Edit: Fuly.
"Phụ nhân Đồng gia này, cũng có chút bản lãnh đấy. Quả nhiên là tai họa ngàn năm, không dễ bị người ta diệt trừ." Gần đây mọi chuyện không thuận, khiến cho người vốn không hay nói chuyện như Lư thị cũng trở nên chua ngoa.
Biện pháp bí ẩn như vậy, vốn tưởng là không có sơ sẩy, nhưng vẫn để nàng ta phá giải được, Dương thị này không phải yêu nghiệt gieo họa thì là cái gì?
Trịnh nương than thở: "Phu nhân, chuyện đã như vậy, thôi bỏ qua đi. Đồng gia hẳn là sẽ không tra ra được chúng ta. Nhưng lần tới làm việc, vẫn nên đừng xúc động thì hơn."
Lư thị không kiên nhẫn nói: "Nhũ mẫu, bà chỉ biết bảo ta nhẫn nhịn, trừ nhẫn nhịn ra chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác nữa sao? Đối với tiện nhân kia, ta vì lão gia, có thể nhịn. Nhưng bà xem, Du thị đó chỉ biết càng ngày càng ngang ngược. Có nhịn nữa cũng chỉ vô dụng mà thôi!"
Nhìn phu nhân bà đã xem như con ruột mà nuôi lớn từ nhỏ khổ sở như vậy, Trịnh nương cũng không nhẫn tâm nói tới những chuyện khiến nàng đau lòng kia. Thôi, phu nhân đã khổ sở như vậy rồi, thì còn có chuyện gì khó chịu hơn nữa chứ.
*******
"Phu nhân đã thua rồi à?" Du thị ngồi ở trên ghế, hỏi một gia nhân đắc lực phía dưới.
"Vâng"
"Đáng tiếc ——" Kết quả này, Du thị đã sớm biết, nhưng Dương Nghi có thể thoát thân dễ dàng như thế, còn có thêm chỗ tốt, thật sự là ngoài dự liệu của nàng ta.
Lúc trước, nàng ta biết trong lòng Lư thị có chút oán hận với ba phu nhân Lâm gia, Đồng gia, Tôn gia liền thuận nước đẩy thuyền bí mật tiết lộ cho Lư thị biết chuyện khoai lang cùng tôm tương khắc có thể gây trúng độc, muốn mượn tay Lư thị trả thù Dương Nghi một phen.
Không sai, Du thị cũng hận Dương Nghi. Lúc ấy nàng đã quỳ xuống đất, hèn mọn cầu xin nhưng Dương Nghi vẫn không cứu. Quả thật là cực kỳ đáng hận! Có cơ hội khiến Dương Nghi khổ sở, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua.
Chỉ là, đáng tiếc.
*******
Ăn cơm, tắm rửa xong, Dương Nghi cùng Nhị gia ở trong phòng nói chuyện.
Đồng Nhị gia nhẹ nhàng vuốt bụng của nàng, nói: "Mấy ngày nay thật là khổ cho nàng." Vừa rồi thấy nàng nâng bụng đọ sức với người ta ở tửu lâu Như Ý, tim hắn đau như bị gai châm.
Thì ra là, ở nơi hắn không thấy được, thê tử của hắn lại bị người khác lập mưu khi dễ như vậy. Người đứng sau lưng chuyện này quả thật đáng hận, chờ hắn tra ra được, quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tim Dương Nghi nóng lên, cười nói: "Có cái gì mà khổ cực với không khổ cực chứ." Nếu đã gả cho hắn, cùng hắn hưởng vinh hoa phú quý, vậy thì cũng phải biết gánh vác trách nhiệm. Huống chi nàng ở nhà an an ổn ổn, dù sao cũng chỉ là bị người khác tính kế nho nhỏ, chỉ cần đề phòng một chút, thì cũng không có vấn đề, so với hắn ở bên ngoài dẫn binh, đối mặt với nguy hiểm, thật sự không đáng là gì.
Đồng Nhị gia vỗ vỗ tay Dương Nghi. Tiếp đó, Dương Nghi kể lại sơ lược những chuyện lúc hắn không có ở đây, bao gồm cả chuyện viết thư cho Đồng gia.
"Những chuyện này nàng xem thế nào tốt thì cứ làm, chỉ là trấn nhỏ Mộc Chương Hương kia, ta phải phái người đi điều tra trước đã."
Dương Nghi dĩ nhiên là không có dị nghị, sau đó nàng lại quấn quýt lấy Nhị gia, bắt hắn nói vài chuyện trong hai tháng ở ngoài này.
Đồng Nhị gia không có cách nào, chỉ đành phải chọn một ít chuyện không liên quan đến quân sự lại không dính dáng đến máu me mà kể cho nàng.
Dương Nghi lẳng lặng nghe, rồi ngủ quên mất lúc nào không biết. Nàng luôn có thói quen ngủ trưa, cộng thêm hôm nay xử lý chuyện của tửu lâu Như Ý quá hao tổn tinh lực, mà Nhị gia trở về lại khiến nàng rất hưng phấn, nên khi cảm xúc này qua đi, lại cảm thấy mệt mỏi không dứt.
Đồng Nhị gia nói xong, liền phát hiện tiểu thê tử trong ngực đã tựa vào lòng mình ngủ thiếp đi, cái miệng nhỏ nhắn còn thỉnh thoảng phát ra thanh âm "ừ, ừ" phụ họa lời của hắn. Đồng Nhị gia nở nụ cười, ôm thê tử lên giường, thấy khóe miệng nàng hơi cong, mặt mũi an bình, giống như nằm mơ thấy chuyện gì đó rất vui vẻ vậy, hắn kìm lòng không nổi bèn vuốt vuốt khuôn mặt hồng nhuận của nàng.
Thật ra thì hai tháng qua, hắn rất ít khi chợp mắt. Lần này không giống những lần trước, bởi vì dẫn theo đều là tân binh, nên không thể nhẹ nhàng như quá khứ, tốc độ cũng chậm hơn nhiều. Lúc mới bắt đầu, còn hay lâm vào nguy hiểm, hắn thời thời khắc khắc đều phải lên tinh thần để ứng phó, sau này tình huống mới chậm rãi biến chuyển tốt hơn. Nhưng cái giá bỏ ra cũng rất cao, hắn mang đi 4000 người, chỉ còn dư lại hơn hai ngàn. Thương vong gần một nửa, vì vậy khiến cho lòng hắn rất không thoải mái. Cũng may những người lính còn sống sót kia đã tiến bộ rất nhièu.
Nhiều lần lâm vào khốn cảnh, nhớ tới thê tử cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ở nhà, hắn lại cố gắng chống đỡ tiếp. Vì trong lòng có nhớ thương, nên dù cho khổ nữa, khó khăn hơn nữa, hắn cũng chưa từng buông tha cho hy vọng sống sót dù chỉ là nhỏ nhát.
Ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của nàng, Nhị gia cũng cảm thấy cơn buồn ngủ dâng cao. Vì vậy hắn dứt khoát cởi quần áo, leo giường, quyết định cùng ngủ trưa với nàng. Kiều thê trong ngực, Đồng Nhị gia cảm thấy vô cùng an lòng cùng thỏa mãn, dần dần, hắn cũng nhắm hai mắt lại.
"Đã tỉnh rồi à?"
Đồng Nhị gia tỉnh dậy, nhìn tiểu thê tử của mình nở nụ cười sáng lạng, nhất thời cảm thấy trong lòng cũng rất vui vẻ: "Giờ gì rồi?"
"Giờ Thân hai khắc, thiếp đã nói phòng bếp nấu Canh hạt sen bách hợp rồi, lát nữa chàng cũng uống một chút để giải nhiệt đi." Vừa nói chuyện, Dương Nghi vừa vắt khăn lông,
"Những chuyện này bảo gia nhân làm là được, bây giờ thân thể nàng nặng nề, đừng để mình mệt mỏi."
"Không sao mà, Tô Đại phu nói rồi, hoạt động thích hợp, đối với đứa bé cũng rất tốt."
Đồng Nhị gia được nha hoàn hầu hạ rửa mặt.
Lúc dùng canh, sự kiện trúng độc trong tửu lâu cũng đã có manh mối.
"Người giật dây đã tra ra được rồi, liên hệ với Lý Tam chính là một vị lão bộc ở thôn trang của Triệu gia, lão bộc này cũng có chút tinh ranh, vòng vo, gián tiếp qua tới tận mấy người. Tri huyện bên kia cũng phải mất một ít công sức mới tra được. Lão bộc này không cha mẹ, không con cái, chỉ có một biểu tỷ bà con xa, người biểu tỷ bà con xa kia chính là Nhũ mẫu đắc lực bên cạnh thê tử của Triệu Bộc Tôn. Triệu gia Cửu Thành chính là người đứng sau thao túng chuyện này."
"Triệu gia? Là nhà Triệu viên ngoại ở phía đối diện sau phủ chúng ta?" Lúc trước Nhị gia đã nói rõ với nàng các mối quan hệ ở Khâm Châu, Triệu viên ngoại này cũng là một trong số đó, hơn nữa cũng thể coi là một trong những người có uy vọng ở Khâm Châu này. Huống chi, trước đó vài ngày, Du thị kia cùng Triệu đại tiểu thư còn gây ra một trận ồn ào, chính mắt nàng nhìn thấy.
"Đúng là nhà đó, chúng ta đã từng đắc tội với Triệu gia à?" Đồng Nhị gia cau mày nói, kết quả do tri huyện bên kia tra được dĩ nhiên sẽ không sai, nhưng vì sao Triệu gia lại phải hạ độc thủ sau lưng tửu lâu của Đồng gia bọn họ, thật khiến cho người ta khó hiểu. Nhưng nếu như không phải là có thù oán, Triệu gia cũng sẽ không dùng loại biện pháp âm độc như thế để vấy bẩn thể diện của Đồng gia.
Dương Nghi trầm tư.
Từ khi Đồng Nhị gia tới Khâm Châu, vẫn luôn bận rộn chuyện trong binh doanh, sau này lại còn dẫn binh hành quân gần hai tháng, nếu là bọn họ thực sự có xích mích với Triệu gia, như vậy người kia hơn phân nửa không phải là Nhị gia, mà hẳn là nàng. Nhưng Dương Nghi đã nghĩ rất kỹ, sau khi tới Khâm Châu, nàng chưa từng tiếp xúc với người của Triệu gia, sao lại có khúc mắc gì được? Không, hẳn không phải là tiếp xúc trực tiếp. Dương Nghi chợt nghĩ tới việc ở khách điếm Trần Ký vào ngày lên đường đến Khâm Châu đó!
Lúc ấy chuyện ở khách điếm Trần Ký cũng không coi là bí mật nên ắt hẳn là có nhiều người biết, Triệu phu nhân biết cũng không kỳ quái. Lại liên tưởng đến tình trạng gần đây của Triệu gia, cùng với lòng của Triệu phu nhân kia, Dương Nghi cũng có thể mơ hồ đoán ra được mấy phần, chỉ là, Dương Nghi cảm thấy thật khó tin? Chẳng lẽ bởi vì nàng cũng ở đó, nên Triệu gia phu nhân liền giận chó đánh mèo sao?
Lại nói, khi Triệu phu nhân biết Triệu viên ngoại động tâm với Du thị bên cạnh nữ nhi thì đau lòng một đoạn thời gian, sau đó tỉnh lại, liền đấu với Du thị. Du thị này bề ngoài ôn hòa dịu dàng, nên rất được Triệu viên ngoại sủng ái, mặc dù căn cơ có chút nông cạn, nhưng cũng đấu ngang tay với Triệu phu nhân.
Thật ra thì theo Dương Nghi thấy, chủ yếu là Triệu phu nhân kia nghĩ đến vài phần tình nghĩa khi xưa với Triệu viên ngoại, mà Triệu viên ngoại lại hết lần này đến lần khác che chở cho Du thị, nên dù Triệu phu nhân có hận hơn đi nữa, lúc hành động cũng vẫn lưu lại chút đường sống, khiến Du thị kia chiếm được tiện nghi. Vì vậy, đến giờ hai người vẫn đang ở thế giằng co.
Thấy sắc mặt Dương Nghi cổ quái, Nhị gia liền hỏi: "Sao vậy?"
Dương Nghi lập tức kể lại chuyện ngày đó cho hắn, thuận tiện nói lên suy đoán của mình.
"Lòng của phụ nhân thật là kỳ lạ, nếu đúng thế thì chẳng còn gì khó hiểu!" Nhị gia dứt khoát nói. Dù không phải như thế thì đã sao? Chuyện đã xảy ra, nguyên nhân là cái gì cũng không còn quan trọng. Nếu Triệu gia dám làm, vậy thì phải có gan gánh chịu hậu quả.
"Chuyện này nàng đừng bận tâm đến nữa, vi phu tự có cách, nàng nên an tâm dưỡng thai đi."
Dương Nghi thấy hắn sắc mặt kiên quyết, chỉ đành phải gật đầu, sau đó con ngươi đảo một vòng, ôm cánh tay Nhị gia, cười tủm tỉm hỏi: "Nhị gia, vừa rồi chàng nói, lòng của phụ nhân thật là cổ quái sao?"
Đồng Nhị gia lúc này mới ý thức được, một câu mắng của hắn cũng bao gồm luôn cả tiểu thê tử của chính mình.
Giờ phút này thấy bộ dạng giảo hoạt tràn đầy tinh thần của nàng, Nhị gia cũng vui vẻ chịu đựng, vì vậy hắn xoay người, ôm nàng vào trong ngực dụ dỗ: "Lòng của tiểu phụ nhân nhà ta rất bình thường, cổ quái là người khác."
Dương Nghi giận dỗi nhéo hắn một cái: "Miệng lưỡi trơn tru ——"
Bộ dạng này tựa như đang làm nũng, Nhị gia càng nhìn cổ họng càng khô khốc, thứ giữa hai chân lại bắt đầu trướng đau. Lúc trước, hắn đã hỏi Tô Đại phu về chuyện phòng the, Tô Đại phu nói rồi, chỉ cần qua ba tháng đầu, động tác không thể quá mức mạnh liệt là được. Hắn khẽ tính trong lòng, thê tử hắn bây giờ đã sắp bốn tháng, ắt hẳn là có thể làm cái kia chứ? Chỉ cần động tác của hắn dịu dàng chút, không khiến thai nhi bị thương là được.
Nhị gia cúi đầu, ngậm vành tai ngọc của nàng, khí nóng thở ra khiến Dương Nghi cảm thấy rất buồn: "Đừng liếm, nhột ——"
"Đã mấy ngày không gặp, nương tử có nhớ vi phu hay không?" Theo giọng nói của hắn, bàn tay đang đặt ở hông nàng cũng khẽ siết lại.
Động tác của Nhị gia khiến Dương Nghi hơi ngứa, nàng lui về phía sau tránh, vậy nên cái hôn của hắn rơi vào khoảng không. Đồng Nhị gia bất mãn, một tay trực tiếp ôm hông của Dương Nghi, một cái tay khác kéo bắp đùi nàng ra, để cho nàng giạng chân ngồi lên người hắn.
Nhận thấy được lửa nóng cách tầng vải mỏng đang chống đỡ ở nơi tư mật của mình, Dương Nghi lo lắng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy ráng chiều còn đang nhuộm đỏ chân trời, đẩy người nam nhân trước mặt một cái: "Chàng định làm gì vậy?" Nếu như thanh âm của nàng nghiêm túc hơn chút nữa, không lộ vẻ yểu điệu vô lực như vậy thì quả thật quá tốt.
Đáng tiếc, thân thể tiếp xúc cũng đã gợi lên khát vọng của nàng đối nam nhân trước mắt. Sau khi mang thai thể chất của nàng trở nên rất nhạy cảm, mới khẽ lôi kéo một chút, blại giạng chân ở trên đùi của hắn, nơi tư mật lại đang chống đỡ vật đó, Dương Nghi khẩn trương lên, của nàng lại càng ướt át.
Nhị gia thân mật nhìn chằm chằm vào người cô nương đang đỏ bừng hai gò má, cười đến ý vị sâu xa: "Nàng nói đi? Dĩ nhiên là làm chuyện muốn làm rồi." Nói xong, còn có đầy ngụ ý đẩy đẩy eo.
Cách lớp vải đụng vào người Dương Nghi khiến nàng phải phát ra một tiếng hét nhỏ.
"Phu nhân?"
Ngoài cửa vang lên tiếng Đông Mai hỏi thăm, Dương Nghi hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân đang làm chuyện xấu phía dưới một cái, khẽ nói: "Ta không sao."
Thừa lúc nàng nói chuyện, Nhị gia vươn tay, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve nơi bí ẩn của nàng, không bao lâu, Dương Nghi lại cảm thấy cả người vô lực. Thấy vậy, Đồng Nhị gia liền kéo đai lưng, cởi áo nàng ra.
"Nương tử còn chưa nói có nhớ vi phu hay không đấy. Ngược lại vi phu ở bên ngoài nhớ nàng đến sắp chết rồi, đặc biệt là lúc đêm khuya yên tĩnh, vi phu sẽ nghĩ đến dáng vẻ của nàng. . . . . ." Đồng Nhị gia lại gần vành tai Dương Nghi nhẹ nhàng nói một câu gì đó, vành tai Dương Nghi liền ửng hồng.
Kế tiếp, Đồng Nhị gia liền móc ra của mình ra. Nhìn thứ kia còn mạnh mẽ to lớn hơn, lại nhớ đến vui thích trước kia, thân thể Dương Nghi lại càng thêm thành thực ướt át. Nhận thấy được điều này, mặt của nàng liền càng thêm đỏ.
Nhị gia đỡ hông của nàng, để cho nàng chầm chậm ngồi xuống . Đáng tiếc, Dương Nghi chỉ một mực lắc đầu, "Không được, quá lớn, không vào được."
Không có cách nào, Nhị gia không thể làm gì khác hơn là ôm nàng thay đổi tư thế, sau đó đè lên, lúc đầu Dương Nghi có chút bỏ đã lâu đau rát, nhưng không lâu sau liền đễ chịu hơn .
Theo động tác của hắn, hai người dần dần trầm luân.