Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 38

Hoắc Vân Xuyên biết, chính mình vừa rồi có tức giận trong nháy mắt; thân là con một ở Hoắc gia, hắn từ khi sinh ra đời, liền được trưởng bối hai đời cùng họ hàng thân thuộc để ý.

Hắn tưởng tượng không ra, một cặp cha mẹ, phải ở dưới tình huống thế nào, mới có thể đối với con cái mình không hề hỏi đến.

Trước mắt tình huống chính là, ở trong vòng hai tháng ngắn ngủi, trên người An Vô Dạng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hoắc Vân Xuyên thông qua hiểu biết của mình, kết hợp với cuộc nói chuyện vừa rồi với An ba ba, hắn trăm phần trăm có thể khẳng định, An gia một chút cũng không biết bản thân An Vô Dạng đã xảy ra sự tình gì.

Nguyên nhân không phải do cậu cố tình dấu diếm, mà rõ ràng chính là đối phương không để bụng.

Khuôn mặt Hoắc Vân Xuyên lạnh lùng một mình sinh hờn dỗi trong chốc lát, ở văn phòng gặp được Cao Nham: “Tình huống gia đình nhân viên công ty cậu có đi tìm hiểu qua không? Bọn họ đều làm sao khơi thông với con cái?”

Cao Nham ngốc lăng, chẳng lẽ đây là chủ đề cuộc họp hôm nay?

Quả nhiên là lão tổng, chú ý điểm chính là có chiều sâu như vậy: “Ha, vấn đề này tạm thời còn không có đi tìm hiểu qua, nếu cần thiết, tôi sẽ rút thời gian đi tìm hiểu một chút.”

Hoắc Vân Xuyên xua xua tay: “Tôi chỉ là muốn hỏi cậu, cha mẹ trong các gia đình làm sao có thể tìm hiểu con cái, đối với sinh hoạt của con cái ở tuổi thanh thiếu niên chẳng quan tâm, hiện tượng này rất phổ biến sao?”

Bình thường hắn dĩ nhiên cũng rất rõ ràng, chỉ là muốn biết có nhiều hay không.

Tuy rằng không biết lão tổng vì cái gì đột nhiên tán gẫu tới vấn đề này, bất quá Cao Nham thực nghiêm túc mà trả lời: “Nếu anh nói là những gia đình giống nhau, hiện tượng này dĩ nhiên thực phổ biến.”

Theo anh biết có kênh truyền hình đưa tin nói, quan hệ gia đình trong xã hội hiện đại, càng ngày càng có xu hướng trở nên bế tắc.

“Đặc biệt là con cái ở nhiều gia đình.” Cao Nham thêm một câu.

Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt lão tổng tràn đầy u ám, làm người khó hiểu, chẳng lẽ là quan hệ gia đình gần đây xuất hiện mâu thuẫn?

Hoắc Vân Xuyên phân phó nói: “Cậu làm một phần tư liệu của nhân viên công ty cho tôi, ông ấy họ An.”

Vừa nói như vậy Cao Nham đã biết: “An Thành?”

Theo anh biết, người nhân viên này cần cù thật thà lại nghiêm túc, tính cách hiền hoà, trên người không có gì đặc biệt.

Bất quá nếu như Hoắc Vân Xuyên mở miệng đòi tư liệu, tự nhiên phải tìm ra trước tiên cho hắn.

Trong công ty đột nhiên thông báo mở họp, các quản lý trong Hoa Thụy đều đoán được, tình huống này chắc chắn là lão tổng lớn đến.

An Thành lớn nhỏ cũng coi như quản lý một bộ phận, cũng có phần tham gia trong hội nghị.

Ông nhìn thấy lão tổng trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, há miệng cười cười, ai nha, thật đúng là người trẻ tuổi vừa rồi cùng mình bàn việc nhà.

Cao lớn anh tuấn, khí chất nổi bật, xa xa ánh sáng nhìn càng nổi bật hơn.

Mấu chốt là số tuổi mới bao nhiêu đó, còn mấy người bọn họ đã lớn bốn năm mươi tuổi cả rồi, căn bản ghen ghét không nổi, chỉ có một phần hâm mộ.

Từ khi nào An Thành lại nghĩ, nếu như chính mình xuất thân tốt một chút, không phải sinh ra trong một nơi nghèo khó ở nông thôn, thật là tốt biết bao.

Bất quá ý tưởng kia từ khi ông đi học đại học, cưới Đinh Vi xuất thân ở thành phố, ở chỗ này xây dựng gia đình, đã tiêu tan rất nhiều.

Hoắc Vân Xuyên đem mọi chuyện nói thật sự ngắn gọn, từ 11 giờ đến 11 giờ bốn mươi phút, liền tan họp.

Cao Nham trăm phần trăm xác định, đối phương chính là chạy theo thời gian không sai được: “Tư liệu tôi đã gửi đến email của anh, có vấn đề gì anh lại nói cho tôi.”

“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên vội vã trở về, cùng Cao Nham nói một câu: “Tôi hôm nay không có thời gian, về sau có rảnh lại tìm cậu ăn cơm.”

Cao Nham: “Không vội không vội, chuyện của anh quan trọng hơn, anh mau về đi.”

Sau đó anh nhìn Hoắc Vân Xuyên đi đường mang theo cả tiếng gió mà rời khỏi, thoạt nhìn dáng vẻ thật sự rất sốt ruột.

Cao Nham thầm nghĩ, cùng người anh họ này tiếp xúc vài lần, anh cảm giác đối phương khẳng định là điển hình của người mặt lạnh tâm nóng.

Mặt ngoài nhìn rất lạnh lùng khó gần, kỳ thật không đáng sợ như vậy.

Ở chung cư, dì Trương đã sớm làm xong cơm, chỉ còn chờ Hoắc tiên sinh trở về ăn.

Chính là 12 giờ còn không có trở về, bà lo lắng An Vô Dạng sẽ nhịn đói: “Vô Dạng a, dì múc cho cậu một chén canh trước, cậu uống canh trước được không?”

An Vô Dạng vừa mới nhận được tin nhắn, ngẩng đầu nói: “Dì Trương, chờ một chút, hắn nói lập tức về đến.”

Huống hồ chính mình vẫn luôn ăn nhiều thứ, đồ ăn vặt hoa quả chưa từng ngừng lại, thật sự không đói bụng.

“Vậy được.” Dì Trương nói.

Người dì hơn năm mươi tuổi hiền lành, chăm sóc An Vô Dạng mấy ngày, liền bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ này thật khả ái khiến người đau lòng.

Hôm nay buổi sáng vội xong mọi chuyện, hai người bọn họ ngồi xuống cùng nhau xem TV, đối phương đặc biệt cùng bà xem kịch gia đình, ai nha, thật là cảm động.

Vì thế một già một trẻ lại đợi khoảng mười phút, ngoài cửa rốt cuộc truyền đến động tĩnh.

Thân ảnh cao lớn của Hoắc tiên sinh bước vào căn hộ, lập tức làm người cảm thấy không gian rộng mở trở nên chật chội hơn.

Nguyên nhân có thể là bởi vì tồn tại cảm của đối phương quá mức cường đại, An Vô Dạng không quá chắc chắn mà nghĩ như thế.

“Hoắc tiên sinh, hoan nghênh về nhà.” An Vô Dạng đứng lên, người chưa tới, thanh âm trong trẻo dễ nghe đã tới trước rồi.

Lão đàn ông bị giọng nói ‘ ngọt ngào ’ sung sướng tác động đến, trước mắt được trải qua một lần về nhà vui sướng nhất từ trước đến nay.

Tổng hợp biểu hiện chính là, động tác đổi giày cùng để đồ vật trước sau loạn cả lên, cực kỳ không bình tĩnh: “Cảm ơn.”

An Vô Dạng nói: “Mọi chuyện hôm nay có thuận lợi không?”

Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu với cậu: “Thủ tục tạm nghỉ học của cậu đã làm xong, hai năm.”

“Thật vậy chăng?” An Vô Dạng mặt lộ vẻ tươi cười: “Vậy thật tốt quá.” Hai năm là thời gian mình rất thích, chỉ là nghĩ đến hai năm không cần phải đi học, tâm tình thật sự không tồi.

“Vui vẻ như vậy sao?” Hoắc Vân Xuyên càng đi càng gần, thực nhanh liền tới trước mặt An Vô Dạng.

Xét thấy nguyên nhân vì hắn quá mức cao lớn lạnh lùng, luôn làm người có loại cảm giác áp lực đến ‘ run bần bật ’.

Còn may, An Vô Dạng không khỏi sợ hãi đại thiếu gia này sẽ ôm mình lên trên đùi vuốt mặt: “Đúng vậy, bởi vì tôi là học tra.”

Mặc kệ cậu nỗ lực ra làm sao đều không đọc sách nổi, thấy trường học cùng sách vở là cảm thấy sợ rồi.

Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu: “Đó không phải vấn đề của cậu.” Đồng thời cởi bỏ cà vạt trên cổ, đặt ở trên tay vịn sa lông: “Cậu buổi sáng không phải nói để cho tôi ôm một chút?”

“A?” An Vô Dạng ngây ngốc mà thốt ra một đơn âm.

“Tôi bây giờ lập tức có thể thỏa mãn cậu.” Hoắc đại thiếu ngẩng đầu nói, sau đó ôm lấy thiếu niên đứng ở trước mặt mình.

Không, phải nói là bao phủ lấy cậu!

An Vô Dạng cảm thấy ngoại trừ đầu mình ở bên ngoài, toàn thân đều được Hoắc tiên sinh vây quanh, bọc đến kín mít, nhưng mà không đau.

Cậu vừa phun tào vừa nỗ lực bình tĩnh mà nghĩ, nếu như bởi vì tinh nhắn buổi sáng kia, ừm, cậu muốn biểu đạt kỳ thật chỉ là một cái ôm tạm biệt đơn giản.

Tứ chi tiếp xúc sẽ không vượt qua hai giây, cũng sẽ không ôm chính mình đến mức không thể động đậy nổi thế này.

“Hôm nay tôi ở công ty, giống như gặp được ba ba cậu.” Hoắc Vân Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, đúng sự thật mà nói.

An Vô Dạng cả người cứng đờ, sau đó kỹ thuật diễn kịch mười phần mà nói: “Ba tôi? Trùng hợp như vậy sao?”

Hoắc Vân Xuyên ôm đủ rồi nhếch khóe miệng, từ phản ứng cứng đờ của tên nhóc trong lòng ngực mà sớm biết được, đối phương rất có khả năng đã biết chuyện này từ lâu: “Không sai, chính là trùng hợp như vậy.”

Vậy chính mình còn có thể thế nào, dĩ nhiên là theo cậu, giả bộ không biết.

An Vô Dạng cân nhắc một lát, lựa chọn chủ động cung khai: “A? Nói gì thì nói, mẹ tôi cũng là nhân viên của anh, bà cùng ba ba tôi giống như đều làm ở công ty nhà anh.”

Dù sao cậu cảm thấy, Hoắc tiên sinh sớm hay muộn cũng sẽ nắm bắt được tin tức, chi bằng chính mình chủ động lộ ra.

“Đúng là trùng hợp thật.” Hoắc Vân Xuyên sờ sờ đầu tóc An Vô Dạng, cúi đầu đòi lấy những hơi thở dễ ngửi đó: “Lúc tôi thu mua công ty kia, đem nhân viên trong công ty có sa thải có chuyển công tác, không biết ba mẹ cậu có nói với cậu hay không?”

“Giống như có.” An Vô Dạng nhớ rõ ba mẹ đã cố ý nói qua.

Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên chậm rãi trở nên u ám, bất động thanh sắc mà theo dõi hai lỗ tai đáng yêu của An Vô Dạng: “Vậy cậu hy vọng tôi thăng chức tăng lương cho ba mẹ cậu, hay hết thảy vẫn như cũ?”

Chỉ cần cậu nói được……

“Dĩ nhiên không cần thăng chức tăng lương.” An Vô Dạng duy trì tư thế được bảo bọc không thể động đậy, cau mày nói: “Trong công việc bọn họ biểu hiện tốt thì được, anh đồng ý thăng chức tăng lương cho bọn họ là chuyện của người làm ông chủ anh, nhưng là tôi sẽ không yêu cầu anh như vậy.”

Dừng một chút, cậu nghiêm túc mà nói thêm câu: “Tôi sao có thể yêu cầu anh?”

Bị bác bỏ ngay mặt Hoắc tiên sinh, không còn lời gì để nói.

An Vô Dạng bất ngờ phát giác bọn họ giống như đã ôm thật lâu, còn như vậy mãi đồ ăn dì Trương nấu đều sẽ lạnh, vì thế thật cẩn thận mà nhích ra: “Chúng ta nên rửa tay ăn cơm, Hoắc tiên sinh.”

Nói xong một lúc sau, Hoắc tiên sinh trầm mê với ôm ấp mới buông cậu ra.

Dì Trương lén lút tránh ở góc tường, thấy hai người rốt cuộc nói xong chuyện riêng tư, lúc này mới cười tủm tỉm mà đi ra: “Hoắc tiên sinh đã trở lại? Vậy ăn cơm thôi, đã sắp 12 giờ rưỡi rồi.”

“Dì Trương, lần sau tôi về trễ, dì liền dẫn cậu ấy đi ăn trước, không cần chờ tôi.” Hoắc Vân Xuyên dặn dò.

“Tôi cũng đã nói như vậy, nhưng cậu ấy không nghe nha.” Dì Trương cáo trạng: “Đứa nhỏ kia rất quật cường, một hai phải chờ cậu trở về mới bằng lòng ăn.”

Hoắc tổng trong lòng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngọt ngào một phen, thật sâu mà nhìn thoáng qua An Vô Dạng đang rửa tay ở phía trước: “……” Thật sự là quỷ dính người, hắn nghĩ thầm.

An Vô Dạng · quỷ dính người ·, đang nghiêm túc mà rửa tay, cũng không biết chính mình bị Hoắc tiên sinh đánh mắt nhìn.

“Hoắc tiên sinh, có thể mua giúp tôi một ít sách trở về hay không?”

Cậu trong lòng cân nhắc, trong khoảng thời gian mang thai sinh con nhỏ này, vừa lúc có thể nghiên cứu một chút đồ ăn mình muốn học làm.

Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Có thể, cậu viết ra một tờ giấy, tôi kêu Trần Phóng đi mua.”

An Vô Dạng ‘ ừm ’ một tiếng: “Cảm ơn, chờ tôi làm ra điểm tâm ngon, món đầu tiên sẽ cho anh ăn.”

Hoắc tổng liên tiếp được đút đường, bảo trì trấn định mỉm cười: “Vì sao muốn cho tôi ăn món đầu tiên?”

An Vô Dạng nói: “Bởi vì dì Trương tuổi lớn, tôi sợ cho bà ăn sẽ đau bụng.”

Hoắc tổng: “……”

Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, trơ mắt thấy thiên sứ nỗ lực từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy chính mình giống như sống lại một lần nữa.

Từ trước cảm thấy là thứ bé nhỏ không đáng kể, hiện tại thì không, chỉ còn lại cảm động loáng thoáng.

“Cái này xương cốt nhiều cho anh.” Thiên sứ nhỏ nói.

Quá cảm động, một chút cũng không dám cự tuyệt.

Hoắc Vân Xuyên: [ gif ][ mỉm cười ] cái này xương cốt nhiều cho tôi, thực tốt quá.

Trong vòng người duy chỉ có ba người bạn của hắn có thể xem hiểu, Tưởng Thiếu Phi, Trần Sơ, Quý Minh Giác, đột nhiên nhìn thấy bạn tốt được đối xử như cẩu bị ngược, nhưng bị ghét bỏ cũng có thể vui mừng.

Tưởng Thiếu Phi để lại một câu: Thực tốt.

Trần Sơ để lại một câu: Thực tốt.

Quý Minh Giác cũng để lại một câu: Thực tốt.

Hoắc Vân Xuyên có niềm vui như vậy, bọn họ thích.

Về sau phàm là não bị co rút chọc hắn, tốt xấu cũng có một con đường cong để cứu vãng.

Chỉ cần không phải giống như tên Quý Minh Giác khốn nạn kia, lôi kéo người ta chơi game đến trời tối, phỏng chừng cũng sẽ không bị đánh.

An Vô Dạng đã đem chuyện chơi game quên đến không còn gì, bởi vì Hoắc tiên sinh không có truy cứu, xét đến cùng sinh hoạt vẫn nên nhìn về phía trước.

Qua rồi thì khiến cho nó theo gió bay đi.

“Hoắc tiên sinh, tôi ngủ trưa, anh ngủ không?” An Vô Dạng vỗ vỗ nệm bên cạnh.

Hoắc tổng vừa mới đi đến phòng ngủ, choáng váng một chút: “……” Theo sau gật gật đầu, trưng ra bản mặt rụt rè lạnh lùng nói: “Chờ một lát, tôi xem một số tài liệu rồi tới.”

Hôm nay Cao Nham gửi tài liệu đến email, có hai phần.

Quả nhiên tựa như thiên sứ nói vậy, hóa ra mẹ cậu cũng là nhân viên ở Hoa Thụy.

Sau đó công ty bị thu mua, mẹ thiên sứ ở trong danh sách điều nhiệm, bị điều động đến một công ty con của Hoắc thị.

Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên, dừng lại ở ghi chép thù lao trước kia của vợ chồng An Thành, đó là một con số tương đối không tồi.

Hắn đột nhiên nhớ tới lần thứ hai gặp An Vô Dạng, đối phương nói chính mình thiếu tiền, giống như một bé con đáng thương xuất thân từ gia đình nghèo khó.

Hóa ra ba mẹ rất biết kiếm tiền.

Bất quá suy nghĩ lại An gia có ba đứa con, con gái lớn có thể đi Mỹ học, cũng không kỳ quái.

Tám phần là bởi vì thiên sứ học không giỏi, trong nhà cho tiêu phí ít.

Hoắc Vân Xuyên nhìn kỹ xong tư liệu rồi, khép lại laptop; khu vực làm việc của hắn, được bày trí ở một góc phòng rộng mở, bên cạnh chính là cửa sổ sát đất, ánh sáng vô cùng dồi dào.

Hắn đột nhiên thấy ánh mặt trời quá chói mắt, đứng dậy đem bức màn thật dày màu xanh xám kéo lên.

An Vô Dạng vừa rồi bị ánh sáng làm phiền ngủ không được, phát hiện Hoắc tiên sinh kéo lại bức màn, liền xoay người lại.

Thực nhanh, cậu liền nhìn đến ngây người: “……” Hoắc tiên sinh thay ra quần áo, mông thật cong, chân thật thẳng!

An Vô Dạng trơ mắt nhìn Hoắc Vân Xuyên mặc vào một cái quần hơi mỏng, sau đó đối phương đột nhiên xoay người, nhướng mày nhìn lén cậu.

Tuy rằng Hoắc tổng trong lòng kiêu ngạo vô cùng, lại vẫn làm bộ thần thánh không thể xâm phạm: “Đẹp sao?”

Hai chân của hắn, mỗi phụ nữ khi hợp tác với hắn đều thèm nhỏ dãi, chuyện đó hắn biết rõ.

Hơn nữa không kể xuất thân cùng dáng vẻ xuất chúng, còn có năng lực thủ đoạn, Hoắc Vân Xuyên ba chữ này, cơ hồ đã tương đương với tính từ hoàn mỹ.

An Vô Dạng gật gật đầu nói: “Đẹp!” Vải dệt thoạt nhìn mềm mại xúc cảm cực tốt, lại có chút giống tơ lụa: “Có số nhỏ không? Tôi cũng muốn mặc một bộ……”

Cậu nói xong liền hối hận, cảm giác luôn mở miệng đòi đồ, sẽ để lại cho người ta ấn tượng xấu thích chiếm tiện nghi?

Hoắc Vân Xuyên: “Cậu đang nói cái gì?”

“Quần ngủ a.” Thiên sứ nói: “Quần ngủ tơ tằm!”

Mùa hè mặc cái này thực mát mẻ, chính là giá không rẻ đâu, phải tốn hết tiền tiêu vặt của mình chắc chắn mua cũng không đủ.

-- Nay post trễ hơn mọi ngày, cáo lỗi với mọi người.
Bình Luận (0)
Comment