Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 88

Từ lúc vừa mới lên xe cả người đã bị cọ tới cọ lui, hiện tại càng tập trung ở ngực, trong miệng còn nói lời nói dí dỏm đáng yêu khiến máu thú tính sôi trào--

Hoắc tổng tài thật sự không cách nào nói ra miệng từ "keo kiệt" sâu trong nội tâm mình.

Cứ vậy đi, hãy để cho thiên sứ cho là mình vô tư rộng lượng, xác thực không hề tức giận.

"Ngồi đàng hoàng, nịt giây an toàn, tôi phải lái xe." Thần sắc hắn buông lỏng một chút.

An Vô Dạng: "Vậy anh cười một cái đi mà, mặt cứ thối thối." Sẽ khiến người ta cảm thấy thấp thỏm bất an.

Hoắc Vân Xuyên tức giận, thế nhưng trong đầu đều là câu nói vừa nãy của thiên sứ, "Trở về lăn giường" nên cái gì thù cái gì oán cũng không còn: "Ừm." Khóe miệng miễn cưỡng kéo lên một chút.

"Rất đẹp trai a." An Vô Dạng · xốc nổi ·, treo trên cái cổ chồng tán dương.

Bên trong ánh mắt sáng lóng lánh như sao trời biển rộng.

Hoắc tổng cười cho có chung quy cũng biến thành tươi cười thật tâm, từ bỏ chống chế mà ôm sau gáy bạn nhỏ, bá đạo mút hôn: "Câu dẫn tôi, hả?"

Vậy thì làm tốt chuẩn bị ngày mai trốn học đi.

"Không phải... A..."

Cừu nhỏ co rúc ở trong lồng ngực đại tổng tài, yếu ớt mà rầm rì, nghe đặc biệt đáng thương.

Nam nhân vô cùng có hứng thú với cậu, sớm đã bị quyến rũ tới mở cờ trong bụng, hô hấp ồ ồ.

Dù sao, gần nửa tháng đối phương đều học quân sự, Hoắc Vân Xuyên cho dù là cầm thú cũng không thể ra tay với thiếu niên khổ cực vì quân huấn.

Trời mới biết hắn cấm dục nửa tháng là tại sao làm được...

Sau khi đòi lấy một chút lãi, nam nhân buông cừu nhỏ của hắn ra, dùng ngón tay cái lau một chút dấu vết bên môi mình: "Còn có sức nói, tự mình đeo dây an toàn lên."

Thiếu niên ngã trái ngã phải cả người không có sức lực, có thể nói là làm cho hắn rất hài lòng.

"Ồ..." An Vô Dạng thất điên bát đảo, đầu thiếu dưỡng khí, ánh mắt mơ hồ, đây là trạng thái ba ba hờ thích nhất, cậu chỉ cần biểu hiện hơi hơi khoa trương một chút, a-đrê-na-lin của đối phương nhất định sẽ rất kích động...

Hoắc đại thiếu nhìn không vừa mắt, trực tiếp ra tay giúp đối phương buộc lên.

Sau đó tâm tình khoái trá mà lái xe về nhà.

Lúc chỉ có một mình, tốc độ xe của hắn luôn luôn nhanh chóng, căn bản không để ý vấn đề yên ổn hay an toàn thế này thế nọ.

Hiện ở bên người chở theo thiên sứ, Hoắc Vân Xuyên lái xe vững vàng đến không thể chê.

Sau khi về đến nhà, An Vô Dạng bịch bịch mà chạy vào buồng tắm, gội đầu rửa ráy súc miệng, vô cùng có tâm cơ mà xóa đi mùi vị trên người, đem mình tắm cho thơm ngát mới ra ngoài.

Hoắc Vân Xuyên đã ở buồng tắm khác tắm xong, đang ngồi ở trên giường một dáng vẻ chờ người, nhìn thấy thân ảnh An Vô Dạng, thì ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Không phải An Vô Dạng che giấu lương tâm nói láo, nói thật một câu, nam nhân nhà cậu thật sự rất tuấn tú...

Không phải đẹp trai theo kiểu thư sinh, mà là mười phần đàn ông, loại soái khí khi hormone cả người tăng cao.

Trước khi sinh Đôn Đôn, An Vô Dạng ở trước mặt Hoắc Vân Xuyên không có kích động đến nỗi mặt đỏ tim đập, còn bây giờ thì... sẽ.

"Lại đây."

"..." An Vô Dạng đi tới, ngồi lên trên đùi đối phương.

Vẻ mặt ửng đỏ, ánh mắt hơi hơi lấp loé.

"Tự em nói đi, tôi đã bao lâu không "ôm" em?" Hoắc Vân Xuyên nắm cằm của cậu hỏi.

"Ừm..." An Vô Dạng ở trong lòng qua loa tính toán, tự làm mình sợ đến hoảng hốt.

"Gần nửa tháng." Ngón tay thon dài của Hoắc tổng trái phải lay động, khiến cho mặt An Vô Dạng  lay động cùng nhịp điệu của hắn, làm cho người cảm thấy có một loại xấu xa.

Thiên sứ cũng sắp khóc.

Ba ba hờ nhà cậu nhu cầu dồi dào, nhịn nửa tháng sẽ chết người...

"Anh thương em một chút..." An Vô Dạng cắn khóe miệng, vừa quật cường vừa vô cùng đáng thương mà nắm lấy cánh tay Hoắc Vân Xuyên, một dáng vẻ bé ngoan chờ bị tàn phá.

Hoắc Vân Xuyên trong lòng mềm nhũn, thật không nỡ lòng bỏ qua khiến bảo bối tim gan chảy nước mắt.

"Dĩ nhiên là thương em..." Thanh âm hắn trầm thấp, sau đó vươn mình ôm thiếu niên vào trong lồng ngực...

Đánh nhau kịch liệt cả một đêm.

Vui thích qua đi thiếu niên nhũn thành một bãi bùn, trong quá trình vẫn không thể tránh khỏi rơi mất vài giọt nước mắt sinh lý, làm ướt khóe mắt màu hồng nhạt.

Nam nhân dùng đôi môi góc cạnh rõ ràng, cà cà giọt nước hơi mặn, có vẻ tràn ngập đau lòng.

Nhưng mà càng nhiều hơn chính là thần sắc thoả mãn, thoạt nhìn cả người lười biếng.

An Vô Dạng dám đánh cuộc, nếu như chính mình chịu nhả ra câu nói lại tới một lần nữa, đối phương chắc chắn không nói hai lời tích cực phối hợp.

Nhưng mà, hành động như vậy tương tự với tự sát, cậu sẽ không làm.

An Vô Dạng mệt đến không muốn nhúc nhích, ngẹo cổ dựa vào trên cánh tay rắn chắc của Hoắc Vân Xuyên, nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác đối phương mang đến cho mình.

Từ thân đến tâm, đều cần thời gian bình phục.

Hoắc Vân Xuyên biết cậu rất mệt, cũng không quấy rầy, chỉ là lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của cậu.

Dưới cách thức âu yếm như thôi miên thế này, An Vô Dạng rất nhanh đã ngủ say.

Ngày hôm sau, ánh nắng từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào.

"Mấy giờ rồi?" An Vô Dạng mở mắt ra, theo thói quen tìm kiếm điện thoại di động, lại không có tìm được.

"Còn sớm, không cần vội." Hoắc Vân Xuyên có vẻ đã tỉnh từ sớm rồi, chỉ là không có mở mắt ra mà thôi: "Lại ngủ một hồi." Hắn ấn đầu An Vô Dạng về trong lồng ngực của mình, đây là một động tác mang ý hàm xúc bảo vệ mười phần.

An Vô Dạng giật giật thân thể, cảm giác toàn thân mình đều đau nhức, bây giờ lập tức rời giường xác thực quá miễn cưỡng, vì vậy cũng phóng túng chính mình dựa vào trên người Hoắc Vân Xuyên, ngủ một giấc bổ sung năng lượng đã mất.

Về phần đi học... Tùy duyên đi!

Hoắc tổng mở mắt liếc nhìn cậu, nói ngủ là ngủ, lập tức đã ngáy khò khè, rất ngoan...

Chờ An Vô Dạng tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, bỏ lỡ thời gian đi học từ lâu.

"Gia trưởng" nói cho cậu biết, đã thay cậu xin nghỉ xong: "Ở nhà chơi với Đôn Đôn đi, ngày mai lại đi."

Tuy rằng Hoắc Vân Xuyên ngoài miệng không nói, thế nhưng không có đặt quá nặng trong lòng chương trình học ở trường.

Ở trong mắt hắn, An Vô Dạng đi học, chính là theo bạn cùng lứa tụ tập đi chơi.

Về phần học tri thức, còn không bằng ở nhà tự mình dạy còn hữu dụng hơn.

Dì Trương trải nệm trên mặt sàn, để Đôn Đôn đã sắp nửa tuổi cùng ba ba nhỏ của bé hai người ở trên nệm chơi.

"Dạng Dạng ngày hôm nay không phải đi học nha?" Bà hỏi.

Cầm một hột đậu nành, ở bên cạnh lột.

"Ừm... Đúng ạ." An Vô Dạng mặt ngó về phía Đôn Đôn, ánh mắt lóe lên trả lời.

Dì Trương cho là ngày nghỉ của cậu, nhưng rất kỳ quái, ngày hôm nay còn chưa tới chủ nhật ni: "Nghĩ mấy ngày?"

An Vô Dạng rầm rì nói: "Chỉ một ngày."

Dì Trương bóc vỏ đậu nành, quay sang l thân thể cậu nhìn một chút, chỗ cái cổ hơi lộ ra mấy dấu nhỏ hồng hồng, vừa nhìn đã biết là Hoắc tiên sinh tối hôm qua bắt lấy đứa nhỏ này âu yếm...

Dì Trương thức thời không hỏi nữa.

"Buổi tối dì nấu cho cậu canh bổ để uống." Những ngày học quân sự gần đây, thịt trên gương mặt thật vất vả nuôi được chút đã rơi mất rồi.

"Vâng, cảm ơn dì." An Vô Dạng nằm trên nệm, trở tay sờ sờ cổ mình, sau đó lật mình một cái bò lên, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Chờ lúc cậu lại đi ra, đã thay một cái áo cổ tương đối cao.

Buổi trưa một nhà mấy người ăn cơm, đại vương Đôn Đôn ngồi ở trên đùi Hoắc tổng tài, hai cái tay nhỏ bé a a a a, đặc biệt yêu thích nắm đũa của ba ba.

Hoắc Vân Xuyên chỉ có thể vặn ra, trốn tránh đứa con hoạt bát hiếu động để ăn cơm.

"Con phiền như thế, anh vẫn nên đặt con lên trên giường nhỏ đi." An Vô Dạng nói, thả xuống bát đũa ôm lấy con trai, thả bé lên trên giường nhỏ bên cạnh.

"Nha! A a..." Đôn Đôn không vui.

"Con rất hăng hái đúng không? Chính mình chờ không được, thích quấy rối." An Vô Dạng điểm điểm cái mũi nhỏ của Đôn Đôn, nói với bé: "Bé ngoan tự mình chơi một phút chốc, ba ba cơm nước xong sẽ chơi với con nha."

Cậu cảm thấy đã dỗ xong Đôn Đôn, vì vậy quay người đi về trên bàn.

"Nha, nha, nha oa..." Đi chưa được mấy bước, Đôn Đôn đã sấm sét đổ mưa.

Hoắc Vân Xuyên nhìn thiếu niên  mặt tối sầm lại một chút, chính mình cản lại trước khi dì Trương đứng dậy, đi qua bế con trai lên, vừa nói: "Không có chuyện gì, em ăn cơm của em đi, tôi ôm con."

Sau đó chuyển vào trong phòng khác, thật ra có vẻ rất sung túc.

An Vô Dạng về trên bàn ngồi xuống, tăng nhanh tốc độ ăn cơm của mình, ăn xong sẽ nhận chăm Đôn Đôn.

Nghe Tiểu Ma Vương lập tức không khóc nữa, dì Trương cười nói: "Đứa bé kia, chính là thân với ba nó." Vẫn luôn như vậy, từ trong tháng đã nhận ra.

"Bé cũng rất thân với con nha." An Vô Dạng nói, để chứng minh chính mình không có nói láo, cậu cấp tốc lùa xong cơm, đi qua ôm con trai.

"Có người ăn cơm như thế sao?" Sau lưng Hoắc Vân Xuyên dường như mọc ra mắt, nhíu mày phân phó nói: "Trở về ngồi xuống, phải ăn thêm đồ ăn."

Thiếu niên đã làm ba ba, nhưng bị quản như con: "Được thôi..."

Dưới con mắt từ ái của dì Trương, cậu ngượng ngùng ăn nhiều thêm vài miếng đồ ăn, nghĩ thầm, người ba ba như cậu thật uất ức.

Nghỉ chỉ một ngày như thế.

Ngày hôm sau là thứ sáu, An Vô Dạng đeo túi xách đi học.

Ngày hôm nay rốt cục không cần mặc trang phục rằn ri nữa, cậu mặc một bộ quần áo mùa hè đơn giản, trước đây không lâu do lão đàn ông mua -- đối phương nói rất thích mua đồ cho cậu.

Đồng hồ đeo tay, giày.

Ba lô cũng mua vài cái, bất quá An Vô Dạng yêu thích chiếc chính mình đã mang từ cao trung.

Còn nhớ ngày đầu tiên Ôn Lăng nhìn thấy cậu, trực tiếp không hiểu nổi phong cách của người này là gì.

Trên người món đắt nhất thì mắc muốn chết, rẻ thì lại rất là rẻ.

Ngày hôm nay cũng giống vậy, đối phương một thân hàng hiệu mới nhất, nhưng mà cõng lấy cái ba lô vài tệ đã cũ rích, giống như chưa tỉnh ngủ tùy tiện đi vào phòng học.

"Này..." An Vô Dạng dường như người không liên quan, sau khi đến thì chào hỏi các nam sinh cùng bàn.

"Đến rồi?" Từ Viễn Hàng trên dưới đánh giá cậu, quan tâm: "Ngày hôm qua làm sao xin nghỉ?" Không phải là trở về bị đánh đấy chứ?

Thế nhưng suy nghĩ lại cũng không thể, người yêu của bạn Tiểu An người ta, vừa nhìn đã biết là người có giáo dưỡng sẽ thương người.

"Không có chuyện gì, chỉ là dậy trễ." An Vô Dạng ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra hai bình sữa chua: "Ầy, cho hai người ăn nè."

Ôn Lăng không có hứng thú mà đẩy trở về: "Không ăn."

An Vô Dạng thần kinh trì độn mới phát hiện, cả người bạn cùng bàn không dễ chịu: "Ôn Lăng?" Nụ cười bảng hiệu cũng không thấy: "Thất tình?" Cậu nói.

Đối phương không đáp.

"Phốc." Viễn Hàng phát ra tiếng cười trộm, thay An Vô Dạng mở ra sự nghi ngờ này: "Y nha, tối hôm qua bị nữ sinh hẹn xuống lầu, nụ hôn đầu mơ hồ đã bị mất!"

"Chớ nói lung tung, chỉ là hôn mặt..." Ôn Lăng ngoài cười nhưng trong không cười mà đính chính lại, nỗ lực làm bộ chính mình không để tâm.

Nhưng mà nhìn thấy biểu tình cừu nhỏ trợn mắt ngoác mồm, tâm trạng liền rất kém.

Nhắc đến, nếu không phải khuya ngày hôm trước bị chút kích thích không giải thích được, y cũng sẽ không xuống lầu gặp con gái làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.

"Thật đáng thương, vậy ăn sữa chua an ủi nè." An Vô Dạng đem hộp sữa chua vị táo hồng đẩy trở lại, đường hoàng ra dáng khiến người không nhìn ra dáng vẻ cậu đến tột cùng là đang nói đùa hay là nghiêm túc.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Lăng: Tôi cứ cho rằng đó là chuyện về mối tình đầu, thanh xuân vườn trường, kết quả các người lại nói với tôi... Đây chỉ là câu chuyện thất tình hào môn sinh tử, tôi...
Bình Luận (0)
Comment