So với Đồng gia náo
nhiệt, Triệu gia lại có vẻ quạnh quẽ hơn, từ những chỗ rất nhỏ đã lộ ra
hơi thở suy bại, bọn người hầu cũng giảm bớt rất nhiều. Trừ bỏ của hồi
môn đi theo Lư thị đến đây, còn lại hoặc chuộc thân hoặc phát mại, thừa
lại đều là mấy người già yếu kém không có chỗ để đi.
Lư thị mang theo bà vú Trịnh mẹ chậm rãi đi tới, tôi tớ thấy lập tức tiến lên hành lễ.
“Ngươi đi xuống trước đi, lão gia bên này đã có ta –”
Tôi tới theo lời đi xuống. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
Để Trịnh mẹ canh giữ ở ngoài cửa, Lư thị đi vào buồng trong, nhìn thấy
Triệu Phó Tôn khóe miệng giật giật, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, “Bên ngoài thật náo nhiệt đúng không? Muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ha ha –” Lư thị cầm lấy bát canh ở bên cạnh lên, từng ngụm từng ngụm đút
vào trong miệng hắn, “Là Đồng gia làm việc vui đó, tiểu công tử Đồng gia đầy tháng, nghe nói người có máu mặt trong thành Khâm Châu đều có mặt
đấy. Thực ra nếu Triệu gia chúng ta không từng dùng thủ đoạn bẩn thỉu
hại Đồng gia, bây giờ Đồng gia cũng dành cho chúng ta một chỗ.”
“Rất tức giận sao?” Lư thị cười khẽ nhìn Triệu Phó Tôn ánh mắt trợn thật
lớn, “Vẫn cho rằng tất cả chuyện này đều do ta tạo thành?”
“Nói
thật ra, nếu tôi thật sự có sai, chẳng lẽ ông cũng không sai sao? Biết
biện pháp độc thạch tín là ai tiết lộ cho ta không? Là Du thị tốt đẹp
trong lòng ngươi đó.”
Nhắc tới Du thị, Triệu Phó Tôn càng kích
động, tay run run nghĩ muốn nắm thành nắm tay, miệng cũng lệch lợi hại
hơn, nước miếng chảy xuống dưới.
Chính là nàng ta cũng tự mình ăn quả đắng rồi. Thật ra không lâu sau khi Du thị cùng nam nhân kia bỏ
trốn, người của bà đã vô tình tìm thấy Du thị, là bà bảo hạ nhân cơ trí
kia âm thầm giám thị không được động. Bởi vì bà hiểu rõ, cho dù tìm được bạc về, giống như là nạp thêm thiếp cho Triệu Phó Tôn mà thôi, làm gì
đâu. Dù sao bà chỉ có một nữ nhi, khi xuất giá bà xuất ra một phần đồ
cưới cho nàng là đủ rồi. Vì thế bà bảo hạ nhân này nhìn, nhìn Du thị
từng bước từng bước bị nam nhân này lừa gạt, sau khi bị lừa hết tiền rồi bị đánh, cuối cùng bị bán vào thanh lâu tiếp khách! Biết được kết cục
của Du thị, Lư thị cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nhưng là, Lư thị không nói những chuyện này cho Triệu Phó Tôn biết.
Thấy Triệu Phó Tôn như vậy, Lư thị cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, bà đút
cho hắn một ngụm canh cuối cùng, sau đó buông bát, “Thật ra không chỉ
ngươi sai, sao nữ nhi của chúng ta không sai đây? Nếu như nàng không xen vào việc của người khác cứu con rắn độc Du thị, hoặc là nghe lời nói
của địa chủ bà thì sẽ không có những chuyện sau này rồi. Tục ngữ nói,
nhi không giáo, là lỗi của cha. Nói tóm lại, chúng ta làm cha mẹ lỗi
càng nhiều hơn một chút. Chính là bây giờ nói những lời này đều đã quá
muộn. Yên tâm đi, còn có mấy tháng nữa nữ nhi sẽ xuất giá, ta nhất định
sẽ cẩn thận dạy bảo nàng, sẽ không để nàng tự hại mình hại cả người
khác.”
Nói xong, bà đứng lên, từng bước một đi ra ngoài.
~*~
“Đông Mai, Đông Mai –”
“Lão gia, có cái gì phân phó?” d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
“Đêm nay Tiểu thiếu gia liền giao cho các ngươi chăm sóc, trông nom cẩn thận cho ta.” Nhị gia đè thấp giọng, chỉ sợ đánh thức tiểu tổ tông trên tay.
Đông Mai dè dặt cẩn trọng ôm lấy tiểu gia hỏa đã ngủ say, đi sang phòng cách vách.
Nhớ tới vẻ mặt hiểu rõ vừa rồi của Đông Mai, Dương Nghi liền cảm thấy trên
mặt nóng lên, lúc này thấy hắn chậm rì rì cởi quần áo, không nhịn được
nhéo một cái vào eo hắn, thở phì phì nói, “Giờ thì bọn họ đều biết cả
rồi –”
Nhị gia cầm tay nàng, đặt trong tay mình vuốt ve thưởng
thức, không chút để ý nói: “Biết thì biết, ta cùng thê tử của mình thân
thiết, bọn họ còn có thể có ý kiến gì hay sao?” Tay kia thì vòng qua ôm
lấy thắt lưng nàng ngồi xuống giường lần nữa, sau đó không thành thật sờ tới sờ lui.
“Nói cái gì vậy hả?” Dương Nghi da mặt mỏng, nghe thấy hắn nói lời đương nhiên, vẫn không nhịn được giận một câu.
“Chẳng lẽ nàng không muốn? Chúng ta đều thật lâu không cái kia –” Nhị gia ghé
sát vào lỗ tai nàng thì thầm, thở ra hơi nóng làm nàng nhịn không được
co rúm lại một chút, gương mặt lại càng vừa tê dại vừa nóng, thấy hắn
nói không rõ ràng lại khiêu khích, Dương Nghi không nhịn được nhéo hắn
hai cái.
Nhị gia khóe miệng nhếch lên, bàn tay to vừa kéo màn trướng liền rủ xuống, che đi phong cảnh trong giường –
~*~
Tháng hai, bắt đầu cày bừa vụ xuân. Đồng gia hai ngàn mẫu đất chính là trọng
tâm, dù sao cũng là năm trước mọi người vội vàng và tốn nhiều công sức
mới làm ra.
Cái gọi là kỹ thuật tốt có chuyên công, cho tới bây
giờ Dương Nghi cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân cái gì cũng biết, cho
nên từ sớm nàng đã bảo Thanh thúc mời mấy lão giả có kỹ năng làm ruộng
về. Sau đó quy hoạch hai ngàn mẫu đất của Đồng gia thành mấy mảnh, mỗi
mảnh đất trồng một loại cây lương thực khác nhau.
Dân lấy thực
làm trời, lương thực ở thế đạo nào cũng không thể thiếu. Vì thế, 800 mẫu ruộng đất tốt nhất trồng lúa. Lúc trước luôn nói muốn trồng hương liệu, vì thế Thanh thúc còn đặc biệt , năm nay đương nhiên cũng phải trồng
hương liệu theo kế hoạch, lập tức lại chia ra 500 mẫu đất trồng các loại hương liệu. Còn lại 700 mẫu đất thì dùng để trồng lạc, đỗ tương, khoai
tây, ngô và sắn linh tinh, nên trồng bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu, do
Thanh thúc hạch toán chi phí một năm cho bọn họ sau đó ấn tỉ lệ đến gieo trồng. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
Mà cành sắn Dương Nghi bảo người ta đặc biệt vận chuyển từ Nghiễm Châu tới tự nhiên cũng trồng xuống.
Hai ngàn mẫu đất này của Đồng gia cũng không tốt lắm.
Nhị gia lấy việc công làm việc tư một lần, sai người cầm chỉ thị viết tay
của hắn đến đại lao kéo bọn đạo tặc năm trước bọn họ bắt được ra ngoài
đồng làm việc, dù sao giam bọn họ trong lao cũng chỉ phí cơm, đưa bọn họ ra đồng làm chút công việc cũng không sai.
Lâm gia Bùi gia thấy
Đồng gia bỗng chốc dẫn gần 100 người ra đồng làm việc, thế này mới giật
mình, hóa ra phạm nhân còn có thể dùng như vậy! Vì thế các phạm nhân
trong lao ngục đều gặp xui, theo sau Đồng gia, Lâm gia và Bùi gia đều
dẫn không ít phạm nhân ra đồng làm việc. So với cuộc sống ăn không ngồi
chờ chết, tiếp theo những phạm nhân đó giống như là sống trong nước sôi
lửa bỏng. Đúng vậy, mỗi ngày đều phải làm việc, tuy rằng thức ăn so tốt
hơn trước đây, nhưng bọn họ tình nguyện trở về trong lao.
Không
phải chưa từng nghĩ muốn đào tẩu, nhưng nơi bọn họ làm việc cứ một khắc
lại có binh lính tuần tra, bị bắt trở về kết cục thật sự rất thảm. Mỗi
đào phạm bị bắt trở về đều sẽ bị ăn roi, sau đó còn phải làm việc, không làm việc thì không có cơm ăn còn có thể bị roi quất, nhưng cách một hai giờ sẽ cho chút nước cơm, sẽ không để cho người ta chết đói. Sau khi
kiến thức qua kết cục của đào phạm, những người này đều thành thật rồi.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Có gần một trăm nhân lực khỏe mạnh gia nhập, ruộng đất của Đồng gia nhanh hơn không chỉ một lần.
Luôn mãi bận rộn đến giữa tháng tư mới xem như là trồng xong toàn bộ.
Thời gian như nước, khi mọi người không phát hiện nó đã qua rồi. Ruộng đất
của Đồng gia không giống người thường, hoa mầu vừa mới nảy mầm không
lâu, bộ dạng cũng không nổi bật lắm, thật cũng không khiến cho người
khác chú ý.
Chính là có bảy tám chục mẫu đất, hoa mầu bên trong
bộ dạng không tốt, sinh trưởng lưa thưa lớt thớt không nói, còn vừa lùn
vừa xấu, một bộ dáng tùy thời đều có thể chết, kém hơn cả cây giống mọc
trên Liên Sơn.
Dương Nghi nhìn xuống phát hiện mảnh đất này chính là một phần chỗ trũng trước đây. Mảnh đất trũng này có một phần lấy làm kênh mương, thừa lại đều dùng để trồng hoa mầu, đáng tiếc không biết
nguyên nhân gì, hoa mầu trồng ở mảnh đất trũng này sinh trưởng đều không tốt.
Dương Nghi bất chấp, gọi người đào hai mươi mấy hồ nước, sau đó trồng một ít củ sen, lại nuôi một ít cá bột.
Cũng còn lại hơn bốn mươi mẫu đất, Dương Nghi không có cách đành tiếp tục
trồng hoa mầu, lãng phí sức người sức của không nói, chờ đến khi được
thu hoạch chỉ sợ không có vài cọng có thể sống. Dứt khoát bảo người ta
xây dựng nhiều phòng ở ở bốn phía xung quanh mảnh đất này, trừ để lại
cái thôn trang ở phía Nam cho bản thân, phòng ở còn lại đều là dựng cho
nô lệ ở, đương nhiên còn để lại một ít để chứa lương thực. Ở ngay đó, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đến chăm sóc đồng ruộng. Ở giữa còn
làm một cái sân phơi, phương tiện cho thu gặt sau này. Đồng gia làm như
vậy, trên mảnh đất phía Tây Nam Khâm Châu thật là có một ít thôn xóm,
cách binh doanh của Khâm Châu không xa, cũng không sợ bọn ăn trộm linh
tinh.
~*~
Đầu tháng năm, Dương Du muội muội Dương Nghi
theo đoàn xe Đồng gia đến đây, đi cùng nàng còn có Dương Tú Trúc nữ nhi
của Đại bá, đường muội của nàng.
Dương Nghi tự mình ra cổng nghênh đón, đã hơn một năm không thấy, Dương Du cao hơn không ít, cũng lộ ra kiều thái tiểu nữ nhi.
“Tỷ -” Dương Du vừa vào cửa liền gặp được Dương Nghi, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Đường tỷ -” Dương Tú Trúc đi theo phía sau Dương Du, e lệ cười cười.
“Các ngươi có thể đến đây, dọc đường đi mệt lắm đúng không?” Dương Nghi mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, đường này thật đúng là khó đi.” Dương Du cau cau cái mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Các ngươi đi rửa mặt trải đầu trước, sau đó ăn chén canh rồi nghỉ ngơi, một lát nữa chúng ta lại nói chuyện.”
“Đúng rồi, tỷ, cha mẹ còn để ta mang thư đến cho tỷ.” Dương Du một phong thư
từ trong ngực ra, “Đúng rồi, tiểu cháu ngoại trai đâu?” Nhìn quanh bốn
phía, không thấy người.
Dương Nghi nhận thư, cười nói, “Tiểu ma
đầu này rất khó mới ngủ, ngươi đừng nhớ thương hắn, chờ nó tỉnh ngươi
mới hiểu được phiền.” Nói xong, không để ý tới Dương Du bĩu môi, nàng
quay đầu, bảo Tống mẹ an bày hạ nhân dẫn bọn họ đến sương phòng.
Trở lại trong phòng, Dương Nghi mở thư. Trong thư nói, hàng hóa nàng gửi về mừng năm mới đều đã nhận được, chính là bởi vì hàng tết nhiều lắm, bọn
họ có chút ái ngại.
Dù sao nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất
đi, mừng năm mới còn gửi về nhà mẹ đẻ nhiều đồ như vậy, bọn họ sợ nữ nhi ở bên nhà phu gia khó sống.
Trong thư còn nói, ca ca nàng quyết
định thành thân vào tháng mười hai (ca ca nàng năm trước đã đính thân),
kêu nàng nếu rảnh rỗi có thể trở về uống ly rượu mừng. Muội muội nàng
năm nay cũng mười năm, ở phụ cân thôn đều chưa tìm thấy người nào phù
hợp, ở đây có nhiều binh sĩ còn chưa đính thân chính là chưa trưởng
thành, muốn nhờ nàng người tỷ tỷ này giúp một chút việc, nhìn xem ở
thành Khâm Châu có người nào thích hợp không. Ý của cha mẹ nàng chính là nam nhân cần cù kiên định, không trêu hoa ghẹo nguyệt, có thể qua ngày
lành là được, cũng không cần đại phú đại quý, tốt nhất là quan hệ trong
nhà không quá phức tạp. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Đối đường muội theo tới, cha mẹ nàng cũng nói qua loa ý tứ của Đại bá, nghĩ nàng nhận thức
nhiều người, có thể giúp đường muội xem một chút. Đối với thỉnh cầu của
Đại bá, bọn họ cũng không tốt cự tuyệt. Chính là cuối thư bọn họ còn bổ
sung một câu, nếu chuyện này làm nàng khó xử, cứ để vậy đi.