Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 70

Ba ba Đôn Đôn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú người, quả thực rất hung ác giống như ấn tượng buổi đầu tiên.

Chỉ có điều khi đó bởi vì nguyên do chưa quen thuộc, An Vô Dạng hơi bất ngờ, nên sợ hãi.

Mỗi khi đối phương trừng hai mắt, cậu cũng không dám làm bừa.

Về phần hiện tại, sợ cái trứng á.

"Anh muốn ăn dưa hấu hay là táo tây?" An Vô Dạng chạy ra núp sau cánh cửa, ló đầu vào lộ ra một phần cái trán thanh tú, động tác tràn ngập đề phòng thật ra cậu vẫn có chút sợ.

"Không muốn hai thứ đó, tôi muốn ăn quả lê." Hoắc Vân Xuyên dường như là cố ý.

"Được." An Vô Dạng bạch bạch mà chạy.

Tình tình rất trẻ con.

Cậu xuống lầu gọt mấy quả lê ngọt, vui vẻ bưng tới, đưa đến trước mặt Hoắc Vân Xuyên: "Ăn đi."

Vừa thông minh vừa hiểu chuyện như vậy, khiến người không nỡ tính toán với cậu.

Hoắc tổng tài nghiêm mặt, từ trên tay An Vô Dạng lấy ra một miếng lê ăn, rất ngọt: "Em ăn không? Chia một nửa cho em ăn."

An Vô Dạng lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Không chia lìa."

Hoắc Vân Xuyên phản ứng hơi lớn: "Khụ khụ khụ..."

Bởi vì thiên sứ nói một câu mà làm hắn ăn một miếng lê cũng bị sặc, người đàn ông qua tuổi ba mươi gương mặt tuấn tú ửng đỏ, tính cách có vẻ không phù hợp với thiết lập lúc trước.

"Không cẩn thận như vậy?" An Vô Dạng lấy giấy ăn thay Hoắc Vân Xuyên lau một chút, động tác thành thạo như là đang chăm sóc Đôn Đôn.

Lão nam nhân từ lâu lâng lâng, con ngươi hơi lóe lên, tuỳ ý ngón tay ngay dưới mắt mình qua lại dập dờn.

Hắn hơi vui mừng, thiếu niên vẫn luôn được chính mình chăm sóc, rốt cục học được cách thương người.

Rất tốt.

Ngày tiếp theo, sách vở được đưa đến.

An Vô Dạng ở nhà bếp chạm vào bột làm bánh đã rất lâu cậu không đụng vào, đột nhiên, ba ba Đôn Đôn vẻ mặt nghiêm túc tóm được cậu mang đi thư phòng lầu ba.

Trước đây, vì ở cùng cậu và Đôn Đôn, Hoắc Vân Xuyên từ lâu đã không ở chỗ này làm việc.

Hiện tại, Đôn Đôn lớn hơn một chút rồi, An Vô Dạng cũng ra tháng, chắc chắn không gian làm việc được chuyển tới nơi này.

Nhìn thấy trên mặt bàn sách vở chất rất cao, học tra An Vô Dạng cơ thể run lên một cái: "Làm, làm gì?"

Nam nhân anh tuấn ngẩng đầu nhìn cậu, rồi liếc liếc mắt nhìn sách: "Em không phải muốn học tập sao? Chính mình tùy tiện chọn một môn, bắt đầu học tập từ hôm nay."

Đúng, chính mình đề ra không sai!

Thế nhưng nhanh như vậy sao?

"Vậy, tiếng anh đi." An Vô Dạng nhìn một quyển trên cùng, lòng như tro tàn, tiếp nhận sự thực phải bắt đầu học hành.

Hoắc Vân Xuyên lấy xuống sách tiếng Anh, nâng ở trong tay mở ra, sau đó từ trên bàn sách lấy ra một chiếc kính mắt viền bạc, mang lên.

Tiếp đó đi tới bảng đen nhỏ trước mặt do mình tự tay bố trí kỹ càng, dùng phấn màu xanh lam viết lên bảng.

Cùng lúc đó, An Vô Dạng rốt cục cũng nhìn thấy một chiếc bàn học nhỏ duy nhất trong thư phòng!

So với bàn học nhỏ lúc cao trung giống nhau như đúc!

Cậu đầy cõi lòng hoài niệm mà đi tới, mở ra ghế tựa ngồi xuống, sau đó không thể tin được phát hiện, đây chính là cái ghế của mình: "Anh..."

Nam nhân này thật là đáng sợ.

"Ồ." Hoắc Vân Xuyên giơ tay ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt báo với cậu: "Đây là bàn học của em."

"Anh cầm về khi nào?" Quá kinh khủng.

"Gọi điện thoại để cho hiệu trưởng tìm." Hoắc Vân Xuyên xoay qua chỗ khác, một tay cầm phấn viết chữ thật đẹp đẽ.

"Trời ơi..." An Vô Dạng hai tay bụm mặt, sau đó liền đổi thành nằm úp sấp trên bàn: "... Lần này tôi ở trong trường học chắc chắn là nổi tiếng luôn rồi."

"Đừng nằm úp sấp, ngồi thẳng người." Hoắc Vân Xuyên lạnh giọng nói thế, trong tay không biết từ lúc nào nhiều hơn một cây thước.

Nếu không phải trên đầu còn có nhúm lông, cứ tưởng rằng hắn đùa thật!

Dùng loại gậy giống như gậy đùa mèo làm thước, cũng sẽ không khiến An Vô Dạng cảm thấy đau đớn, thế nhưng sẽ khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Tôi là sinh viên, chứ không phải học sinh..." An Vô Dạng ngồi thẳng sống lưng, cố nén sự xấu hổ nhỏ giọng oán giận: "Nếu không anh đổi cây thước đi, không muốn, đừng dùng cái đó đánh tôi."

Hoắc Vân Xuyên không hề bị lay động, đồng thời không hài lòng kỷ luật của thiên sứ khi ở lớp học, nói ra: "Bây giờ đang trong thời gian giảng bài, sự chú ý của em cần phải tập trung trên học tập, còn chuyện râu ria, không nên mang ra nói trong lớp học."

An Vô Dạng: "..."

Năm đó tiếng anh cao trung không thể nói là rất khó, cho dù học tra như An Vô Dạng, cũng thi được trên điểm trung bình.

Nhưng mà trải qua một năm lười biếng, những thứ đó không sai biệt lắm đã trả lại cho thầy cô rồi.

Hoắc Vân Xuyên biết được tình huống của thiên sứ, nhấc tay mở ra một trang giấy khác, ôn tập tri thức cao trung cho cậu.

Có ấn tượng do lúc trước học xong còn lưu lại, ôn tập cũng coi như thuận lợi.

Lúc này An Vô Dạng rất hồi hộp, cảm giác mình đối mặt với thầy giáo thực sự cũng không có sốt sắng như vậy.

Nguyên nhân còn phải hỏi sao?

Lão tổng vài phút kiếm lời mấy chục triệu, cố ý buông công việc trên tay xuống đến dạy cho một đứa học tra như cậu.

Coi như học tra không hiểu, cũng chỉ có thể kiên trì nói mình hiểu.

"Em lên đọc một chút." Hoắc Vân Xuyên nói, ngay vừa nãy, hắn viết lên bảng đen vài câu, để thiên sứ từng câu từng chữ lập lại hai lần.

"Vâng." An Vô Dạng đứng lên, lắp ba lắp bắp mà nói một câu tiếng Anh.

Hoắc Vân Xuyên hỏi: "Anh ngữ của em do thầy là người Tứ Xuyên dạy?"

An Vô Dạng rất giật mình hỏi: "Làm sao anh biết?"

Đúng vậy, thầy dạy Anh Văn vô cùng chính xác là người Tứ Xuyên.

Hoắc Vân Xuyên đẩy kính mắt một chút: "Bởi vì em nói tiếng Anh mang theo khẩu âm Tứ Xuyên..."

Mà bản thân hắn, là tiếng anh tiêu chuẩn của đại học Oxford.

An Vô Dạng "nói giọng Tứ Xuyên", sắc mặt đỏ hồng xấu hổ không thôi, bất quá trời sinh lạc quan làm cho cậu gãi gãi đầu: "Thật ra lớp chúng tôi vẫn tốt chứ, có mấy lớp thầy dạy Anh văn là người Đông Bắc..."

Hoắc Vân Xuyên nói: "Không sao, tôi sẽ giúp em sửa lại cho đúng."

Đeo mắt kính ngay bảng đen nhỏ trước mặt dạy học, trở nên quá mức nghiêm khắc khác lúc thường, rất nhanh lại tiếp tục học lại từ đơn.

"Difficulty, difficulty."

Thầy Hoắc lặp lại hai lần, để An Vô Dạng dựa theo khẩu âm của mình lặp lại.

"Difficulty." Thiếu niên thì thầm.

Hoắc Vân Xuyên dùng di động mở ra ghi âm, đọc tiếp một lần: "Difficulty."

An Vô Dạng: "Difficulty..."

"Tôi mở cho em nghe một chút, coi khác nhau ở chỗ nào." Hoắc Vân Xuyên nói.

Nghe thấy giọng nói kia nói ra tiếng Anh tiêu chuẩn dễ nghe như vậy, mà tới của mình nói trước sau như phương ngữ tổ quốc, rất xấu hổ rất bị đả kích: "Tôi nói không đúng..."

Hoắc Vân Xuyên không nói gì, tiếp tục kiên nhẫn dạy.

Cách phát âm cùng khuyết điểm tất cả được tổng kết lại, An Vô Dạng vẫn khó mà nói đúng.

"Không được hay là thôi..." An Vô Dạng thất vọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hoắc Vân Xuyên: "Tôi nói không được trôi chảy như vậy."

Hoắc Vân Xuyên đi tới, chống tay trên bàn học của thiên sứ: "Dễ dàng từ bỏ như vậy?"

An Vô Dạng cúi đầu: "..."

Hoắc Vân Xuyên đột nhiên dữ dằn mà nói một câu: "Ngẩng đầu lên nhìn tôi!"

An Vô Dạng sắp bị doạ tè ra quần, lập tức mắt oa oa ngẩng đầu lên, viền mắt đều đỏ: "Không, không từ bỏ, tôi chỉ sợ làm lỡ thời gian của anh, tôi tương đối dốt nát."

Học mọi thứ luôn luôn rất chậm, chỉ thích hợp lặng yên từ từ học.

"Vừa nãy từ đơn phát âm, như thế này..." Hoắc Vân Xuyên nhìn chăm chú cậu chốc lát, sau đó xoa cằm, nghiêng đầu hôn cái miệng của cậu.

Sử dụng đầu lưỡi ở bên trong chỉ ra rõ ràng, mấy khu vực phát âm quan trọng, cần phải chạm tới chỗ nào.

An Vô Dạng: "..."

Đầu óc loạn thành một đống hồ dán, nơi nào còn có tinh lực đi chú ý vấn đề học từ đơn, chỉ lo cảm thụ ôn nhu kia có được không!

Tận tâm tận trách dạy dỗ xong, Hoắc Vân Xuyên rời khỏi môi An Vô Dạng, thẳng eo, lạnh lùng hỏi: "Hiểu chưa?"

Thiếu niên sắc mặt ửng hồng, đầy đầu đều là ba thắc mắc cực lớn trong cuộc đời: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì?

"Dạng Dạng?" Hoắc Vân Xuyên ngón tay dính bột phấn, vỗ vỗ hai má thiếu niên: "Tôi đang hỏi em đó." Sau đó nhìn thấy vụn phấn dính vào, hắn cau mày tỉ mỉ lau sạch.

"Ừm, nha..." An Vô Dạng mặt đỏ nghĩ thầm, rõ ràng lúc hôn môi vừa nãy, kỹ thuật hôn của Hoắc Vân Xuyên đã tốt lên, đây có được coi như là vô tâm cắm liễu liễu mọc xanh* không: "... Difficulty, đúng không?"

(*) Hữu ý tài hoa hoa bất phát

Vô tâm sáp liễu liễu thành âm”

Cổ huấn Trung Quốc: Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở

Vô tình cắm liễu liễu mọc xanh.

Cậu dựa theo căn cứ ngược lại cũng không sai lắm, thì thầm một mình.

Hoắc Vân Xuyên lông mày nhíu lại dần dãn ra, gật đầu tán thành: "Ừm." Dừng một chút, ánh mắt phức tạp: "Em quả nhiên thích hợp với cách dạy như thế này."

"A?" Vô cùng ngoài ý muốn!

"Nếu em yêu thích như vậy, tôi cũng không lãng phí thời gian." Hoắc Vân Xuyên tìm tới một từ đơn mình cần dạy, lặp lại hai lần, giải thích cách phát âm, sau đó nắm cằm thiếu niên hôn lên.

Có thể nói là cách dạy học vô cùng đơn giản!

Từ nay về sau, Hoắc ba ba đặc biệt yêu thích dạy môn tiếng Anh cho thiên sứ.

Tiếp theo là khiêu vũ.

Thời gian dạy học, buổi tối, địa điểm dạy học, phòng luyện tập.

Khi An Vô Dạng chuẩn bị mở ra tay chân bắt đầu lắc lư, Hoắc ba ba bật âm nhạc êm dịu, để thiên sứ đạp lên chân của mình, sau đó chính mình ôm eo thiên sứ, có quy luật xoay quanh vòng.

Đây, là, khiêu, vũ?

An Vô Dạng ôm cái cổ ba ba hờ, cả người rơi vào trong xoắn xuýt "Đến tột cùng là tôi khờ hay là hắn ngốc"...

Liếc mắt vừa nhìn, ba ba hờ thần sắc thả lỏng, động tác tứ chi nhàn nhã, "Nhảy" đến mức rất hưởng thụ.

"..." Dù sao tình cảm gia đình tốt như vậy, thiên sứ sẽ giả bộ chính mình đang khiêu vũ đi, không phải còn có thể như thế nào.

Lúc kết thúc cũng không khác lắm, Hoắc tổng tài ôm chặt thiên sứ ngoan ngoãn nghe lời hít một hơi: "Bảo bối, chúng ta không học khiêu vũ nữa."

An Vô Dạng lập tức hỏi: "Tại sao?"

Hoắc Vân Xuyên: "Học khiêu vũ, em liền phải ứng phó với lời khiêu vũ của người khác."

Mà hắn, làm sao có khả năng để An Vô Dạng khiêu vũ với người khác.

"Không phải a, tôi học khiêu vũ chỉ là vì có thể làm nổi bật hình ảnh với anh trong những trường hợp quan trọng." An Vô Dạng rất gấp gáp mà giải thích, nói: "Bằng không anh không phải sẽ mời người khiêu vũ sao? Tôi không cho anh khiêu vũ với người khác."

Trước lúc kết hôn, Hoắc Vân Xuyên đã ở cạnh ai, cậu không xen vào.

Nhưng là bây giờ kết hôn rồi, trong mắt trong lòng nên chỉ có lẫn nhau mới đúng.

Hoắc tổng tài gánh đỡ bước chân của thiên sứ, thiếu chút nữa không xoay kịp mắt cá chân mà đo sàn nhà.

Rất tốt, hắn hít thở sâu một hơi: "Vậy ngày mai bắt đầu dạy em đi..."

Mãi đến lúc ngủ, Hoắc thiếu gia vui vẻ đến u mê, vẫn cứ chìm đắm trong dư vị yêu cầu ngang ngược vừa nãy của bà xã.

Hóa ra trong lòng thiên sứ hoảng loạn như thế, từng giây phút luôn lo lắng mình sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

Hoắc Vân Xuyên còn tưởng rằng, An Vô Dạng ngây thơ đơn thuần không hiểu tình yêu.

Như vậy vô cùng tốt, qua một tháng nữa, hắn liền làm cho đối phương triệt để an tâm.

Chương trình học trong một ngày, An Vô Dạng trừ vẫn không có tiếp xúc với thực hành nhiều, còn lại đều có hiểu.

"Difficulty, difficulty."

Trước khi ngủ, cậu ngồi ở trước bàn học bên cạnh bàn làm việc của Hoắc Vân Xuyên, vô cùng nghiêm túc đem những thứ đã học ban ngày một lần nữa học đi học lại một lần.

Hoắc tổng tài nhìn hình ảnh thiên sứ mở đèn đọc bài, thần sắc khi thì vui mừng, khi thì vẻ mặt lộ ra đau lòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn không chút lưu tình moi An Vô Dạng ra, mở ra tủ quần áo thay đối phương tìm một bộ quần áo, cần phải rửa mặt mặc quần áo.

Là một bộ chính trang.

An Vô Dạng hỏi rõ đi đâu, lập tức trở mình một cái, bò dậy mặc quần áo.

"Chậm một chút." Hoắc Vân Xuyên lập tức cau mày nhắc nhở.

"Không sao." An Vô Dạng cầm lên vạt áo tiếp tục thay đồ, đã hơn một tháng: "Vết thương của tôi đã hết đau." Cậu cười cười với Hoắc Vân Xuyên.

Ngày hôm nay bọn họ đi đến một buổi thử rượu vang.

Địa điểm là một trang viên, người bên trong không coi là nhiều, cũng không ít, còn có phóng viên qua lại.

An Vô Dạng được Hoắc Vân Xuyên nắm tay, một đường đi vào, cậu quan sát trái phải, bởi vậy phát hiện có phóng viên đang chụp hình mình.

"Này." Thiếu niên mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc rất hợp ống kính, nhìn thấy máy chụp hình liền cười.

Lần trước sau tiệc đầy tháng của Đôn Đôn, giữa các phóng viên ở đây đều truyền tai nhau một nhận thức, chính là vợ của Hoắc đại thiếu khi muốn chụp hình chỉ cần vỗ tay! Sẽ rất phối hợp!

Mấy phóng viên không đi tham gia còn không tin, lần này rốt cục tự mình thể nghiệm được.

Phóng viên vui vẻ đến bay lên, kích động phất tay với An Vô Dạng.

"Này..." Thiếu niên đối diện bọn họ phất tay trở lại.

Ôi trời ạ, còn có thể ngoắc lại!

Thật ngoan! Thật đáng yêu!

"Chúng ta lặng lẽ theo sau chụp đi..." Các phóng viên có lá gan lớn mà âm thầm thương lượng.

Vừa nhìn thấy con dâu đặc biệt của Hoắc thị, gần như sắp quên mất Hoắc đại thiếu là râu hùm sờ không được.

Hoắc đại thiếu ở một bên mắt thấy tất cả những thứ này, không nói gì, chỉ là ôm thiên sứ chặt chẽ ở bên người, tình cờ còn dùng cánh tay che lại gò má thiên sứ.

Dáng vẻ bảo vệ mười phần.

Hắn mang An Vô Dạng đi vào trong phòng, đi đến bàn dài dặt gần cuối của Trần Phóng, từ chỗ ít người bắt đầu nếm thử.

"Phẩm rượu không phải thật sự uống, ngậm vào cảm nhận một chút liền phun ra." Hoắc Vân Xuyên lấy ra một cái cốc, rót một chút rượu, chính mình ngậm một ít, sau đó nhổ ra.

"Đây là một loại rượu vang có nguồn gốc từ rượu vang Georgia, Saperavi, Georgia là những loại rượu đỏ tương đối nổi tiếng." Hoắc Vân Xuyên nói: "Nó là một trong những loại rượu xuất hiện đầu tiên của người Georgia, vì quá trình sản xuất đặc biệt, bởi vậy vị hơi thiên về chua, hàm lượng axit khá cao..."

Lúc thay thiên sứ phổ cập khoa học, nam nhân thoáng cúi đầu, cố gắng tới gần bên tai đối phương.

An Vô Dạng đắm chìm trong tiếng nói trầm thấp dịu dàng, không biết khi nào đã bưng lên ly rượu nhấp một miếng, còn uống vào.

Mùi vị rượu vang đặc biệt chua xót, lập tức làm cậu nhíu mày, rất nhanh liền đỏ hai gò má.

"Quả thật có hơi chua."

Hoắc Vân Xuyên không nói chỉ nhìn mặt của cậu, thuận tiện cướp ly rượu đỏ lại: "Hôm nay chỉ tới đây thôi." Chỉ là một ngụm nhỏ mặt đã đỏ thành như vậy, hơn nữa dáng vẻ mặt đỏ còn khó coi như vậy, về nhà là tốt nhất.

"Hả? A?" An Vô Dạng: "Cái gì?"

"Về nhà." Hoắc đại tổng tài không giống như đang giỡn mà trả lời.

Thiếu niên: "???"

Vẻ mặt cậu như "Chó Samoyed nghiêng đầu đầy dấu chấm hỏi, jpg" chúng ta thật giống như vừa mới đi ra nha, ba ba.
Bình Luận (0)
Comment