Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 137

Đợi đợt sóng gió này qua đi, cuối cùng cũng không còn bị đàm luận khắp nơi nữa, Hạ Văn Chương mới ra ngoài.

Hắn đến chỗ Tôn tiên sinh trịnh trọng bái sư.

Vu Hàn Châu cũng ngồi xe ngựa đến An phủ bồi tội với An Nhị ca cùng An Nhị tẩu.

Nàng còn mang theo rất nhiều lễ vật, trong đó có hai bức họa Hạ Văn Chương vẽ cho An Nhị ca, cùng với một tập bản thảo cho An Nhị tẩu.

“Nhan Nhan đến rồi.” Thấy Vu Hàn Châu đến, An phu nhân nở nụ cười từ ái.

Bà chưa bao giờ cười từ ái như vậy với con gái bao giờ. Chuyện Thường Thanh thư cục, An phu nhân đã sớm nghe con gái nói. Không ngờ hiện tại còn làm lớn như vậy, nghe An đại nhân nói Thánh Thượng cũng khen ngợi mấy lần, An phu nhân cảm thấy vô cùng tự hào.

Lúc trước con gái vẫn luôn không hiểu chuyện, sau khi lập gia đình lại ổn trọng hơn rất nhiều. Con rể lại là người có danh tiếng trong thành, như vậy thật tốt.

“Mẫu thân.” Vu Hàn Châu cúi người thi lễ rồi bước đến ôm lấy tay bà ấy.

Nàng thân thiết như thế làm An phu nhân càng cười tươi hơn, nhưng bà ấy vẫn nói: “Bao lớn rồi còn trẻ con như thế.”

“Con là con gái của mẫu thân, trẻ con một chút cũng có sao đâu mà.” Vu Hàn Châu không thèm để ý nói, ôm bà chặt hơn nữa.

An phu nhân trừng nàng: “Chỉ được cái nhanh miệng.”

Lúc vào phòng, Vu Hàn Châu nhìn về phía An Nhị tẩu, nàng đứng dậy thi lễ tạ lỗi: “Chuyện lúc trước bọn muội đã không đúng với Nhị tẩu, ta xin bồi tội với tẩu.”

“Ây, có gì đâu chứ?” An Nhị tẩu nhẹ nhàng khoát tay áo, “Chuyện mấy trăm lượng bạc, có tính là cái gì đâu?”

Vu Hàn Châu lại thi lễ, nói: “Đa tạ Nhị tẩu khoan dung.”

Được muội muội hành lễ, cuối cùng trong lòng An Nhị tẩu cũng đã hết để tâm, nàng ta cười nói: “Muội còn chưa biết phải không? Vì chuyện Thường Thanh thư cục, phụ thân khen hai vợ chồng muội không ngớt lời, mẫu thân cũng rất vui mừng. Gần đây ta và mẫu thân ra ngoài đều được chào đón rất nhiệt tình.”

“Thật ạ?” Vu Hàn Châu cười nói, “Vậy thì thật tốt quá.”

Nàng nói rồi nhìn An phu nhân bên cạnh, thấy An phu nhân tươi cười, gật đầu nói: “Các nàng đều hâm mộ ta có nữ nhân ngoan, con rể tốt.”

Bà ấy cũng không giấu diếm có người hỏi, bà sẽ nói thẳng thư khách có tên “Mẫu thân” trên bảng vàng chính là bà.

Mẹ vợ cũng mẹ, trên bảng vàng bà còn xếp hàng đầu.

Nói đến chuyện này, An Nhị tẩu hỏi Vu Hàn Châu, sao Hạ Văn Chương lại nghĩ đến việc mở thư cục? Tiền nhuận bút đều không nhận một đồng, hắn không đau lòng à?

Bởi vì bên ngoài đều truyền rằng Hạ Văn Chương “không màng danh lợi”, “nhân hậu từ bi”, Vu Hàn Châu thản nhiên cười: “Vốn dĩ chúng ta không định làm thành như vậy. Lúc đầu hắn viết thoại bản bán để kiếm chút bạc, suốt ngày ở trong phủ không thiếu tiền tiêu nên hắn mới nghĩ đến chuyện này. Chúng ta đều không ngờ mọi chuyện sẽ thành như vậy.”

An Nhị tẩu tin là thật, vừa tán thưởng vừa kính nể nói: “Nên là như thế, quả thật là người tốt tất trời thương.”

Vu Hàn Châu ngượng ngùng cúi đầu.

An phu nhân ngồi bên cạnh chỉ cười không nói. Tuy rằng trước kia con gái đã nói qua với bà rằng Hạ Văn Chương mở Thường Thanh thư cục là bởi vì tước vị được truyền lại cho lão Nhị, hắn muốn dựa vào chuyện này lấy danh tiếng. Nhưng con gái nói lời khách sáo với Nhị tức phụ, bà cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Đây mới là chuyện người thông minh nên làm. Tự mình biết là tốt rồi, không cần gặp ai cũng nói. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, truyền đến truyền đi, cuối cùng không biết sẽ bị nói thành dạng gì nữa.

Hiện tại cũng rất tốt.

Im lặng nghe con gái và con dâu nói chuyện, An phu nhân đột nhiên cảm thấy con mình đã trưởng thành, ổn trọng nhiều rồi, trong lòng cũng biết tính toán rồi. Bà có vui mừng, lại có chút chua xót.

Đứa nhỏ luôn tùy hứng không hiểu chuyện, đến nhà người khác lại hiểu chuyện rồi, có lẽ nào là bởi vì không thể không hiểu chuyện? An phu nhân đành phải an ủi chính mình, Hạ Văn Chương là người tốt, thành thân ba năm, một chút vết nhơ đều không có. Hơn nữa còn có tiền đồ, là một trượng phu có thể trông cậy vào được.

Nghĩ như vậy, bà lại nhìn qua bên cạnh, thấy nữ nhân đang ngồi đến mất hết hình tượng bà cũng nhịn xuống không nhắc nhở nàng ngồi nghiêm chỉnh.

Khó có lúc được về nhà mẹ đẻ, nữ nhân theo bản năng thả lỏng vài phần, cứ để nàng tùy ý đi. Trở lại nhà chồng, nàng vừa phải theo quy củ, một bước cũng không thể đi sai.

Đã lâu rồi Vu Hàn lâu không về nhà, lần này đến bồi tội với Nhị ca Nhị tẩu bồi tội, nên thời gian thật sự thoải mái.

An Nhị ca vô cùng thích hai bức tranh Hạ Văn Chương tặng mình. An Nhị tẩu thích nhất thoại bản Hạ Văn Chương viết, Vu Hàn Châu đưa tới mấy tập bản thảo để nàng ta xem trước, nàng ta vô cùng vừa lòng, một câu hai câu đều “muội muội thật tốt”.

Lúc Vu Hàn Châu ra về, An Nhị tẩu gửi cho nàng rất nhiều lễ vật, ánh mắt nhìn nàng còn sáng rực lên kêu nàng có thời gian lại đến.

“Muội sẽ lại đến.” Vu Hàn Châu biết Nhị tẩu thích bản thảo nên cười gật đầu sau đó nàng  mới lên xe ngựa.

Sau khi trở lại phủ, Hạ Văn Chương từ nhà Tôn tiên sinh trở lại từ sớm.

“Thế nào? Có thuận lợi không?” Vu Hàn Châu vào cửa liền hỏi.

Hạ Văn Chương đứng lên đón nàng: “Nàng thấy được mấy lần ta thất bại?”

“Hứ.” Vu Hàn Châu lên giọng, “Lớn lối.”

Chọc cho Hạ Văn Chương ôm thắt lưng của nàng, một tay nhấc nàng lên: “Mới trở về mà ghét bỏ ta như vậy? Nàng còn nhớ ta là phu quân nàng hay không?”

Hắn yêu chết bộ dạng này của Vu Hàn Châu.

Nhóm nha hoàn không dám nhìn, một đám cúi đầu lui ra, để hai người ở trong phòng muốn làm gì làm.

Vu Hàn Châu thấy người đều đi rồi, nàng vòng chân qua eo hắn, ôm vững rồi nàng mới nheo lỗ tai hắn: “Ai ghét bỏ chàng? Vừa trở về đã nặng nhẹ với ta, nói đi, chàng ghét bỏ ta đúng không?”

“Vô cùng ghét bỏ.” Hạ Văn Chương nhẹ giọng nói.

Vu Hàn Châu trừng to mắt: “Hửm?”

“Ghét bỏ nàng về muộn.” Hạ Văn Chương nói xong, hắn bước thẳng vào gian trong.

Hai người đùa nhau một lát mới nắm tay nhau đến chính viện dùng cơm tối.

“Ấy, Cảnh đệ đã trở lại rồi à?” Ở chính viện gặp Hạ Văn Cảnh, Vu Hàn Châu có chút bất ngờ, nàng cười chào hắn ta.

Hạ Văn Cảnh cũng cười rất nhiệt tình: “Đại ca, đại tẩu.”

“Sao đệ đột nhiên trở về vậy?” Hạ Văn Chương hỏi.

Hạ Văn Cảnh cười vô cùng sáng lạn, nói: “Thái tử điện hạ chọn ta làm thân vệ, sau này ta có thể thường xuyên hồi phủ!”

Hạ Văn Chương nhướng mày, hắn cũng rất vui: “Không tồi.”

Lúc này dưới mái hiên vang lên một tiếng “Hừ”, ba người ngẩng đầu nhìn lại, là Hầu phu nhân.

Bà đỡ lấy tay Anh Đào đứng ở hiên, thản nhiên nói: “Hôn sự của nó và Lục cô nương định vào tháng tư, cũng không thể suốt ngày không về nhà, vậy còn ra thể thống gì nữa.”

Cho nên Hạ Văn Cảnh được triệu hồi trở về làm thân vệ bên cạnh Thái tử điện hạ là vì vậy.

Vu Hàn Châu che miệng cúi đầu cười rộ lên.

“Vâng ạ!” Hạ Văn Cảnh làm như không biết Hầu phu nhân đang ghét bỏ mình, còn cười đến sáng lạn nhìn về phía Hạ Văn Chương cao giọng nói: “Ca ca, ta cũng sắp thành thân rồi!”

Hạ Văn Chương hơi gật đầu: “Chúc mừng đệ.”

Vốn dĩ Hạ Văn Cảnh muốn thành thân sớm hơn, tổ hôn sự trong năm trước, nhưng có nói gì Hầu phu nhân cũng không đồng ý. Lúc trước bà đã nói với Tiểu nhi tử hai năm, phải là hai năm, mặc kệ Tiểu nhi tử nhõng nhẽo thế nào cũng không đồng ý.

Cuối cùng Tiểu nhi tử cũng hai mươi tuổi rồi, mỗi ngày một trầm ổn hơn cũng vẫn yêu thích Lục Tuyết Dung như cũ, Hầu phu nhân không nói gì nữa.

Nếu hắn thích, vậy để cho hắn cưới là được.

Lúc  đầu ghét bỏ đến bây giờ chấp nhận, không thể không nói có liên quan đến lão Đại.

Hầu phu nhân có hai cái đứa con, chỉ cần một trong hai thành danh bà sẽ không quá phiền lòng nữa. Hiện giờ lão Đại rất tốt, Đại nhi tức cũng làm bà vừa ý, trong lòng con cả cũng đã có dự định, hiện giờ Thường Thanh thư cục đã có thanh danh, hắn cũng bái Tôn tiên sinh làm thầy, có thể thấy năm nay tiền đồ của hắn sẽ không tệ.

Nếu đã như thế, bà cũng không quá lo lắng cho Tiểu nhi tử nữ nên tùy ý nó đi. 

Hạ Văn Cảnh đang cười đến sáng lạn, nhận thấy vẻ mặt thản nhiên của mẫu thân, ý cười nơi đáy mắt hắn hơi ảm đạm.

Hắn không còn là đứa con nít không hiểu chuyện nữa rồi, hắn biết rất rõ rằng mẫu thân không hài lòng mối hôn sự này. Hắn ta rất lo lắng sau khi Dung Dung gả cho hắn, giữa đại tẩu và Dung Dung, mẫu thân sẽ đối xử không công bằng.

Mà hắn cũng hiểu rõ khả năng mẫu thân không công bằng rất cao. Đến lúc đó, Dung Dung khổ sở phải làm sao? Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bắt đầu trầm tư.

Trung tuần tháng ba hàng năm Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức xuân yến trong cung.

Năm nay cũng thế, Hầu phu nhân và Vu Hàn Châu tiến cung, trên đường đi bà nói: “Năm nay đừng có gặp Lục cô nương nữa.”

Cũng không bà thây Lục Tuyết Dung phiền, mà là thân phận của Lục Tuyết Dung không tốt, nếu xuất hiện ở trong cung lại xảy ra một màn năm trước phải làm sao bây giờ?

Thật ra Hầu phu nhân có thể đánh, nhưng bà không muốn đánh!

Ngẫm lại đã thấy đau đầu.

“Mẫu thân ngậm lại số bạc nàng hiếu kinh chúng ta đi.” Vu Hàn Châu nghiêng người qua nói nhỏ, “Không ai hoàn mỹ cả, Lục cô nương có năng lực như vậy, chúng ta không cần chọn nàng.”

Lục Tuyết Dung lại chính là Sơn Trung Nhàn Nhân, số tiền thưởng nàng ta tặng trên bảng vàng là sáu ngàn hai, trên thực tế còn nhiều hơn gấp bội.

Chẳng qua, nàng ta không muốn ra vẻ hơn người bởi vậy viết thư nói chỉ công bố sáu ngàn hai, còn lại không cần đề cập tới. Về phần tiền bạc thừa được ghi chú thế nào, Lục Tuyết Dung cũng nói rất rõ ràng: “Số tiền ấy xem như ta hiếu kính đại ca đại tẩu, không tính vào tiến của Thường Thanh thư cục.”

Nàng ta không muốn bị người biết cửa hàng điểm tâm của mình kiếm được nhiều tiền.

Hơn nữa, nàng ta cũng biết Thường Thanh thư cục là đại ca và đại tẩu lập nên vì tương lai, vậy số tiền này cũng có chỗ tiêu dùng rồi.

Nhưng sau khi Vu Hàn Châu xem xong lại với Hạ Văn Chương: “Số tiền này chúng ta không nhận. Trong sổ sách ghi bao nhiêu vậy thì là bấy nhiêu.”

Dù sao Lục Tuyết Dung cũng là em dâu tương lai Vu Hàn Châu nhận số tiền này của nàng ta cũng không tốt lắm. Vì thế nàng, nàng lấy ra sáu ngàn hai sau đó mang số tiền còn dư hiếu kính Hầu phu nhân.

Nói rất rõ ràng: “Đây là thê tử Văn Cảnh hiếu kính mẫu thân.”

Hầu phu nhân nhận được tiền vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng. Mà Vu Hàn Châu cũng viết thư nói rõ mọi việc cho Lục Tuyết Dung.

Bởi vậy, mới có câu “Mẫu thân ngẫm lại số tiền nàng hiếu kính chúng ta “ vừa rồi. Bởi vì Vu Hàn Châu nhận được bạc của nàng, Hầu phu nhân cũng nhận được không ít.

“Ừm.” Hầu phu nhân gật đầu, bà không nói gì nữa.

Gặp thì gặp đi, du sao cũng là con dâu tương lai, là người một nhà. Lại nói, tháng sau sẽ gả vào cửa, đến lúc đó nàng ta đi theo bên người bà, ai cũng không thể ức hiếp nàng ta nữa.

Vào cung, quả nhiên trong bữa tiệc bọn họ gặp được Lục Tuyết Dung.

Năm nay so với năm trước tốt hơn rất nhiều, Lục Tuyết Dung ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Thái phi, chỉ hầu hạ một mình Thái phi.

Tiểu quận chúa vẫn không thích nàng ta như cũ, vẫn ra vẻ thù địch với nàng ta nhưng có Thái phi và Hoàng hậu ở đây, Lục Tuyết Dung cũng không bị ức hiếp.

Vừa nhìn thấy Hầu phu nhân, Thái phi cười nói: “Đi hành lễ với mẹ chồng tương đi.”

Lục Tuyết Dung đỏ mặt, cúi đầu bước đến.

Câu “hành lễ” này, cũng không phải đến thi lễ rồi trở về mà là ngồi bên cạnh Hầu phu nhân.

“Ừm, ngồi đi.” Hầu phu nhân khẽ mỉm cười, gật đầu với Lục Tuyết Dung.

Nếu trong lòng bà không thích Lục Tuyết Dung, trước mặt người ngoài vẫn phải ra vẻ thân thiết một chút.

Chẳng qua, bà đối với Lục Tuyết Dung khi là mỉm cười khách sáo, đối với Vu Hàn Châu là yêu thích từ nội tâm. Lục Tuyết Dung ngồi ở bên cạnh tất nhiên nhìn thấy rõ điều này.

Nhưng nàng ta không thấy chua xót, mà chỉ nhìn Vu Hàn Châu, có vẻ muốn nói lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment