Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 132

Vu Hàn Châu từ chối không chịu đứng dậy, nàng cúi đầu áy náy nói: “Mẫu thân trách phạt con đi ạ.”

Việc này khiến Hầu phu nhân càng đau lòng hơn, bà cảm thấy Đại nhi tức đúng là chẳng dễ dàng gì, bị kẹt giữa bà và con trai của bà.

Muốn hiếu thuận mà trượng phu lại dụ dỗ nàng đi ra ngoài. Vì nghe theo lời trượng phu mà đắc tội với bà.

Bà cực kỳ thương nàng, bà nói: “Đứa nhỏ ngoan, chuyện này con không sai chỗ nào hết, mẫu thân không phải người chẳng phân biệt được thi phi, con đứng lên đi.”

Vu Hàn Châu vẫn chưa chịu đứng dậy, Hầu phu nhân giả vời tức giận nói: “Mẫu thân tuổi đã cao, con còn muốn giày vò ta sao?” Vu Hàn Châu hết cách nên chỉ có thể đứng dậy nhưng vẫn cứ cúi đầu xuống, nàng hổ thẹn nói: “Mẫu thân vẫn luôn yêu thương, thực sự là con không có mặt mũi nào mà tiếp nhận.”

Nhưng nàng đứng lên là tốt rồi, Hầu phu nhân kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, bà nói: “Con không có mặt mũi? Có người còn không biết xấu hổ đó kìa.” Bà vừa nói vừa hất cằm về phía Đại nhi tử đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất với vẻ mặt chẳng có chút hổ thẹn nào.

Không phải là Hạ Văn Chương không cảm thấy hổ thẹn. Chẳng qua là hắn cảm thấy đã sai chính là đã sai, cần phải trách phạt. Vậy nên vẻ mặt mới cực kỳ hiên ngang lẫm liệt như vậy để che đi sự hổ thẹn.

Lúc này hắn mím môi, sau đó nói: “Xin mẫu thân trách phạt.”

Hắn vừa nói vừa cởi ngoại bào ra rồi bắt đầu mở nút áo của áo bông ra.

Trận đánh này không thể tránh được, Hạ Văn Chương chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thoát được, vì vậy hắn cầu cũng không cầu mà thẳng thắn yêu cầu chịu đòn như vậy.

Hầu phu nhân càng tức giận hơn, bà cười lạnh một tiếng rồi nói: “Trông bộ dáng này của ngươi, nếu không đánh một trận thì đúng là khiến ngươi thất vọng!”

Bà nhìn Anh Đào rồi lạnh lùng nói: “Động thủ!”

Anh Đào cầm roi, nhìn Hạ Văn Chương chỉ mặc trung y ít ỏi. Vậy nên nói một tiếng: “Đại gia, xin lỗi.” Nói xong thì động thủ.

Lần này là đánh thật, mà còn không có áo bông thật dày ngăn lại, mỗi một roi đều mạnh mẽ mà quất lên lưng của Hạ Văn Chương.

Vu Hàn Châu nghe mà không nỡ, nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé đấm bóp bả vai của Hầu phu nhân.

Trong lòng Hầu phu nhân chưa hẳn đã dễ chịu, nhưng Đại nhi tử đúng là quá tùy hứng, mang tức phụ ra ngoài cả nửa năm, không có chuyện gì khác, chỉ là du ngoạn mà thôi! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm việc khiến người khác không thể yên lòng như vậy?

Nếu thật sự muốn đi ra ngoài chơi, thì từ nay về sau cứ mỗi năm đi chơi vài tháng là được, còn đi một lần nửa năm như vậy thì bảo người ta sao mà nói ra được?

Gần đây bà không thích tham gia yến hội, nếu người ta hỏi bà rằng sao không mang theo Đại nhi tức ra ngoài thì bà phải trả lời như thế nào?

Nói không rõ ràng thì người ta lại nghĩ Nhan Nhi mang thai mà chúc mừng một trận!

Không ra ngoài giao thiệp, ở trong phủ lại ngột ngạt đến mức phát hoảng, tất cả đều là tội lỗi của tên vô liêm sỉ này! Hầu phu nhân nghĩ như vậy thì không thấy đau lòng nữa.

Anh Đào đánh được mười mấy roi thì tay đã tê rần, sức lực cũng giảm đôi chút. Nàng ta thấy Hầu phu nhân không nói gì, trong lòng tự có tính toán nên càng đánh càng nhẹ, cuối cùng nàng ta xoa tay thõng xuống mà nói: “Phu nhân, nô tỳ đánh đến mức tay cũng tê rồi, bỏ qua cho Đại gia đi ạ?”

Hầu phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn Hải Đường rồi nói: “Gọi Hải Đường thay ngươi!”

Hải Đường không dám, quỳ xuống nói: “Phu nhân bớt giận, nô tỳ thấy áo sau lưng Đại gia bị đánh rách rồi ạ, nếu đánh tiếp nữa sẽ đánh đến mức chết mất.”

Anh Đào cũng quỳ xuống cầu xin: “Phu nhân tha cho Đại gia đi ạ.”

Nhưng Hầu phu nhân chỉ cười lạnh lùng, vẻ mặt chẳng có chút mềm lòng nào. Đánh lâu như vậy mới đánh rách áo sao? Đổi thành Hầu gia thì chỉ cần quất một roi thôi thì trên lưng cũng thấy máu luôn rồi!

Bà đã hạ thủ lưu tình mà tên vô liêm sỉ kia còn không biết cảm ơn!

Bà đang định nói gì đó thì Vu Hàn Châu đã nhấc vạt váy lên, quỳ xuống trước chân bà, nàng ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn bà nói: “Mẫu thân, đừng đánh Chương ca nữa ạ.”

Nàng rất ít khi khóc, chưa từng lộ ra dáng vẻ hai mắt đẫm lệ như vậy trước mặt Hầu phu nhân, dáng vẻ ngửa đầu cầu xin người khác trông cực kỳ đáng thương.

Hầu phu nhân không thể nhìn nổi nữa mà đành than thở: “Không đánh nó một trận thì nó không biết sai!”

“Mẫu thân, con thấy huynh ấy cứ bị đánh như vậy cũng không biết sai.” Vu Hàn Châu cúi đầu lau khóe mắt rồi nói: “Người đổi cách thức trừng phạt khác đi ạ.”

Suy cho cùng thì đó trượng phu của mình, bị đánh mấy roi còn được, đánh nhiều thì Vu Hàn Châu rất đau lòng.

Hầu phu nhân cũng không tức giận như vừa rồi. Huống hồ Đại nhi tử và Đại nhu tức quay về thì bà vốn cũng thấy rất vui.

Bà lại nhớ tới dáng vẻ cực kỳ hiếu thuận của Đại nh tức khi vừa vào cửa, nàng còn xoa bóp vai cho bà nữa, trượng phu bị đánh cũng không cầu xin thâ thứ, Hầu phu nhân cực kỳ hài lòng với nàng, vì thế mà những thứ bất mãn và tức giận cũng ít hơn.

“Được rồi.” Hầu phu nhân nói, “Nể mặt mũi Nhan Nhi mà tạm thời tha cho ngươi.”

Anh Đào và Hải Đường vội vàng bước tới rồi mặc áo bông vào cho Hạ Văn Chương.

“Mẫu thân, con đỡ Chương qua trở về bôi thuốc.” Lúc này Vu Hàn Châu mới đứng dậy rồi nói với Hàu phu nhân: “Lát nữa con sẽ quay lại hầu hạ người.”

Hầu phu nhân cầm lấy tay nàng mà nói: “Có nha hoàn ở đây rồi, con không cần phải tới nữa.” Đại nhi tức mới quay về, bà vẫn chưa nhìn đủ, muốn giữ nàng lại nói chuyện một hồi.

Hạ Văn Chương vốn muốn đi ra ngoài, nhưng nghe vậy thì dừng lại rồi nói: “Chút thương tích này không có gì đáng ngại, con và Nhan Nhi ở lại nói chuyện với mẫu thân.”

Hầu phu nhân chợt cảm thấy đã đánh hắn hơi nhẹ. Nhưng roi đã thu lại rồi nên bà cũng không lấy ra nữa mà chỉ cười lạnh rồi nói: “Ngươi ở lại làm gì? Ta thấy ngươi là thấy phiền.”

“Là lỗi của con trai.” Hạ Văn Chương cúi đầu nhận sai.

Nếu hắn còn không chịu nhận sai, cứ như vậy thì Hầu phu nhân nhìn thấy hắn thì càng nhức đầu. Chỉ cảm thấy các con trưởng thành rồi đều rất khiến người ta tức giận, chẳng đáng được người ta yêu thương chút nào.

Bà không để ý tới Hạ Văn Chương nữa mà chỉ nói tới nói lui với Vu Hàn Châu, hỏi nàng trên đường có cực khổ không, Hạ Văn Chương có ức hiếp nàng không, rồi bà lại nhìn bụng của nàng rồi thấp giọng nói: “Vân không có động tĩnh gì sao?”

“Không có ạ.” Vu Hàn Châu lắc đầu.

Sự lo lắng hiện lên trong mắt của Hầu phu nhân. Theo như Thường đại phu nói, mùa thu qua đi thì thân thể của Đại nhi tử sẽ không có vấn đề gì nữa. Sao lại chậm trễ có thai vậy chứ?

Xem ra còn phải mời Thường đại phu tới xem thử mới được, bà thầm nghĩ như vậy nhưng tạm thời không để lộ ra mà chỉ nói: “Tốt lắm, dọc đường quay về chắc chắn là rất cực khổ, con trở về nghỉ ngơi đi.”

Suy cho cùng thì Hầu phu nhân vẫn thương con cái, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bà không nhẫn tâm lôi kéo bọn họ nữa. Dù sao thì tương lai còn dài.

“Vâng ạ, thưa mẫu thân.” Vu Hàn Châu đứng lên rồi hành lễ cũng Hạ Văn Chương, sau đó lui xuống.

Sau khi trở về Trường Thanh viện, Vu Hàn Châu sai người mang thuốc giảm đau tới rồi bôi cho Hạ Văn Chương.

Lúc trước mỗi khi hai người đánh quyền và đấu võ thì thường va đập vào nhau, trong phòng chuẩn bị rất nhiều thuốc giảm đau, lúc này đúng lúc có thể dùng.

Đám người Tú Bình cũng đoán được Đại gia sẽ bị đánh nên đã chuẩn bị xong từ lâu, nghe vậy thì mang ra ngay lập tức.

“Lui ra đi.” Vu Hàn Châu nói.

Hai người rất ít khi để nha hoàn hầu hạ bên mình, đám nha hoàn cũng quen rồi nên nghe lời lui xuống, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này Vu Hàn Châu mới bảo Hạ Văn Chương cởi áo bông rồi lại cởi trung y ra.

“Không rách?” Nàng nhìn trung y nguyên vẹn mà kinh ngạc nói.

Hạ Văn Chương nói: “Anh Đào hạ thủ rất nhẹ.”

Nói áo bị quất rách nhưng thực sự là không phải, hoặc là nói cần phải cẩn thật quan sát thì mới có thể phát hiện ra được một chút không chỉnh tề.

Nhưng bởi vì Hầu phu nhân không nhìn thấy, nói ra để gạt Hầu phu nhân mềm lòng mà thôi.

Vu Hàn Châu gật đầu một cái rồi nói: “Vậy là ta lo lắng vô ích rồi.”

“Nàng còn lo lắng vô ích?” Hạ Văn Chương ngẩng đầu lên ngay lập tức rồi đưa tay nhéo eo của nàng, “Người giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mẫu thân, hại ta bị phạt nặng, có phải là nàng không?”

Mẫu thân vốn dĩ chỉ muốn đánh hắn cách lớp quần áo dày chứ không bắt hắn cởi áo bông ra.

Vu Hàn Châu lấy lòng ngay lập tức mà nói: “Là ta, là ta, ta tệ nhất, ta không có nghĩa khí, ta không có lương tâm.”

“Phải bồi thường ta như thế nào đây?” Hạ Văn Chương nhìn nàng không chớp mắt.

Vu Hàn Châu nịnh hót: “Ta bôi thuốc cho chàng.”

Hạ Văn Chương không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ nhìn nàng chằm chằm như vậy.

“Bậy bạ!” Vu Hàn Châu nhéo hắn một cái, “Ban ngày ban mặt! Hơn nữa, bôi thuốc trước!”

Đợi đến tối, Vu Hàn Châu sẽ dỗ hắn một trận đàng hoàng.

Dỗ được hắn xong thì nàng cũng kiệt sức, còn hắn thì vẫn tinh thần dồi dào, nàng không nhịn được mà nói: “Chàng lấy tinh lực dồi dào như vậy từ đâu ra vậy?”

Khiến người ta khâm phục.

Hạ Văn Chương nhíu mày, khẽ cười nói: “Thích không?”

“Không thích!” Vu Hàn Châu hừ hắn một cái.

Bởi vì hai người đã quay về nên dường như trong phủ cũng có nhân khí ngay lập tức, trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Trường Thanh viện trở lại như trước, ngày nào cũng có tiếng cười nói, ảnh hưởng đến khắp chốn trong phủ, hơn nữa sắp đến tết rồi nên người nào người nấy trên mặt đều mang theo nụ cười.

Hầu phu nhân còn muốn chỉnh đốn Đại nhi tử lần nữa, nhưng kết quả ngủ một giấc dậy, nhớ tới Đại nhi tử và Đại nhi tức đã quay lại thì trong lòng chỉ còn lại vui mừng. Trừng phạt hay không trừng phạt, quá cụt hứng rồi, đón tết trước rồi nói sau vậy!

Bà kéo Đại nhi tức đi khắp nơi, tham gia yến hội.

Lúc bị hỏi thì Hầu phu nhân sẽ nói: “Chương Nhi nhà ta muốn bái tiên sinh, sợ tiên sinh coi thường nên tính viết mấy trang thơ mời tiên sinh đọc.”

Dù sao thì Tôn tiên sinh cũng muốn nhận con trai làm đệ tử cuối cùng, Hầu phu nhân nói như vậy cũng không cảm thấy chột dạ.

“Từ nhỏ hắn đã đọc không ít sách nhưng lại không được đi xa, cái gọi là ‘Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường’, vậy nên hắn ra ngoài du ngoạn một chuyến. Nhan Nhi nhà ta là người hiền huệ, đương nhiên là muốn đi theo hầu hạ.”

“Đi đến chỗ nào? Cũng không nhiều lắm, ta nhớ có Lương Châu Ngọc Hồ, vườn hoa hồng ở Trần Châu, Giang Biên, núi Tùng Lĩnh…”

Bởi vì lần nào viết thư Vu Hàn Châu cũng kể mọi chuyện lớn nhỏ, cùng với tranh của Hạ Văn Chương vẽ nên Hầu phu nhân nhắc tới một cách dứt khoát như vậy. Sự mỹ lệ của hoa sen, sự lộng lẫy của vườn hoa hồng, khí thế hào hùng của Giang biên và sự tuyệt đẹp lạ thường của vách núi, tất cả đều nói ra hết.

Mọi người không nhịn được mà muốn hỏi: “Ngươi nói kỹ càng như vậy, sao cứ như đã từng đi qua vậy?”

Hầu phu nhân hời hợt nói: “Nhan Nhi nhà ta là người hiếu thảo, đến mỗi một nơi thì đều viết một xấp thư thật dày rồi gửi về, còn có mấy xe quà quê, ta không muốn biết cũng khó.”

Có lúc bà không ra ngoài, mọi người còn có chút nhớ bà, nhưng bà vừa lộ diện một cái thì khoe khoang đủ thứ, khiến người khác ghét bỏ bà không thôi.

Còn Vu Hàn Châu chỉ yên lặng hầu hạ bên cạnh, dáng vẻ khôn ngoan hiếu thảo khiến mọi người ngưỡng mộ không thôi.

Trông Tiểu tức phụ An thị thùy mị hiền huệ như vậy, ánh mắt của Hầu phu nhân cũng hiểm quá rồi, chọn được con dâu tốt như vậy.

Hôm nay, Vu Hàn Châu về nhà mẹ đẻ. Vừa vào cửa thì thấy An phu nhân cười như không cười mà nhìn nàng: “Một xấp thư thật dày?”
Bình Luận (0)
Comment