Quyển thứ hai chưa ra mắt mà thư cục đã dựng tấm biển hiệu ở trước cửa hiệu rồi, trên đó viết mấy giờ ngày mấy tháng mấy mở bán.
Vì vậy, đến ngày hôm đó, vẫn chưa tới canh giờ thì đã có rất nhiều người tới xếp hàng. Bách tính bình dân đa phần là tự mình tới xếp hàng, còn có người sai trẻ con trong nhà đến xếp hàng, người nhà có tiền thì phần lớn sai đám đầy tớ tới mua.
Sau khi mua được sách mới xong, Họa Trung Tiên mở trang bìa trong ra, nhìn thấy danh hiệu của mình ở trên cùng, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Sơn Trung Nhàn Nhân nhìn thấy thứ hạng của mình bị một người chen xuống dưới một vị trí thì nhướng mày, nhưng cũng không quá mức để ý, dù sao nàng ta vẫn còn ở trên đó.
Chỉ có Cuồng Đao Khách, cho thêm hai trăm lượng bạc, thế mà vẫn đứng ở vị trí thứ ba, không khỏi mắng: “Lẽ nào có lý đó!”
Cô Xạ Chân Nhân không nhìn thấy thấy danh hiệu của mình ở phía trên, nhìn chằm chằm chữ “Vân vân” một lúc, cau mày rồi lại thả lỏng ra, ngay sau đó nhanh chóng lật qua trang bìa trong, đọc nội dung. Dù sao Trường Thanh công tử vẫn đang ra sách mới, nàng ta có để đọc là đủ rồi!
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu sau khi phát hành sách mới thì ở nhà đợi thư.
Tâm trạng hai người đều có phần hưng phấn.
Cũng không phải rất thèm muốn những tiền khen thưởng kia, dù sao thì tiền nhuận bút Hạ Văn Chương rất cao, nhưng được người khen thưởng, nhất là được hào khách khen thưởng, bọn họ luôn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Sau đó phong thư từ xa tranh nhau gửi đới, hai người mở ra đọc. Thư của mấy vị hào khách như Họa Trung Tiên theo thường lệ vẫn do hai người đích thân mở ra, những phong thư khác thì để đám nha hoàn mở.
Họa Trung Tiên lần này cũng gửi thư đến, bên trong kẹp ngân phiếu hai trăm lượng, còn có một phong thơ, trên đó ngoài mấy câu khích lệ ra, còn bổ sung thêm một yêu cầu: “Quyển sau có thể viết về tướng quân và đào kép không? Ta rất thích nội dung đó.”
Vu Hàn Châu nhìn về phía Hạ Văn Chương, nói: “Chúng ta viết không?”
“Viết!” Hạ Văn Chương không do dự nói. Nhìn vào ngân phiếu một ngàn hai trăm lượng thì cũng nên đồng ý với bà.
Vu Hàn Châu cười, lại lấy thư của Sơn Trung Nhàn Nhân ra mở.
Trong thư của Sơn Trung Nhàn Nhân vẫn là ngân phiếu năm mươi lượng như cũ, cùng với mấy câu từ ngữ khích lệ.
Cuồng Đao Khách lần này không có viết thư gửi đến.
Thư của Cô Xạ Chân Nhân gửi đến, bên trong kèm theo ngân phiếu hai trăm lượng, cùng với một xấp thư thật dày, lật qua lật lại đều là nói: “Viết nhanh lên chút! Không đủ đọc! Chậm chạp thế? Mời thêm mấy người viết thay không được sao? Ta muốn xem! Ngươi mau ra sách mới đi!”
Hai người sau khi xem xong, thì đặt thư sang một bên, còn ngân phiếu thì cất vào.
Viết nhanh lên chút? Không thể nào.
Nếu như ai ai cũng đều in bán được thì nào còn có thể lôi kéo người ta, để cho thư cục kinh doanh tiếng tăm của hắn? Phải nhử như vậy, làm cho người ta đàm luận, hắn mới có thể dương danh được.
Mở xong thư, Hạ Văn Chương theo lệ cũ lấy ra một phần ngân lượng đưa cho tức phụ.
Còn đám nha hoàn, hắn nói: “Mấy tiền đồng mở ra đều thuộc về các ngươi.” Dừng một chút, “Sau này những phong thư này chia thành chồng, một người chia một chồng, ai mở ra được gì thì cho người đó.”
Cứ như vậy, hắn cũng không cần thưởng riêng nữa. Để bọn họ mở thư thôi, mỗi người mở ra được bao nhiêu tiền đồng thì đều là của người đó.
“Dạ!” Đám nha hoàn cùng đáp.
Đợi đám nha hoàn thu thập phong thư xong, Hạ Văn Chương để các nàng ta đi xuống, hắn kéo tay Vu Hàn Châu cùng ngồi nghiêng trên giường đất nói chuyện.
“Bây giờ chúng ta có thật nhiều tiền.” Hắn nắm tay tức phụ thấp giọng nói.
Vốn dĩ hắn viết rất nhiều thoại bản, viết ba quyển về Miêu chủ tử và thiếu niên, cốt truyện ma tôn và kiều thê càng ra vô số quyển, còn có một số quyển ngắn lẻ tẻ.
Danh tiếng của hắn càng ngày càng vang dội, không chỉ có quyển mới ra bán tốt, mà ngay cả những thoại bản trước đó cũng được in lại. Từ đầu đến cuối, bạc hắn lấy được, rút bớt đưa cho tức phụ, cũng được hơn một vạn lượng.
“Chương ca thật là lợi hại!” Vu Hàn Châu nhào qua, nằm trong ngực hắn, nâng mặt hắn hôn lên.
Hạ Văn Chương được hôn, khóe miệng giương lên, nắm eo nàng nói: “Chúng ta có thật nhiều tiền. Tiếp theo làm gì đây?”
Có tiền, làm gì đây?
“Đương nhiên là rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục kiếm tiền!” Vu Hàn Châu nói, “Chương ca, chàng đừng quên, chúng ta muốn mở thư cục, ngày lại một ngày, năm lại một năm, tất cả đều là chuyện cần dùng đến tiền, một vạn lượng bạc cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu đâu.”
Hạ Văn Chương gật đầu: “Nói phải.”
Hai người ôm nhau nói chuyện, Hạ Văn Chương nhớ tới điều gì, nói: “Vậy năm nay chúng ta ở trong phủ viết thoại bản. Đợi sang năm thân thể ta tốt hơn chút sẽ ra ngoài đi du ngoạn. Dẫu sao, viết truyện cũng cần có tài liệu thực tế.”
Cứ luôn ở mãi trong nhà linh cảm rất dễ bị tiêu hao hết.
Hắn phải đi ra ngoài lấy tài liệu mới được.
“Mẫu thân hẳn sẽ đồng ý.” Hắn nghĩ tới đây, chậm rãi nói tiếp: “Chúng ta sẽ không ra ngoài miết, một năm đi ra ngoài hai ba lần là được.”
Con ngươi Vu Hàn Châu đảo qua đảo lại, nói: “Một năm đi ra ngoài hai lần, một lần đi ra ngoài nửa năm.”
Hạ Văn Chương ngạc nhiên, không nhịn được bóp quai hàm nàng: “Châu Châu thật thông minh.”
Nhưng không phải vốn là như thế sao? Bọn họ thường xuyên ra ngoài lấy tài liệu thực tế, ở nhà viết khoảng chừng một tháng, sau đó lại đi ra ngoài. Bọn họ cả năm ở trong phủ không được mấy tháng, đoán rằng cũng sẽ không dẫn đến mâu thuẫn gì.
Hai người ôm nhau, suy nghĩ về cuộc sống đẹp đẽ tương lai, sau đó Hạ Văn Chương nói: “Mỗi tháng ta sẽ ra ít nhất một quyển, không tính tiền khen thưởng thì cũng được mấy trăm lượng, chắc sẽ đủ duy trì được chi phí của thư cục. Không bằng bây giờ chúng ta mở thư cục luôn nhé?”
Sang năm bọn họ đi ra ngoài, không có ở đây quan sát, khó tránh khỏi không yên tâm.
Không bằng bây giờ làm luôn, bọn họ thường xuyên trông nom, đợi đến lúc đi vào nề nếp rồi thì bọn họ rời kinh cũng sẽ không quá lo lắng.
“Được.” Vu Hàn Châu nói, trong đầu hiện lên một chuyện, “Chúng ta mời người nào làm chưởng quỹ?”
Hạ Văn Chương nói: “Ta đang nghĩ, một chuyện không cần nhọc hai chủ, cứ bảo Trần quản sự làm chưởng quỹ.”
Trần quản sự chính là quản sự vẫn luôn chạy vặt cho Hạ Văn Chương.
“Được đấy.” Vu Hàn Châu sờ cằm dưới góc cạnh rõ ràng của nam nhân nhà mình, nói: “Nhưng như vậy có thể sẽ lộ tẩy không?”
Hạ Văn Chương thoáng sững sốt, hiểu lộ tẩy mà nàng nói là ý gì, lập tức thấy băn khoăn.
Bọn họ gạt tiền của thân thích, quả thật không tiện để lộ thân phận. Nhưng Trần quản sự làm chưởng quỹ, thường xuyên qua lại, sợ rằng sẽ không giấu được thân phận được quá lâu.
Huống chi, cho dù ban đầu gạt được, nhưng dự tính mở thư cục ban đầu của bọn họ là để dương danh tên tuổi, dương danh tên của Trường Thanh công tử, sau đó tìm một thời cơ để lộ ra thân phận thật sự, giành lấy thanh danh cho hai người.
“Bỏ đi.” Vu Hàn Châu xoa mặt hắn, “Tóm lại cũng sẽ không bưng bít được, cứ để Trần quản sự làm chưởng quỹ là được. Lúc nào lộ tẩy thì chúng ta cho sẽ nhận lỗi với nhị ca nhị tẩu là được.”
Dù sao cũng là người một nhà, sẽ không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt, bọn họ đến lúc đó nhận lỗi là được.
“Cùng lắm là trả khen thưởng lại cho bọn họ.”
“Lại tặng thêm mấy bức họa.”
“Nhị tẩu thích câu chuyện của chàng, không bằng viết riêng cho tỷ ấy một cuốn, chung quy tỷ ấy sẽ nguôi giận thôi.”
Hai người cứ vậy thương lượng một lúc, bất an trong lòng dần dần được trút đi, lại bàn bạc thêm chút chi tiết, quyết định chuyện mở thư cục.
Ngày kế, hai người gọi Trần quản sự đến nói chuyện này.
Trần quản sự thoáng sửng sốt, ngay sau đó mặt mày mừng rỡ, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Đa tạ Đại gia và Đại nãi nãi thưởng thức!”
Ông ta vốn là chân chạy vặt cho Đại gia, làm quản sự nhỏ trong phủ, hôm nay được chọn làm đại chưởng quỹ, còn không phải là được đề bạt sao?
Ông ta vui vẻ không thôi, liên tục tỏ lòng trung thành, Hạ Văn Chương nói: “Những chuyện khác cũng không yêu cầu ngươi điều gì, chỉ có thân phận của ta phải giấu cho thật kín, ai cũng không được phép để lộ, nghe rõ chưa?”
“Thưa rõ, tuyệt đối sẽ không để lộ một chữ về Đại gia!” Trần quản sự vỗ ngực bảo đảm.
Chuyện mở cửa hàng, toàn bộ giao hết cho Trần quản sự, hai người đều không cần phải bận tâm. Chỉ có chuyện nào Trần quản sự không quyết định được, mới sẽ đến thỉnh giáo hai người, quả thực không uổng phí công sức nào.
Hạ Văn Chương viết thoại bản, sau đó mang tức phụ ra ngoài đi uống trà, nghe hí. Gọi cho mỹ miều là tìm linh cảm.
Vu Hàn Châu ăn mặc thành nam trang, xưng huynh gọi đệ với hắn, không ngừng xuất môn ra ngoài tản bộ.
Hầu phu nhân mở một mắt nhắm một mắt đối với chuyện này.
Không thì có thể làm sao? Con trai bà thích thế này, ép tức phục ăn mặc thành nam trang.
Mà con dâu bà lại tính tình mềm mỏng, còn cứ vui vẻ vâng theo, cặp phu thê trẻ này một người nguyện đánh một người nguyện chịu, bà có thể nói gì đây?
Huống chi, gần đây bà cũng bề bộn nhiều việc.
Cuối thu khí trời thoải mái, rất nhiều phu nhân đều thiết yến ở nhà, mời mọi người đến nhà thưởng hoa uống rượu.
Hầu phu nhân nhận được thiếp mời đi ngay. Một ngày này, lúc nói chuyện phiếm, bà bưng ly trà, mặt mày bình thản, ung dung thong thả nói: “Xem thoại bản, rồi khen thưởng người viết sách.”
“Ngươi còn có thú vui an nhàn này sao?” Mọi người bèn hỏi.
Hầu phu nhân cười nhạt, nói: “Nhà cửa hòa thuận, con dâu hiếu thuận, ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không giết thời gian thì làm gì đây?”
Đặt ly trà xuống, nói Đại nhi tử và Tiểu nhi tử thương yêu nhau thế nào, còn nói tính tình Đại nhi tức tốt ra sao, vô cùng hiếu thuận, mỗi ngày miệng cứ như thể bôi mật vậy, bóp tay xoa vai cho bà, muốn hợp ý bao nhiêu thì hợp ý bấy nhiêu.
Tất cả mọi người đều không tin, nhưng bà nói ra mắt ra mũi, không khỏi lại tin, trong lòng bắt đầu thấy ê ẩm.
Hầu phu nhân lại đổi đề tài: “Không biết các ngươi có từng nghe chưa? Gần đây rất thịnh hành thoại bản của Trường Thanh công tử, hết sức thú vị, tình tiết mới mẻ thú vị, lại không thiếu tàn nhẫn quả quyết, đọc mà thấy lồng ngực khoan khoái, tâm trạng không thoải mái đến mấy cũng đều tản đi hết.”
Có người bắt bẻ bà: “Ngươi mới vừa rồi còn nói, trong nhà hòa thuận, ngươi không có chuyện gì buồn phiền mà.”
Hầu phu nhân liếc một cái, nói: “Sao có thể một chút buồn phiền cũng không có được? Ví dụ như Hầu gia nhà ta, cả ngày rất phiền não, không biết tự mình mặc xiêm áo, mỗi ngày ta đều phải chăm sóc. Lúc tuổi trẻ để ta chăm sóc, bây giờ ta có tuổi rồi, chàng cũng không cho nha hoàn hầu hạ, ta ngày ngày tức giận đến muốn nỗi đánh người!”
Mọi người: “…”
Ánh mắt mọi người đều chua xót.
Người nào không biết phu thê Trung Dũng Hầu phủ những năm nay ân ái, bên cạnh vừa không có kiều thiếp, cũng không có thông phòng, ngay cả nha hoàn cũng không đến gần chứ?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân giá trị thị trường Hạ Văn Cảnh tốt, bởi vì gia phong Trung Dũng Hầu phủ tốt, hơn nữa bên cạnh Hạ Văn Cảnh không có nha hoàn hầu hạ nào, trong phòng sạch sẽ vô cùng, nhà ai gả con gái qua đều sẽ không phải chịu cảnh ghen tuông.
“Ôi, đây đều là chuyện nhỏ!” Hầu phu nhân ngay sau đó khoát tay nói, “Ta cả ngày tức giận, cuộc sống cũng không trôi qua dễ dàng. Cho nên đợi hắn thượng triều, bèn kêu nha hoàn đọc thoại bản cho ta. Truyện của Trường Thanh công tử đó thật thú vị, hắn viết một hồ ly tinh, gả cho thư sinh không có lương tâm, trở mặt một tay thì dùng đao móc mắt, tay thì khoét tim, thật là khoái chí.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Ở trong lòng bọn họ, chưa từng có suy nghĩ như vậy, móc tim khoét phổi người bên gối vi phạm lời thề, để cho hắn ta không được chết tử tế!
Thực tế bọn họ vẫn không thể không nhịn xuống, trên mặt tỏ ra hiền huệ rộng lượng.
“… Thật sự rất hay.” Hầu phu nhân lần lượt bình luận thoại bản của Trường thanh công tử, cuối cùng nói: “Ta đọc mà vui vẻ, bèn tiện tay thưởng hai trăm lượng bạc. Dù sao cũng không nhiều, chỉ là rỉ chút qua kẽ ngón tay thôi.”