đối phương rốt cuộc mới nhận: "Alo?"

Là giọng nói quen thuộc của mẹ, cậu liền nói: "Mẹ? Con đến nhà bạn học rồi. Mọi người ăn cơm chưa?"

"Là Vô Dạng a, ăn rồi." Đinh Vi nói: "Tới rồi là được, cùng người ta ở chung cho tốt, lễ phép hiểu chuyện một chút, cần mẫn một chút, đừng thật sự coi mình là khách, hiểu không?"

"Vâng, con biết." An Vô Dạng nói.

Cậu muốn hỏi một chút ba ba và chị gái em trai đang làm gì, mẹ bên kia liền nói: "Mẹ đang bận rộn, cúp trước, con làm chuyện của con đi."

"......" An Vô Dạng há miệng thở dốc, đành phải nói: "Gặp lại mẹ sau."

Phía dưới mông là nệm sa lông mềm mại sang quý, nhưng vẫn nhịn không được nhớ nhà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay cơ hội về nhà sẽ rất ít rất ít.

Cậu không rõ ràng lắm có phải hay không mỗi người vừa mới rời đi nhà mình, đều khó chịu như vậy.

Dù sao nội tâm mình nặng nề rầu rĩ, kéo dài thật lâu không thể ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment